Bộ Bộ Sinh Liên

Quyển 4 - Chương 134: Vây thành.

Nguyệt Quan

20/03/2013

Hán Đô thành, quân Tống tứ phía vây lấy thành, tiếng giết rung trời.

Đây là một chiến trường chỉ có máu và lửa, khắp nơi là sự anh dũng đấu tranh, sĩ tốt hò hét rung trời,khắp nơi là vũng máu đã vĩnh viễn ở trên xác tử thi. Có lẽ trước đây không lâu, những thi thể này là một hán tử sống sờ sờ; Trong thiên binh vạn mã này, chỉ là một tiểu tốt không quan trọng, nhưng trong nhà, lại là một người đàn ông cao hơn cả trời một đầu, là một người cha còn cao hơn cả quân binh ba phần, là một trụ cột trong gia đình, hôm nay lại chỉ là một cái hài cốt mà không ai thèm liếc một cái.

Nếu có quân Bắc Hán từ đầu thành xuống dưới thì có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ dưới thành, như ngọn lửa hợp thành một biển lửa, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ. Đó là Phạm Dương Mạo cấm quân tinh nhuệ của Bắc Tống. Người ngựa quá một vạn, lúc này dưới thành quân ngựa đâu chỉ có một vạn, xem ra có đầu rơi máu chảy, khí thế của cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Trên thực tế, quân coi giữ thành nếu như không chán sống thì sẽ không xem cảnh tượng này, dưới thành sắp xếp một loạt nỏ tiễn, bắn lên đầu thành ào ào, trong sự đả kích mãnh liệt của bão tố, lại có hơn trăm hòn đá vứt xuống, có hòn đá đến 50kg vứt xuống, mỗi một khối đá vứt xuống, dưới đất bay lên một màu khói bụi vàng dày đặc, đất thành Bắc Hán phải được hàng trăm hàng nghìn lỗ.

Thành trì là nơi lấy chất liệu ngay tại chỗ. Đất vàng do bị nện mạnh xuống nên dinh dính, đất quánh lại, kết thành một loại kiên cố giống như xi măng vậy, tính dẻo của nó còn hơn cả xi măng, giờ nó đã trở thành một thành trì cứng hơn đá.

Nếu như bức tường thành chỉ xây bằng gạch đá đơn thuần, đá to như vậy đã làm vỡ nó, thì thành rất dễ bị vỡ vụn.

Quân đầu thành Bắc Hán cũng đang ngoan cường đánh trả quân Tống dưới thành, sau những tiếng ào ào của hàng loạt tiễn, ngay lập tức có sự đánh úp như châu chấu từ đầu thành xuống quân Tống dưới thành. Hòn đá bắn mạnh về phía quân Tống, tốc độ mà mắt thường có thể thấy là sự xoay tròn chậm rãi trong không trung, một tiếng nện ầm xuống mặt đất, tạo thành một cái hố bùn nhão sâu ba thước, đất nhanh chóng văng ra phía trước với cự li khoảng mười trượng, hòn đá lớn lăn qua, một con đường máu….

Hai bên đã giằng co nửa tháng ở cái thành này. Cùng với việc Triệu Khuông Dận phái binh lính tiêu diệt các huyện bên ngoài đô thành Bắc Hán, đại quân trực tiếp phá Bắc Hán. Nửa tháng sau, tổn thất của hai bên đều vô cùng lớn, so sánh với nhau thì tổn thất của quân Bắc Hán trong thành không lớn bằng quân Tống dưới thành.

Dù họ thừa dũng cảm hy sinh tính mạng để chiếm đất thì trong kho phủ đô thành cũng có đủ lương thực và vũ khí, nhưng quân Đại Tống ngự giá thân chinh lần này, lại vẫn có một nhược điểm chí mạng: lính hơi ít.

Mười lần quân Tống đánh thành mới bằng quân thủ bắc, họ vũ khí trang bị dùng không hết, lương thực cung ứng chất đống như núi, sau đó thức ăn lại không ngừng chuyển đến, mà trong thành tiêu hao đi một ít que tên, họ không thể không nhặt que tên mà quân Tống bắn vào trong thành, như vậy mới đảm bảo yêu cầu cho quân thủ đầu thành. Cuộc đọ sức ở chiến trường, ở một mức độ lớn hơn là sự đọ sức của hai nước, sức mạnh của Đại Tống bây giờ so với Bắc Hán, lẽ nào có thể giống nhau.

Tình thế bắt buộc của Quan Gia ở trận chiến này. Năm nay, Triệu Quan Gia vừa mới có bốn mươi mốt tuổi.

Năm nay là năm mà kinh nghiệm, tinh lực, trí tuệ của hắn đã đạt đến đỉnh cao. Hắn tài trí mưu lược kiệt xuất. Còn có con mắt chiến lược nhìn được cục diện trận chiến. Hắn biết, giờ đấu tranh cho sự sống còn của Nam Đường, Nam Hán, Ngô Việt, thậm chí là Minh Giáng, cát cứ địa Trần Hồng tiến vào đều chịu không nổi một đòn đánh. Sớm muộn gì trong trận chiến hắn sẽ đối đầu với cường địch của hắn: Khiết Đan. Cho nên đã đến.

Lần này hắn ngự giá thân chinh thảo phạt Bắc Hán. Mục đích của hắn chính là thừa dịp nội bộ nước Bắc không ổn định, họ sẽ xâm lược về phía nam, đó là một điểm quan trọng để giành chiến thắng Bắc Hán. Làm chuẩn bị để sau này thảo phạt Khiết Đan lấy mười sáu châu.

Lúc này Triệu Quan gia không chỉ có tài trí mưu lược kiệt xuất. Vũ dũng ở con người hắn chưa từng bị lùi nửa phần. Giờ hắn là một cái côn bàn long. Đánh tan Triệu Khuông Dận tám mươi tư quân châu. Dưới sự lãnh đạo của hắn. Cấm quân Đại Tống, người như hổ, ngựa như rồng. Con đường hướng về phía tây thế như phá trúc. Đến một cái tượng muốn ngăn cản đều không gặp phải. Đến quân Bắc Hán, tên được gọi là tướng quân vô địch Lưu Thừa Nghiệp cũng sẽ bị một trận thất bại tan tác. Nhìn gió mà chạy. Thành trì huyện châu bên ngoài Bắc Hán đã rơi vào tay hắn. Nay chỉ còn lại một tòa thành đơn độc, là điểm tựa cuối cùng của Bắc Hán. Ở đây, hắn cuối cùng đã gặp phải một trận khó khăn. Cũng là trận cuối cùng mà hắn ngự giá thân chinh.

Sức ngựa Triệu Khuông Dận rất mạnh. Trước mắt đô thành Bắc Hán lung lay rơi xuống. Tòa thành như chiếc lá cô độc giữa cơn sóng gió động trời. Bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy cơ gặp nạn. Nhưng luôn xuất hiện một lần nữa ở trên ngọn sóng. Đầu thành, dưới thành tựa như một chiếc đài có máy chém giết không biết mệt. Mạng người bị cắt nhanh như bay.

Kinh nghiệm phong phú về trận chiến của Triệu Quan Gia. Chưa chắc tướng lĩnh nhân hậu đã thương xót cho mạng người vô tội. Hắn không phải không biết dùng thủ đoạn tàn khốc này tấn công sẽ phải trả giá bằng sự hy sinh rất lớn. Như vậy cần bao nhiêu mạng người đi lấp đây, mới lấp bằng được, dòng sông bảo vệ thành cuối cùng không còn cách nào mà vượt qua. Nhưng tiễn ở trên cung, không thể không bắn, không tốc chiến không được.

Hai mươi năm trước, hắn quách uy, tấn công thành trong sông với thời gian là một năm, trận chiến vây thành kéo dài đến một năm, hao tổn vô số lương thảo, nhưng thương vong lại ít, cuối cùng hắn đã có trong tay chiếc thành đó, nhưng ai có thể cho Triệu Khuông Dận hắn thời gian dài như vậy?

Muốn tốc chiến tốc thắng sao? Hơn mười năm trước, so với một đời giỏi giang vinh dự ngự giá thân chinh, tấn công các châu thành của Triệu Khuông Dận hắn càng có tài trí mưu lược kiệt suất. Chinh phạt được hơn trăm nghìn tráng đinh ở Tống Châu, Trần Châu, Từ Châu, Túc Châu, Hứa Châu, Thái Châu… Hơn một tháng ngày đêm không ngừng đốt đèn để đánh trận đêm, trái lại thành Thọ Châu im hơi bất động.

Máy ném hỏng đến mấy trăm cái, chỉ là gần trăm vạn hòn đá thì có thể san bằng thành Thọ Châu, nhưng đại tướng Nam Đường Lưu Nhân Chiêm dù chết cũng bảo vệ thành trì, thành Thọ châu cuối cùng cũng chưa bị chiếm, mãi đến khi các châu huyện xung quanh đều thuộc về tay người Tống, cờ Nam Đường vẫn tung bay trên thành Thọ châu. Mãi về sau, hắn bệnh nặng hôn mê, tướng bộ sợ mất vía hiến thành đầu hàng.

Nay quân thủ của đô thành Bắc Hán này cũng không phải trên dưới một lòng, không phải ai cũng không sợ chết. Năm ngày trước, tướng thủ thành nam Bắc Hán mất, sự tấn công như vũ bão của quân Tống làm cho Bắc Hán sợ tới mức hồn phi phách tán, ra khỏi thành đầu hàng, nhưng sau khi giết quân giam, hắn tự ra khỏi thành mà không cho thuộc hạ biết. Không nói lời nào, lại không cờ trắng đánh, xuất đắc thành lai, chưa nói lời nào thì bị một tên tiểu giáo quân Tống tiến đến giơ đao chém hắn ra làm đôi. Vị tướng quân này hỗn loạn chết trong tay tên tiểu giáo quân Tống, vì hắn lâm trận mà quy thuộc quân địch, người thân lại bị quân thủ thành xử trảm ở đầu thành, đến lúc này, tướng thủ có ý đầu hàng thì cũng kiên định sự tín nhiệm, tử thủ thành trì, mong đại quan người Khiết Đan đến viện trợ.

Không thể công phá từ bên trong, chinh phạt điều dân phu phá thành như thế nào đây? Khu tây bắc, cả miền bắc đất rộng người thưa.



Nay mới không đến năm vạn hộ dân, hắn phải đi nơi nào tìm được nhiều người như vậy để giúp cuộc chiến thành Thọ châu, thành Trung châu, chỉ có thể là đô thành Bắc Hán, đó là hy vọng cuối cùng của người dân Bắc Hán, chống cự của họ so với Thọ châu phải ngoan cường bao nhiêu lần?

Binh lực trong tay hắn hiện giờ vốn chỉ đủ tiêu diệt lần này đến lần khác tất cả quân đội trong đô thành Bắc Hán, nhưng điều kiện cần là Bắc Hán phải cùng hắn ra khỏi thành quyết chiến, nếu muốn công thành nhanh nhất thì lấy đô thành Bắc Hán đánh xuống chinh phạt dân phu hoặc đại cử tăng binh, nhưng… hắn có binh để mà tăng không?

Binh trong nước không thể lại điều động nữa, các nước Kinh, Hồ, Thục đã bị hắn diệt, nhưng vẫn chưa diệt triệt để, cần một lượng lớn quân đội đóng quân; Nam Đường, Nam Hán hai nơi đó cũng cần trọng binh đóng quân, phòng ngừa bọn họ nhân cơ hội cho một miếng vào giữa tim; Mở cửa dưới thành cũng cần phải đóng quân, loạn thế năm đời đến nay, tự cầm binh, đại tướng dã tâm nhiều lắm, không phòng ngự sẽ có người nhân cơ hội mà tạo phản; Bên tây bắc người Khương đang làm loạn, cũng phải có quân trấn áp; Đặc biệt là người Khiết Đan, quân địch mạnh nhất, Đại Tống của hắn mới thành lập được hơn năm mươi năm, người Khiết Đan hiện nay không còn là bộ lạc liên minh, khi lâm trận vội vàng tập hợp các quân hung nô dã man tác chiến như trước kia nữa.

Chính thể của họ như một Trung Nguyên, là đế quốc chế độ phong kiến; Về kinh tế có người Khiết Đan du mục, người Hán làm nông nghiệp ở mười sáu châu Yến Vân; về mặt quân sự vẫn duy trì dũng võ dân tộc du mục; Về địa lí họ chiếm cứ địa thế hiểm yếu nhất; Về quân bị thì có Đại Tống, võ bị tấn công còn thiếu nhiều nhất là: chiến mã. Quân địch này, sẽ là một kình địch duy nhất mà hắn phải đối mặt. Chỉ cần Đại Tống phạt Hán, họ nhất định đến trợ giúp, nhưng tên đó có đến hay không?

Lần này hắn ngự giá thân chinh, đã nghĩ đến khả năng bắc quốc xuất binh, vì vậy mới phân binh ra nhiều con đường, vây thành viện trợ, trước tiên phải dọn sạch quân địch bên ngoài, cuối cùng mới là chiến lược phá đô thành Bắc Hán. Đại quân có 4 đường, đường thứ nhất trực tiếp tấn công đô thành Bắc Hán. Còn đoạn đường bắc xuyên qua Vân Lĩnh, cắt đứt con đường giao thông đường bộ lớn nhất của Bắc Hán với Khiết Đan, phòng ngừa quân Hán chạy về phía bắc, người Khiết Đan tiếp ứng phía nam. Đường thứ ba là đại quân đóng ở bên sông theo hướng đông, phòng ngừa người Khiết Đan phái quân trợ giúp. Hắn đích thân dẫn đại quân đi theo con đường thứ tư, mục tiêu cũng là đô thành Bắc Hán. Nay đến đại quân mà hắn đích thân dẫn cũng đã phái vào chiến trường, nhưng hắn muốn công phá cái thành này vẫn thiếu độ chín muồi, nhưng không được điều động đại quân cảnh giới hai đường, nếu không thì lúc nào đó quân Khiết Đan đột nhiên bị giết, đó không phải vấn đề có hay không có đô thành Bắc Hán, mà là vấn đề có ung dung rút quân được hay không.

Triệu Khuông Dận lo lắng nhìn về phía bắc, phía thảo nguyên sa mạc lớn mênh mông gió mạnh, cửa ải hiểm yếu, có mắt nhìn xa trông rộng hay không, tạm thời đặt ở nội bộ tranh chấp, giải vây cho Bắc Hán sao? Nếu không muốn nhanh chóng tấn công đô thành Bắc Hán, họ lại xuất binh ra giúp đỡ, há chẳng phải lại vô công mà phản sao?

Triệu Khuông Dận nhìn một hồi lâu, thành trì bị vây đến mức nước còn không chảy qua được, tòa thành này sớm muộn sẽ nằm trong tay hắn, Hoàng Đế trong thành sớm muộn cũng sẽ giống như những đế vương khác, phục tùng dưới chân của hắn, nhưng ông trời có cho hắn đủ thời gian công thành hay không?

Thành như hòn đảo cô độc, từ đỉnh núi nhìn xuống, hàng vạn hàng nghìn quân tốt, giống như đàn kiến hôi. Hắn cũng từng là một con kiến hôi trong số đó, đến nay, hắn đã khoác hoàng bào, trở thành thiên tử. Thiên tử giận dữ, trăm vạn kẻ nằm xuống, máu chảy ngàn dặm, dù hắn có muốn hay không, đôi tay này đã nhuốm máu, chỉ vì…hắn là Thiên tử!

Triệu Quan Gia nhìn về chiến trường, lo lắng, trong lúc không nhìn thấy thiên binh vạn mã, chỉ có một “con kiến hôi” chưa mặc quân phục, đang vội vã đi về doanh trại của Trình Thế Hùng, Trình Thế Hùng thuộc quân tây bắc của phủ châu Chiết gia, lần này bị điều tới với nhiệm vụ chủ yếu là phụ trách dẹp yên châu huyện bên ngoài đô thành Bắc Hán, đồng thời phụ trách việc hộ tống các con đường vận chuyển lương thực cung ứng.

Viên hổ tướng không cần xếp vào cùng với quân tây bắc có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mà lấy cấm quân đi đầu trận, Triệu Quan Gia tự có dự định của hắn, hắn chẳng những muốn một tay có Bắc Hán, còn muốn lộ vẻ quân uy, gõ núi làm hổ sợ.

Trình Thế Hùng mừng rỡ, vũ trang Bắc Hán huyện trấn bên ngoài đều bị hắn đuổi, chém giết, dọn sạch bên ngoài xong liền đến trước quân báo chưa phải ra hiệu phủ châu Chiết gia, hắn cũng chưa bao giờ chủ động mời tham chiến. Mấy ngày này dốc sức phòng ngự, phụ trách cấm quân đánh thành tây, thương vong vô cùng nhiều, Triệu Quan Gia không thể không để bọn họ nghỉ ngơi và hồi phục sức lực, Trình Thế Hùng lúc này gánh vác một nhiệm vụ là tấn công thành tây.

Nhắc đến Trình Thế Hùng, là một chiến tướng trời sinh. Người giống như hắn ta, trời vì chiến trường mà sinh ra hắn, không biết hắn đọc bao nhiêu binh thư. Triệu Quát có một người cha dụng binh như thần, thủa nhỏ đã học được cách này, danh tướng thiên hạ vượt được qua hắn là rất ít, nhưng vào chiến trường thực sự thì hoàn toàn không đúng. Tôn Vũ và hắn na ná nhau, cùng không phải là một tiểu tốt làm nên, là đại tướng thì có thể bách chiến bách thắng.

Chưa đọc qua bộ binh thư nào, không có thầy nào dạy bảo cả, toàn dựa vào sự chém giết ở chiến trường, tinh thông chiến trận cũng không nằm ở “khoa ban” dưới danh tướng mà xuất thân, bắt đầu từ một tiểu tốt sát thần, chiến thần, bất bại, đến chữ cũng không biết, chỉ biết cong cung bắn tên vào con chim thì trở thành một danh tướng như vậy. Trình Thế Hùng không biết hắn có nhiều bộ hạ cam tâm chịu chết như thế, cũng không biết nhiệm vụ quan trọng được Chiết gia giao cho, thân phận của người ngoài độc dẫn quân đi trấn phủ tây thùy. Nhưng mãi đến trước hôm nay, hắn là người nhàn nhạ nhất ở đô thành Bắc Hán.

Giờ nhận nhiệm vụ tấn công tây thành, Trình Thế Hùng tập trung hơn mười hòn đá vứt xuống, công phá thành trì, làm vỡ một chỗ tường thành, làm hỏng chiếc cửa sau tây thành, múa trường kích, lãnh binh công kích.

Tuy sách lược công kích của quân ta, là quân thủ trong thành chiếm địa lợi, không cần đến nhiều binh mã, nhưng dựa vào kiêu dũng của Trình Thế Hùng, liên tiếp phát lên trung phong cũng không thể tiến thêm, ngược lại mất đi rất nhiều thi thể.

Dương Hạo đi theo tiểu giáo đến bên hắn ta, Trình Thế Hùng vừa mới lùi xuống trước trận tiễn, trống trận ầm vang, Trình Thế Hùng bị trúng tiễn lùi lại, lộ ra một cơ thể cơ bắp cứng như sắt đá, trên người vừa có mồ hôi vừa có máu. Hơn hẳn cánh tay của Dương Hạo to và thô, hắn vừa mới nhổ đầu tên, máu thịt như rơi một mảng ra, đúng lúc đó có tên quân y, hắn cả đầu đầy mồ hôi băng bó cho Trình Thế Hùng. Tên quân y này không phải là y thuật thấp kém, cũng không phải lần đầu nhìn thấy máu nơi chiến trường, nhưng thật khó để đối đãi chủ nhân Trình Thế Hùng, hắn không đổ mồ hôi không được.

Trình Thế Hùng đại mã kim đao ngồi ở đằng kia, quân y ở một bên giúp hắn rửa sạch máu bẩn, bôi thuốc cho hắn, nhưng Trình đại tướng quân trái lại không nghỉ ngơi, ngồi ở đó, râu quai nón như gai, hai mắt điềm tĩnh, hai tay thỉnh thoảng giơ lên múa múa , nghiêng trái nghiêng phải: “Tên trộm kia, hôm nay giết”.

Kẻ địch chỉ biết ám tiễn làm thương người, làm sao mà ló mặt ra được để quyết một trận.

“Ngươi đi, ngươi đi, vứt tiếp mấy hòn đá xuống, cho lão Trình ta đây cửa thành của chúng”.

“Điều doanh trại bên trái xuống nghỉ tạm, đổi doanh trại bên phải lên, hắn dùng ám tiễn làm thương ta, thì lão tử sẽ dùng chiếc xe chiến kéo chết hắn, ta xem thành này còn thủ được đến khi nào”.



“Báo! Đại tướng quân, mũi tên không đủ dùng nữa”.

“Biến, việc này mà cũng báo tướng quân à? Khi ngươi thành thân ngươi có cần bổn tướng quân thay ngươi đi động phòng hay không? Tên thiếu thì phải đi sang doanh trại Quan Gia xin, Hoàng Đế lão tử có thể để binh đói sao? Quan quân nhu ngươi làm kiểu gì đấy, thứ chó như ngươi không có mắt”.

Trong tiếng cười của vài tên thân binh, tên quan quân nhu đó mặt xám xịt chạy ra, Trình Thế Hùng nghe thấy có tiếng giết không được liền mạch ở phía trước, liền đứng dậy quát lớn: “Bà mày, sao có thể thả lỏng tinh thần dũng cảm như vậy, kẻ lâm trận mà sợ hãi, giết không tha!”

Có người vội la lên: “Đại tướng quân, không phải lấy uy chiến, sự thực là mũi tên không đủ, không có cách nào áp chế quân địch đầu thành, đợi tên được chuyển đến chúng ta lại ra lệnh tấn công”.

Tiểu giáo dẫn đường vội vàng tiến lên phía trước, chắp tay bẩm: “Báo…Đại tướng quân, người phủ đại tướng quân đến rồi”.

“Hả, người nào tới hả? Lão nương ta có chuyện hay là nhi tử của ta lại gây chuyện hả?” Trình Thế Hùng quay người, xương hông bị đụng một cái, cái băng vải mà lão lang trung khó khăn lắm mới băng được cho hắn bị xộc xệch, hắn xô mạnh làm tên đó văng đi ba thước xa, mông ngồi bệt luôn xuống đất.

“Chao ôi, xin lỗi ngươi, ngươi xem đầu ngươi à, ta cũng không chú ý đến”. Trình Thế Hùng bước lại, nâng lão lang trung dậy giống như nâng con gà con, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ồ, chính là ngươi, ngươi đến đây kiểu gì?”

Lão lang trung nọ lau trán mồ hôi, quấn lại vài vòng băng vải, nhặt vải trên mặt đất, tiếp tục băng bó cho Trình Thế Hùng, Trình Thế Hùng quay đầu lại quát: “Ngươi…không làm binh của lão tử chết không yên sao? Còn đi làm tên hò hét. Ta đây đợi mũi tên đưa đến sẽ đi công thành”. Dặn dò xong xoay người lại hỏi: “Ngươi đi kiểu gì tới trước hai quân đấy?”

Dương Hạo vội bước lên phía trước nói: “Đại tướng quân, tại hạ nghe tướng quân xuất chinh, có lòng đến đây dốc sức, đáng tiếc thay khi đến Quảng Nguyên thì tướng quân đã xuất binh rồi, tại hạ không muốn ăn bám ở lại Quảng Nguyên, có lão quản gia giúp đỡ, mới đến được đây”.

Trình Thế Hùng dậm chân nói: “Tiếc, tiếc sao không sớm đến, ta đây nghĩ rằng ngươi lưu luyến quê hương không muốn tòng quân cơ”. Trước mặt mọi người, hắn không tiện nói rõ quá đành đi về chỗ ngồi, lão lang trung kia bị hắn dắt về, Trình Thế Hùng nói lớn: “Ngươi đến, ngươi đến, ngay chiến sự đang tới lúc gấp rút, ta đây không có thời gian sắp xếp cho ngươi, chỉ là ngươi đã vào đến trong quân, nhưng không có việc nào nhẹ nhàng cho ngươi làm, ngươi tuy là ân nhân của ta, nhưng một khi đã tòng quân, tất cả đều theo quân pháp, Trình lão ta đây không thể nói chuyện tình cảm với ngươi được, ngươi biết chứ?”

Dương Hạo nghe nói vậy hết sức mừng rỡ, vội tiến lên mấy bước vái dài một vái: “Thuộc hạ biết ạ, dù là chức gì, Hạo cũng can tâm tình nguyện nhận”.

“Ừ được, tốt rồi, chúng ta phải nói rõ ràng mới dễ làm việc. À đúng rồi, Dương Hạo…ngươi sửa lại tên họ khi nào?”

Dương Hạo kể lại một lần câu chuyện đáng buồn đó, trong đó tuy có rất nhiều tình tiết chưa nói kỹ, song tình tiết đại khái đó cũng đủ để hiểu rồi. Dương Hạo dứt lời, nói: “Tại hạ đến bước đường cùng này, nghĩ đến con đường ra duy nhất, chính là đầu quân vào quân của Trình tướng quân. Thực mà nói, Dương Hạo lần này tòng quân vào quân của đại tướng quân cũng là nguyện vọng của bản thân, cũng không tránh khỏi có ý tránh họa. Nếu đại tướng quân có điều gì lo lắng thì xin nói thẳng, tại hạ sẽ lập tức đi ngay, sẽ không làm khó đại tướng quân nữa”.

Trình đại tướng quân ngẩng mặt lên trời cười lớn, vung một tay lên, vất vả cực nhọc của lão lang trung đáng thương lúc nãy lại công toi rồi: “Chuyện này được coi là lớn, không phải là giết một đôi gian phụ sao, giết thì giết, nhìn bộ dạng của ngươi mới giết có hai người, ha ha ha ha, tay Trình lão tướng ta không biết đã giết 800 hay 1000 mạng nữa, chẳng phải trời không dung đất không tha sao?”

Dương Hạo nghe xong dựng tóc gáy: “Như vậy chẳng phải là không có luật pháp sao?”

Hắn thử thăm dò nói: “ Đại tướng quân nhưng…chưa hiểu ý của tại hạ, người mà tại hạ giết không giống với người mà đại tướng quân giết trên chiến trường, nay sợ rằng phủ Phách châu đã dán bảng văn, lệnh truy nã ta đã trải khắp thiên hạ”.

Trình Thế Hùng trừng mắt, hắc một tiếng nói: “Hạo ca nhi, ngươi biến Trình lão ta là một lão đại thô sao, đến sự thể thế này còn không hiểu sao? Giết người đền mạng mà, phải không?”

Dương Hạo gật đầu một cái, Trình Thế Hùng bèn nặng nề nói một câu: “A…phi! Có bao nhiêu người đã nằm dưới tay của Trình lão tướng ta, Phách châu chi phủ dám đến địa bàn của lão tử bắt người sao? Cho hắn mượn một cái gan đi! Ngươi chỉ cần lưu ý thế này, không thay tên đổi họ, họ cũng phải giả câm giả điếc. Sau này chỉ cần ngươi lập công, Trình lão ta đây sẽ viết một lá thư, gọi họ đến xóa án của ngươi, ngươi sẽ đi lại bình thường trong thiên hạ.

Cái gì gọi là Phiên trấn cơ chứ, cái này gọi là Phiên trấn. Khẩu khí thật lớn, uy phong thật lớn!

Dương Hạo vui vẻ vái chào, cung kính tạ ơn, nói: “Đa tạ Trình đại tướng quân, từ hôm nay trở đi, Dương Hạo cam tâm tình nguyện là quân tốt đứng trước ngựa trong quân bách chiến của đại nhân, phơi bày ruột gan, chết mà không hối hận

Dương Hạo nói xong những lời ấy, thì nghe thấy một âm thanh trong trẻo dịu dàng cười nói: “Được, một quân tốt đứng trước ngựa trong quân bách chiến. Trong thơ Hán Xương Lê có câu này, quân tốt trước ngựa vốn chỉ bị người ta thao túng, tình thế bi thảm, dùng ngươi một lát, có một loại phong thái dũng cảm là: “Nghĩa chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hỹ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Bộ Sinh Liên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook