Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 90: Đảo Hoá Học, Thận Độc

Bát Thị Phong Động

22/02/2023

Chương trình huấn luyện của trường đại học Z dự kiến ​​diễn ra trong năm ngày, tổng cộng có ba giáo sư dạy học.

Ba giáo sư này mỗi người đều là những nhà nghiên cứu nổi tiếng trong ngành, họ là người biên soạn một số sách tham khảo Olympic quốc gia và sách ôn thi đại học nổi tiếng lừng lẫy, họ là những người thầy là những hoa tiêu [1] quen thuộc nhất với tất cả các học sinh thi đua.

[1] Hoa tiêu hàng hải là những người dẫn tàu công vụ, tàu cá, phương tiện thủy nội địa, tàu ngầm, tàu lặn,... trên các vùng biển mà họ quản lý, họ có nhiệm vũ dẫn tàu đã thuê họ đến đích an toàn.

Có hai giáo sư nam, một người họ Tôn, một người họ Đoàn, và một nữ giáo sư lớn tuổi họ Bùi.

Kết thúc lễ khai mạc, ba vị giáo sư lần lượt lên sân khấu phát biểu, sau khi kết thúc, tất cả học sinh lần lượt đứng dậy chạy tới xin chữ ký, vẻ mặt tràn đầy phấn khích và ngưỡng mộ.

Hoàng Phi Kiện cũng đi lên và giúp Lộc Hành Ngâm xin chữ ký: " Mau mau mau, mọi người đang thu thập chữ ký của các giáo sư, có chữ ký mới dính hơi học thần được!"

Lộc Hành Ngâm yên lặng ngồi ở hàng sau, nhìn dòng chữ "Bùi Tiểu Kiệt" được viết trên trang tiêu đề của cuốn sách hữu cơ của cậu, nét chữ uyển chuyển trôi chảy, không thể nhận ra là chữ của nữ giáo sư đã già. Trên thực tế, trong ba giáo sư, giáo sư Bùi thật ra là người năng động, tràn đầy năng lượng nhất.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía bên đó.

Trần Xung ở bên cạnh cười không nói gì, khi bọn trẻ quay lại, ông cảnh cáo từng đứa: "Các em phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhớ kiểm tra lịch học. Khoá này cũng không quá phù hợp với các em, nhưng thời gian không thể phí hoài, các em học được bao nhiều thì gắng bấy nhiêu."

Ông nhấn mạnh giọng điệu của mình: "—— cho dù các em nhìn thấy người khác học thế nào, các em chỉ nhớ phần vô cơ, nghe được tới đâu thì hay tới đó."

Vào lúc này, không ai trong số họ hiểu ý của Trần Xung nhấn mạnh đằng sau giọng điệu đó.

Mãi cho đến sáng hôm sau khi các lớp học bắt đầu, Lộc Hành Ngâm và nhóm của cậu một lần nữa nhận ra rằng họ đang phải đối mặt với áp lực lớn bao nhiêu:

Chương trình học tổng cộng năm ngày, hóa học vô cơ, hóa học cấu trúc, hóa học vật lý và hóa học hữu cơ, tất cả đều dạy trong một ngày, và cuối cùng là còn một ngày rưỡi để nói về các thí nghiệm và tiến hành các hoạt động kiểm tra. Hoàn thành toàn bộ sách chuyên ngành đại học, là chuyện vô cùng bình thường.

Học sinh ở các trường khác ghi chép dễ dàng, có thể bắt kịp lời của giáo viên, nhưng họ phải rất cố gắng mới theo kịp tốc độ của giáo viên, khi họ nhắc đến một tên phản ứng hóa học nào đó, đầu tiên sẽ điên cuồng lật sách, tra cứu thông tin, kiếm được thông tin, thì phần kiến thức này đã nói xong. Giáo sư không để ý tiến độ học tập của học sinh mà chỉ ra những phần cốt lõi và thiết yếu nhất của mỗi phần với tất cả sinh viên có mặt.

Chỉ mới là phần hóa học vô cơ, phần mà nhóm cậu vẫn đang học.

Các phần khác giống như nghe kinh thánh. Giọng nói của hai nam giáo viên nhẹ nhàng, có lẽ là do mệt mỏi, năng lượng không tốt lắm, kết hợp với hiệu ứng "ngôn ngữ ngoài hành tinh" nên dù có cố gắng đến mấy cũng khiến người ta buồn ngủ.

Trong giờ nghỉ trưa, một nhóm người ngồi phịch xuống ghế không nói một lời.

Đám học sinh Trung học số 7 Thanh Mặc bọn họ là nhóm học sinh đi đầu và thông minh nhất, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống nghe không hiểu, đây là một đòn đả kích áp đảo toàn diện.

Các học sinh của trường Trung học số 1 Công Ngọc đem dâu tây hái được từ vườn dâu lên bục để chia cho cả lớp. Những đứa trẻ từ các trường khác đều chạy ra: "Gét gô! Bọn mình đi luôn nè! Qua bên Tháp Thu Sơn xem thử! Dù sao tiết vô cơ năm ngoái học rồi mà!"

"Tối hôm qua ăn không ngon, hôm nay đi căn tin Đại học Z, nghe nói ở đó có bán thịt lợn xào vải thiều, dưa hấu xào sườn heo..."

Dịch Thanh Dương thấy bầu không khí không ổn bèn đề nghị: "Chúng ta thử thịt lợn xào vải thiều nhé? Lộc Hành Ngâm nhất định thích ăn."

Đám bọn họ đều phát hiện ra Lộc Hành Ngâm thích ăn những thứ kỳ lạ.

Lộc Hành Ngâm lắc đầu, đặt điện thoại lên bàn: "Chúng ta tự học đi."

Phần mềm ghi âm trên điện thoại được bật lên, đĩa CD trên trang chậm rãi quay, giọng của giáo sư Đoàn trong lớp sáng nay rè rè vang lên: "Xin chào các em, hôm nay thầy sẽ cho các em xem hóa học vô cơ, trọng tâm là..."

"Cậu ghi âm lại luôn á!" Thẩm Kha hơi kinh ngạc, Hoàng Phi Kiện không ngờ lại có thể làm vậy, "Đỉnh!"

"Chỉnh chậm lại nghe, sau đó tra cứu thông tin, buổi tối trở về tự học, là có thể hiểu được." Lộc Hành Ngâm nói, đôi mắt đen dị thường trầm tĩnh, "Chỉ là phải hy sinh chút thời gian chơi với ăn, có thể chứ?"



"Có cái gì không thể, chúng ta không phải tới đây để chơi mà!" Hoàng Phi Kiện gãi gãi đầu, "Vậy chúng ta đi mua đồ ăn trước, bốn năm ngày ăn mì gói cùng bánh mì có ổn không? Thẩm Kha cậu ăn được không?"

Thẩm Khả nhún nhún vai, dùng ánh mắt sắc bén liếc cậu ta một cái: "Mấy cậu ăn được, tại sao tớ không ăn được?"

Hoàng Phi Kiện lập tức giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, vậy là thống nhất đấy nhá."

Đa số học sinh các trường khác là học sinh thi đua lớp 12, đã tham gia ít nhất một năm huấn luyện, vì vậy có vẻ tương đối thoải mái. Nhưng những người khác không theo kịp đều kém hơn so với bọn họ một lần, bởi vì thời gian còn dài, không theo kịp đã thành thói quen.

Trong giảng đường trống trải và lớp học rộng lớn, mọi người đã rời đi, lò sưởi đã tắt, chỉ còn lại trang PPT từ buổi sáng.

Đội trường Trung học số 7 Thanh Mặc yên lặng ngồi trên ghế, liên tục nghe đoạn bang giảng bài buổi sáng, tìm kiếm thông tin, đánh dấu sách giáo khoa, bổ sung ghi chú và cố gắng hết sức để theo kịp tiến độ. Giống như khi họ trở bộ tư lệnh, không có thiết bị chuyên nghiệp hay thậm chí là sách chuyên môn, mỗi người ngồi cạnh nhau, dùng hết sức đối phó những câu hỏi phức tạp được in trên tờ giấy in nhợt nhạt, giống như những đứa trẻ ê a tập nói. Hay như mọi khi, quấn lấy làm phiền Trần Xung, yêu cầu ông giải thích những điểm kiến ​​​​thức cơ bản nhất rồi xâu chuỗi thành một hệ thống hoàn chỉnh.

Đã không thể theo kịp những người khác, nên chỉ có thể nỗ lực hơn nữa.

Trong khoảng trống giữa mì ăn liền, Lộc Hành Ngâm cầm chiếc điện thoại nóng hổi lên, phát hiện pin đã giảm xuống còn 1%.

Cố Phóng Vi đã gửi cho cậu hơn 20 tin nhắn, tất cả đều là ảnh. Lộc Hành Ngâm vội vàng chạy đến hành lang với điện thoại di động của mình ——cậu theo thói quen chờ wifi bên ngoài mạnh hơn, đợi hình ảnh được tải lên.

Đó là bức ảnh chụp cảnh Cố Phóng Vi đi lặn.

[15th]: "Hôm nay bị san hô cắn một phát, chảy máu một đống luôn, muốn Máy Tính Nhỏ thương thương cơ."

Trên bàn tay xinh đẹp trong ảnh có một vết đỏ nhạt, không nghiêm trọng như tin nhắn gửi tới. Ngược lại, chính người chụp ảnh đã mưu mô đặt một chiếc gương nhỏ bên cạnh, để lộ ra một nửa khuôn mặt.

Lộc Hành Ngâm vừa nhìn khẽ mỉm cười, cậu vuốt màn hình tối mờ, ngay khi bính âm bắt đầu nhảy, màn hình tối đen, pin không chịu nổi nên tự động tắt.

Tiết vô cơ buổi chiều được thay Bùi Tiểu Kiệt, nữ giáo sư có cái tên nam tính hơn này cũng là viện sĩ của Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia, bà không có dáng vẻ khom lưng mệt mỏi của người già, bà có mái tóc bạc bồng bềnh, mặc quần áo tao nhã, khí khái thẳng thắn.

"Cô tới đây để tiếp tục bài giảng của giáo sư Đoàn cho các em, nội dung chính là tính toán vô cơ, còn phần hóa hữu cơ thì ngày mai sẽ bắt đầu, "Trước hết phát đề cho các em làm trong 20 phút, thời gian chắc chắn không đủ, nên các em cố gắng đọc từng câu hỏi một lần, đồng thời giải thích suy nghĩ giải đề."

Sau khi đề được phát ra, Bùi Tiểu Kiệt chắp tay sau lưng đi loanh quanh quanh giảng đường.

Lộc Hành Ngâm ngồi ở bên ngoài, nhìn thẳng vào lối đi. Cậu cúi đầu, mắt nhìn theo cây bút chì để đọc đề bài. Câu đầu tiên là phạm vi những gì họ đã học được. Đây là một câu rất khó để tính toán bằng các phương pháp thông thường, nhưng có thể giải ra đáp án nhanh chóng bằng công thức giải nhanh.

Lộc Hành Ngâm đã thấy một đề tương tự trong một bài đăng đề bài trên Đảo Hoá Học —— trong diễn đàn Đảo Hoá Học, có các cuộc thi ra đề và thảo luận đề thi do ban tổ chức hàng năm đăng tải. Nhưng bài đăng mà cậu đọc được, không qua sàng lọc, nó thậm chí còn là đề "Chưa giải ra".

Cái đề này, cậu đã từng hỏi Cố Phóng Vi, hai người đã đưa ra hai cách giải.

Sau khi xác nhận đề không có sai sót gì, cậu viết ra tất cả bốn phương án có thể, và vì phép tính đơn giản nên cậu viết đáp án mình tính nhẩm lên luôn, rồi chuyển sang câu thứ hai.

Bùi Tiểu Kiệt đang theo dõi tiến độ của các thí sinh khác, lúc này các thí sinh khác vẫn đang làm câu đầu tiên. Bà để ý đến tiến độ của Lộc Hành Ngâm, bước tới để xem.

Có một cuốn sách hữu cơ ở góc trên bên trái chỗ ngồi của Lộc Hành Ngâm, trên đó có chữ ký của Bùi Tiểu Kiệt, là do Hoàng Phi Kiện xin ký hộ.

Lộc Hành Ngâm cảm nhận được ánh mắt của Bùi Tiểu Kiệt, bởi vì căng thẳng, bàn tay cầm bút có chút cứng đờ, dòng suy nghĩ của cậu bị gián đoạn hai ba giây, sau đó Bùi Tiểu Kiệt rời khỏi vị trí của cậu.

Hai mươi phút sau, Bùi Tiểu Kiệt bắt đầu nói về phần tính toán vô cơ. Bởi vì buổi trưa bọn họ bất ngờ dạy bổ túc, ít nhất cũng không quá cường điệu đến không theo kịp.

"Câu thứ ba liên quan đến momen lưỡng cực [2] của carbon monoxide, có em nào ở dưới nói sơ lược cho các bạn nghe không." Bùi Tiểu Kiệt nhìn sang, Lộc Hành Ngâm vừa mới ngừng viết.



[2] Khi nói đến momen lưỡng cực, người ta thường hiểu là đang nói đến sự phân cực của liên kết cộng hóa trị, tức là momen lưỡng cực càng cao, thì "có vẻ như" tính chất ion của liên kết càng nhiều. – page Nghiện Hoá Học

"Ghế số 23, Lộc Hành Ngâm, em có thể trả lời không?"

Tất cả mọi người nhìn sang.

"Xong đời, đó là cái gì vậy?" Hoàng Phi Kiện cùng Dịch Thanh Dương ở phía sau thì thào bàn tán, Thẩm Kha nhanh chóng lật sách xem, "Nội dung phía sau! Ở phía sau, chúng ta còn chưa xem qua bên này, xong rồi xong rồi. "

"..."

Trong khoảng thời gian dài im lặng, nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên ngồi lùi lại, dùng rất nhiều sức lực, hất cuốn sách của Lộc Hành Ngâm sang một bên. Lộc Hành Ngâm theo bản năng nhìn sang, phát hiện các nam sinh ở hàng ghế đầu đã dựng một tờ giấy nháp, trên đó viết đáp án bằng nét chữ nguệch ngoạc:

"Rất yếu, có chiều từ diện tích dương sang điện tích âm, oxy hướng về phía carbon, oxy mang điện tích dương yếu, carbon mang điện tích âm yếu." [3]

[3] Theo momen lưỡng cực của phần mềm tính toán Gaussian thì nó có hướng từ âm sang dương, ngược lại với hướng đường sức điện trường thông thường (aka vật lý), vì vậy kết quả phải lấy số ngược lại, mà đây cũng là nguyên nhân phần lớn học sinh tính sai số của tình huống trong truyện. – Tham khảo https: //chaoli.club/index.php/5232/0

Lộc Hành Ngâm dừng lại hai hoặc ba giây, sau đó nói: "Em không biết."

Bùi Tiểu Kiệt tỏ vẻ bình tĩnh: "Em không biết sao? Vậy thì ngồi xuống đi."

Lộc Hành Ngâm ngồi xuống.

Nam sinh ở hàng ghế đầu quay lại, với vẻ mặt ngạc nhiên —— người kia có làn da ngăm đen và đôi mắt sắc bén, Lộc Hành Ngâm đã nhớ ra cậu ta là ai.

Trình Khác, trường Trung học số 1 Công Ngọc, đã gặp cậu lần trước ở cửa hàng quà vặt.

Cậu ta mỉm cười với cậu.

Chung quanh xì xào bàn tán, hàng sau có người cười ha ha: "Tao chính là nói loại lớp học này, lớp 10 không đi đâu, giờ đi còn kéo chân tranh thời gian, tranh thời gian không nói đi, mà còn là đàn anh đàn chị lớp 12 đi tranh mới dữ."

"..."

Mọi người trong đội Thanh Mặc đều siết chặt nắm tay vào lúc này.

Bọn họ không phải học sinh lớp 10, nhưng những lời này khi nói ra, mọi người sẽ biết nó nực cười đến mức nào.

Trong mắt người khác, năng lực của bọn họ chỉ ở trình độ thí sinh lớp 10.

"Được rồi, sắp hết thời gian. Hóa vô cơ ngày mai bắt đầu học, bất quá cô để phần kiến ​​thức này làm đề cho các em, ai có hứng thú có thể tính thử, ngày mai sẽ cho đáp án để các em xem lại."

Bùi Tiểu Kiệt dừng slide ở câu thứ ba, đây là câu hỏi mà Lộc Hành Ngâm đứng dậy trả lời: "Có một em hỏi cô tại sao kết quả cô tính không khớp với kết quả thực tế về momen lưỡng cực của carbon monoxide, các em có thể tính lại nói cho các bạn khác nghe."

Tất cả học sinh lục tục rời đi.

Ở hàng sau, nam sinh vừa mới nói móc đột nhiên hét lớn: "Có ai từ Đảo Hoá Học không? Người từ Đảo Hoá Học đến đây để tập hợp, hoặc lên xem kế hoạch được ghim trong nhóm, mọi người cùng nhau ăn một bữa đi?"

Lộc Hành Ngâm quay đầu, rồi lại quay sang nhìn chằm chằm đề bài trên bảng đen, không nhúc nhích.

Có người phía sau dùng bút chọt vào vai cậu: "——Vừa rồi không dám xác nhận, chẳng lẽ là trùng hợp sao Lộc Hành Ngâm, LXY?"

Trình Khác nghiêng đầu nhìn cậu ta, tự giới thiệu: "Đảo Hoá Học, Thận Độc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook