Biệt Thự Mê Tình

Chương 5: Chương 5

Mạn Quang

28/11/2016

Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã nằm ở trên giường, thân thể đã được người khác tẩy trừ sạch sẽ cùng thay áo ngủ. Tất thảy đều rất bình thường, giống như mọi việc hôm qua đều chỉ là ác mộng.

“Dậy rồi à?” Tusitante bưng bữa sáng đứng bên giường tôi. “Chào buổi sáng, Yang!” Nụ hôn dịu dàng buổi sớm tựa như sợi bông ấm áp, êm dịu. Vậy mà tôi vẫn sợ hãi đến lạnh run.

Tôi không nói gì, cứ như vậy yên lặng ăn bữa sáng hắn chuẩn bị cho tôi.

“Hôm qua tôi quá kích động nên mới khiến anh mệt như vậy. Hôm nay cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Hắn vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của tôi vừa mở miệng xin lỗi.

Tôi cúi đầu dồn sức ăn, hoàn toàn không dám nhìn hắn.

“Anh sợ tôi?” Hắn đột nhiên phát hiện thái độ khác lạ của tôi, nâng mặt tôi lên, nhìn chăm chú.

“Không… Không có!” Tôi tận lực giả bộ như không có việc gì, thực chất bên trong lại sợ không thể che dấu được hắn.

“Ha haha! Đừng sợ, tôi sẽ không đối xử với anh như thế đâu!” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi trấn an, ngón tay không ngừng vuốt ve hai bên má tôi, “Anhlà bảo bối của tôi. Cả đời này tôi chỉ yêu mình anh!” Thanh âm tràn ngập sủng nịch của hắn thì thầm bên taitôi.

Nhưng tất cả đều không thể tiêu trừ được nỗi sợ trong lòng tôi. Khi đã nhìn thấy bộ mặt thật của ác ma, tôi làm sao có thể cứ giả bộ như không thấy việc gì?

Bữa sáng diễn ra qua loa trong không khí quỷ dị. Bị Tusitante ở bên chăm chú nhìn, tôi căn bản là không biết mình đang ăn cái gì!

Thi thể của Di Dian đã không rõ tung tích, vết máu trên sàn nhà cũng được tẩy rửa sạch sẽ, mọi thứ đều quay trở lại như ban đầu vốn chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không hỏi hắn đã đem thi thể xử lý như thế nào, Tusitante cũng không nhắc tới cái tên “Di Dian” với tôi nữa, giống như chúng tôi chưa từng quen biết nữ nhân này.

Cuộc làm tình điên cuồng đêm đó đã khiến tôi nằm trên giường suốt hai ngày. Vô luận là thân thể hay tinh thần đều mệt mỏi dị thường, trời vừa tối là tôi lại nhớ tới ánh mắt cùng cái miệng đầy máu bởi vì không có môi mà mang vẻ doạ người của Di Dian. Trong mộng tôi luôn mơ thấy cô vươn cánh tay thiếu ngón chảy đầm đìa máu bóp cổ giết chết tôi. Dù Tusitante ở hai ngày này đều hết sức chiếu cố tôi, nhưng do tâm đã chịu quá nhiều tra tấn nên ngày càng tiều tuỵ, ý nghĩ muốn thoát khỏi hắn đã biến thành xiềng xích trói chặt lấy tôi.

Buổi tối, dù Tusitante có ôm tôi khi ngủ, tôi vẫn tìm cách thoát khỏi hắn. Bất cứ lúc nào tôi cũng khát cầu tự do!

Đến khi tôi bắt đầu tuyệt vọng, thì một ngày, cơ hội tới.

***

Đó là một tối sau chuyện xảy ra với Di Dian được nửa tháng, đột nhiên cảnh sát ghé qua.

Lúc ấy Tusitante đang chơi bài, còn tôi nằm trên sô pha đọc sách. Nghe thấy tiếng chuông cửa, tôi nhìn qua cửa sổ lầu hai thì thấy một vị cảnh sát đang đứng trước cửa. Tusitante buông bài ra, đứng dậy mở cửa. Tôi đoán hơn phân nửa vị cảnh sát kia tới đây vì chuyện của Di Dian, lập tức theo sát Tusitante xuống lầu. Vì nửa tháng nay tôi rất ngoan ngoãn, không có chút phản kháng nào, nên hắn cũng không hoài nghi gì tôi.

“Chào anh! Xin hỏi đây có phải là nhà của ngài AndrewYang không? Tôi là Dell sĩ quan!” Một người con trai khôi ngô mặc cảnh phục, đeo súng bên hông đứng trước cửa.

“Tôi… Tôi là AndrewYang!” Cơ hội chỉ đến một lần, tôi phải nắm chắc nó. Vì có chút khẩn trương nên tôi nói chuyện cũng có chút run run.

“Chào anh! Tôi…” Sĩ quan Dell còn chưa có nói xong, tôi liền gấp gáp chạy khỏi Tusitante, trốn ra đằng sau hắn.

“Là hắn… đã giết Di Dian!” Tôi nắm chặt áo cảnh sát Dell, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tusitante còn đang kinh ngạc. “Van anh, cứu… cứu tôi!”

“Mr. Yang! Việc này…” Cảnh sát trước hành động đột ngột lắp bắp kinh hãi của tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Anh ấy gần đây làm việc quá độ dẫn đến mệt mỏi, tinh thần có hơi không ổn định! Tôi là bạn cùng phòng của anh ấy.” Tusitante rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, từ tốn nói chuyện, trong đấy cũng không vì lời nói của tôi mà có điểm sinh khí nào, coi như tôi đang nói đùa! “Yang, mau tới đây. Đừng làm phiền anh cảnh sát đây!” Hắn thúc giục tôi quay trở về, trên mặt lộ vẻ ôn nhu, nở nụ cười vô hại.

Tôi liều mạng lắc đầu. Nếu tôi quay lại thì chẳng khác nào tự tìm tử lộ. Trốn vội ra phía sau cảnh sát Dell, tôivô cùng run rẩy.

“Mr. Yang, anh nên trở vào đi!” Dell cân nhắc một chút, dường như bộ dáng bình thản của Tusitante có phần đáng tin hơn.

“Không. Xin anh tin tôi, đấy là sự thật, Di Dian đã bị sát hại! Anh tại sao lại không tin tôi?” Tôi cuống lên, hiểu rõ một khi vị cảnh sát này rời đi, vận mệnh của tôi sẽ ra sao..

“Lại đây nào, Yang, lại đây!” Tusitante tới gần tôi, vươn bàn tay to định bắt lấy tôi.

“Không! Không!” Cật lực lắc đầu, tôi không muốn quay trở lại bên hắn.

“Lại đây đi, ngoan nào!” Tusitante giờ đã xem tôi như đứa nhỏ thích đùa giỡn.

“Anh cảnh sát, xin anh tin tôi! Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật!” Tôi tiếp tục hi vọng cảnh sát có thể tin tưởng lời tôi nói là sự thật, nắm chặt lấy áo của hắn, nhất quyết không buông tay. Nhưng, vô luận là ai, khi phải lựa chọn giữa một người có vẻ điên điên, hồ ngôn loạn ngữ với một người có dáng vẻ bình ổn, vững vàng, nhất định sẽ chọn người có vẻ đáng tin nhất là người nói thật. Dễ thấy là vị cảnh sát kia đã tin lời của Tusitante, cho là tôi nhất thời tinh thần bị rối loạn.

“Mr. Yang, vậy hôm nay tạm thời không làm phiền anh!” Hắn đem tôi từ phía sau hắn kéo ra, giao cho Tusitante. “Xin lỗi đã quấy rầy, hôm khác tôi sẽ đến!” Nói xong liền tính xoay người rời đi.

“Được thôi, anh cảnh sát!” Tusitante phi thường lễ phép cùng vị cảnh sát kia bắt tay.

Tôi tuyệt vọng nhìn cảnh sát Dell – cơ hội duy nhất của tôi đang rời xa, còn Tusitante dùng ánh mắt màu xanh biếc kia phẫn nộ nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt âm lãnh khiến tôi phát run, sự sợ hãi xâm chiếm lấy toàn thân. Tôi có thể cảm nhận được số mệnh của tôi sau này.

Đột nhiên vị cảnh sát kia đã đi đến cổng lại quay ngược trở lại, Tusitante đang nắm chặt taytôi cũng siết mạnh hơn, làm cho taytôi có chút đau đớn.

“Xin đợi một lát!” Cảnh sát từ từ tiến gần về phía tôi. “Vừa rồi tôi chưa hề đề cập đến chuyện côDi Dian mất tích, tôi lại nghe thư kí của cô nói Mr.Yang đã lâu không hề liên hệ đến nhà xuất bản. Như vậy, theo lý thì Mr.Yang hẳn là không biết mới đúng, thế nhưng… ” Vị cảnh sát dừng một chút, nghi hoặc nhìn Tusitante và tôi.

Tôi khẩn trương đến độ trái tim không ngừng đập loạn. Thực sự bây giờ tôi chỉ muốn hung hăng đập cho vị cảnh sát kia thôi cái phản ứng trì độn kia đi.

“Lập tức thả Mr.Yang!” Vị cảnh sát rút súng lục ra, chỉ về phía Tusitante ra lệnh: “Xoay người lại, giơ hai tay lên!”

Trên mặt Tusitante lúc đó có chút nhăn, hắn không dự đoán được vị cảnh sát kia lại nghĩ tới điểm này. Hắn cực không tình nguyện buông tôi ra, chậm rãi giơ tay lên.

Vừa được tự do, tôi liền trốn ngay đến phía sau vị cảnh sát.



“Mr.Yang, xin hãy lập tức vào xe của tôi!” Dell nói với tôi đang trốn phía sau hắn.

“A? Được!” Trả lời xong tôi lập tức xoay người chạy về phía cổng.

“A

” Tôi chưa kịp chạy xa thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét đau đớn.

Tôi ngừng chạy, quay đầu lại.

“Trời ơi!” Tôi lấy tay bịt miệng lại. Cảnh tượng trước mắt kinh khủng tới mức khiến tôi một bước cũng không đi được, hai chân như bị đeo chì.

Cảnh sát Dell bị Tusitante đè trên mặt đất, không thể đánh trả, súng lục cũng bị Tusitante ném ra xa. Kinh hãi nhất chính là Tusitante đang dùng một tảng đá lớn trên mặt đất đập thẳng vào đầu Dell, thoáng chốc đầu vị cảnh sát kia đã bị đập đến dập nát, màu đỏ của máu cùng màu trắng ngà của óc cùng lúc phun ra. Tusitante vẫn mê muội liên tục nện xuống, âm thanh “thùng thùng” tựa như búa sắt đập thẳng vào trái tim tôi. Đây là lần thứ hai tôi chứng kiến Tusitante giết người.

“Không!” Tôi một bên thét chói tai, một bên điên cuồng chạy về phía Tusitante, bất kể tất cả cầm lấy khẩu súng, nhưng tôi còn chưa kịp nắm chặt nó đã bị Tusitante nhận ra ý đồ của mình. Hắn đánh mạnh vào mặt tôi, dùng sức quăng tôi ra chỗ khác, khẩu súng ngay lập tức văng ra xa. Tôi chịu đựng đau đơn trên mặt, liều mạng tìm lại súng.

“Làm sao? Anh muốn giết tôi?” Tusitante sớm đã giành được súng, hướng họng súng vào đầu tôi.

Tôi không nói gì, tử thần đã đến, ngay từ đầu tôi đã biết làm như vậy rồi sẽ có ngày này. Tôi cam chịu nhắm lại hai mắt, trong lòng lại như trút được gánh nặng. “Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.” Tôi lẩm nhẩm những lời này ở trong lòng.

“Ba~” Thứ đập vào tôi không phải là viên đạn mà là bàn tay bị thương nặng của Tusitante, cái tát thấu xương kia nhất thời khiến tôi đau đến không thở nổi. Trước mắt một mảnh tối đen, miệng tràn ngập vị sắt rỉ, mũi cũng trào ra một luồng nhiệt lưu nóng hổi, tôi cả người vô lực nằm trên mặt đất.

“Đừng nghĩ như vậy là có thể vứt bỏ tôi!” Tusitante tức giận, phát cuồng lên như dã thú. “Cho dù tôi chết cũng sẽ mang anh cùng tôi xuống địa ngục!” Hắn tức giận gào lên với tôi.

Khi tôi hoàn toàn chìm vào bóng đêm vô tận, âm thanh của Tusitante vẫn quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tan!

***

Tôi chưa từng chán ghét mình như lúc này, oán hận sao mình quá ngu xuẩn cùng thiện lương. Nếu lúc ấy tôi không quay đầu lại hoặc không chạy về, sẽ không như thế này.

Khi tỉnh lại tôi phát hiện mình đang bị nhốt. Chân bị xích lại, giờ có muốn ra khỏi phòng mình nửa bước cũng không thể.

“Anh tỉnh rồi à?” Giọng nói của Tusitante phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng.

Bên ngoài rạng rỡ màu của nắng, nhưng khi nhìn thấy Tusitante thì lại cảm thấy một trận rét run.

Tôi nhìn hắn từng bước đi về phía tôi, nỗi sợ khôn cùng nảy lên trong lòng, thân thể không tự chủ được lùi về phía có ánh sáng soi rọi.

“Sao vậy? Đã có gan tố giác tôi, giờ lại sợ tôi sao?” Thanh âm băng lãnh của hắn nhắc tôi đã phạm phải sai lầm không thể chối bỏ.

Ngay khoảnh khắc tôi tỉnh dậy, sinh mệnh của tôi cũng đã kết thúc, tôi hiểu rõ tương lai sau này sẽ như thế nào. Tôi một lời cũng không nói, yên lặng cúi đầu, nhắm mắt lại, không nhìn hắn, cũng không cần nghĩ về hắn nữa.

“Anh dám đối xử với tôi như vậy!” Tusitante như dã thú phát điên, đem tôi từ góc sáng kia kéo trở lại. “Tôi không cho phép anh rời xa tôi! Anh tất cả đều là của tôi!”

Tôi không thèm nhìn hắn. Giờ trong lòng tôi ngoại trừ sợ hắn ra, còn lại chỉ là hận hắn, chính hắn đã đem cuộc sống yên bình của tôi hủy hoại trong nháy mắt!

“Ba~” đối với thái độ coi thường của tôi, Tusitante đã phẫn nộ cực điểm, rốt cục hắn kích động cho tôi một cái bạt tai. “Vì sao không nhìn tôi? Vì sao?”

Tôi bị ánh mắt đầy lửa giận cùng chấn động từ âm thanh hắn rống giận mà màng tai sinh đau. Thống khổ mở to mắt, nhìn dã thú vừa phát hỏa nhưng lại có vẻ tiều tụy dị thường.

“Thả…tôi… đi!” Yết hầu khô khốc của tôi cố gắng phun ra nguyện vọng cuối cùng của mình.

“Đừng hòng!” Tusitante lại hướng tôi rống giận, ánh mắt đỏ rực điên cuồng trừng trừng nhìn tôi, tựa như muốn đem mặt tôi đâm thủng một lỗ. “Tôi sẽ không buông tay! Tôi phải trói chặt anh mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, cho dù tôi có chết cũng sẽ đem anh xuống địa ngục cùng tôi!” Ngón tay siết chặt lấy bả vai tôi như muốn bóp nát toàn bộ phần thịt trên đó.

“Ai~~” Kỳ thật khi nói ra điều này tôi cũng đã đoán được kết quả.

“Anh đừng nghĩ đến việc rời bỏ tôi!” Hắn điên cuồng xé rách quần áo tôi. “Tôi sẽ không để anh đi!”

Đôi môi nóng rực của hắn đặt trên thân thể trần trụi của tôi, không ngừng mút vào, gặm cắn, lưu lại dấu vết của chính mình.

“A~~” Hắn đột nhiên cắn vào bả vai tôi, răng nanh sắc bén cắm sâu vào da thịt.

“Tất thảy anh đều là của tôi!” Miệng hắn dính đầy máu tươi, nhưng Tusitante như vậy lại tràn ngập mị lực, loại mị lực quỷ dị! Trời sinh cùng máu tươi xứng đôi! “Yang! Cả cơ thể anhlàm tôi say mê ~” Đôi mắt lãnh khốc của hắn khép lại, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lấy đôi môi đầy máu, giống như đang hưởng thụ một món ngon.

“Cậu… Cậu… Cậu muốn làm gì?” Tôi bị bộ dáng của Tusitante dọa sợ, giống như ác quỷ, không, hắn chính là ma vương!

“Tôi yêu anh, yêu thân thể anh, càng yêu linh hồn anh!” Thanh âm tràn ngập từ tính chậm rãi thổ lộ tình yêu với tôi, ngón tay linh hoạt càng không ngừng vuốt ve da thịt tôi.

“Đừng…” Đột nhiên hắn chiếm lấy môi, tức khắc mùi vị máu tanh tràn ngập khoang miệng, đầu lưỡi nóng rực không ngừng khiêu khích bên trong, dây dưa với chiếc lưỡi ngây ngô của tôi.

Mùi vị trong miệng làm tôi cảm thấy ghê tởm, liều mạng định dùng tay đẩy hắn ra khỏi người, nhưng việc này không cần nghĩ cũng biết là lấy trứng đập đá.

Khi ngón tay hắn cầm lấy phân thân tôi, ý muốn phản kháng tức khắc tan thành mây khói, cảm nhận khoái cảm từ kỹ xảo hắn đem lại, cơ thể tôi sớm đã đầu hàng, tôi không thể khống chế nổi thân thể *** đãng này nữa.

Không lâu sau dục niệm muốn phóng thích của tôi bắt đầu yếu ớt nổi dậy.

“Ha haha, muốn bắn sao? Vẫn còn sớm a!” Hắn tàn nhẫn chặn lại linh khẩu, không cho tôi phóng thích.

“Ư ~ buông… Buông tay ~” tôi phát ra thanh âm hấp dẫn trí mạng với Tusitante.



“A ~~ hộc…” Đau đớn nhưng dạt dào khoái cảm quen thuộc, phân thân cực đại nóng rực của Tusitante chôn sâu vào cơ thể tôi, dường như có thể cảm thấy được tràng bích nóng bỏng đang bao lấy phân thân to lớn kia, cảm nhận từng mạch đập mạnh mẽ.

Từng đợt sóng mãnh liệt ập tới, cơ thể cùng lý trí sớm đã tách rời, thân thể giờ như một đoàn hỏa thiêu đốt tôi cùng Tusitante, nhưng tâm vẫn một mảnh lạnh lẽo, mặc kệ thân thể phải chịu đựng dục hỏa dày vò đến dường nào!

“A…Ư…” Tusitante đột nhiên bế tôi đứng lên, nhờ trọng lực dồn xuống, phân thân vốn đã chôn sâu trong cơ thể lại càng tiến vào sâu hơn nữa.

Phân thân ở bên trong được thêm tiện nghi, không ngừng tiến thẳng vào ma sát tràng bích. Tusitante mỗi lần tiến vào đều dùng hết sức, tựa hồ muốn đem tôi đâm thủng.

“Chúng ta đã vĩnh viễn ở cùng một chỗ!” Hắn si mê vuốt ve nơi gắn kết chúng tôi, trong ánh mắt tràn ngập hạnh phúc cùng vui sướng. “Tôi không cô độc!” Linh hồn cô đơn một khi tìm được nơi chốn quay về, thì dù có bị hủy diệt cũng vô pháp tách ra.

Cả ngày Tusitante dường như không để phân thân của hắn rời đi cơ thể tôi, bất kể là làm tình hay là nghỉ ngơi!

Bởi vì phóng thích vô số lần, cơ thể tôi đã sức cùng lực kiệt, ngay cả dây xích ở chân được cởi bỏ lúc nào cũng không biết. Tôi để mặc hắn ôm tôi đi loạn trong biệt thự, mặc hắn dùng miệng bón thức ăn cho tôi. Mỗi lần lên xuống xóc nảy, phân thân còn đang say ngủ trong cơ thể tôi lại thức dậy. Phân thân thô ráp ma sát vào điểm mẫn cảm của tôi, tức thì thứ đã mệt đến mềm ra kia lại bắt đầu có dấu hiệu ngẩng lên, khoái cảm kỳ diệu khiến cho hậu huyệt tự giác co rút, mọi thứ đã đánh thức ác ma. Chỉ một lát sau, màn “vật lộn” vừa điên cuồng vừa kịch liệt lại mở ra. Vòng đi vòng lại, cho đến khi mệt lả cả người!

***

Hôm sau, tòan thân như con rối lỏng lẻo không thể nhúc nhích, ở chân lại bị xiềng xích trói buộc tự do, trong lòng không khỏi cười khổ. Dù có được tự do thì bản thân cũng không có khí lực mà ra khỏi phòng này.

Hai chân bất giác mở lớn, thế nhưng thân thể lại vô lực hoàn toàn, không thể khiến hai chân khép lại, chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế hổ thẹn này.

Suốt năm ngày sau đó, tôi ngoại trừ ngủ thì là làm tình không ngừng nghỉ. Vì sử dụng hậu đình quá mức mà khiến cho việc bài tiết trở nên khó khăn, dần dần tôi bắt đầu ngừng ăn cơm, hơn nữa, mỗi lần điên cuồng làm tình, cho dù là hiện tại tôi còn có ảo giác Tusitante đang ở trong cơ thể tôi ra sức trừu sáp, mỗi lần tiến nhập đều như thốc vào dạ dày. Loại cảm giác bị người đâm thủng như vậy khiến tôi nhìn đến đồ ăn đã không kiểm chế được mà buồn nôn, cho nên hiện tại thân thể đã hoàn toàn không thể tiếp nhận đồ ăn.

Chung quy mà nói bản thân tôi căn bản đã không còn ý chí muốn sống, người gần đất xa trời sớm đã không để ý gì tới cái chết. Với tôi mà nói, sống thêm một ngày trên thế giới này cũng chính là chịu thống khổ thêm một ngày, những điều này làm tôi không khỏi liên tưởng tới lời kịch của một bộ phim nào đó: “Tôi còn chưa lớn lên, thì đã già rồi!” Giống như bây giờ, không còn có thể tự mình cảm nhận cuộc sống đích thực, cũng chính là tôi đã già, tâm đã héo úa!

Tôi không nói lời nào, cũng không ăn cái gì, sống như cuộc đời của một con rối, duy có một điều có thể khiến tôi còn nhận thấy là tôi đang sống! Thứ khiến cho cả người như bị hỏa thiêu, thứ tạo ra khoái cảm làm cho mê muội, thứ cực đại trừu sáp trong cơ thể, khiến cho tôi trong giây lát nhận thấy mình đang sống.

Tusitante sớm nhận ra việc này, chỉ khi tôi làm tình mới để lộ ra sự sống, giống như người rên rỉ, giống như người bị *** dày vò. Vậy nên Tusitante càng dành nhiều thời gian để bọn tôi trầm luân trong dục vọng, làm cho dục hỏa của mình thiêu đốt đối phương.

Dục vọng khiến chúngtôi mê man với mọi thứ, khiến cho tôi quên đi hắn là ác ma. Còn hắn cũng hoàn toàn không có chú ý tới tôi ngày một gầy yếu, ngọn lửa sinh mệnh dần dần nhỏ dần. Chúngtôi giống như dã thú không ngừng ***, không biết mệt mỏi.

Linh hồn cô độc không còn tịch mịch, tôi cũng có thể như vậy mà chết đi, trong trùng trùng ánh sáng tự do!

***

Tôi lẳng lặng ngồi bên cửa sổ lầu hai, ánh mặt trời ấm áp chiều vào người khiến tôi cảm nhận được một tia lo lắng. Hôm nay Tusitante không như mọi hôm đem tôi nhốt ở trong phòng, mà để tôi ngồi sưởi ấm bên cạnh lò sưởi, còn hắn thì ngồi bên tôi vẽ tranh. Nguyên lai tên dã thú khoác bộ da người kia lại là một nam nhân đa tài đa nghệ a!

“Yang, anh thấy thế nào?” Tusitante đem bức họa vừa hoàn thành hưng phấn đưa cho tôi xem, giống như đứa nhỏ đang khoe thành quả lao động của mình.

Tôi yên lặng tiếp nhận bức họa từ tay hắn, ngón tay trắng nõn, tinh tế dị thường nhịn không được vuốt ve hình ảnh của chính mình trên bức họa.

“Đây là tôi sao?” Tôi thì thào tự nói, đã thật lâu tôi không có soi gương.

Giữa bức họa là một người nhỏ gầy, dáng hình mờ ảo, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Gương mặt búp bê ngày trước đã không còn, thay vào đó là chiếc cằm nhọn, đôi mắt to đen thẳm tựa như sẽ khiến bất kỳ ai vô tình nhìn vào bị rơi xuống hố sâu của sự say mê, trên mặt như có như không vẻ an tường cùng bình thản khiến người đó toát ra sự tinh khiết đầy mị hoặc.

“Yang, thực đẹp a!” Tusitante ôn nhu xoa xoa mái tóc tôi. “Tôi càng ngày càng không thể rời xacậu!”

Khi tôi nghe từ miệng hắn “Không thể rời xa cậu”, cả người lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, loại cảm giác trói buộc này luôn đem áp lực đè lên trái tim tôi.

“Sao vậy Yang? Anh lạnh?” Tusitante phát hiện tình trạng khác lạ của tôi, quan tâm hỏi, cái ôm ấm áp lập tức vây lấy tôi, ánh mắt tôi dần trầm xuống, nhưng hắn không hề biết tất cả những điều này đều là thứ tôi sợ nhất – tình yêu chết người!

“Leng keng ~~” Tiếng chuông cửa phá vỡ sự yên lặng trong biệt thự.

“Chết tiệt!” Tusitante căm giận buông tôi ra, vội vàng lao xuống lầu.

Phải cảm tạ người bấm chuông kia! Không có Tusitante khiến tôi có thể thoải mái mà thả lỏng. Tôi nhìn từ cửa sổ thấy một người đứng trước cửa rung chuông.

Một người xa lạ, cũng là người da vàng như tôi, mặc đồng phục làm việc, là một thợ sửa ống. Tusitante mở cửa, hình như hắn cùng người này nói gì đó, nam nhân xa lạ kia trả lời gì đó, thấy Tusitante tâm tình không được tốt, đối thợ sửa ống nước kia có thái độ thực ác liệt

Thật vất vả Tusitante mới đuổi được thợ sửa kia đi, hắn nặng nề đóng cửa lại, tôi ở lầu hai cũng nghe được chấn động vì cửa va đập mạnh. Nhưng người thợ kia cũng chưa rời khỏi, hắn ở vườn hoa nhìn nhìn xung quanh, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống một bãi cỏ, tựa hồ phát hiện cái gì. Tôi tò mò chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt đón lấy ánh mắt của tôi, ánh mắt kiên định, tự tin làm cho tôi không tự chủ được mà giật nảy lên.

Không, hắn nhất định không phải là thợ sửa ống nước bình thường!

Hắn nhếch miệng mỉm cười với tôi.

“Thật là, tên thợ sửa ống kia nhầm địa chỉ!” Tusitante vừa lên lầu vừa không ngừng lầm bầm. “Yang, anh đang nhìn gì thế?” Hắn đột nhiên phát hiện tôi không chuyên tâm nghe hắn nói chuyện mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không… Không có gì!” Một khi nói dối hắn tôi đều run lên.

“Thật?” Ánh mắt âm lãnh của hắn tràn ngập hoài nghi.

“Tusitante, ôm tôi đi!” Tôi hiểu rõ kẻ thông minh như hắn sẽ không thể không thấy người thợ kia đáng nghi, tôi không muốn lại nhìn thấy hắn giết người, coi như là trước khi chết cứu một mạng người, vì chính mình tích đức đi!

“Yang? Thật… Thật sự có thể chứ?” Tusitante quả thực không thể tin được tôi sẽ chủ động yêu cầu hắn ôm. Hắn hưng phấn quá độ mà nói năng lộn xộn, hoàn toàn quên mối nghi ngờ vừa rồi. “Tôi rất cao hứng a!” Hắn lập tức cắn nuốt lấy môi tôi, đây là tiền diễn cho việc làm tình.

Khi nụ hôn nồng nhiệt kia chấm dứt, dục hỏa của chúng tôi đều đã bị đối phương khơi mào. Tusitante đem tôi từ trên ghế ôm xuống đất, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của nhau, dục hỏa dâng lên từng đợt trong cơ thể, da thịt nóng rực kề cận, lò sưởi ấm áp, tất cả đều khiến tôi rời bỏ ý thức của chính mình.

“Ư…A…” Phân thân nóng rực quen thuộc của Tusitante chậm rãi tiến nhập trong cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Biệt Thự Mê Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook