Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 6

Vạn Mộc Trạch

07/08/2022

Trước giờ tự học tối chủ nhật, điểm số và thứ hạng của bài kiểm tra nhập học đã được công bố, có vài học sinh muốn biết điểm trước nên đang lấp ló ngoài cửa phòng giáo viên.

Tư Bân ngồi ở bàn của mình giải đề, vừa mới khai giảng không lâu nhưng hắn đã làm hết 2/3 sách ôn luyện tổng hợp rồi.

"Bân ca!" Dư Văn Bác cầm phiếu điểm chạy đến bàn Tư Bân: "Có bảng xếp hạng rồi này."

Tư Bân tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu hỏi: "Sao cậu lại lấy được phiếu điểm?"

"Ban đầu giáo viên đưa cho lớp trưởng cơ, nhưng cậu ấy nghỉ rồi nên tôi cầm hộ." Dư Vân Bác vừa nói vừa đặt hai phiếu điểm xuống trước mặt Tư Bân.

"Ông tuyệt quá đấy Bân ca! Thành tích tổng hợp môn tự nhiên ông đứng thứ hai ban, đứng nhất lớp!" Lời của Dư Văn Bác thu hút sự chú ý của đám bạn xung quanh.

"Đưa phiếu điểm cho tôi xem nào Văn Bác!" Lớp phó nhảy tới.

"Ai đứng nhất đấy?" Bạn học bên cạnh cùng xen vào.

"Để tôi xem đã......" Lớp phó cầm phiếu điểm: "Là một đứa chưa nghe tên bao giờ, Lâm Mộc Nhuận."

"Lâm Mộc Nhuận?" Tư Bân sửng sốt, lặp lại cái tên này.

"Đúng vậy, cậu ta là người đứng nhất cả ban, điểm văn cũng đứng nhất luôn." Lớp phó nhìn thứ hạng của mình xong thì đưa phiếu điểm cho bạn bên cạnh.

"Lâm Mộc Nhuận học lớp nào cơ? Tôi học hai năm ở nhất trung rồi vẫn chưa nghe qua cái tên này bao giờ." Dư Văn Bác ỷ vào chiều cao, vươn cổ nhìn về phía phiếu điểm đã truyền xa.

"Hình như lớp 2." Lớp phó nhớ lại: "Tôi nghe Lý Thiến bên đó nói lớp bọn họ có học sinh chuyển trường mới tới!"

"Ô, cái tên này......" Dư Văn Bác nghiêng nghiêng đầu: "Cậu ta ngũ hành thiếu mộc sao?"

(*) Ý trêu tên Lâm Mộc Nhuận có chữ "nhuận" như kiểu cần thêm "mộc".

Lớp phó cười nói: " 'Ngọc ở sơn mà cỏ cây nhuận, uyên sinh châu vách núi chẳng khô'. Tôi thấy cái tên này nghe hay đấy chứ."

"Ông lại khen người ta rồi, còn chưa biết mặt mũi dáng vẻ thế nào, là chuỗi ngọc hay là đứa mọt sách với cặp đít chai dày cộp trên mắt đâu." Chuông vào học vang lên, Dư Văn Bác lấy lại phiếu điểm: "Đừng truyền nữa, để lên bàn giáo viên đi."

Tư Bân hơi đăm chiêu xoay xoay cây bút chì trong tay, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Văn Bác đang giành lại phiếu điểm chú ý thấy hành động của hắn, quay đầu hỏi lớp phó đứng bên cạnh: "Bân ca định đi đâu vậy? Tôi nhớ nhà vệ sinh cũng đâu ở hướng đấy."

Lớp phó nhìn nhìn rồi lắc đầu: "Sao tôi biết được."

Bên cạnh lớp 11-1 là 11-2, Tư Bân dừng chân, xuyên qua kính cửa sổ nhìn vào bên trong.

Chuông vào học đã reo, phần lớn học sinh lớp 11-2 đã ngồi yên vị ở chỗ của mình tự học, ánh mắt hắn quét qua những gương mặt quen thuộc, cuối cùng dừng lại trên người một nam sinh đang dựa vào cửa sổ ở bàn cuối cùng.

Cậu không mặc đồng phục, cặp kính gọng kim đặt trên sống mũi, tay trái linh hoạt vẽ trên giấy nháp, móng tay được cắt gọn gàng sáng bóng dưới ánh đèn trong phòng học.

"Tư Bân?" Cô Lý cầm phiếu điểm và bài kiểm tra nhìn thấy Tư Bân đang đứng ngoài cửa lớp 11-2.

"Chuông vang rồi, sao em còn chưa về lớp?" Cô Lý hỏi.

"Em ra hít thở không khí một chút, giờ về đây ạ." Tư Bân cười cười, xoay người về lại phòng học.

Học sinh đang ngồi gần cửa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Là Tư Bân của lớp 1." Lý Thiến thấp giọng hỏi Chu Hiên: "Cậu ấy đến lớp bọn mình làm gì nhỉ?"

Chu Hiên trông vẫn thiếu ngủ như trước, trả lời qua loa rồi tiếp tục cúi đầu làm bài địa lý: "Chịu, chắc là tìm người."

Lâm Mộc Nhuận ngồi bàn cuối nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ liền ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng Tư Bân đã đi rồi.

Cô Lý đẩy cửa bước vào lớp, vừa bảo các học sinh đừng để nhiệt độ điều hòa thấp quá, vừa đưa xấp bài kiểm tra cho đại diện môn toán.

"Lần kiểm tra này, lớp chúng ta chỉ có ba học sinh lọt được vào top 10 của ban thôi." Cô Lý cầm phiếu điểm, nghiêm nghị nói: "Trong đợt thi phân lớp, chúng ta còn chiếm được một nửa trong top 10. Nhưng vừa nghỉ hè một cái đã thụt lùi nhiều như vậy, có phải kiến thức đã bay đi hết rồi không?"

Đám học sinh lớp 11-2 đứa nào cũng cúi đầu, sợ bị cô chủ nhiệm lôi ra làm ví dụ để răn đe.

"Bài kiểm tra lần này phần lớn toàn là kiến thức cơ bản, vậy mà điểm trung bình lớp chúng ta còn giảm xuống!" Cô Lý bước xuống bục giảng, đứng ở dãy bàn đầu tiên, đen mặt nói: "Tự các em nghĩ lại xem, tôi sẽ đọc tên của mười người đứng đầu ban, thứ hạng cá nhân thì các em tự xem đi." Cô đưa phiếu điểm cho học sinh ngồi bàn đầu.

"Hạng nhất là Lâm Mộc Nhuận......"



Bạn học mới vừa đến đã xếp thứ nhất, nửa lớp không hẹn mà cùng nhìn về phía nam sinh sáng sủa đang ngồi trong góc, Lâm Mộc Nhuận được nêu tên nhưng mặt vẫn không thay đổi, không nhìn ra được chút vui sướng khi đứng đầu nào, cứ như đã quá quen với việc này rồi.

Giáo viên lớp 1 cách lớp 2 một bức tường cũng đang đọc bảng xếp hạng, Tư Bân vừa nghe đến tên của người đứng thứ nhất đã cúi đầu nhìn xuống sách ngữ văn.

"Ngọc ở sơn mà cỏ cây nhuận, uyên sinh châu vách núi chẳng khô." Đây là lời giải thích của lớp phó về hai chữ "Mộc Nhuận".

"Lâm Mộc Nhuận......" Tư Bân chọc chọc bút xuống bài kiểm tra, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Sao đấy?" Dư Văn Bác nghe thấy tiếng hắn, lặng lẽ quay đầu hỏi.

"Không có gì, đột nhiên nhớ tới một số thứ thôi." Tư Bân cúi đầu xem đề rồi viết viết, thật ra hồn đã sớm bay ra ngoài phòng học.

Lần giải vây trên đường lúc trước không phải là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lần gặp mặt ngẫu nhiên ở tiệm đàn cũng không phải là trùng hợp, thật ra thì Tư Bân cũng chẳng phải một người hiền lành tận tâm tốt bụng, nhưng mà chỉ vì người cần giúp là Lâm Mộc Nhuận.

Lần đầu hắn gặp Lâm Mộc Nhuận là vào kỳ nghỉ hè khi vừa học xong lớp 10.

Buổi sáng tháng bảy ở Giang Nam, nhiệt độ có khi sẽ tăng lên đến 38°C, sau khi bị Cao Viễn gọi điện quấy rối suốt ba ngày, cuối cùng Tư Bân cũng bước vào tiệm đàn Tinh Nguyệt với vẻ mặt đen sì.

Cao Viễn là một tên dễ mờ nhạt trong đám đông nhưng lại có thể khiến người ta nhớ kỹ không quên, trong đám bạn bè đông đúc của Tư Bân, cũng chỉ có anh ta là dám đổi số điện thoại rồi tiếp tục gọi cho hắn sau khi ăn block ba lần. Cao Viễn có thành tích học tập bình thường, diện mạo cũng bình thường nhưng được cái nhà giàu, các mối quan hệ cũng tốt, chơi guitar còn khá hay nên được rất nhiều người khen ngợi, anh ta vừa lên đại học đã nghĩ tới chuyện đến làm việc tại tiệm đàn của một người quen.

Lúc đó còn đang là mùa tuyển sinh bận rộn nhất của tiệm đàn, Cao Viễn vác đàn guitar ngồi trước cửa, thấy ai đến cũng gảy như điên, gọi một cách hoa mỹ thì là thu hút học sinh.

Ai cũng nói con trai biết chơi đàn sẽ hấp dẫn được rất nhiều cô gái, Cao Viễn đứng xòe đuôi như con công ở tiệm đàn vài ngày, quả nhiên có thể mời đến không ít học sinh cho ông chủ.

Thanh niên này nhận được phí hoa hồng lần đầu tiên trong đời, vui vẻ gọi cho Tư Bân rủ hắn đi theo học đàn, sau N lần cúp máy mà vẫn vô dụng, Tư Bân liền vác theo cái mặt như đưa đám đến đây.

Nhưng hắn đến không đúng lúc, Cao Viễn đang bận dạy học sinh.

Chị gái làm bán thời gian ở quầy trước sân khấu nghe nói hắn là bạn của thầy Cao nên đưa cho hắn một cốc nước.

"Cảm ơn." Tư Bân nhận lấy, hỏi: "Bao giờ anh ấy dạy xong?"

"Một tiết là khoảng bốn mươi phút, giờ mới qua hai mươi phút thôi." Chị gái lấy điện thoại ra xem giờ, gợi ý: "Cậu có thể ngồi chờ ở sô pha, hoặc đứng lên đi dạo xung quanh cũng được."

Tư Bân gật đầu, mang theo cốc nước đi lên cầu thang.

Tiệm đàn tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất mặc dù đã đóng cửa nhưng vẫn có thể nghe được tiếng đàn đứt quãng truyền ra, âm thanh của đủ loại nhạc cụ hòa lẫn vào nhau khiến cho người nghe cảm thấy đau đầu.

Ngu vãi.

Đây là đánh giá của Tư Bân về Cao Viễn.

Tiệm đàn tuyển anh ta cũng kém thông minh thật.

Tư Bân uống một ngụm nước lạnh, mặt không chút thay đổi oán thầm.

Trên tầng hai, một nửa là phòng diễn kịch, một nửa là phòng tập violin và cello, có vẻ lúc này đang không có ai học đàn nên hành lang im ắng cực kỳ.

Cầu thang lên tầng ba bị một cánh cửa khóa chặn lại, Tư Bân đi vòng vòng trước cảnh cửa đó một lúc, cuối cùng quyết định đi xuống lầu.

Đúng lúc đó, trong phòng diễn kịch vang lên tiếng violin du dương.

- ---- Là khúc《Air on the G String》của Bach.

Tư Bân theo tiếng đàn đi đến trước cửa phòng tập, thấy cửa chỉ khép hờ liền nhẹ nhàng đẩy ra.

Nhờ vào ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính thủy tinh, hắn thấy được bộ dáng của người đang chơi đàn.

Đó là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi mặc sơ mi trắng và quần bò, da cậu ta rất trắng, dưới ánh nắng trông như đang phát sáng vậy.

Thiếu niên hơi nghiêng người, ngón tay thon dài đè trên dây đàn violin, đôi mắt sáng màu khuất dưới hàng lông mi dài, nhìn từ xa như những đốm sáng màu hổ phách loang lổ.

Một loạt từ ngữ cảm thán tràn vào đầu Tư Bân như sóng thần, cuối cùng chỉ đọng lại một bản sonnet của Shakespeare.

- -----"Tôi có thể so sánh em với mùa hạ không? Mặc dù em còn ngọt ngào và dịu dàng hơn mùa hạ nhiều."

Thiếu niên thấy có người đẩy cửa tiến vào liền tạm dừng tay, cậu buông đàn, ngước đôi mắt màu trà nhìn về phía Tư Bân, đuôi mắt cậu rất dài, giống như cánh hoa đào được cây bút lông điểm nhẹ trên giấy Tuyên Thành.

"Ngại quá." Những ngón tay đang cầm cốc nước của Tư Bân khẽ cong lên vì hồi hộp.

Hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, nghe được tiếng tim đập như sấm của mình.



"Tôi đi nhầm phòng."

Tư Bân không nhớ mình đã rời khỏi tiệm đàn như thế nào, nhưng theo lời kể của Cao Viễn, ngày hôm đó hắn cứ như người mất hồn, bỏ đường hay muối vào cơm cũng không nhớ.

Tư Bân đã trưởng thành từ sớm, sau khi mơ hồ biết được xu hướng tính dục của mình thì cũng chẳng lo lắm mà come out với mẹ luôn.

Mẹ của Tư Bân từng đi du học nhiều năm, từ lâu bà đã không ngạc nhiên gì mỗi khi nhắc đến đề tài đồng tính luyến ái, sau khi nghe xong cuộc điện thoại của con, ban đầu bà rơi vào trầm mặc, về sau cũng dần không quan tâm nữa, thi thoảng còn hay hỏi con trai đã có người trong lòng chưa.

Những lần đó Tư Bân đều trả lời là "chưa". Nhưng hôm nay khi đang nói chuyện điện thoại, mẹ Tư Bân đã nhận ra sự do dự của con mình.

"Rồi ạ." Sau một lúc trầm mặc, Tư Bân quyết định nói sự thật, còn nói thêm một câu: "Cậu ấy chơi violin rất hay."

Từ đó về sau, ngày nào Tư Bân cũng đến quán cà phê sau tiệm đàn, ngồi trên tầng hai là vừa vặn có thể nhìn trọn phòng tập của tiệm đàn.

Hắn lấy cớ làm bài tập hè mà rú trong một góc của quán cà phê, ngắm nhìn thiếu niên chơi violin từ xa.

Không phải hắn chưa từng nghĩ qua việc hỏi tên của cậu thiếu niên đó, nhưng mỗi khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, hắn lại vội vàng đè nó xuống.

Nghĩ gì vậy chứ?

Tư Bân tự chế giễu mình, cậu ấy có diện mạo đẹp như vậy, kỹ năng chơi đàn cũng rất tốt, nhất định là một người luôn nhận được sự ưu ái từ cha mẹ và thầy cô, sao hắn có thể làm phiền cuộc sống của người khác chỉ vì sự ích kỷ của bản thân được?

Hai tuần trước khi kỳ nghỉ kết thúc, thiếu niên kia đột nhiên biến mất khỏi phòng tập.

Tư Bân luống cuống, thỉnh thoảng tìm đủ lí do để lảng vảng trong tiệm đàn nhưng vẫn không chờ được cậu xuất hiện.

"Chỗ mấy anh không phải có một học sinh chơi violin sao?" Sau khi cậu thiếu niên kia biến mất được khoảng một tuần, Tư Bân rốt cuộc nhịn không được mà hỏi Cao Viễn.

"Ỏ đây nhiều người học violin lắm." Cao Viễn gãi gãi đầu, nghi hoặc nói: "Mày nói ai?"

"Là nam sinh chiều nào cũng ở trong phòng tập ấy." Hắn nói xong, hơi chột dạ nên bổ sung thêm: "Tôi phải làm bài tập hè nên hay ngồi trong quán cà phê đối diện, ngày nào ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy cậu ấy nên thành thói quen luôn rồi, mấy ngày nay không thấy đâu nên tiện mồm hỏi một chút."

"Hả? Ý chú mày là tiểu Lâm à? Cậu ấy không phải học sinh chỗ bọn anh đâu, là con của bạn ông chủ, hay đến đây giúp đỡ dạy học sinh thôi." Cao Viễn cũng không nghĩ nhiều, nói những gì mình biết cho Tư Bân: "Cậu ấy không phải người ở đây, chắc là về đi học rồi."

Cảm giác mất mác ngay lập tức ập đến, Tư Bân miễn cưỡng nói: "Ồ."

"Làm sao thế? Mày muốn học đàn cùng cậu ấy à?" Cao Viễn không thấy có điều gì sai.

"Không."

Cao Viễn cười cười khen hắn tự biết trình độ của mình: "Thầy tiểu Lâm lợi hại lắm đấy, mày đừng có mà đập vỡ biển hiệu của người ta nhé."

"Ờ." Tư Bân đút hai tay vào túi quần, nhìn về hoàng hôn phía xa, hắn cảm thấy kỳ nghỉ hè này trôi qua quá nhanh.

Trước khi khai giảng, Tư Bân xin chuyển tới ban khoa học xã hội, công việc học hành bận rộn đã khiến hắn phân tâm rất nhiều, thiếu niên họ Lâm kia tựa như một nét bút rực rỡ quẹt ngang qua đời hắn một cách ngắn ngủi, mang theo tiếng ve kêu râm ran của mùa hè đi mất.

Ngay khi Tư Bân nghĩ rằng mối tình đơn phương bí mật này của mình sắp tàn, hắn đột nhiên gặp lại thầy tiểu Lâm kia.

Đó là một đêm mưa bão trước ngày khai giảng, thầy tiểu Lâm đeo kính, xuất hiện trong tầm mắt hắn với chiếc áo đồng phục của trường dạy nghề trên đầu.

Vì thế hắn không nghĩ ngợi gì liền chạy tới ngăn trận bắt nạt kia.

"Cảm ơn đã giải vây."

Đây là câu đầu tiên thầy tiểu Lâm nói với hắn.

"Hình như cậu ấy không nhớ mình."

Tư Bân cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì hắn thấy bản thân có vẻ đã tự mình đa tình.

Tư Bân mất tập trung đến mức ngay cả tiếng giáo viên gọi cũng không nghe thấy.

"Nghĩ gì đấy?" Giáo viên đi đến bên bàn hắn, cười hỏi. Các thầy cô luôn khoan dung hơn với học sinh ngoan, nhưng không có nghĩa là sẽ dễ dàng tha thứ nếu bọn họ mất tập trung trong lớp.

"Đứng lên cho tỉnh táo đi." Giáo viên gõ gõ bàn hắn.

"À? Dạ......"

Tư Bân hứng trọn ánh mắt của toàn bộ 29 học sinh trong lớp, cầm theo bài kiểm tra và cây bút đứng cuối lớp với đôi tai phiếm hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook