Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Chương 56: Nỗi niềm yêu thương của Kim Taehyung

kookcumber

25/03/2021

Màn trình diễn kết thúc trong tư thế hoàng tử Seigfried cùng công chúa Odette trao cho nhau cái ôm đầy yêu thương lưu luyến. Jungkook đứng trên sân khấu, những phút cuối cùng, cậu khẽ nở nụ cười mang đôi chút mông lung. Bởi vì cậu hạnh phúc quá, cuối cùng thì ước mơ ấy cậu cũng có thể thực hiện. Đứng dưới ánh đèn sáng chói và bay bổng theo từng tiếng nhạc trước mắt hàng trăm hàng nghìn người. Jungkook bỗng chốc quên đi cơn cảm mạo đang hoành hành trong thân thể chính mình mà cười một cách đầy mãn nguyện.

Tấm rèm sân khấu buông xuống, Jungkook nhanh chóng bước vào phía trong cánh gà. Nơi đó Christian như đã hẹn ban đầu, đứng chờ đưa y phục cho cậu.

"Chúc mừng em. Cuối cùng cũng thành công tốt đẹp."

Jungkook lau mồ hôi chảy dọc xuống cổ áo, khuôn miệng khẽ mỉm cười, nhưng vẫn có chút tái nhợt.

"Mà Jungkook, anh nghe đồng học nói em đang bệnh sao?"

Jungkook chỉ cười trừ trấn an.

"Em không sao. Chỉ là một chút cảm lạnh."

"Thôi được. Vậy em cũng nên mau chóng thay đồ. Sau khi lên nhận quà anh lập tức đưa em trở về nghỉ ngơi."

Jungkook gật đầu chấp thuận. Sau đó nhanh chóng bước đi. Cậu có chút không hiểu lắm, về chuyện quà cáp từ nhà tài trợ này. Vốn dĩ ban đầu không có trong kế hoạch của chương trình. Không hiểu về sau tại sao lại có. Mà nhà tài trợ là ai cho cùng Jungkook vẫn chưa biết rõ. Chỉ biết rằng có một nhà tài trợ rất lớn, rất hào phóng.

Sau khi màn biểu diễn cuối cùng kết thúc, MC tiến lên sân khấu bắt đầu cho buổi giao lưu. Khi này các lẵng hoa và quà đều được khách mời lần lượt trao tặng cho ban đại diện của Cheonjae. Kim Taehyung có một lần được xướng tên, hắn đích thân lên trao quà cho đại diện của trường là David và đại diện cho nhóm du học sinh, Jeon Jungkook.

Khoảnh khắc được gọi tên lên sân khấu, Jungkook vốn dĩ vẫn rất hồn nhiên. Chỉ cảm thấy tự hào cùng vinh dự cho chính bản thân mình. Nhưng cậu lại không nghĩ đến khi MC đọc lên cái tên Kim Taehyung, cơ thể cậu đã thành thật mà run lên từng hồi. Jungkook nhíu mày nhìn cái người chậm rãi từ bóng tối phía khán đài tiến lên sân khấu, trong đầu ngàn vạn lần khẩn cầu đừng là Kim Taehyung mà cậu biết. Nhưng rốt cuộc, cái gì tới rồi cũng sẽ tới và Kim Taehyung thì cũng chỉ có một. Cái người đã tài trợ hoàn toàn cho ngày hôm nay, cái người giàu có hào phóng ấy không ai khác là hắn. Bóng dáng to cao từ tốn tiến lên sân khấu, đường nét góc cạnh hoàn hảo, bước chậm từng bước chân đến gần cậu. Máy ảnh ở dưới tách tách từng hồi kéo dài, Jungkook cũng chỉ cười cho có lệ. Ngoài ra tâm tư của cậu hiện tại đã hoàn toàn biến mất.

Cậu cũng không biết nữa, hai chân đột nhiên nhũn ra, đầu óc một đợt quay cuồng như giông lốc. Nhịp tim lại đập rất mạnh như tiếng trống từng hồi đánh tỉnh và chế giễu chính cậu. Jungkook quay đi né tránh cái nhìn của Taehyung. Ánh nhìn đó có phải chăng là cậu lầm tưởng? Nó sao có thể dịu dàng mà ấm áp quá.

Taehyung tiến đến phía trước, gần thật gần. Hắn cầm lấy hoa lần lượt trao rồi bắt tay David và cậu. Thâm tâm Jungkook một tràng sóng bắt đầu vỗ mạnh. Cậu lén lút hít sâu một hơi, tự nhủ chính mình nên bình tĩnh. Ít nhất là trước ống kính ở dưới hoặc là để Kim Taehyung không thể nhận ra khác thường từ cậu. Hắn cầm bó hoa lớn, bằng phong thái lịch thiệp đặt vào tay cậu. Bàn tay to ấm áp với từng ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn khẽ chạm vào da tay đã lạnh cóng của cậu. Jungkook nhất thời nhanh chóng ôm lấy bó hoa, hơi co rụt tay lại. Đáy mắt hoảng loạn giấu dưới lớp mi dài đen láy.

Lúc bàn tay hắn rời đi, Jungkook từ đó khẽ thở phào. Nhưng cậu thực sự quá ngốc mới xem đó là kết thúc. Sau khi tặng hoa, Kim Taehyung vòng sang đứng bên cạnh cậu cùng chụp một tấm hình kỉ niệm. Trong lòng cậu lập tức hoảng loạn. Kim Taehyung tại sao không chọn vị trí bên cạnh hiệu trưởng David mà lại chọn đứng cạnh cậu? Hắn hẳn biết rõ tình trạng của cả hai. Những việc đã xảy ra trong quá khứ, bọn họ hiện tại không thể yêu, cũng không thể là bạn bất kể là anh em. Vậy mà Kim Taehyung giống như cố tình đem những chuyện đó quên đi, xem như không hiểu. Hắn đứng bên cạnh, cũng không an phận vươn tay kín đáo quấn nhẹ phía sau thắt lưng cậu. Đầu khẽ nghiêng, rất tự nhiên có hơi áp sát lại khuôn mặt Jungkook. Cơ thể cậu cứng đờ, vị trí mà hắn đặt tay lên cũng truyền đến một trận tê rần.

"Dạo này em khỏe chứ?"



Taehyung thấp giọng, như có như không thở từng chữ vào tai cậu. Thân nhiệt Jungkook bắt đầu tăng cao, đầu óc xây xẩm nhìn những ngọn đèn flash phía trước giống như một gánh nặng nào đó. Thời điểm chụp ảnh cũng trở nên căng thẳng, kéo dài vô tận. Cậu cũng không biết rõ bản thân mình hiện tại bị cái gì, chỉ là cậu không muốn tiếp tục đứng gần hắn nữa. Có cảm giác muốn tránh né.

Ảnh chụp xong, Jungkook nhanh chóng rời khỏi bí bách trên sân khấu bước nhanh vào bên trong. Cậu cắn môi dưới, cố tình bước thật nhanh, cũng không hề phát hiện ở phía sau người nọ vẫn bước theo. Thời điểm đi vào bên trong, nhìn thấy Christian đang đứng đợi, cậu hơi mơ hồ bước tới. Khoảnh khắc anh vừa giơ tay định vẫy tay với cậu thì Jungkook đã đổ người muốn ngất xỉu. Christian vội tiến lên mấy bước để cậu ngã vào lồng ngực mình, lúc này phát hiện Jungkook dường như sốt rất cao. Christian một bên vẫn còn bất ngờ bối rối khẽ lay người Jungkook tỉnh lại thì có một cánh tay khác phía đối diện tiến đến giành lấy cậu. Người đó ôm chặt lấy cơ thể nóng sốt của cậu vào lòng, tay khẽ chạm vào gò má, nét mặt ẩn hiện tia lo lắng.

"Cậu là ai vậy?" Christian bất ngờ lên tiếng.

Mà Kim Taehyung bởi vì quá khẩn trương, hỏi gì cũng không nói. Hắn chỉ một mực bế thốc cậu lên tay di chuyển ra cửa sau tiến về bãi đỗ xe. Christian vốn dĩ định đuổi theo giành lại Jungkook, trong đầu đinh ninh là bắt cóc người, thì phía sau bị ai đó vịn tay lại.

"Sam?"

"Anh định đi đâu vậy?"

Christian nóng vội.

"Kookie gặp nguy hiểm. Anh đi cứu em ấy."

"Cái gì cơ? Anh biết Jungkook sao?"

"Thôi đi Sam, bây giờ không phải lúc nói về vấn đề này. Nếu như Kookie biến mất, còn không biết Kim Namjoon sẽ tức giận như thế nào đâu."

Nói rồi Chris lại muốn rời đi. Nhưng mà Jiyoon nhất quyết giữ lấy tay anh. Bởi vì cô biết rõ Jungkook đi với ai.

"Anh khoan hãy đi. Trước tiên nghe em nói. Người đó chính là Kim Taehyung."

Christian chợt khựng lại.

"Sao chứ? Em nói người đó là Kim Taehyung?"

"Đúng vậy. Và anh không cần lo lắng về Jungkook. Taehyung sẽ có cách lo cho cậu ấy. Việc mà anh cần làm bây giờ là tìm một nơi nào đó có thể trò chuyện thâu đêm, em có rất nhiều chuyện phải kể cho anh. Và anh cũng vậy."



Christian bị chỉ đạo đến ngây ngốc, gật đầu đồng ý.

"Em nói thâu đêm? Em không về nhà?"

Jiyoon liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nhìn về phía hai người khi nãy đã đi khuất, bình thản nhún vai.

"Có lẽ vậy."

____

Ở nơi khác, Taehyung bế Jungkook đặt ở trong xe hơi hắn. Hạ thấp ghế phó lái để Jungkook có thể nằm thoải mái hơn. Trong cơn sốt, trán cậu liên tục túa ra mồ hôi lạnh. Nhất thời chìm vào mê man. Kim Taehyung giữa đường dừng lại bế Jungkook vào bệnh viện kê đơn thuốc. Bác sĩ chuẩn đoán cậu bị cảm lạnh, còn có triệu chứng viêm phổi. Taehyung sau khi lấy thuốc lập tức đưa cậu trở về biệt thự.

Mang Jungkook lên đến tận phòng ngủ lúc trước của cậu, hắn đặt cậu ngay ngắn trên giường. Nhanh chóng cởi giày rồi lấy khăn ấm lau khô mồ hôi lấm tấm trên cái trán non mịn. Nhưng mà khuôn mặt Jungkook vẫn nóng hổi đến đỏ bừng.

Jungkook phát sốt rất cao, Taehyung tạm thời chọn một bộ đồ dài thay ra cho cậu. Hắn ngồi một bên lo lắng nhìn sắc mặt cậu vẫn không hề có chuyển biến tốt, hai cánh môi nhợt nhạt tím tái. Thân nhiệt ngày càng nóng hầm hập. Jungkook hiện tại đang bất tỉnh không thể uống thuốc, đắp khăn ấm cũng không có tác dụng. Taehyung bên cạnh liền tìm đến bọc thuốc mà bác sĩ cho. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng chỉ còn có cách này.

Taehyung lấy ra một viên thuốc to cỡ bằng ngón áp út. Lúc vừa rồi bác sĩ có nói thuốc này phòng trong trường hợp Jungkook không thể tỉnh lại. Nếu không thể hạ sốt bằng cách uống thuốc trực tiếp thì chỉ còn cách đưa thuốc vào cơ thể qua hậu môn. Tình trạng của cậu hiện tại đang rất vội nên hắn không có quyền lãng phí bất kì phút giây nào.

Ngón tay hắn cẩn thận đẩy viên thuốc vào trong. Trong tiềm thức, đau đớn nhất thời khiến Jungkook mơ màng rên khẽ, thanh âm xuất hiện nhẹ như tiếng muỗi, ở khóe mắt ẩn dật một tầng nước. Sau khi đã đưa thuốc vào, hắn kéo đồ ngủ của cậu trở lại chỉnh tề. Lấy thêm khăn ấm đắp lên trán Jungkook sau đó mới an tâm về phòng hắn tắm rửa thay quần áo.

Lúc hắn quay trở lại phòng cậu đã là mười phút sau. Đồng hồ cũng điểm đúng mười giờ tối. Khẽ đi lại cạnh giường ngồi xuống, Taehyung chăm chú quan sát khuôn mặt cậu. Huyết sắc thật sự đã tốt hơn, môi cũng hồng hào hơn một chút. Hắn dùng mu bàn tay khẽ chạm vào gò má lên tới trán, yên tâm khi cuối cùng Jungkook cũng hạ sốt.

Hắn đóng rèm cửa, trả lại cho không gian một chút tối, chỉ có ánh đèn ngủ màu vàng nhạt len lỏi tỏa sắc. Tiện tay đốt một chút nến thơm, mùi oải hương nhè nhẹ chen lẫn vào từng phân tử không khí. Kim Taehyung vén chăn nằm lên giường, chỗ trống lạnh lẽo bên cạnh cậu phút chốc được lấp đầy bằng khối cơ thể ấm áp mang đậm hương thơm khoan khoái khi vừa mới tắm táp xong. Hắn nghiêng người, nhẹ nhàng ôm trọn lấy Jungkook đang mê man vào lòng. Gò má hơi ửng đỏ của cậu áp vào bả vai hắn, nhịp thở đều đều bình ổn phả ra. Bỏ chiếc khăn đắp trên trán của cậu sang một bên, Taehyung khẽ vuốt mấy sợi tóc mái của cậu ra phía sau, an tĩnh ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt nhu thuận xinh đẹp của cậu, tất cả đường nét ngày càng hoàn mĩ theo thời gian. Sắc mặt có một chút tái đi vì bệnh, nhưng chóp mũi bo tròn đáng yêu, khuôn miệng hồng hồng như cánh đào, cả đôi mắt nhắm tịt chỉ còn thấy được hàng mi đen dài in rõ rệt trên làn da. Trái tim hắn như muốn nổ tung. Đáy mắt hiện hữu tia yêu thương bắt nguồn từ sâu thẳm.

Hôn lên trán, lên mắt, lên chóp mũi và đặt cả nụ hôn nhẹ lên vành môi anh đào. Kim Taehyung ôn nhu tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, ôm lấy cậu thật gần, bàn tay đặt sau lưng ân cần xoa nhẹ như để giấc ngủ của cậu trở nên sâu hơn, thoải mái hơn.

"Hai năm qua, thật nhớ em!"

Hắn chậm rãi nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận lấy cơ thể của cậu đang nằm trọn trong vòng tay mình, người mà hắn thương nhớ, người hắn yêu hơn tất cả những gì hắn có. Hai năm qua, không ngày nào hắn nằm tại đây mà không nghĩ về cậu. Bây giờ thì được rồi, cậu nằm trong lòng hắn, an ổn thở đều. Mà hơi thở này thật ấm áp, cũng thật bình yên. Hắn nắm lấy tay cậu, mười ngón đan chặt. Sau đó cũng chìm vào giấc ngủ yên ả tròn trịa như trăng rằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Chợt Yêu Em Đến Nhường Này

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook