Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 18 - Chương 6

Sa La Song Thụ

25/08/2016

Phán Phán nhìn Tam Trì đang rầu rĩ chau mày, trong lòng xót xa.

Tam Trì là anh bạn trai cô đã quen biết được hai năm. Nói theo lời của anh ta, từ thuở lọt lòng anh ta đã xui tận mạng. Còn Phán Phán lại không tin vào cái gọi là vận may. Một việc có thành công hay không, chỉ xem người ta đã đủ cố gắng hay chưa.

Cho nên, dù Tam Trì bị công ty tuyển dụng từ chối bao nhiêu lần, cũng bất kể Tam Trì trên đường về nhà đã đánh rơi ví bao nhiêu bận, gặp phải cướp bao nhiêu phen, Phán Phán vẫn luôn mỉm cười ôm lấy anh, bảo anh đừng bận tâm, là của đi thay người, bản thân anh bình an là tốt rồi. Nếu là tìm việc làm, không làm ở công ty này thì làm ở công ty khác, kiểu gì cũng sẽ tìm được việc thôi.

Tam Trì lại không nghĩ như vậy, hết thất vọng này đến thất vọng khác đã mài mòn lòng tin và nhuệ khí của anh. Trong vòng tay của Phán Phán, Tam Trì ủ rũ lắc đầu, than thở bản thân số mạng đen đủi, dù có làm gì cũng không có kết quả tốt đẹp.

Mỗi lần Tam Trì nói năng nhăng cuội trong men say, sau đó ôm gối tựa và chai rượu ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, Phán Phán lại lặng lẽ khóc thầm. Cô đau xót. Cô biết rằng Tam Trì đã từng rất chăm chỉ phấn đấu, nhưng thực tế đúng là giống như anh nói, cứ khi nào việc tốt sắp thành, lại vì một nguyên nhân trời ơi nào đó mà tan thành mây khói. Hình như anh ta từng kiếm được một công việc rất tốt, nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm, vì một vụ tai nạn giao thông, mà xe bus bị kẹt trong đường hầm, ra không được mà vào cũng chẳng xong. Đến khi tìm đủ mọi cách tới được công ty, thì giám đốc quăng cho anh ta một câu: “Công ty chúng tôi không hoan nghênh một nhân viên ngay ngày đầu tiên đã đi làm muộn”. Những việc tương tự từng xảy ra rất nhiều lần với Tam Trì. Chứng kiến những sự việc cứ lặp đi lặp lại, Phán Phán thi thoảng cũng nghĩ ngợi, vận may đúng là có thật ư?

Hôm nay, cô đi ra khỏi ngân hàng, nhìn thấy trong tài khoản không còn dư lại mấy con số, ngẫm nghĩ xem có nên tìm thêm một công việc ngoài giờ nữa không. Trước khi Tam Trì tìm được công việc ổn định, ít nhất cô phải dựa vào một mình để duy trì cuộc sống cho hai người.

Phán Phán thấy hơi mệt, ngáp một cái. Vì một chút tiền tăng ca ít ỏi, cô đã làm thêm liên tiếp hai ngày.

Đi qua góc phố, cô đột nhiên nhớ ra siêu thị nhỏ ở con phố bên cạnh đang giảm giá, thế là lập tức đổi hướng, đi đường tắt xuyên qua một con ngõ nhỏ.

Lúc sắp tới đầu ngõ, Phán Phán ngửi thấy mùi đàn hương sực nức, nghe thấy tiếng nhạc cổ quái chập chờn.

Quay đầu lại nhìn, cô thấy một cửa tiệm nhỏ không có gì nổi bật, treo một tấm biển cũ nát – Tiệm xem bói Vận Mệnh.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Phán Phán lại vén rèm cửa, bước vào bên trong.

Người đàn bà ngồi trước chiếc bàn tròn màu đen khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, lớp phấn son đắp thành một bộ mặt trong cũng tạm coi là xinh đẹp. Bà ta mỉm cười nhìn Phán Phán, hỏi cô cần giúp gì.

Một xấp bài đang xào trộn điêu luyện trong tay người đàn bà, kêu soàn soạt.

– Tôi muốn giúp bạn trai tôi gặp may mắn. – Phán Phán chẳng hề suy nghĩ, mở miệng nói luôn.



– Không thành vấn đề! – Người đàn bà phá lên cười ha hả, trong vẻ nhiệt tình ẩn giấu nét quỷ quyệt.

Phán Phán ngồi đối diện với người phụ nữ, chìa tay phải ra theo yêu cầu của bà ta. Xem xét một hồi, trên khuôn mặt người đàn bà lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói:

– Sau ba mươi tuổi, vận may của cô cực tốt, hạnh phúc tới già.

– Bây giờ tôi chỉ muốn bạn trai tôi không bị xui xẻo đeo bám nữa! – Phán Phán rụt tay về. Ba mươi tuổi, còn cách cô bảy năm trời đằng đẵng. Hơn nữa, điều cô quan tâm bây giờ không phải là bản thân cô, mà là Tam Trì.

– Cô thực sự muốn cậu ta gặp may mắn? – Người đàn bà rút ra một quân bài, đùa nghịch trong tay.

– Đúng vậy! – Phán Phán chợt nhìn thấy một tia hy vọng.

Người đàn bà đứng dậy, lấy ra một chuỗi vòng tay bằng đá đen từ chiếc tủ gỗ hồ đào sau lưng, đặt xuống trước mặt Phán Phán.

– Đeo vòng tay này lên tay cô ba ngày, sau đó lại cho bạn trai cô đeo, bảo cậu ấy vĩnh viễn không được tháo ra! – Ngón tay người phụ nữ lướt trên chuỗi vòng tay sáng bóng – Như vậy là được. Nhưng cô cần phải biết rằng, sau khi đưa vòng tay cho bạn trai cô, có nghĩa là cô đã trao tặng toàn bộ vận may của mình cho cậu ấy.

Cầm chiếc vòng tay lên, Phán Phán bán tính bán nghi nhìn bà ta, cuối cùng hỏi:

– Bà lấy bao nhiêu tiền?

Người phụ nữ lắc đầu:

– Miễn phí! Tôi chỉ cần lấy đi một chút xíu vận may của cô. – Bà ta lại cười ranh mãnh – Yên tâm, tôi chỉ lấy đi một chút xíu thôi.

Có thể bà ta chỉ là một kẻ lừa đảo, Phán Phán nghĩ vậy, rồi cầm chuỗi vòng tay đi ra khỏi tiệm xem bói.

Ba ngày sau, trên cổ tay Tam Trì có thêm một chuỗi vòng tay bằng đá đen sáng loáng như gương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Câu Chuyện Phù Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook