Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Chương 18: Công tâm kế

Địch Qua

26/04/2019

Phương Đạc cùng Đường Tiểu Duy đều sửng sốt.

Phương Đạc nở nụ cười: "Bảo bối, em không ở đây sao?"

Đường Tiểu Duy ừ một tiếng.

"Đối với anh đây là một tin tức tốt." Phương Đạc nhấc chân đi vào toilet: "Em mặc áo khoác trước đi, anh đi toilet."

Khổng Địch cầm lấy áo bông với khăn quàng cổ của cô, vừa mặc cho cô vừa nói: "Để cho cậu ta đưa em về, chính là không muốn chọc giận Phương Đạc, con người của cậu ta cái gì cũng dám làm."

"Ừ."

"Trên đường đi cũng đừng nói đến chuyện giải trừ hôn ước với cậu ta, chúng ta vẫn còn biện pháp khác." Cài xong cúc áo khoác, Khổng Địch cũng dặn dò xong.

"Ừ, nhớ kỹ rồi." Cô nhu thuận gật đầu.

Quấn khăn quàng cổ cho cô xong, Đường Tiểu Duy hai mắt vụt sáng lên nhìn Khổng Địch, như là mong chờ cái gì, Khổng Địch bật cười, ôm đầu nhỏ của cô, hôn trên chóp mũi với môi của cô mỗi chỗ một cái: "Bảo Bảo thật thơm."

Đường Tiểu Duy đẩy Khổng Địch, nhìn về phía sau của anh, Khổng Địch quay đầu lại nhìn, không biết Phương Đạc đã dựa vào tường từ lúc nào, thấy hai người chú ý đến anh ta, anh ta thở dài: "Hai người các người thật là" chậm rãi tiến lên, chỉ vào trái tim của chính mình: "Tôi chỉ có một trái tim thôi, vậy mà hai người lại thi nhau làm tổn thương nó."

Trong lúc nhất thời, hai người đứng đó không có ai trả lời.

Phương Đạc không nhìn bọn họ, đi ra cửa: "Bảo bối đi giày rồi xuống lầu nhé, anh đi khởi động xe trước."

Nhìn cánh cửa đóng lại, Đường Tiểu Duy nghịch ngợm lè lưỡi, Khổng Địch nhìn về phía cô nháy mắt mấy cái: "Trên đường cẩn thận một chút, về nhà thì gọi điện thoại cho anh."

Mặc dù bên ngoài hai người tỏ ra không có gì, kỳ thật trong lòng cũng đều có chút khó chịu, câu nói kia của Phương Đạc, làm cho không một ai dễ chịu.

Bị tổn thương nhiều đến mấy, mới có thể nói ra những câu như vậy.

Khổng Địch đưa Đường Tiểu Duy lên xe của Phương Đạc, sau đó lại vòng đến cửa xe bên kia, chống tay lên cửa kính nói với Phương Đạc: "Trên đường cẩn thận một chút."

Ánh mắt Phương Đạc đầy thâm ý liếc nhìn Khổng Địch một cái: "Trước kia cậu chưa từng nói như vậy."

Khổng Địch không nói gì.

Phương Đạc nói: "Cậu biết mà, cái tôi muốn không phải là lời xin lỗi của cậu."

Khổng Địch khoanh tay đứng thẳng, tay tùy ý vẫy vẫy, ý bảo bọn họ đi đi, sau đó xoay người lên lầu.

Xe vững vàng lên đường, Phương Đạc bình thường nói rất nhiều, bây giờ lại tỏ ra trầm mặc, không có ý nghĩ muốn cùng cô nói chuyện, Đường Tiểu Duy nhìn anh ta, mở miệng trước: "Phương Đạc, anh nói với Khổng Địch tôi là vị hôn thê của anh sau đó cũng chẳng thèm để ý đến tôi, bây giờ thì sao? Cảm giác tính toán thất bại như thế nào."

Đường Tiểu Duy kỳ thật cũng không muốn kiêu ngạo như vậy, nhưng vừa nghĩ đến lúc nãy bộ dáng anh ta tỏ ra hiểu rõ Khổng Địch cô lại chẳng thấy dễ chịu gì cả, hơn nữa anh ta cả đường không nhìn cô làm cô đối với anh ta rất khó chịu, vì thế, câu nói vừa ra khỏi miệng lại thành thế này.

"Đường Tiểu Duy, bây giờ em đang muốn khoe khoang vớt tôi hay là khiêu khích tôi?" Phương Đạc liếc mắt một cái dò xét Đường Tiểu Duy, đôi mắt gợn sóng không sợ hãi nói: "Chẳng lẽ Khổng Địch chưa nói với em là không nên chọc giận tôi sao?"

Đường Tiểu Duy vừa mới vừa thốt lên xong, cũng cảm thấy bắt đầu có mùi thuốc súng, cô dừng lại một chút, mỉm cười: "Thật ra hai người các anh rất hiểu rõ nhau."

Phương Đạc lắc đầu: "Không, cũng không coi là hiểu, dù sao tôi vẫn xem trọng tính cách kiêu ngạo của cậu ấy còn xem thường thì chính là tình cảm của cậu ấy đối với em." Anh ta quay đầu nhìn Đường Tiểu Duy: "Cái loại tình cảm như này thật ra cũng không chắc chắn, tình cảm đối với em có thể vượt qua mười năm chúng tôi gắn bó sao."

"Nhưng tôi lại không giống vậy, vì anh ấy, ngay cả Đường Lâm cũng không cần." Đường Tiểu Duy thì thào tự nói.

Phương Đạc không để ý Đường Tiểu Duy nói gì, chính là đột nhiên vứt bỏ cái đề tài kia: "Vừa rồi Khổng Địch nôn rất đau khổ."



Đường Tiểu Duy nhìn Phương Đạc: "Tại sao lại như vậy?"

"Sao vừa nãy em không hỏi?"

"Khổng Địch hiển nhiên là không muốn cho tôi biết, anh xem anh ấy còn không cho tôi đến gần toilet."

Phương Đạc cười cười: "Bảo bối em đúng thật là rất giỏi quan sát, nhỏ tuổi như vậy rất khó nhận ra được." Lời nói của anh ta xoay chuyển, nụ cười tà mị kia lại nở ra: "Nhưng mà Bảo bối à, em không cảm thấy tiếc nuối sao? Ngày nào cũng ở cùng một chỗ với Khổng Địch như vậy, lại không leo lên giường của cậu ta được."

Đường Tiểu Duy nghĩ nghĩ mấy ngày này ở cùng với Khổng Địch đủ loại tình huống, quả thật quá nghi hoặc.

Anh ấy sẽ thân mật gọi cô, sẽ ôm cô hôn cô, nhưng cũng chưa thấy anh đi quá dù chỉ là một chút, sống cùng Đường Lâm mấy năm nay, cô làm sao lại không biết chuyện nam nữ đấy, cho nên thấy Khổng Địch ‘thân sĩ’ như thế, Đường Tiểu Duy cũng rất hoài nghi, chính là không ngờ được Phương Địch lại nói toẹt ra thế.

"Khổng Địch rất chán ghét phụ nữ đấy." Phương Đạc đột nhiên lại nói.

Đường Tiểu Duy gật đầu.

"Có muốn biết nguyên nhân không?"

Đường Tiểu Duy do dự một chút: "Anh nói nghe xem."

Phương Đạc há miệng cười: "Bảy năm trước việc mẹ cậu ấy tự tử gây xôn xao dư luận em có biết không?"

Đường Tiểu Duy lắc đầu.

Phương Đạc nghi hoặc nhìn Đường Tiểu Duy: "Em đừng nói với tôi là em không biết Khổng Địch là ai."

". . . . . . Ừ." Cô không hỏi, anh cũng không nói.

"Bảo bối à em thật đúng là một người mơ hồ a."

Vì thế, suốt dọc đường đi, Phương Đạc nói cho Đường Tiểu Duy rất nhiều chuyện về Khổng Địch.

Ông nội của Khổng Địch là Khổng Tiên Phước, Đại đương gia của Tập đoàn Hải Phúc Nhuận, đừng nói thuyền chở hàng ở Chương Châu là do nhà anh sản xuất ra, đất nước này có biết bao nhiêu cảng biển như thế, tất cả thuyền hàng đều do nhà anh làm ra, tổng kết một chút chính là Khổng gia vô cùng lợi hại.

Cha của Khổng Địch năm đó có vẻ phong lưu, cùng một cô người mẫu làm nhà anh gà bay chó sủa, vì thế mẹ của Khổng Địch không chịu được liền tự sát, sau đó giải thích với bên ngoài là bệnh tim của mẹ anh bị tái phát, nhưng cha của Khổng Địch vẫn còn trẻ nhất quyết cưới cô người mẫu kia vào cửa, điều này làm cho người bên ngoài đều có suy nghĩ khác, tất cả bắt đầu nghi ngờ chân tướng cái chết của mẹ Khổng Địch.

Lúc ấy Khổng gia lão gia tử đối với đứa con trai độc nhất này cũng không có cách nào, vô cùng tức giận, cuối cùng cũng không cho con trai cưới người phụ nữ đó vào nhà, con trai lại càng cố chấp, dẫn theo cô người mẫu đó cùng với đứa con trai Khổng Địch mười năm tuổi sang bên nước Mỹ.

Khổng gia lão nhân gia chỉ có mỗi một đứa cháu trai đích tôn bảo bối, nhất thời không phòng bị đã bị con trai tiên hạ thủ vi cường, đi trước một bước đến trường học mang theo con trai ra sân bay.

Khổng Địch vẫn luôn ở trong trường học, không biết trong nhà xảy ra biến cố, đợi đến lúc biết rõ mọi chuyện, thì đã sớm ở nước tư bản chủ nghĩa đó rồi.

"Đây chính là nguyên nhân anh ấy chán ghét phụ nữ? Rất gượng ép." Đường Tiểu Duy nghe xong, bộ dáng rất không tin.

"Đương nhiên còn có chuyện khác." Phương Đạc dừng xe lại: "Bảo bối, em lên nhà đi, đợi sau khi có cơ hội anh sẽ nói."

Đường Tiểu Duy nhìn Phương Đạc nói: "Nói xong đi."

Phương Đạc nhìn đồng hồ trên tay một chút, cười cười: "Nếu như em về quá muộn, anh sẽ không có cách nào để giải thích với Khổng Địch, đi lên đi."

Đường Tiểu Duy cũng không dây dưa, tháo bỏ dây an toàn đi xuống xe.

Phương Đạc cũng không dừng lại lâu cô vừa xuống anh ta liền phóng xe đi.



Đường Tiểu Duy nhìn theo hướng xe của Phương Đạc sau khi rời đi, mang theo tia nghi hoặc xoay người lên lầu.

————— Tôi là đường phân cách của Phương Đạc hay đùa giỡn ——————

Từ khi phát sinh sự kiện kia ở Lam Nhiễu, cũng không thấy Đường Lâm trở về nhà trọ này nữa, lúc ấy bố Phương chỉ nói một câu, ông nói hai chị em gái đừng vì một người đàn ông mà có hiềm khích, nhưng mà, các cô chính là vì một người đàn ông mà trở mặt thành thù.

Nhiều ngày như vậy, đều là Đường Tiểu Duy một mình ở đây, bởi vì có Khổng Địch, cho dù anh không có bên cạnh, ở một mình ban đêm cũng không quá cô đơn.

Việc đầu tiên về nhà là gọi điện thoại cho Khổng Địch, chuông vừa reo một tiếng liền có người nhận.

"Về nhà rồi?" Giọng nói dễ nghe của Khổng Địch từ bên kia truyền đến.

"Về nhà rồi." Chỉ cần nghe được thanh âm của anh, Đường Tiểu Duy sẽ không tự chủ được nở nụ cười.

"Chỉ có một mình?"

"Ừ, chẳng lẽ Phương Đạc sẽ lên theo sao." Đường Tiểu Duy thích đùa nói.

"Rất có thể, dù sao em cũng là vị hôn thê.... ..."

"Khổng Địch anh ghen rồi, chua quá, thật chua nha." Đường Tiểu Duy khanh khách cười rộ lên.

"... ..." Khổng Địch ho nhẹ một tiếng, trầm mặc nửa ngày, giọng điệu đột nhiên có chút trầm thấp: "Bảo Bảo, lúc nãy em vừa lên xe của anh ta thì anh liền hối hận, tại sao anh lại chủ động để cho Phương Đạc tiếp cận em, cả đường em về nhà anh đều lo lắng."

Đường Tiểu Duy cười rộ lên: "Phương Đạc cũng không phải là yêu quái ăn thịt người."

"Nhưng cậu ta rất biết chơi trò công tâm kế, em xem em đã nói chuyện với cậu ta, có phải hay không đã trúng kế rồi?"

"Không có, em với anh ta chỉ là đàm luận một chút.... ....." Đường Tiểu Duy trong lòng giật mình một cái, không chút do dự nói dối: "... ...... về chuyện của Đường Lâm."

Câu công tâm kế kia của Khổng Địch đã nhắc nhở Đường Tiểu Duy, cô bắt đầu cảm thấy có rất nhiều chỗ không thích hợp.

Hai phần sủi cảo hôm nay rõ ràng là đựng ở hai cái bát khác nhau, vậy mà Phương Đạc lại lấy nhầm, một người cẩn thận như vậy, lại nhầm lẫn thì chứng tỏ là anh ta cố ý, cố ý làm cho cô biết Khổng Địch có bí mật nhưng không chịu nói với cô; còn có lúc ở trên xe những lời nói của Phương Địch nói một nửa giấu một nửa, dựa theo tính cách của cô, có khả năng anh ta đã sớm dự liệu được Đường Tiểu Duy sẽ đi hỏi Khổng Địch, nếu cô không chịu nổi đi hỏi Khổng Địch, sẽ như thế nào? Đường Tiểu Duy không quá xác định có phải Phương Đạc định tính kế như vậy không, hiển nhiên đối với chuyện này Khổng Địch rất kiêng kị, hiện tại, cô xác định là không thể hỏi anh ấy, bằng không trừ phi cô có khả năng làm cho Phương Đạc nói ra.

"Khổng Địch, lúc anh bảo Phương Đạc đưa em về hào phóng như vậy, thế mà bây giờ lại keo kiệt như vậy." Đường Tiểu Duy lập tức nói sang chuyện khác.

Khổng Địch cũng lập tức nói sang chuyện khác, làm bộ vô cùng nghiêm túc nói: "Bạn học Đường Tiểu Duy, hãy báo cáo thành tích cuối kỳ của bạn cho tôi biết đi."

Đường Tiểu Duy lập tức ngưng cười, ngừng một chút rồi mới nói: "Có tiến bộ, tổng điểm so với kỳ trước cao hơn, hơn 50 điểm."

"Thứ tự đâu?" Khổng Địch không bị lay động.

"... ........Rất ổn định."

Vẫn là đứng nhất từ dưới lên, Khổng Địch lập tức hiểu, tổng kết hơn 50 điểm vẫn là đứng thứ nhất từ dưới lên, có thể thấy được trước kia Đường Tiểu Duy với bạn bè của cô có chênh lệch lớn như thế nào.

Khổng Địch trầm mặc, Đường Tiểu Duy bắt đầu đổ mồ hôi, muốn tìm cớ để tắt điện thoại, Khổng Địch liền nói: "Ngày mai chuyển đến chỗ anh ở đi, xem ra chúng ta cần phải làm một cuộc kiểm tra đột xuất kết quả học tập."

Đường Tiểu Duy kích động, hưng phấn, cô dùng sức gật đầu: "Phải phải phải, nhất định phải kèm thêm em, thành tích của em thật sự rất kém, bài thi lần này rất nhiều chỗ em không biết, chủ ý này của Khổng Địch rất tốt."

Bên kia Khổng Địch cúi đầu cười lớn: "Bảo Bảo, rốt cuộc em muốn ở cùng với anh đến mức nào vậy?"

Đường Tiểu Duy không nói lời nào, chỉ là cười vào điện thoại không dừng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook