Bát Gia Tái Thế

Chương 34

Vũ Sinh

25/01/2022

Lo cái gì thì cái đấy tới liền. Lâm Dao vừa nói xong thì một giọng nói mạnh mẽ đã vang lên. Ngay sau đó, nhóm người liền nhìn về phía giọng nói kia phát ra.

Một người đàn ông có dáng người cao gầy, tóc nhuộm vàng, cắt kiểu đuôi vịt, mặc áo khoác jeans, quần jeans đi về phía này, trong tay cầm bật lửa. Tiếng tạch tạch vang lên thì lửa cũng lúc lên lúc xuống, một tay khác thì nhét vào túi quần.

“Tôn Đẹp Trai!”

“Ôi, là Tôn Đẹp Trai!”

“Tôn Nhạc Dương, nhìn bên này đi!”

Đám nữ sinh xung quanh hai mắt lóe sáng, mê mẩn nhìn người đàn ông này, không khỏi hét lên tên của người này.

“Lần này thằng nhãi kia toi đời rồi, Tôn Nhạc Dương đã tới”, đám nam sinh nhỏ giọng bàn tán.

Tôn Nhạc Dương này không chỉ là một tay chơi bóng rổ hay mà còn người của câu lạc bộ võ thuật nữa.

Câu lạc bộ võ thuật không phải ai cũng được vào, chỉ mới có mỗi thể trạng tốt thì cũng chưa thể đạt được yêu cầu đi vào mà phải là người nổi bật bên trong nhóm những người luyện võ thì mới được tham gia.

Tôn Nhạc Dương có khả năng võ đạo thấp nhất trong câu lạc bộ võ thuật, nhưng đặt ở bên ngoài thì có thể một mình chấp mấy người.

Không chỉ là năng lực đánh nhau mà vẻ ngoài cũng đẹp trai, được xưng là một trong mười hotboy của học viện Thương Mại.



“Anh Dương!!!”, Tiền Bình đau đớn gào lên: “Anh Dương, giúp em xử nó đi, báo thù cho em, mọi hậu quả cứ để em gánh!!!”

“Ôi, tôi đến muộn một bước mà cậu đã bị bắt nạt thành ra thế này rồi à. Tiền Bình, yên tâm, để anh giúp cậu”, Tôn Nhạc Dương nhìn Tiền Bình đang nằm dưới đất.

Nói thì như vậy nhưng trong lòng cậu ta thì chẳng hề coi Tiền Bình ra gì. Dù sao cậu ta cũng chỉ là chó cậy gần nhà mà thôi.

Tôn Nhạc Dương khác, anh ta là người có sức mạnh ở học viện Thương Mại.

Anh ta ra tay chỉ vì muốn tăng sức ảnh hưởng của mình mà thôi, thuận tiện biểu diễn trước mặt hai hoa khôi nữa. Cái tên Trần Bát Hoang này chính là hòn đá để anh ta giẫm chân lên.

Mà nói đến đánh nhau, không nói đến võ thuật, thì cả cái học viện này có ai là đối thủ của anh ta cơ chứ?

Anh ta đi đến trước mặt Trần Đức, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên hút, sau đó phả khói vào mặt Trần Đức, đánh giá Trần Đức một lượt:

“Trần Đức, tự Bát Hoang, tên cũng thú vị đấy. Nể mặt cái tên của cậu làm ánh mắt tôi sáng lên, tôi sẽ không đích thân động thủ giày vò cậu nữa”.

Tôn Nhạc Dương dạng hai chân ra: “Chui vào háng của tôi, tôi sẽ cho phép cậu rời khỏi đây”.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Chui háng!



Tôn Nhạc Dương quả nhiên là bá đạo!

Có điều, cũng không ai dám nói câu gì.

Bởi vì, Tôn Nhạc Dương có thực lực mạnh mẽ như thế thì cũng có lý do để bá đạo thôi. Cho Trần Đức chui háng là một điều dĩ nhiên đối với anh ta!

Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường!

Cho dù là Lâm Dao thì cũng phải tái mặt đi mấy phần.

Trần Đức và Tôn Nhạc Dương nhìn nhau.

Ánh mắt hai người giao nhau.

“Mẹ mày, thằng vô dụng, mày trừng mắt cũng thế thôi. Haha, đối diện với anh Dương thì mày có thể làm gì hả?!”, Tiền Bình hét lớn: “Tưởng mày ghê gớm lắm mà, thử đánh cái nữa xem nào? Đệch mẹ mày!”

“Nhanh lên, tôi đây không kiên nhẫn lắm đâu, hay là cậu muốn tôi ra hay hả?!”, Tôn Nhạc Dương gào thét như cái loa phóng thanh, cực kỳ ầm ĩ.

Trần Đức bực bội.

Khóe miệng không khỏi run rẩy mấy lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bát Gia Tái Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook