Bọn Học Trò Lớp Tôi

Chương 14: Thiên thần và ác quỷ

Bút Chì Màu (Vương Tử)

15/11/2013

Sau cái hôm kì cục đó, tụi bạn trong lớp đều nhìn tôi với Khánh Thiên bằng những ánh mắt kì lạ. Đại khái là xem chúng tôi như một đôi. Có đứa còn trêu đùa: “Thì ra thằng Thiên hay làm trò mèo với bà là do nó “tia” bà từ trước, thích nhé!”. Ôi trời ơi, cái tên Khánh Thiên hồn nhiên, vô tư như thế có lý nào đi để ý một đứa như tôi? Có đánh chết tôi cũng chẳng tin được, bọn này chỉ được cái gạt người là giỏi!

Mà trước những tin đồn thất thiệt như vậy, hắn cũng không buồn phản ứng, thái độ dửng dưng không phủ nhận cũng không xác nhận, tóm lại cứ như người trong tin đồn không phải là hắn. Còn tôi thì luôn thanh minh thanh nga đủ điều.

Nhưng có lần tôi bắt gặp khi Phạm Minh Thư đá động đến chuyện tình cảm mờ ám của nhân vật nổi đình nổi đám trong lớp và một đứa con gái hiền lành đến mức chìm nghỉm như tôi thì hắn chỉ cười cười, rồi lơ đãng hỏi: “Mày có mong scandal này trở thànhsự thật không Minh Thư?”

Minh Thư nhún vai: “Ờ, tất nhiên là có chứ, tui muốn xem Kim Cương đàn áp ông ra sao, nếu ông trót vướng vào lưới tình của ẻm. Có điều, tui thấy Kim Cương chẳng có gì đặc biệt hết, vậy sao thành đôi được với nhện đại vương hoa hoa lệ lệ của động bàn tơ này đây?”

Khánh Thiên nhếch môi cười nhạt, biểu cảm thật khác với cái vẻ nhí nhố thường ngày, trông hắn lúc đó cứ tựa như một người khác. Lạnh lùng hơn, điềm tĩnh hơn, chững chạc hơn, và có chút gì đó ngang tàng của tuổi trẻ. Tôi ngẩn ngơ nhìn hắn, cái nụ cười hững hờ của hắn có một sức quyến rũ kì lạ.

“Thằng ngốc này, mày đã yêu rồi mà vẫn chưa hiểu à? Tình yêu đến từ con tim, chứ không phải đến từ con mắt. Nếu mày thích ai đó chỉ vì vẻ bề ngoài hay bề nổi của nó, thì rồi cũng sẽ chán thôi. Một đứa như Kim Cương, nhìn trầm lặng chứ thật ra sóng ngầm với núi lửa tiềm tàng bên trong.” – Nói đến đây hắn vỗ đầu Minh Thư – “Mày thử kiểm chứng xem, rồi mày sẽ thấy. Ít nhất thì cũng bị đẩy cho té lầu chứ chẳng chơi”.

Nghe hắn lột tả về bản ngã trong con người tôi mà tôi muốn quỳ xuống bảo hắn nhận của đệ tử ba lạy cho xong, hắn nói đúng quá. Tính cách tôi không giống như vẻ ngoài lầm lì kia, tôi hoạt bát khi ở nhà nhưng đến trường hay ở chỗ đông người thì lại ngại giao tiếp với quần chúng xung quanh. Còn Khánh Thiên, hắn như nhìn thấu bản chất của tôi, hơn nữa hắn còn làm sao biết được mỗi lần tôi nổi nóng với kẻ khác là lại muốn đẩy kẻ đó xuống lầu? Việc này cứ giống như hắn đã đi guốc trong bụng tôi từ đời nào vậy!

Tôi ôm đầy một bụng thắc mắc, như thể đang ôm cuốn sách với tựa đề “Hàng vạn câu hỏi vì sao” mà không có lời giải đáp. Thời gian quen biết nhau chưa đầy ba tháng, vậy tại sao hắn lại có khả năng nắm bắt về tôi nhanh nhạy như thế? Hay là… hắn có máu thám tử trong mình, âm thầm điều tra tôi? Rất có thể, đối tượng được tra hỏi là… anh trai thần thánh Viên Ngọc Trai kiêm gia sư osin của hắn? Nhưng vì sao hắn lại tìm hiểu tôi? Lúc ấy, tôi mải mê nghĩ ngợi, đến nỗi hắn đứng cạnh từ lúc nào tôi còn chẳng hay.

Khánh Thiên đứng khoanh tay, dựa cửa lớp nhìn tôi. Mi mắt hạ thấp xuống, còn đôi môi thì nở một nụ cười khó hiểu. Bộ dáng của hắn thật nhàn nhã trong chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây xanh, dù không ăn mặc chỉnh tề nhưng vẫn có một sức hút rất riêng.

Tôi cũng mở to mắt nhìn hắn, cả hai không ai nói năng gì.

Bất chợt cơn gió ào tới, thật mạnh. Làm tóc tôi rối tung. Và bằng một hành động nhẹ nhàng, Khánh Thiên đưa tay vuốt tóc hắn cho ngay nếp lại, vì tóc hắn cũng bị gió làm rối tung. Chợt tôi nhận ra, bàn tay của Đoàn Khánh Thiên rất đẹp, rất giống con gái. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo. Và rồi, những ngón tay đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng đặt lên mái tóc tôi, một cảm giác xao xuyến chạy xẹt qua con tim bé nhỏ này. Nhưng cái khung cảnh lãng mạn ấy chính thức kết thúc khi Khánh Thiên quơ quào làm mái tóc tôi đã rối lại càng bù xù hơn, sau đó chuồn mất dạng. Tôi chỉ hận là không thể đập dép vào cái bản mặt quỷ sứ của hắn liền ngay và lập tức.

Thế đấy, nhện đại vương là một người như thế nào, tôi hoàn toàn không tìm ra được! Lúc nhí nhố lúc chững chạc, đâu mới là bản chất thật của hắn?

Tôi suy nghĩ, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng ngủ luôn lúc nào không hay…

Một buổi sáng chủ nhật ngồi chống cằm nhìn trời, tôi lại tiếp tục nghĩ ngợi.

Rất tiếc, chủ đề để tôi phí thời gian nghiền ngẫm không phải là hắn, mà là Hallowen.

Nhà trường sẽ tổ chức lễ hội Hallowen vào năm nay, mà lại là năm đầu tiên nên bọn học trò chúng tôi đứa nào đứa nấy cũng rất háo hức chờ đợi, và bên cạnh việc chờ đợi thì bọn nó đều lượn lờ ở các cửa hàng bán đồ hóa trang, hoặc lên mạng tìm kiếm những mốt hóa trang độc đáo, đẹp đẽ, có khi là kinh dị để làm bản thân mình nổi bần bật trong đêm Hallowen này.

Suy đi tính lại, tôi quyết định hóa thân thành ác quỷ. Vì sao ư? Vâng, lí do thật đơn giản, đó là tôi ghét cái hình tượng thiên thần. Nó quá thuần khiết, thánh thiện so với con người tôi. Hơn nữa, những đứa đội lốt thiên thần đều chính là ác quỷ. Cho nên, tôi thà ác công khai còn hơn. Với lại làn da tôi không được trắng trẻo nên hình tượng ác quỷ là một sự lựa chọn rất đúng đắn. Khoác bộ cánh màu đen lên người, ít ra tôi cảm thấy tự tin hơn là làm một thiên thần sa ngã thiện không ra thiện ác không ra ác.

Khi vào lớp, Trạng Nguyên liền chạy đến phỏng vấn tôi, xem đêm Hallowen tôi sẽ hóa trang thành nhân vật nào. Theo như lời cô nàng chia sẻ, thì tối thứ 7 sắp tới mọi người sẽ bắt gặp được một cô phù thủy với bờ môi tím tái (cái này tôi phóng đại chứ thật ra màu chủ đạo cho trang phục và son môi của Trạng Nguyên là màu tím huyền bí – màu mà bạn ấy rất thích). Tôi đột nhiên nghĩ đến việc mình sẽ dùng son môi màu đỏ và cài cây cài có hai cái sừng nhỏ nhắn giống như quỷ Satan thì chắc sẽ tăng thêm phần ma mị hơn.

Và rồi cái đêm đáng để mong chờ ấy cũng tới, tôi bước vào trường, trong sân rất đông người. Mỗi người một vẻ, ai cũng lung linh lộng lẫy trong những bộ trang phục đủ màu đủ kiểu của mình. Khuôn viên trong đêm hội tràn ngập màu sắc kì bí và rất có chất riêng của đêm Hallowen. Tôi nhìn quanh, tìm kiếm bọn bạn cùng lớp. Xa xa thấy Trạng Nguyên đứng vẫy tay, tôi liền chạy đến. Nhưng mà, cả đám đông đủ vậy rồi, sao còn chưa thấy Khánh Thiên xuất hiện?

Mở đầu đêm hội, đó là một tiết mục ngắn kể về truyền thuyết và nguồn gốc của ngày Hallowen, tiếp theo là các tiết mục ca múa cũng rất đa dạng, kinh dị có, hài hước có. Ở xung quanh sân khấu dựng ngoài trời, người xem cũng rất đông. Các quầy nước, thức ăn nhẹ, bánh kẹo tạo hình theo kiểu Hallowen cũng hoạt động rất năng suất, người mua cũng rất tấp nập. Những ly nước với màu sắc tím than, đỏ thẫm hoặc xanh lè được trưng bày nhìn rất bắt mắt. Bánh đầu lâu, bánh mạng nhện, bánh bí ngô hay những que kẹo hình con mắt cũng làm tăng thêm sự rùng rợn của đêm hội này. Những anh chị bán hàng cũng hóa thân thành ma cà rồng hay công chúa ma, trông thật thú vị.

Bây giờ, tôi đúng nghĩa là một ác quỷ. Với chiếc đầm xòe màu đen dài ngang gối, vòng tay đen, và đôi giày búp bê cũng đen nốt. Chỉ có cây cài là màu đỏ, và cộng thêm màu son môi đỏ của tôi. Còn mái tóc thì tôi buông dài, khi nhìn mình trong gương thì tôi tự nhận thấy bản thân cũng rất chi là ma quái.

Nhấp một ngụm nước dâu tây, tôi hào hứng nhìn về phía sân khấu.



Dưới ánh đèn vàng nhạt, các cặp đôi đi lại trên sàn để triễn lãm những bộ cánh đặc sắc trước toàn thể công chúng. Mọi người càng vỗ tay và reo hò nồng nhiệt hơn.

Tiếp theo, âm nhạc vang lên, rất du dương trầm lắng. Ở phía dưới khán đài, đã có nhiều bạn học sinh nắm tay nhau và hòa mình vào những điệu vũ Hallowen. Tôi đứng một góc dõi theo. Vì tôi không có ai để nhảy cùng hết.

- Tôi có thể mời quý cô đây nhảy một bản được không?

Bất thình lình, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên. Rất quen thuộc, tôi quay đầu lại nhìn, thì đã thấy Khánh Thiên đứng theo kiểu quý tộc mỉm cười với tôi. Hắn… hắn đêm nay, đúng là rất đẹp! Rất lãng tử và cuốn hút trong trang phục màu trắng tinh khiết.

Chiếc áo sơ mi trắng dài tay và chiếc quần tây trắng ôm gọn lấy thân hình của hắn, trên cổ áo còn thắt thêm chiếc nơ màu đỏ cho thêm phần sang trọng. Mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, và đầu hắn thì đội một cái vương miện lấp lánh kim cương, tựa như một quý công tử hào hoa phong nhã vậy. Ngay cả đôi giày màu trắng của hắn cũng đậm chất thiên thần – đôi giày được gắn thêm một cánh ở mỗi chiếc. Thật tuyệt vời! Tôi không còn nhìn thấy cái hình ảnh điên khùng dở người của hắn như mọi ngày nữa. Dù hắn không có cánh, không vòng thánh nhưng trong mắt tôi hắn vẫn là thiên thần!

- Tôi có thể mời quý cô đây nhảy một bản được không? – Khánh Thiên vẫn nở nụ cười, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa.

Tôi không do dự nhiều, đặt tay lên bàn tay của hắn. Ôi trời ơi! Bàn tay thần thánh kia thật mềm mại, ước nguyện được sờ nó cuối cùng cũng thành sự thật rồi!

Và chúng tôi, chậm rãi khiêu vũ trong giai điệu sâu lắng. Mặc dù cả hai chỉ xoay người qua lại, vì chỉ có hắn là biết khiêu vũ thôi. Nhưng điều đó cũng đã làm tôi rất vui.

Một thiên thần và một ác quỷ đang ở cạnh nhau…

Rồi vũ điệu Hallowen cũng đã kết thúc, MC chuẩn bị giới thiệu tiết mục mới thì Khánh Thiên vội vã chạy đến phía sân khấu, nhanh chóng bước lên trên và giật luôn mic của bạn MC trước sự chứng kiến của tôi và rất nhiều người. Hắn ra hiệu cho MC đứng cạnh, im lặng và chờ hắn nói hết.

- Lady and gentleman, nhân dịp hôm nay là Hallowen, tôi xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện rất thú vị – Khánh Thiên ngừng lại rồi nói tiếp – Đó là một tình yêu giữa thiên thần và ác quỷ.

Nghe hết câu mọi người đều “Ồ” lên thích thú, ai cũng hào hứng lắng nghe xem chàng trai giật mic MC kia sắp nói những gì. Ngay cả tôi cũng không ngoại lệ, hồi hộp dõi theo.

- Cách đây rất lâu, có một thiên thần tên là Sky, và một ác quỷ tên là Diamond.

Tôi giật mình, sao mà giống tên tôi và hắn vậy nè? Phía dưới có vài tiếng xì xào nổi lên:

- Ác quỷ Diamond? Ác quỷ Kim Cương sao? Tên lạ ghê!

Rồi giọng hắn lại tiếp tục vang lên:

- Sky là một thiên thần hoàn hảo, trong khi ác quỷ chỉ là một cô nàng có cái tên đặc biệt, ngòai ra chẳng có gì thêm. Ác quỷ theo như mọi người đánh giá là một đứa dễ gây nhàm chán. Nhưng nào ai biết được tính cách thật của Diamond thú vị như thế nào, bởi vì kẻ khác đều ham muốn bề nổi, còn thiên thần Sky thì luôn chú trọng tâm hồn. Ác quỷ rất ngốc, không biết thiên thần yêu thầm ác quỷ, cũng không nhớ rằng hồi còn bé mình đã từng gặp thiên thần rồi. Vì ác quỷ vô tâm, nên chỉ có thiên thần nhớ về ác quỷ.

Tim tôi như ngừng đập.

- Ngày hôm nay, thiên thần đã tìm được ác quỷ. Và thiên thần biết, ác quỷ cũng có tình cảm với thiên thần. Cả hai là mảnh ghép cuối cùng của nhau. Vậy cho nên, xin mời ác quỷ bước lên trên này, sánh vai cùng thiên thần! – Khánh Thiên nhấn mạnh và hét lớn ở câu cuối.

Mọi người lại càng xôn xao hơn, phấn khởi nhìn quanh để tìm kiếm nhân vật ác quỷ được nhắc đến trong câu chuyện. Tôi cũng nhìn quanh, rồi tự nhìn lại mình. Chắc không phải là tôi đấy chứ?

- Nè, ác quỷ! – Trạng Nguyên vỗ vai tôi, vẻ mặt tươi cười rồi nói tiếp – Thiên thần đang “gọi hồn” bạn kìa, phải lên sân khấu thôi!



- Vậy… vậy ra nãy giờ, là Thiên ám chỉ tui sao? – Tôi hỏi Trạng Nguyên bằng vẻ mặt ngơ ngác như nai vàng.

- Đừng nói nhiều nữa! – Minh Thư lù lù xuất hiện trong bộ dáng là một con ma cà rồng quyến rũ, cặp tay tôi lôi đi một mạch về phía sân khấu kia.

Khánh Thiên đứng cầm mic, ánh mắt mong đợi nhìn về phía tôi. Tim tôi bỗng đập trật một nhịp, hi vọng đây sẽ không phải là một trò chơi gì đó của hắn, nếu không tôi xấu hổ chết mất. Nhưng mà… tôi đang muốn điều gì đây?

Hắn nắm lấy tay tôi, siết nhẹ. Sau đó khàn khàn nói vào mic:

- Có một câu nói rất hay: Khi thiên thần trót phải lòng ác quỷ, đó cũng chính là lúc mọi tội lỗi bắt đầu. Vậy theo các bạn, Sky và Diamond có nên trở thành một đôi hay không?

Mọi người bên dưới đồng loạt hét lên:

- Có!!!

- Một lần nữa đi các bạn! – Khánh Thiên phấn khởi lặp lại.

- Có!!! Có!!!

Tôi bất giác đỏ mặt. Cùng lúc đó, Minh Thư ôm một bó hồng đỏ thắm, chạy lên trao cho Khánh Thiên. Rồi hắn đón lấy bó hồng, sau đó xoay người đối diện với tôi, thì thầm nói:

- Dành tặng người đẹp nhất đêm nay.

Bên dưới càng xôn xao hơn, vì họ không nghe được hắn thì thầm cái gì với tôi. Có lẽ lời khen này, hắn chỉ muốn mình tôi nghe thấy. Ôm trong tay bó hoa hồng diễm lệ, cảm xúc thật khó diễn tả thành lời.

- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!

Rất nhiều tiếng hò hét bảo chúng tôi hôn nhau, vẻ mặt ai cũng đều rất phấn khích. Tôi bị choáng ngợp, nhíu mày nhìn sang Thiên rồi quyết định nắm lấy tay hắn và…. bỏ chạy khỏi sân khấu. Ban đầu hắn ngạc nhiên, nhưng chân thì vẫn chạy theo tôi.

Chúng tôi len qua đám đông, chạy ra khỏi cổng trường trước hàng trăm cặp mắt nhìn ngang ngổn.

Dừng lại ở một góc, tôi đứng thở dốc.

- Kim Cương đồng ý cho tôi hôn không? – Thiên cúi đầu xuống sát mặt tôi, khàn khàn hỏi.

Tôi không trả lời, nhưng lấy hết can đảm túm lấy cổ áo Thiên và đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Một nụ hôn thật dài.

Hắn ôm lấy tôi.

Trong phút chốc, cả thế giới như cuồng quay.

Hallowen hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bọn Học Trò Lớp Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook