Cappuccino

Chương 90

Maximus

30/10/2014

Nhưng nếu thoát ra khỏi phòng thiết bị thôi chúng tôi chỉ mới thành công một nửa. Bởi lẽ nơi cắm trại của chúng tôi rất xa, tít đến tận Thủ Đức. Nhẩm tính từ đấy đến đó mất khoảng 20 cây số là ít. Đi bằng xe đạp thì có mai mới tới. Lam Ngọc có một chiếc đạp điện nhưng đã để ở nhà rồi nên chúng tôi đành gọi taxi đi đến đó để tiệm kiệm tối đa thời gian nhất. Thế nhưng đó vẫn chưa phải là rắc rối lớn nhất của chúng tôi.

Toàn bộ cổng trường trước sau đều đã bị khóa lại, nếu muốn thoát ra ngoài gọi taxi thì phải leo cổng nhảy ra. Mà chân tôi bị đau như thế nay, đến đi đã rất khó khăn rồi huống chi phải leo lên những thanh cổng cao vút đó.

Tuy nhiên Lam Ngọc đã rất quả quyết:

-Phong lên đây Ngọc cổng cho!

-Ơ, như thế kỳ lắm, ai lại để con gái cổng chứ!

-Giờ này mà con ngại gì nữa, thế Phong không lo cho Lanna sao?

-Ơ…ùm…đành vậy?

Chẳng thể làm gì hơn, tôi đành leo lên lưng Lam Ngọc để nàng cổng.

Đây ắc hẳn là lần đầu tiên tôi được một người con gái cổng như vậy. Cảm giác thật lạ, nó cứ lâng lâng, chộn rộn trong lòng chẳng thể nào tả được. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, tấm lưng của Lam Ngọc rất ấm, cả bờ vai của nàng cũng thế. Còn mái tóc của nàng thì khỏi phải nói, thướt tha, mượt mà lại còn rất thơm nữa, nếu như có được ở trên lưng nàng như thế này cả đời, tôi cũng bằng lòng.

-Giờ sao đây, cổng cao quá, chắc Ngọc không cổng Phong leo nổi đâu!

Nàng nhăn mặt khi nhìn thấy chiếc cổng sau cao vút.

-Ẹc, cần gì phải cổng Phong leo lên chứ, mình đi đường tắt đi!

-Đường tắt hả?

-Phải, Ngọc đi lối này nè!

Men theo bờ tường cổng sau, chúng tôi đến một khúc tường cũ kĩ đã bị rêu bám xanh lờn khuất sau dãy phòng học dành cho lớp 12. Gần thêm một chút, chúng tôi lại thấy một tấm tôn dựng thẳng vào tường.

Tôi bảo Lam Ngọc thả tôi xuống:

-Ngọc nhất tấm tôn đó ra đi!

-Rồi, đợi tý!

Lam Ngọc xoắn tay áo cao hơn lúc nãy, dùng sức khiêng tấm tôn ra khỏi nơi ngự trị của nó từ nãy giờ. Núp sau tấm tôn đó, có một lỗ hỏng khá lớn bằng cánh cửa, thông thẳng ra một hẻm nhỏ nằm sát trường chúng tôi.

Việc đó làm Lam Ngọc tròn xoe mắt ngạc nhiên:

-Gì vậy, ở đây có chỗ ra à?

-Chỗ này vốn là nơi ra vào của mấy cô chú lao công trường mình nhưng tụi Phong tình cờ biết được nên sử dụng nơi đây làm lối ra vào luôn!

-À, thảo nào chẳng điều tra ra được những học sinh cúp tiết, thì ra là do Phong bày đầu hả?

-Bậy, Phong cũng được bạn bè chỉ lại thôi, chưa sử dụng lối này lần nào mà!

-Phong có biết đang nói chuyện với đội trưởng đội cờ đỏ hay không? Phen này thì tóm cả bọn cúp tiết nhé!

Nàng hấp háy đôi mắt đen tuyền trêu đùa tôi.

-Thôi thôi, cho Phong xin đi! Gia tài học sinh người ta có chỗ trú thân mà tóm kiểu này cho nước chết!

-Hì hì, nói thì nói vậy thôi Ngọc cũng là học sinh mà!

Tự nhiên thấy Lam Ngọc cười đùa thế này, tôi cảm thấy rạo rực vô cùng. Trước đây tôi thường hay tự hỏi, liệu những người lạnh lùng khi cười họ sẽ như thế nào. Và giờ đây tôi đã được chứng kiến. Nó còn đẹp hơn cả những người hay cười thường xuyên. Ở nàng có một sức hút ghê gớm lắm. Những ai đối diện với nàng một là khiếp hãi bởi ánh nhìn như viên đạn, hai là bị cuốn hút bởi nụ cười đẹp huyển hoặc như tiên của nàng. Nhưng chắc là khiếp hãi nhiều hơn bởi vì chẳng khi nào nàng cười với bất cứ ai cả, ngoại trừ một số trường hợp như thế này thì mặc nhiên nàng chẳng cười một tiếng nào cho dù xung quanh có nhộn nhịp đến đâu, Lam Ngọc thì vẫn là Lam Ngọc thôi.

Thoát ra khỏi nhà tù bất đắc dĩ, chúng tôi gọi ngay một chiếc taxi để đến điểm cắm trại nhanh nhất có thể.

Vườn ông Mười có thể được coi là một khu du lịch sinh thái rộng lớn, ở đó có một bãi sân rất rộng chuyên dùng để cắm trại pinic các kiểu. Xung quanh bãi sân đó, có vô vàng các loại cây mọc bao quanh tạo thành một quân thể cảnh quan thiên nhiên hết sức nên thơ, trữ tình đủ làm xao xuyến bất cứ ai đến đây. Nhưng trước tiên muốn đến vườn ông Mười, ta phải bắt đò đi ngang qua Sông Gò Công rộng lớn, nơi khá là nhìu phù sa bồi đắp.

-Lên nào, chỉ còn một đoạn nữa thôi!

Lam Ngọc lại dìu tôi lên lưng mình khi đò đã đến bờ bên kia.

Từ lúc rời khỏi xe taxi đến giờ nàng vẫn cổng tôi mà chẳng hề than vãn tý nào. Nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên má nàng mà tôi thấy thương ghê gớm.Tấm lưng nàng giờ đây đã ướt mem vì mồ hôi. Tôi có thể cảm nhận được, nó còn thấm qua cả áo tôi nóng hổi. Với người ngoài có thể đó là một việc rất dơ bẩn, nhưng đối với tôi, đó có thể xem như chia sẽ gánh nặng cùng nàng, bởi những giọt mồ hôi đó đều đổ vì tôi cả.

Lam Ngọc cổng tôi chạy thật nhanh đến khu trại của cán bộ đoàn, nơi thằng bí thư đang tá túc trong đấy.

Đáng lẽ ra nàng sẽ không cổng tôi đến đó đâu, vì tôi cứ nằng nặc đòi qua đó với lời hứa sẽ không làm gì quá trớn nàng mới chấp nhận như thế. Nhưng tôi đã nói là sẽ làm, tôi thề sẽ đấm vào mặt thằng bí thư ấy một quả thì tôi sẽ thực hiện cho dù hậu quả có xấu đến mức nào.

Vừa vào trong ngôi trại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là cảnh thằng bí thư đó đang ngồi dung dẻ với Ngọc Lan. Quả đúng y như tôi dự đoán rằng hắn sẽ giở trò gì đó với nàng, trông sắc mặt Ngọc Lan lúc này khá khó chịu, nên tôi liền nhảy phóc khỏi lưng Lam Ngọc bằng một chân, lao đến vung đấm vào mặt nó. Nhưng vì không kiểm soát được nhịp lao đến nên tôi đấm trượt xuống bụng làm nó quằng quại la thất thanh:

-Ahhh, có thằng du côn đánh tôi này! Bớ người ta!

Ngay lập tức, mấy đứa bí thư chi đoàn của những lớp khác chạy vào đông như kiến, có cả những đứa dân thường nhiều chuyện nữa.

Tôi thì chả quan tâm, đông như thế tôi mới làm nó xấu mặt được:



-Mọi người xem đây, thằng bí thư đoàn trường này nhốt tôi với bạn này vào phòng thiết bị đấy. Tôi suýt tý nữa đã chết trong đó rồi, cũng may mới bị gãy chân thôi!

Vừa nghe, bọn nó đã lao xao lên kể bàn ra người tính vào om cả khu trại.

Thằng bí thư chẳng phải loại thường, nó cắn trả ngay:

-Này, cậu đừng có vu oan cho tôi nhé! Tôi lừa cậu lúc nào? Cậu là trẻ mẫu giáo dễ bị lừa đến thế à?

-Đồ khốn…mày…

-Dừng lại ngay…

Tôi định vố nó thêm một đấm nhưng Lam Ngọc đã ngăn cản.

-Gì vậy, để Phong trừng trị nó đã!

-Đủ rồi đấy Phong, mọi người giờ này nhìn Phong chẳng khác gì kẻ điên sinh sự đâu, về trại lớp mình trước đi!

-Không đời nào, Ngọc tranh ra đi! Phong phải cho thằng bí thư này một bài học thích đáng đã.

Rồi tôi quay sang lườm nó:

-Mày đã hại tao ra nông nỗi thế này, hôm nay đừng có hồng mà chối tội…

-Chát…

Lần này không phải Lam Ngọc ngăn cản tôi, mà đó chính là Ngọc Lan. Ngay khi tôi định vung tay, nàng đã tát vào mặt tôi một cú tối trời. Tôi hoàn toàn mất hồn sau cú tát đó. Tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi. Nhưng trong ánh mắt của ngọc Lan, tôi có thể thấy một thứ gì đó đang rưng rưng chựt chờ tuông khỏi hàng mi cong vút của nàng.

Nàng mím môi nói như quát vào mặt tôi:

-Mình đã dặn Phong bao nhiều lần rồi, lúc nào cũng phải bình tĩnh giải quyết sự việc hết mà! Phong cứ như trâu điên thế kia có giải quyết được việc gì không? Hả?

-Phong…

-Đi đi, ra khỏi nơi này đi! Đừng có làm phiền người khác nữa!

-Nhưng…

-Không nhưng nhị gì hết, đi là đi!

Cuối cùng tôi cũng phải làm theo lời của nàng, lủi thủi đi cà nhắc ra khỏi khu trại cán bộ đoàn với sự giúp đỡ của Lam Ngọc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngọc Lan nổi cơn thịnh nộ như thế. Tôi đã làm gì sai chăng, mọi việc tôi làm đều vì nàng cả mà. Cái tát ấy không đau lắm nhưng nó đã làm trái tim tôi đau đến ứa máu. Chẳng lẽ nàng đã thích tên bí thư đó rồi à, tên đó là một tên đồi bại mà làm sao Ngọc Lan có thể thích nó được chứ, thật vô lý! Nhưng cái tát của Ngọc Lan là sự thật, 5 ngón tay vẫn còn đỏ hỏn in trên má tôi rát buốt.

Tôi về khu trại của lớp mình trong sự tò mò và hiếu kì của những đứa xung quanh và cả những đứa trong lớp tôi. Cũng may sao có thằng Toàn phởn và Khanh khờ ở đó đã giúp tôi giải tán bớt đám đông, nếu không thì chắc tôi lại gặp thêm một phiến toái mới rồi.

Vừa vào trại, tôi đã nằm vật vã ra miếng bạt lót với tâm trạng cực kì tồi tệ. Chiếc chân đau cộng với cái tát chát chúa của Ngọc Lan đã làm tôi bị đánh gục hoàn toàn. Tôi cứ nằm đó, chẳng nói được điều gì, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực đến nỗi tôi cứ tưởng có cả đám mây đen vây quanh tôi xám xịt.

Lam Ngọc đã ra ngoài đến trại y tế để tìm người chữa trị chiếc chân cho tôi nên giờ đây chỉ còn thằng Toàn và khành khờ ngồi cạnh tôi hỏi han, an ủi:

-Đã xảy ra chuyện gì vậy, tao chưa thấy mày tả tơi đến thế đấy!

-Dài dòng lắm mày ạ nhưng chung quy lại là do thằng bí thư đoàn trường đấy!

-Sao, mày đụng đến thằng bí thư đoàn trường ấy à?

-Nó là gì mà tao phải sợ nó chứ?

Thằng Toàn thở dài với bộ mặt cực kì chán nản:

-Mày có biết thân thế của nó ra sao không?

-Nhưng thế nào, cùng lắm là con nhà giàu phá phách chứ gì?

-Hơn nữa đấy, nó tên là Nghĩa, cha của nó là hiệu trưởng của trường này, quyền hành nó nắm trong tay chỉ đứng sau cha của nó. Nói túm lại mày không nên động chạm đến nó!

-Nếu vậy thì đứng nhìn nó tòm tèm Lanna à?

Đột nhiên thằng Toàn kinh ngạc:

-Sao mày vừa nói gì?

-Nó đang có ý xấu với Lanna, tao ngăn cản nó nên mới bị như thế này! Giờ tao phải làm sao đây?

-Chà, nghiêm trọng thế cơ à? Căng đây!

Toàn phởn chống cằm đăm chiêu.

-Thôi, tạm thời mày cứ tịnh dưỡng vết thương đi, Lanna cứ để tao với con Ngọc dòm chừng cho, thằng bí thư đó không làm quá được đâu!

-Chẳng còn cách nào à Toàn!



-Uầy, cách tạm thời là vậy! Để từ từ tao suy nghĩ đã, nó không phải tay mơ đâu!

Nhìn vẻ mặt suy tư của thằng Toàn lúc này tôi chắc rằng nó đang gặp một vấn để nan giải nhất từ đó đến giờ. Kua gái, hạ gục một thằng con nhà giàu vô dụng như thằng Vũ thì chẳng là gì với thằng Toàn cả, nhưng đằng này lại là con trai của thầy hiệu trưởng, vả lại nó còn rất mưu mô xảo quyệt, khó gấp mấy lần thằng Vũ thế kia nên không thể hạ gục nó trong một sớm một chiều được.

Chừng chốc sau Lam Ngọc cũng dẫn cô y tế đến, tất đều cả ra khỏi trại để cô ý tê có đủ khoảng không chữa trị chiếc chân cho tôi. Theo như cô ý tế nói, chân phải tôi đã bị gãy, cần lên bệnh viện để bó bột, nhưng tôi đã xin ở lại đến hết thời gian cắm trại vì tôi chẳng biết được trong thời gian tôi không có ở đây thằng Nghĩa sẽ làm gì Ngọc Lan nữa, vả lại chỗ gãy cũng không phải là nặng, chí ít tôi cũng không cảm thấy đau mấy khi đi lại nên cứ để thế đã.

Sau khi bó nẹp đâu vào đó, tôi lại nằm trong trại như thể một bệnh nhân bị liệt nửa người chẳng thể vận động được. Những suy nghĩ vẩn vơ lại nhảy nhót trong đầu tôi như những con bướm đêm cứ bay chập chờn qua lại trước mặt. Cái tát của Ngọc Lan bây giờ không còn đau nữa nhưng nó đã di căn vào tim và cả mắt tôi rồi. Tim tôi cứ đập, mắt tôi bắt đầu rỉ ra những giọt nước cay xè.

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái kể từ lúc chia tay Hoàng Mai đến giờ. Những lời nói chua ngoa và cả cái tát này nữa, nó làm tôi cảm thấy thật đau đớn và bất hạnh. Bên ngoài người ta đã bắt đầu tổ chức những trò chơi để các thí sinh tham gia, Toàn phởn, bé Phương, Khanh khờ và cả những đứa con gái khác đều rời khỏi trại để đi xem hoặc tham gia hết rồi, chỉ còn mình tôi trong trại này với một nhiệm vụ trông chừng đồ đạc bất đắc dĩ.

Không gian xung quanh tôi đầy ấp những tiếng cười nói vọng vào nhưng mặc nhiên chẳng có ai bên cạnh tôi cả. bạn bè thì vẫn là bạn bè, bạn thân cũng vậy, chẳng có ai có thể bên ta mãi được, có một lúc nào đó ta sẽ phải tự mình vượt qua khó khăn trước mắt. Đó chính là những thử thách giúp ta trưởng thành hơn trên đường đời phía trước đầy chông gai.

Nhưng thử thách vẫn là thử thách, nếu như nói không đau thì tôi đang tự dối chính mình. Cái cảm giác bị bỏ rơi nó khó chịu ghê gớm lắm, nó giày xéo trái tim tôi thành từng mảnh nhỏ bay trong khoảng không đen tối không lối thoát.

Những giọt nước mắt vẫn cứ ứa ra khỏi đôi mắt lờ đờ mỏi mệt của tôi, đã bao lần tôi muốn thiếp đi nhưng cái cảm giác bức rức chẳng thể nào để tôi yên thân. Tôi cứ nhắm mắt rồi lại mở, mở mắt rồi lại nhắm không biết bao nhiều lần, mỗi lần thế những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má nghe lạnh lẽo, cô đơn vô cùng.

Tôi tỉnh giấc khi cảm giác đầu mình như tựa vào một vật gì đó khá mềm mại. Nó chẳng phải là gối bởi nó có cả hơi ấm lẫn hương thơm phảng phất. Nhưng chỉ khi hàng nước mắt tôi được một bàn tay nào đó quệt đi, tôi mới biết được mình đang gặp chuyện gì:

-Con trai mà khóc, xấu hổ quá đi!

Ngọc Lan khẽ cười lau đi những giọt nước mắt còn vấn vương trên đôi má nóng hổi của tôi.

-Ơ, Lan…về rồi đó à?

-Suỵt khẽ thôi, kẻo mọi người biết được lại tò mò vào trại thì chúng mình chẳng còn được riêng tư thế này đâu!

-Ừ…ùm…!

Tôi trầm ngâm thở dài nhưng hành động đó đã lọt vào mắt của Ngọc Lan. Nàng nhẹ nhàng vuốt má tôi với bàn tay nhỏ xinh của mình:

-Còn đau không, lúc nãy Lan đã hơi nặng tay rồi!

-Không sao đâu, lỗi tại Phong cả mà! Tại Phong làm kì đà cản mũi thôi!

-Đừng giận Lan nha! Lan không có ý tát Phong đâu nếu như không làm thế Lan e là Phong không thể nào bước ra khỏi trại của tên bí thư được!

-Thế ra Lan không giận Phong sao?

Nàng nhăn mũi cốc yêu vào đầu tôi:

-Ngốc, Lan lấy cớ gì để giận chứ!

-Thế Phong yên tâm rồi, từ nãy giờ cứ tưởng Lan giận không thèm nói chuyện với Phong nữa!

-Hì, thế chân của Phong sao rồi!

-Cũng không có gì, chỉ là gãy bình thường thôi, 3-4 tuần sẽ khỏi ngay ấy mà! Chỉ có điều phải kiên cử đủ thứ!

-Xem ra Lan đã làm luyên lụy đến Phong rồi nhỉ?

Nàng đột nhiên trầm giọng làm tôi hốt hoảng:

-Không có đâu, đây là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà!

-Lan đã quyết rồi Phong ạ! Phong đừng tham gia vào chuyện này nữa!

-Sao thế, mọi việc vẫn bình thường mà!

-Bình thường làm sao được! Chỉ mới mấy ngày thôi Phong đã bị tên bí thư hại đến gãy chân, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy đến nữa đây? Lan lo lắm, Lan không muốn Phong phải chịu khổ nữa!

-Không sao cả đâu, Phong chịu được mà vả lại nếu không có Phong ai sẽ giúp Lan chứ?

Tuy nhiên nàng chỉ lắc đầu cười vô hồn:

-Tự tay Lan sẽ giải quyết việc này, Phong không cần phải giúp chi nữa hết! Lan đã làm phiền Phong với mọi người quá nhiều rồi!

-Không được đâu, nguy hiểm lắm! Để Phong giúp Lan đi!

-Phong lo cho chiếc chân của mình trước đi đã, có lẽ từ nay Lan sẽ hạn chế gặp mọi người đấy, có gì Phong nói giúp mình một tiếng nhé!

-Không được, một mình Lan không làm gì được thằng bí thư đâu!

-Thôi, Phong nghỉ cho khỏe đi! Tạm biệt Phong nhé, Lan phải về trại cán bộ đoàn đây!

-Lan, đợi đã!

Tôi định vùng dậy đuổi theo nàng nhưng chiếc chân đau đã khiến tôi chùng bước, tôi chỉ biết gọi lớn tên nàng trong vô vọng mà không một lời hồi đáp.

“Chả lẽ chuyện phải đến nước này hay sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cappuccino

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook