Bác Sĩ Tình

Chương 15:

Samson

01/03/2024

Ông Tình tắt đèn đi ngủ, chưa muộn lắm nhưng cũng chẳng có gì làm nên ông đi ngủ sớm. Màn đêm kéo về là nó mang theo sự cô đơn khi bên cạnh ông bao nhiêu năm nay chẳng có hơi người. Trầm ngâm mồi hồi nghĩ về chuyện ở bệnh viện, ông Tình cảm thấy mình đúng là chút quá đáng với bà Oanh, thực tâm mà nói, ông cũng chẳng ghét bỏ gì bà đâu. Việc ai người ấy làm, lương ai người ấy lĩnh chẳng liên quan nhiều. Với lại bà ấy cũng không có làm cái điều gì tổn hại đến bản thân mình. Chỉ là đanh đá cá cày, chanh chua ớt cay một tí thôi. Hành động dậm mông nhảy chồm chồm như vịt của bà Oanh ở căng tin bệnh viện trưa hôm nay cứ thấp thoáng trong đầu ông. Ông Tình chợt thở dài một cái rồi nghĩ “có khi mai phải tìm cách mà xin lỗi bà già ấy vậy”.

Hết nghĩ về bà Oanh, ông Tình lại quay sang nghĩ về mấy cô con dâu của mình. Chuyện ông nghe lén vợ chồng Phong – Vân làm tình hôm vừa rồi vẫn in hằn trong trí nhớ của ông. Với ông, bao nhiêu năm gà trống nuôi con, chuyện thủ dâm giải tỏa nhu cầu sinh lý, giải phóng cái thừa trong cơ thể ông làm gần như là hàng tuần theo cữ sản xuất của tinh hoàn. Nhưng cái lần thủ dâm hôm nọ đúng là mang lại cho ông một trải nghiệm khác hẳn, cái tác động vật lí của tay vào buồi kèm theo với đó là cái sự tưởng tượng sinh động về những gì đang diễn ra phía sau cánh cửa, cái âm thanh dâm dục, hoang dại của giao phối đực cái đập vào tai ông, tất cả như một bản hòa tấu với đầy đủ thanh âm làm cho việc thủ dâm trở nên hoàn hảo hơn, kích thích hơn.

Rồi đến cô con dâu Thủy, vợ thằng Lưu nữa. Cũng xinh đẹp mặn mà lắm nhưng tính tình thì cứng nhắc, lạnh lùng, không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa. Rồi đọng lại trong ông là cặp vú to đùng mấp mé trên bàn ăn cơm của Thủy. Bất giác ông thò tay xuống cầm lấy thằng nhỏ đang cứng lên, đội chiếc quần đùi mỏng của ông tạo thành một túp lều nhỏ trên háng. “Ôi, Thủy ơi!!!”

Nói đến Thủy phải nói cho hết.

Giờ này, lúc ông Tình già của chúng ta đang vuốt ve dương vật mình với hình ảnh quyến rũ một cách bí ẩn của cô con dâu thì ở phòng dưới tầng 2, trên một chiếc giường rộng đến 2m vợ chồng Lưu – Thủy đang nằm ở đó. Tuy là cùng nằm chung trên một chiếc giường nhưng mỗi người ở một mép thành ra có một khoảng trống rộng mênh mông giữa hai người. Bao nhiêu năm nay đều vậy, có khi cả đêm ngủ cùng nhau nhưng 2 người không chạm vào nhau đến 1 lần, chăn riêng, gối riêng. Mô tả như vậy thì bạn đọc cũng hình dung ra đời sống vợ chồng của Lưu – Thủy là như thế nào rồi.

Thủy mặc một bộ đồ ngủ dài tay dài chân, bên trong cô vẫn mặc quần lót, nhưng chiếc áo lót thì được cô tháo ra lúc vừa lên giường, thành ra nhịp thở làm bầu ngực cô phập phồng, Lưu có liếc sang nhìn thấy, bản thân theo đòi hỏi sinh lý cũng muốn với tay sang chạm vào nhưng anh không làm vậy, anh không có thói quen màu mỡ, sờ soạng linh tinh vào vợ. Đang cầm chiếc điện thoại đọc các tài liệu về các vấn đề văn hóa Nho giáo và Đạo giáo mà Lưu đang nghiên cứu thì nghe tiếng Thủy từ phía mép giường bên kia vọng sang:

– Em có một chuyện muốn nói với anh.

Đặt điện thoại xuống giường, Lưu trở mình nằm nghiêng, đầu hướng sang phía bên Thủy. Lưu cảm nhận thấy trong giọng nói của Thủy có vấn đề gì đó nghiêm trọng, trong lòng cảm thấy cực kỳ lo lắng:

– Em có chuyện gì?

Thủy không nhìn về phía Lưu, cô vẫn nằm ngửa, cái chăn mỏng đắp hờ lên trên bụng và háng, cô nhìn lên cái bóng điện nhỏ trên trần nhà, cô giọng đều đều:

– Hay là nhà mình chuyển chỗ ở khác.



Đây là lần đầu tiên kể từ khi là vợ chồng, Lưu nghe Thủy đề cập đến vấn đề này. Anh ngồi hẳn dậy, khuôn mặt lo lắng tỏ vẻ nghiêm trọng:

– Tại sao? Đây là nhà mình mà, sao phải chuyển đi. Nhà này là của ông bà để lại, không bán được đâu. Sao em lại nghĩ như vậy.

Thủy biết Lưu ngồi dậy nói chuyện, nhưng cô vẫn nằm ngửa, mắt nhìn thẳng lên không một chút động đậy, chỉ có đôi môi căng mọng là mấp máy:

– Ý em không phải là bán nhà, ý em là…

– Là gì, sao em lại ấp úng?

– Ý em là, vợ chồng mình và các con ra ngoài ở riêng.

Lưu đã hiểu của Thủy, chuyện này đối với Lưu là rất lớn, chuyện mà anh chưa từng nghĩ ra, bởi một lẽ đơn giản, là bố.

Ngẫm nghĩ một hồi, Lưu hỏi Thủy:

– Tại sao vậy? Đây là nhà của mình sao phải chuyển đi. Nhà này bố cũng dự định cho vợ chồng mình, vợ chồng anh cả có nhà rồi.

Thủy cân nhắc lắm mới nói ra chuyện này với chồng, cô mong muốn được ở riêng không phải vì lý do nào đó quá ghê gớm, chỉ là cô không muốn sống chung với bố chồng:

– Cái này em biết, nhưng em… em… thực sự không thoải mái khi sống chung với bố. Mình ra ở riêng nhưng vẫn về thăm bố thường xuyên là được mà.

Lưu đối với vợ luôn luôn nhỏ nhẹ, anh chưa to tiếng với cô bao giờ, anh cần kiên nhẫn để tìm hiểu nguyên nhân thực sự:



– Bố, bố làm sao mà em không thoải mái.

Câu hỏi này của Lưu làm Thủy bối rối. Quả thực đúng là để tìm ra một lý do mà có thể nói ra miệng được thì Thủy không có, còn lý do thực sự thì không thể nói ra:

– Em cũng không biết giải thích thế nào nữa. Chỉ là cảm giác của em không được thoải mái thôi. Anh hiểu cho em, người phụ nữ nào cũng muốn được ở riêng, như thế tự do và tự lập hơn. Em cũng không phải là ghét bố điều gì, bố luôn yêu thương vợ chồng mình và Gia Bảo. Nhưng thực sự là em… Không thoải mái. Mong anh hiểu cho em. Em cũng chưa bao giờ thất lễ với bố cả.

Phụ nữ đúng là thật kỳ bí vô cùng, lý do đưa ra cũng chẳng đâu vào với đâu cả. Lưu nhắm mắt lại ngẫm nghĩ:

– Anh biết là sống chung với bố cũng có nhiều cái bất tiện và không được thoải mái. Nhưng em biết đấy, bố giờ cũng lớn tuổi rồi. Anh là con trai, nếu giờ vợ chồng mình ra ở riêng thì bố sống một mình sao được. Lúc bình thường thì không sao, nhỡ lúc đau ốm thì làm thế nào, người già nay khỏe mai yếu bất thường. Mà em biết rồi đấy, bố có bệnh tim. Chuyện này… anh nghĩ không được đâu.

Thủy biết là để thuyết phục Lưu đáp ứng mình chuyện này đúng là khó như lên trời, tỷ lệ thành công rất ít nhưng cô vẫn phải nói ra, mục đích của cô không phải là chuyện vợ chồng cô sẽ chuyển đi, bởi nếu chuyển đi trước mắt là phải thuê nhà để sống, sau đó còn phải căng mình ra mua một căn nhà mới. Mục đích thực sự của cô không phải vậy, mà chính xác phải là… bố chuyển đi. Cô bóng gió để gợi mở cho chồng một hướng suy nghĩ:

– Nhưng bố không phải có một mình anh là con trai.

Ý của Thủy là muốn ông Tình chuyển sang nhà vợ chồng anh cả ở.

– Anh hiểu ý em rồi, để anh tính đã. Anh chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện này.

Rồi hai vợ chồng cùng im lặng, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau. Trong đầu Thủy đang hiện lên một viễn cảnh gia đình nhỏ của cô 4 người sống riêng với nhau, và quan trọng hơn hết, trong cuộc sống đó không có mặt của ông Tình, người mà cô lo lắng nếu ở lâu cùng nhau sẽ phát hiện ra một bí mật động trời của cô, cái bí mật mà cô thề rằng sống để bụng chết mang theo.

Còn Lưu thì sao? Anh là người hoài cổ, tôn thờ đạo giáo, chữ “Hiếu” đứng hàng đầu. Giờ đây dù cách này hay cách khác mà để bố sống một mình hoặc sang nhà anh cả ở liệu có hợp tình, hợp lý, hợp đạo hay không? Đời người đàn ông, đứng giữa chữ Hiếu phải làm tròn và cuộc sống gia đình vợ con để trọn vẹn được không phải là đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bác Sĩ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook