Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 102

Hàm Kỳ

10/09/2022

Chung Lâm vẫn luôn chờ đợi cảnh tượng mấy người này đau bụng đi tả, cả người ngứa ngáy, hoặc lở loét đầy mặt, nhưng hắn chờ đến cuối cùng vẫn chỉ thấy mấy tên gian thương này càng ăn càng châu tròn ngọc sáng, dầu mỡ dính đầy miệng vui vẻ chạy lấy người.

Chung Lâm phải có sự nhẫn nại rất lớn mới nhịn được xúc động muốn đánh cho bọn họ một trận, hắn quay đầu hỏi Thời Hoài Kim : “Hoài Kim, huynh cứ để bọn họ đi như vậy sao, vậy chẳng phải là tiện nghi cho bọn họ? Hay kế hoạch của huynh là no chết bọn họ?!”

Thời Hoài Kim bật cười, lắc đầu nói: “Loại chuyện này không gấp được, chờ thêm mấy ngày huynh sẽ rõ ràng.” Dứt lời không nhanh không chậm xoay người đi về phòng.

Chung Lâm đối diện với thái độ này của hắn rất là bất mãn, xông lên phía trước ngăn cản hắn nói: “Ta không rõ! Huynh nhìn bộ dáng mới vừa rồi của bọn họ, bên ngoài nạn dân đói khổ lạnh lẽo, thế nhưng bọn họ lại rất yên tâm thoải mái ăn thịt ăn cá, cầm tiền cứu mạng người khác đi tiêu xài, bọn họ không sợ trời phạt sao!”

Thời Hoài Kim vỗ vai Chung Lâm, ý cười trên mặt mang theo một tia thần bí: “Yên tâm, ông trời sẽ nhanh chóng trừng phạt .” Dứt lời còn khuyên Chung Lâm một câu “Chung Lâm, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, sợ là kế tiếp sẽ có một đoạn thời gian rất dài chúng ta không thể an tâm nghỉ ngơi đâu.”

Chung quy Chung Lâm quá đơn thuần, không hiểu ý tứ Thời Hoài Kim, có chút giận dỗi bỏ đi.

Thời Hoài Kim mặc kệ hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm như cũ, than một tiếng nói: “Thiên tai nhân họa, chung quy vẫn không có cách nào tránh khỏi.”

*

Sau thiên tai nhất định sẽ có dịch bệnh, từ xưa tới nay đều không có cách nào tránh khỏi, mặc dù sau khi bọn họ tới Lục Châu đã thực hiện một số biện pháp can thiệp, nhưng cuối cùng vẫn không áp chế được sự lan tràn của bệnh dịch, sau một đêm ôn dịch liền bùng nổ tại Lục Châu , mỗi ngày có mấy chục người chết vì ôn dịch, mọi người vừa mới chịu đựng trời đông giá rét, lại lâm vào khủng hoảng bên trong ôn dịch.

Nhiệm vụ của đại quân cứu tế xem như đã hoàn thành viên mãn, Dương thị lang cũng thay chủ tử chiếm đủ tiền tài rồi, hắn ta khuyên Thời Hoài Kim : “Phò mã gia, Lục Châu bùng phát ôn dịch, chúng ta không nên ở lâu, không bằng nhanh chóng hồi kinh phục mệnh đi thôi.”

Thời Hoài Kim lộ ra một biểu tình trách trời thương dân, nói: “Bá tánh Lục Châu còn đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, sao chúng ta có thể không màng tới tính mạng bách tính mà cứ thế rời đi, chờ tình hình bệnh dịch ổn định chúng ta sẽ về kinh phục mệnh.”

Dương thị lang tiếc mạng, thầm mắng Thời Hoài Kim óc heo, lại khuyên can lần nữa nói: “Phò mã, chúng ta lưu lại nơi này cũng không thay đổi được gì, không bằng trở về phục mệnh sớm một chút, để triều đình phái ngự y tiến đến ngăn cản tình hình bệnh dịch .”

Thời Hoài Kim lắc đầu: “Tâm ý ta đã quyết, đồng thời ta cũng biết chút y thuật, ta muốn lưu lại lơi này chữa bệnh cho bá tánh, không bằng Dương thị lang hồi kinh trước đi, bẩm báo tình huống tại Lục Châu cho bệ hạ.”

Đã nhiều ngày nay Dương thị lang cũng thăm dò được tính tình của Thời Hoài Kim, cho rằng hắn chỉ muốn tạo công danh, lại ngu xuẩn hết phần thiên hạ. Hắn cảm thấy Thời Hoài Kim cho rằng mình có chút y thuật thì có thể cứu vớt được bá tánh Lục Châu, không biết tự lượng sức mình muốn lập công, thật sự là vụng về đến cực điểm. Dù sao Dương thị lang sẽ không lưu lại nơi này tìm cái chết vô nghĩa, nếu Thời Hoài Kim quyết định không đi, hắn sẽ tự mình hồi kinh, Thời Hoài Kim ở chỗ này xảy ra chuyện gì, cũng không thể trách tội lên đầu hắn.

Dương thị lang nói: “Một khi đã như vậy, hạ quan sẽ hồi kinh phục mệnh, cầu viện thay Phò mã, thỉnh Phò mã bảo trọng thân thể.”

Thời Hoài Kim ôn hòa cười, gật đầu nói: “Dương thị lang đi đường cẩn thận.” Nói xong phất phất tay để hắn lui ra ngoài.

Dương thị lang xoay người rời đi, thời điểm ra cửa đúng lúc gặp Chung Lâm trở về, vô ý đụng phải hắn một cái, nhưng cái gì hắn ta cũng không kịp nói mà nhanh chóng rời đi.

Chung Lâm quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhíu mày hỏi Thời Hoài Kim : “Hắn ta gấp gáp như vậy làm gì?”



Nét ôn hòa trên mặt Thời Hoài Kim biến mất hầu như không còn, cười lạnh một tiếng nói: “Chạy trốn , chẳng qua mệnh của hắn ta đã bị ghi tạc trên Sổ Sinh Tử của Diêm Vương rồi, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.”

Chung Lâm nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Thời Hoài Kim, lần đầu tiên hắn cảm thấy bằng hữa tốt nhiều năm thập phần xa lạ, thế nhưng khiến hắn có chút run sợ.

“Hoài Kim……”

Thời Hoài Kim nghe tiếng nhìn về phía hắn, thần sắc đã trở nên bình thản, nói: “Hỏi thăm ra chưa?”

Lúc này Chung Lâm mới nhớ tới mục đích mình tới đây, lập tức nói: “Tình hình bệnh dịch phát sinh nhiều tại các địa phương, hiện nay địa phương có tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất chính là huyện Nhạc Xuyên, nơi đó có tới nửa huyện thành đều nhiễm ôn dịch.”

Thời Hoài Kim gật đầu, lấy một bao thảo dược từ trong ngăn kéo ra đưa cho hắn: “Huynh nhanh chóng trở về dùng thảo dược này tắm gội, đốt cháy xiêm y trên người, chớ nên tiếp xúc cùng Dương thị lang.”

Chung Lâm tiếp nhận thảo dược từ tay Thời Hoài Kim, có chút hiểu nói: “Huynh nói Dương thị lang đã nhiễm ôn dịch?”

Thời Hoài Kim ừ một tiếng: “Vốn dĩ ta không muốn tánh mạng hắn, chỉ là hắn đã bị quyền lực che mất nhân tâm, không còn nhân tính, coi tánh mạng bá tánh như cỏ rác, thật sự đáng giận đến cực điểm, có lẽ phải khiến hắn nhận ra sinh mệnh đáng quý như thế nào, hắn mới có thể tỉnh ngộ .”

Chung Lâm luôn là người yêu ghét rõ ràng , đã sớm chướng mắt hành vi của Dương thị lang, hận không thể khiến hắn gặp báo ứng, lúc này nghe Thời Hoài Kim nói như vậy quả thực rất sảng khoái.

“Đúng là thiện ác có báo, hắn chính là xứng đáng! Đúng rồi, Hoài Kim, không phải mấy tên gian thương sâu mọt kia cũng nhiễm ôn dịch chứ? Một chiêu này của huynh thật đúng là diệu kế !”

Thời Hoài Kim thấy hắn rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, hơi mỉm cười, nói: “Không phải ôn dịch, nhưng triệu chứng phát tác lại không khác gì ôn dịch, nếu bọn họ muốn chữa bệnh, nuốt bao nhiêu bạc thì phải phun ra bằng hết, ta còn muốn bọn họ phải giao nộp toàn bộ gia sản, tranh thủ kiếm tiền bất nghĩa chung quy vẫn phải trả giá một chút.”

Chung Lâm nghe vậy thật sự rất bội phục với trí tuệ của bằng hữu tốt, hắn tiến lên hỏi: “Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?”

Thời Hoài Kim nói: “Ta và sư phụ sẽ tới huyện Nhạc Xuyên trước, huynh âm thầm đi theo Dương thị lang, không thể để hắn rời khỏi Lục Châu, tất cả những đồ vật mà hắn từng chạm vào phải đốt cháy hết, đừng cho hắn tiếp xúc với quá nhiều người, còn có huynh phải bảo trọng chính mình.”

Chung Lâm nghe nói Thời Hoài Kim muốn đi huyện Nhạc Xuyên thì có chút sốt ruột: “Tình hình bệnh dịch ở huyện Nhạc Xuyên rất nghiêm trọng, huynh đến đó quá nguy hiểm, một mình sư phụ huynh đi cũng đủ rồi chứ ?”

Thời Hoài Kim sao không biết tâm tư của hắn, lắc đầu nói: “Chỉ cần có bệnh dịch, thì không có nơi nào không nguy hiểm, ta ở nơi nào cũng giống nhau, sinh tử có số phú quý ở trời, muốn tránh cũng tránh không được, huynh yên tâm đi.”

Chung Lâm biết mình căn bản không khuyên được hắn, chỉ phải dựa theo sự phân phó của hắn để làm việc.

*

Tin tức Lục Châu bùng nổ bệnh dịch nhanh chóng truyền tới kinh thành, lúc đầu còn có một số tin tức được truyền ra, nhưng sau khi Lục Châu bị phong tỏa, chỉ có thể vào không thể ra, ai cũng không biết hiện nay thế cục của Lục Châu rốt cuộc như thế nào.



Du Thiên Linh đã mang thai gần chín tháng, bụng rất lớn, cho dù có mặc xiêm y dày nặng nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người nàng rõ ràng thuỳ mị không ít, nàng lấy cớ sinh bệnh không lâm triều, nhưng hiện nay rốt cuộc nàng thân là Hoàng Thái Nữ, cứ tiếp tục như thế chắc chắn sẽ khiến người nghi ngờ.

Du Thiên Linh bước vào tẩm cung Du Bá Thiên, Hoàng Hậu cũng đang ở đây, tự tay may đồ lót cho tiểu tôn tử tương lai: “Tiểu bảo tới thật đúng lúc, mau tới đây nhìn xem, nương làm cái yếm này có đẹp không?”

Nhìn nương nàng dịu dàng động lòng người, kỳ thật cũng là một nữ tử thô lỗ, nơi nào hiểu được chuyện may vá, tấm vải lung tung rối loạn kia quả thực không nỡ nhìn thẳng, nhưng Du Thiên Linh vẫn có lệ một câu: “Vâng vâng, đẹp.” Sau đó nàng nói tới chính sự, “Cha, tình hình ôn dịch của Lục Châu bên kia rất nghiêm trọng, lại vừa trải qua thiên tai, nhất định thiếu nhất là thảo dược, con muốn đi đưa dược.”

Du Bá Thiên vừa nghe lời này, sắc mặt cũng thay đổi: “Khuê nữ , con muốn làm cái gì? Bụng con lớn như thế này còn muốn đi Lục Châu làm gì, Hoài Kim không hiểu chuyện, không biết trở về, con còn muốn đi gây chuyện cùng hắn sao?”

Hoàng Hậu cũng bị dọa đâm kim vào tay, bà biến sắc nói: “Khuê nữ, nương biết con nhất định là nhớ thương nam nhân nhà mình, hài tử Hoài Kim kia phúc lớn mạng lớn sẽ không có việc gì, hiện tại việc quan trọng nhất của con chính là dưỡng thai thật tốt, bình an sinh hạ tiểu tôn tử cho nương.”

Du Thiên Linh xua tay nói: “Con sẽ không tiến vào Lục Châu, chỉ dừng chân ở phụ cận thôi, thuận tiện cho người đưa thảo dược vào cho Hoài Kim. Hơn nữa con cũng sắp sinh rồi, cứ mãi không vào triều sợ rằng sẽ khiến chư vị đại thần sinh nghi, dứt khoát liền trốn ra ngoài đi.”

Cho dù như thế Du Bá Thiên cũng không yên tâm , ông khuyên nàng : “Chúng ta sẽ suy nghĩ biện pháp khác, hiện nay con mang thân mình này bôn ba một đường, vạn nhất sinh ở giữa đường thì phải làm sao bây giờ?”

Du Thiên Linh nhẹ nhàng nói: “Vậy càng tốt, con có thể sớm dưỡng tốt thân mình rồi trở lại.”

Hoàng Hậu lắc đầu, tận tình khuyên bảo nói: “Tiểu bảo, nương đã từng sinh bảy huynh đệ các con, sinh hài tử là chuyện cực kỳ hung hiểm, thời điểm ta sinh ngũ ca cùng lục ca của con thiếu chút nữa mất mạng, nếu không phải thật sự muốn một nữ nhi, nương sẽ không bao giờ mạo hiểm mang thai nữa. Con là nương mạo hiểm sinh ra, nếu con xảy ra chuyện , con bảo nương phải làm sao bây giờ?”

Du Thiên Linh trấn an nói: “Nương , người yên tâm đi, thân mình con rất khỏe mạnh, mấy ngày gần đây tiểu tử này cũng an ổn hơn rất nhiều, thái y đều nói con rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện. Tâm ý con đã quyết, hôm nay con tới đây chỉ muốn nói một tiếng , hai người không cần tiếp tục ngăn cản.”

Du Bá Thiên cùng Hoàng Hậu lại tận tình khuyên bảo trong chốc lát, cuối cùng thật sự không khuyên được, chỉ có thể thành toàn, lại nhanh chóng chuẩn bị hành lý, an bài nhân thủ đáng tin cậy cho khuê nữ.

Kỳ thật lần này Du Thiên Linh đến Lục Châu là có nội tình, Lưu Tiếp đã bắt đầu nghi ngờ, tất nhiên sẽ không thể thiếu hành động mờ ám để thử nàng, hoặc có khả năng còn gây bất lợi cho nàng, cho nên nàng tính toán tạm thời trốn ra ngoài, trước tiên sinh hạ hài tử, nói không chừng vận khí tốt còn có thể đúng lúc kết thúc bệnh dịch, Thời Hoài Kim ra khỏi Lục Châu, một nhà ba người bọn họ cũng có thể sớm ngày đoàn tụ.

Mấy ngày sau, thời điểm lâm triều Du Bá Thiên tuyên bố quyết định cử Hoàng Thái Nữ đi đưa dược đến Lục Châu. Tuy rằng có một số triều thần hận không thể khiến Du Thiên Linh sớm ngày chết bệnh, nhưng dù sao hiện nay nàng cũng là trữ quân, sự tình quan trọng, không có đạo lý lại để trữ quân đi đến nơi nguy hiểm như thế, vì thế bọn họ liền sôi nổi dâng tấu khuyên can hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng Du Bá Thiên cũng thực sự bất đắc dĩ, Du Thiên Linh đã khởi hành, ai cũng không ngăn cản được.

Sau khi hạ triều , Lưu Tiếp cùng đám vây cánh của ông ta tụ lại một chỗ mật đàm.

Mọi người xôn xao: “Thừa tướng đại nhân, lần này Hoàng Thái Nữ đi Lục Châu thực sự rất kỳ quặc, hay là Phò mã âm thầm truyền thư cho nàng, tình hình bệnh dịch tại Lục Châu đã được khống chế, nàng muốn nhân cơ hội này đi lập công?”

“Không thể, cho dù bên người Phò mã có thần y, nhưng bệnh dịch cũng không có khả năng được khống chế nhanh như vậy.”

Lưu Tiếp nhấp một ngụm trà, giữ kín như bưng nói: “Ngươi không khỏi quá xem trọng nàng rồi, chờ xem đi, chuyến đi Lục Châu này nàng chắc chắn sẽ gặp phải tai hoạ, thời điểm trở về liền không phải Hoàng Thái Nữ……”

Mọi người khó hiểu, nhưng Thừa tướng đại nhân làm việc đều có đạo lý, bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook