Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 638: Quân Tào rút về phương Bắc

Cao Nguyệt

05/01/2018

Quân Tào bao vây Tương Dương đã là ngày thứ mười, nhưng không ai ngờ được, Quân Tào không hề tiến hành tiến đánh Tương Dương, mà chỉ đóng binh ở vùng bến tàu. Mặc dù thành hào rộng lớn dường như khiến Quân Tào hết đường xoay xở, nhưng Văn Sính biết rằng, quân Tào có hai ba vạn nhân mã, hoàn toàn có thể lấp đầy đoạn sông hào bảo vệ thành trong vòng một đêm, từ đó phát động tấn công thành trì.

Nhưng Quân Tào vẫn nhất mực không hề tấn công, Văn Sính cũng đoán được nguyên nhân Quân Tào bao vây không tấn công Tương Dương có lẽ chỉ là một thủ đoạn, chủ ý của Quân Tào không phải là phá được Tương Dương, mà chỉ là để ép Quân Hán dừng tiến công Tây tuyến.

Bây giờ xem ra, mục đích của bọn họ đã đạt được. Văn Sính nhận được tin tức, Lưu Cảnh tự mình dẫn năm vạn đại quân tới viện trợ Tương Dương, đã qua Huyện Phòng Lăng, nhiều nhất là hai ngày tới có thể đến Tương Dương.

Tuy nhiên, Quân Tào mặc dù không tấn công thành Tương Dương, nhưng huyện Trung Lư và huyện Khởi Quốc cách Tương Dương khoảng chừng hai mươi dặm lại lần lượt bị Tào Tháo công chiếm rồi, bọn họ cướp sạch hàng vạn thạch lương thực cùng một số tiền thuế lớn trong kho của hai huyện, làm tiếp viện cho quân đội.

Hai huyện thành bị công chiếm gây áp lực lớn cho thành Tương Dương.

Tin tức Lưu Cảnh tự mình dẫn năm vạn đại quân đến giúp đỡ khiến Văn Sính vô cùng phấn chấn, tâm trạng thấp thỏm đã vơi bớt đi một nửa. Hoàng hôn, Văn Sính dưới sự bảo vệ của mấy mươi lính thân cận đang tuần tra đường cái. Đường cái của Tương Dương rộng rãi, giăng đầy lều trại, khiến cho bên trong thành trở nên chật chội.

Trên đường cái, chỗ nào cũng có thể thấy bóng dáng bận rộn của đám sĩ tử. Lần này ba nghìn sĩ tử thành Tương Dương phát huy tác dụng vô cùng to lớn, bọn họ làm người trợ giúp cho quan phủ, trong tình huống quân đội đều dùng để thủ thành, bọn họ chủ động gánh vác trách nhiệm chăm lo cho dân chúng chạy nạn.

Trấn an lòng dân, phân phối lương thực, cứu trợ người già yếu, duy trì trật tự, đám sĩ tử đều dốc hết sức. Dưới sự nỗ lực của bọn họ, thành nội Tương Dương tuy rằng chật kín người, nhưng vẫn ngăn nắp có trật tự, cũng không có hỗn loạn, không có bệnh dịch bùng nổ.

Mặc dù Quân Tào chiếm lĩnh hai huyện Trung Lư và Khởi Quốc, một đợt khiến cho trong thành thần hồn nát thần tính, nhưng tâm trạng của dân chúng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, kiên nhẫn chờ đợi Quân Tào lui binh.

Văn Sính đi tuần tra, sự yên tĩnh trong thành khiến ông hết sức hài lòng, lúc này ông đi đến gần Kim Đỉnh Môn, ở đây là Cửa thành phía Đông Bắc, cũng là một cửa thành nhỏ nhất trong sáu cửa thành của Tương Dương, bình thường rất ít mở.

Ông vừa đến bên cổng thành, bỗng nhiên nghe thấy trên thành có người gọi:

- Văn tướng quân!

Ông ngẩng đầu, thấy Đặng Ngải đang vẫy vẫy tay với mình, liền cười hỏi:

- Có chuyện gì không?

- Khởi bẩm tướng quân, phát hiện điều kì lạ!

Văn Sính ngẩn người, ông lập tức quay đầu ngựa chạy về hướng hành lang, trong chốc lát đã đến đầu thành, Đặng Ngại chạy ra chào đón, chắp tay nói:

- Vừa rồi chúng ta phát hiện trên sông ngoài thành xuất hiện mấy chục chiếc thuyền nhỏ tìm kiếm trên sông trong chốc lát, rồi lại đi về.

Văn Sính xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến lỗ châu mai nhìn ra phía xa xa, thành hào bên ngoài Kim Đỉnh là đoạn hẹp nhất của Tương Dương, chiều rộng chỉ có mười trượng, nối liền một dòng sông nhỏ chảy về phía Đông Bắc. Lúc này Văn Sính cũng thấy trên sông có xuất hiện mười mấy con thuyền nhỏ, trên thuyền là lính gác của Quân Tào.

Trong lòng Văn Sính cũng không khỏi có chút nghi hoặc, mười ngày nay, Quân Tào bên ngoài Tương Dương hoàn toàn không có động tĩnh gì, sao tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này. Thế này là ý gì? Chẳng lẽ Quân Tào muốn tập kích Tương Dương vào buổi đêm?

Văn Sính cũng biết Quân Tào đã vơ vét hơn trăm thuyền lớn nhỏ ở gần đây, nhưng muốn dựa vào những thuyền nhỏ này để đánh lén Tương Dương, đương nhiên là không thực tế.

Lúc này, Văn Sính bỗng nhiên nghĩ tới Lưu Cảnh đem viện quân tới, trong lòng ông hiểu ra, trầm tư một lát, liền dặn dò binh lính thủ thành:

- Phải giám sát nghiêm ngặt động tĩnh Quân Tào ngoài thành, nếu có biến, phải lập tức bẩm báo cho ta!

Văn Sính đã ý thức được, Quân Tào có thể sắp rút lui rồi.

Trời đã sắp tối, trong đại doanh Quân Tào, ba nghìn Quân Tào đã xếp thành hàng, khôi giáp tinh tươm, đao thương lóe sáng, đằng đằng sát khí, chuẩn bị ra tác chiến.



Quân Tào xuất chiến không phải là vì phá thành Tương Dương, mà ngược lại hoàn toàn, bọn họ chuẩn bị rút quân. Trương Liêu cũng nhận được cấp báo của thám báo, Lưu Cảnh dẫn năm vạn viện quân đánh tới thành Tương Dương, quân tiên phong đã qua huyện Phòng Lăng, nhiều nhất hai ngày, năm vạn quân Hán sẽ đuổi đến thành Tương Dương.

Tin tức này khiến Trương Liêu vô cùng lo lắng, y vội vã phái người vượt sông đi bẩm báo với Thừa tướng, nhanh chóng nhận được câu trả lời từ Thừa tướng là suốt đêm vượt sông rút quân. Thật ra Trương Liêu biết rõ, năm vạn viện quân công thêm hai vạn quân trong thành, tổng binh lực của quân Hán đạt gần bảy vạn, gần gấp ba so với mình, bất kể thế nào y cũng khó có thể ngăn cản, rút quân là lựa chọn tất yếu.

Chỉ có điều rút lui như thế nào? Trương Liêu có kinh nghiệm tác chiến phong phú, Văn Sinh tất nhiên cũng biết tin tức Lưu Cảnh trợ giúp, một khi mình rút khỏi, ông ta rất có thể sẽ xuất kích, bám theo mình, khiến y không có cách nào vượt sông, cuối cùng đối mặt với vận mệnh diệt vong hoàn toàn, cho nên y nhất định phải đảm bảo mình có thể toàn thây trở ra.

Trương Liêu vỗ vỗ bờ vai của Lý Điển, cười nói:

- Tất cả nhờ cậy vào Mạn Thành huynh rồi!

Lý Điển gật gật đầu:

- Tướng quân xin yên tâm, ta sẽ làm hết sức.

Lý Điển xoay mình trèo lên ngựa, vung tay lên:

- Xuất phát!

Lý Điển dẫn theo ba nghìn quân ra khỏi Tây Doanh, đi về hướng Tây, lúc này Trương Liêu nhìn đám quân lính đi xa, y lại xoay người nhìn chăm chú Hán Thủy. Trên mặt sông Hán Thủy một mảnh đen ngòm, mơ hồ có thể thấy những thuyền chiến của quân địch đang đi tuần tra, Trương Liêu gật gật đầu, quay đầu lại ra lệnh:

- Tam quân chuẩn bị rút lui!

Trong ngọn lửa hừng hực ở đại doanh, chỉ thấy binh lính Quân Tào đang nhanh chóng sửa sang lại vũ khí, còn về các vật tư như doanh trướng và lương thảo, không có lợi cho việc vượt sông, bọn họ đều từ bỏ, mỗi người đều cố gắng trang bị đơn giản nhất.

Còn vật tư cực kì quan trọng khác lại được các binh sĩ đem từ trong doanh trướng ra, dùng dây thừng buộc cuộn thật chặt, đó chính là mấy nghìn chiếc bè da dê, cái này bọn họ làm công cụ vượt sông, cũng có thể nói đây là vũ khí bí mật để Quân Tào thuận lợi quay về phương Bắc.

Lúc chinh phạt Mã Siêu, Quân Tào đã thu được hơn một ngàn bè da dê người Khương dùng để qua sông ở trong đại doanh của Dương Thu, thực tế chính là lột da dê, sau khi thu được một tấm da nguyên vẹn, gia công thành một cái túi da, đem mấy chục túi da dê buộc vào với nhau, thổi hơi phồng lên tạo thành bè da dê.

Bè da dê sau khi thả khi ra đem theo rất nhẹ nhàng mà thuận tiện, là vật bất li thân của người Hồ khi xuất chinh. Tào Tháo chính là nhờ vào bè da dê mà nghĩ ra để cho quân đội Trương Liêu mang theo bè da dê vượt sông, tuy rằng cầu nổi mà bọn họ vượt sông đã bị phá hủy, nhưng Trương Liêu vẫn có thể dựa vào bè da dê mà vượt sông trở về phương Bắc.

Đồng thời, dùng bè da dê vượt sông còn có thể cảnh cáo Lưu Cảnh, Hán Thủy đã không thể ngăn cản nổi Quân Tào.

Đã sắp đến giờ Hợi, cửa chính quân doanh chậm rãi mở ra, hơn hai vạn Quân Tào xếp thành hàng ào ào xông ra, động tác nhanh nhẹn, rời khỏi quân doanh liền hành quân về hướng Long Trung. Trên mặt sông ngoài thành Tương Dương bố trí hơn hai trăm chiếc thuyền chiến, điều này uy hiếp khá lớn đến việc bọn họ qua sông, mà cả vùng Long Trung chỉ có khoảng hơn ba mươi chiếc thuyền chiến.

Đúng lúc Quân Tào vừa mới rời khỏi đại doanh, lập tức bị thám báo của quân Hán ở bên ngoài thành phát hiện, bọn họ lập tức hồi báo Tương Dương. Văn Sinh nghe tin chạy lên thành Bắc, nhìn xa xa phía bên ngoài thành, lúc này, Giả Hủ cũng vội vàng đuổi tới, vội hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?

Văn Sính chỉ ra quân doanh của Quân Tào nói:

- Vừa mới có thám báo đến bẩm báo, chủ lực Quân Tào đã rời khỏi quân doanh về phía tây rồi.

Giả Hủ nhướn mày:

- Chẳng lẽ là đi Long Trung?

- Chắc là vậy!

Văn Sính lại nói:



- Ty chức hoài nghi Quân Tào đi nghênh chiến viện quân của Châu Mục rồi, tính thời gian, viện quân của Châu Mục nhanh nhất là tối ngày mai có thể đến Long Trung. Trương Liêu có thể đi phục kích Châu Mục không?

- Có khả năng này, nhưng cũng có khả năng Trương Liêu muốn vượt sông từ Long Trung về phía Bắc, nhưng bọn họ không có thuyền, không có khả năng vượt sông, thật ra khả năng lớn nhất chính là kế dụ binh, dụ thủ quân Tương Dương ra khỏi thành truy kích, sau đó bị bọn họ đánh ngược lại một kích, cuối cùng trong lúc hỗn loạn cướp lấy Tương Dương.

Văn Sính thở dài, ông đang muốn ra khỏi thành truy kích, Giả Hủ vừa nói như vậy, ông mới ý thức được mình khinh địch rồi:

- Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Ông lại hỏi.

Giả Hủ nghĩ ngợi một lát nói:

- Nhưng nếu phái năm nghìn quân đuổi theo, nếu đúng là phục kích Châu Mục, năm nghìn quân có thể tấn công Quân Tào từ phía sau, khiến cho bọn họ chuyển bại thành thắng. Nếu như là kế dụ binh của Quân Tào, năm nghìn quân đội có thể rút về đúng lúc, về phần vượt sông Long Trung, tuy rằng khả năng không lớn nhưng vẫn phải phòng bị Quân Tào phái thuyền tới tiếp ứng từ bờ bên kia, nhất định phải ngăn chặn Quân Tào bỏ trốn từ Long Trung, nên gia tăng số lượng thuyền chiến trên sông Long Trung.

Văn Sính gật gật đầu:

- Đích thân ta dẫn năm nghìn quân theo đuôi, chiến thuyền sắp xếp xong xuôi, ta sẽ lập tức phái người báo cho Thẩm tướng quân.

- Văn Đô Đốc cũng nên cẩn thận, để ý bị quân địch phục kích giữa đường.

Giả Hủ vừa cười vừa nhắc nhở.

- Ty chức sẽ cẩn thận, phòng ngự ở thành Tương Dương nhờ cậy vào quân sư!

Văn Sinh lập tức xuống thành, dẫn năm nghìn quân binh xuất phát từ cửa Tây ra khỏi thành, cũng đi theo hướng Long Trung. Ông rất cẩn thận, đi theo Quân Tào nhưng giữ khoảng cách rất xa.

Cam Ninh sau khi dẫn quân chạy về Giang Hạ, bốn nghìn thủy quân trên sông Tương Dương liền giao cho Giáo Úy Thẩm Di thống soái, tổng cộng hơn bốn trăm thuyền chiến lớn bé, phong tỏa từ Phòng Lăng đến hơn nghìn dặm sông huyện Nghi Thành, nhưng trọng điểm lại là tam địa Tương Dương, Nghi Thành và Phòng Lăng.

Nhất là vùng mặt sông Tương Phàn, hai chi đại quân Nam Bắc của Tào Tháo đóng ở hai vùng Tương Dương và Phàn Thành. Thẩm Di đích thân dẫn hai trăm thuyền chiến tuần tra trên sông, ngày đêm phòng bị, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Đúng lúc Trương Liêu rút quân về phía tây, Quân Tào ở bờ bắc sông cũng có động tĩnh, hàng vạn Quân Tào tay cầm đuốc xuất hiện ở vùng bến tàu Phàn Thành, giống như một biển lửa. Bọn chúng đem hơn bốn trăm chiếc thuyền nhỏ từ lục địa kéo vào giữa sông, tiếng trống trận gõ vang, phô rõ bộ dạng vượt sông.

Thẩm Di lập tức bày đại trận ngăn chặn, hai trăm thuyền chiến bố trí thành ba tuyến phòng ngự, đồng thời phái ra hơn mười thuyền chiến năm trăm thạch tấn công bến tàu, ý đồ phá hủy thuyền nhỏ của Quân Tào, nhưng mấy vạn Quân Tào ở trên bến tàu bắn tên về phía sông, tên bay như mưa, ép cho thuyền chiến thủy quân không thể tới gần.

Thẩm Di không thể tới gần bến tàu, liền ra lệnh:

- Không cần tiến lên nữa, duy trì trận hình, để bọn họ vượt sông!

Nếu Quân Tào nhất định muốn vượt sông tìm cái chết, vậy y sẽ thành toàn cho bọn chúng. Trên mặt sông vang lên tiếng nổ lớn, hơn mười thuyền chiến lại rút trở về. Đúng lúc này, một con thuyền nhỏ đến gần chiến thuyền nghìn thạch của Thẩm Di, trên thuyền có quân sĩ hô:

- Thẩm tướng quân có đó không?

Thẩm Di bước nhanh đến mép thuyền, thò người ra:

- Chuyện gì?

- Quân sư lệnh ngài phái một bộ phận thuyền chiến tăng cường phòng ngự trên sông Long Trung, quân chủ lực của Quân Tào ở bờ Nam đã đi về hướng tây rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Binh Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook