Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 55: Phía Sau Cửa Đá

Đạo Môn Lão Cửu

02/03/2024

“Lão Yên, mấy người đều chết ở đâu rồi? Ông đây sắp không cầm cự nổi nữa mất." Tôi nín thở và hét lớn.

Sau khi hét xong, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như sự im lặng vừa rồi đã biến mất, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn của lão Yên và những người khác.

Tiếp theo, tôi cảm thấy có ai đó đang tấn công con quái vật phía sau mình, ngay khi sức lực của con quái vật nhẹ đi thì tôi lập tức bò về phía trước vài bước rồi đứng dậy thở hổn hển.

“Cậu ổn không?"

Lão Yên không biết từ khi nào đã tìm được một chiếc đèn pin, lo lắng hỏi tôi.

Tôi thở hắt ra: “Không chết được”.

“Đừng nói nhảm nữa, tại sao cái thứ này đánh mãi không chết vậy chứ?” Giọng nói tức muốn hộc máu của đội trưởng Trần truyền đến, chúng tôi vội vàng chạy tới hỗ trợ.

Tôi nhìn thấy đội trưởng Trần đang vật lộn với con quái vật, trên người dính rất nhiều chất lỏng không xác định, Rắn Độc cũng không ngừng dùng dao găm tấn công vào điểm yếu của đối phương, nhưng thứ này dường như không hề biết đau đớn, cứ nhắm ngay đội trưởng Trần mà cắn.

"Tránh ra!" Lão Yên đột nhiên hét lên. Tôi và Rắn Độc nhanh chóng lùi lại, chỉ thấy ông ấy móc từ trong túi ra một nắm cát đỏ rồi ném thẳng vào con quái vật.

“Ngao!" Con quái vật bị đau kêu lên một tiếng, thế mà lại thực sự buông đội trưởng Trần ra.

Ông ấy nhanh chóng tập hợp lại chỗ chúng tôi, ngạc nhiên hỏi lão Yên rằng sao ông ấy lại biết mấy hạt cát này có ích?

Lão Yên nói mình cũng chỉ muốn thử xem, rốt cuộc vị trí mà con quái vật này xuất hiện trùng hợp lại là nơi không có cát đỏ.

Vẻ mặt đội trưởng Trần giống như vừa ăn phải con ruồi, sau đó sắc mặt trắng bệch nói: "Nhưng hình như nó không bị sao cả..."

Chỉ thấy con quái vật vừa mới quay lưng về phía chúng tôi đang chậm rãi quay lại, một đôi móng vuốt đẫm máu hiện ra dưới ánh đèn pin, có vẻ như thiệt hại mà cát đỏ gây ra cho nó là rất hạn chế.



“Còn đứng đực ra đó làm gì, chạy đi!" Lão Yên hét lên.

Chúng tôi kịp thời phản ứng lại, quay người lập tức chạy ra ngoài. Thứ này không thể đánh chết được, nếu tiếp tục đánh với nó, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ xong đời.

Vừa rồi chúng tôi đã đi trên con đường được một lúc lâu, bây giờ lại bắt đầu chạy, chẳng mấy chốc đã đến cuối đường, nơi có một cánh cổng đá đang chặn lại!

******

"Tôi tới mở cửa, Trường An, cậu vén áo lên để lộ hình xăm Cửu Long trên lưng ra đi, dùng cát đỏ để chặn nó lại một lúc." Lão Yên nhét cát đỏ vào tay tôi, sau đó không nói gì nữa.

Tôi không có thời gian phản bác lại ông ấy, nhanh chóng vén áo để lộ phần lưng ra rồi đưa cát đỏ cho Rắn Độc đang đứng bên cạnh.

“Thật sự có ích." Rắn Độc lẩm bẩm.

Tôi không nhìn thấy tình hình ở phía sau, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, dường như nó càng ngày càng gần, tôi đổ mồ hôi lạnh, nói: “Không phải nói có ích sao? Sao nó còn đi về hướng này?"

Rắn Độc nói tốc độ của nó đúng là đã chậm lại, chắc là đang cố kỵ điều gì đó.

Con quái vật càng lúc càng đến gần, Rắn Độc cũng rải cát đỏ mấy lần, nhưng chỉ có thể khiến tốc độ của nó giảm đi một chút, đã sắp sửa tiếp cận được chúng tôi.

Cũng may là cửa đá lần này không khó mở, ngay lúc quái vật chuẩn bị lao tới, lão Yên vẫy vẫy tay, sau đó cùng với đội trưởng Trần đi vào trước.

Rắn Độc một tay rải cát đỏ, tay còn lại kéo tôi lao vào cửa đá.

Tôi và Rắn Độc đóng mạnh cánh cửa đá lại, cuối cùng cũng chặn được con quái vật ở bên ngoài trước khi nó vồ lấy chúng tôi.

Rầm rầm rầm!



Nó đập mạnh vào cánh cửa đá, chúng tôi hồi hộp chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy tiếng nó rời đi theo hướng ngược lại.

"Ha ..." Cuối cùng tôi cũng thả lỏng người mà dựa vào cánh cửa đá thở dốc.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi mới hỏi họ vừa rồi đã ở đâu? Tại sao tôi hét quá trời mà vẫn không có ai đáp lại?

Lão Yên vỗ vỗ vai tôi, nói thằng nhóc nhà cậu cũng thật may mắn, vừa rồi cậu bị thi khí ảnh hưởng, cơ bản không hề phát ra chút tiếng động nào, chúng tôi tìm cậu trong bóng tối rất lâu, cũng may cuối cùng cậu đã nói được một câu, nếu không cho dù cậu bị cái thứ kia ăn chỉ còn lại xương thì cũng sẽ chẳng có ai biết.

Nghe xong lời này, tôi không khỏi có chút sợ hãi, lão Yên lại cười ha hả, nói: “Sau lưng cậu có thứ mà cô Tư xăm lên, mấy thứ tầm thường thật sự không giết được cậu đâu!"

Lúc này tôi mới nhận ra ông ấy vừa dọa tôi, sở dĩ tôi có thể hét lên có lẽ là do con quái vật cắn rách quần áo của tôi, từ đó để lộ hình xăm Cửu Long, khiến ảnh hưởng của thi khí đối với tôi bớt nghiêm trọng hơn.

"Thế mà lại có ánh sáng?"

Nghỉ ngơi được một lúc, tôi nhận ra hoàn cảnh mình đang ở rất khác so với lúc trước, không giống với hang động tối tăm trước đó, lối đi này không chỉ rộng rãi mà còn có những ngọn đèn dầu treo trên vách đá xung quanh, khiến toàn bộ hang động trở nên sáng như ban ngày vậy.

Rắn Độc tò mò ghé vào ngọn đèn dầu ngửi một chút, kế tiếp liền nhăn mũi, nói sao cái thứ này lại có mùi hăng thế?

Tôi kéo anh ta ra: "Đừng có bạ cái gì cũng tò mò được không."

Rắn Độc kỳ quái hỏi tôi tại sao, tôi chỉ chỉ vào ngọn đèn dầu, nói rằng loại dầu thường đốt ở những nơi như thế này rất có khả năng là dầu xác (*) …

(*) Dầu xác: dầu được chế tạo từ mỡ của xác chết.

Không ngờ sau khi tôi nói xong, đôi mắt của Rắn Độc sáng lên, nói mình vẫn luôn nghiên cứu các loại đồ vật có độc, trước đây đã nghe đồn về dầu xác nhưng lại chưa từng nhìn thấy, không ngờ hôm nay lại được mở mang tầm mắt.

Nói xong, anh ta lấy trong túi ra một bình nước nhỏ uống cạn, sau đó cẩn thận đổ dầu xác từ ngọn đèn dầu vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bảo Tàng Sơn Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook