Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 119: Trình kiêu hỗ trợ

Anh Long Tiêu Sái

11/08/2022

Trần Phương vừa tức vừa gấp, đau lòng nói: "Anh, anh tỉnh táo lại một chút, anh còn cược nữa vẫn sẽ thua!"

Trần Minh Vượng hét lớn: "Vậy có thể làm sao bây giờ? Nếu như không thắng, trở về ba sẽ đánh chết anh!"

Trần Phương cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng mà Trần Minh Vượng thế này, không có khả năng thắng.

"Anh, trở về nhận sai với ba, ba nhiều lắm là đánh anh một chầu. Nhưng nếu như anh tiếp tục cược, sẽ chỉ càng lún càng sâu!"

"Nghe em, về nhà đi, coi như dùng tiền mua một bài học!"

Trần Phương nói rồi đưa tay ra kéo Trần Minh Vượng.

Trần Minh Vượng vung tay, quát: "Trần Phương, em có còn là em gái tôi hay không, em cũng không phải không biết tính tình của ba, em muốn nhìn anh bị đánh chết sao?"

"Đem tiền cho anh, đem tiền cho anh!" Trần Minh Vượng hơi điên cuồng, vậy mà tiến lên đoạt.

Trần Phương không ngừng lui lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trần Minh Vượng, thất vọng vô cùng kêu lên: "Anh, Em là em gái anh đấy! anh đang làm gì? Mau dừng tay!"

"Còn nói em là em gái tôi, lúc then chốt em cũng không giúp tôi!" Trần Minh Vượng gầm thét, cả người đã mất lý trí.

TV thường xuyên đưa tin, nói dân cờ bạc nào đó phát rồ, đem tiền cứu mạng cha mẹ ruột đi đánh bạc.

Rất nhiều người bình thường cũng không thể lý giải, nhưng khi chân chính tận mắt thấy một dân cờ bạc, liền biết dân cờ bạc làm ra loại chuyện này, không chút nào hiếm lạ.

Giống như Trần Minh Vượng bây giờ, mà anh ta còn không tính là một dân cờ bạc chân chính.

Trần Phương sắp bị ghìm thở không nổi, ra sức giãy giụa nói: "Anh, buông tay, mau buông tay, Em sắp hít thở không nổi!"

Trần Minh Vượng giờ phút này, hai mắt đỏ bừng, tựa như ma nhập, căn bản không để ý.

Tiểu Ngọc bị hù tới sắc mặt tái nhợt, vừa rồi cô ta còn hâm mộ công tử nhà giàu Trần Minh Vượng, nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Minh Vượng như người điên, trong lòng cô ta chỉ còn sợ hãi.

Xem ra cuộc sống của người có tiền, cũng không nhất định khoái hoạt.

Mắt thấy Trần Phương sắp không thở nổi, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Buông cô ấy ra."

Âm thanh này xen lẫn một tia linh lực, trong nháy mắt khiến Trần Minh Vượng giật mình tỉnh lại.

"Tôi, tôi đây là đang làm cái gì!" Trần Minh Vượng vẻ mặt hoảng sợ, không dám tin nhìn hai tay mình, lại nhìn cổ em gái đã bị ghìm đỏ.

"Em gái, thật, thật xin lỗi! Em đưa tiền cho anh đi, anh trai van cầu em!" Mặc dù Trình Kiêu giải cứu hắn từ trạng thái điên dại ra, nhưng Trần Minh Vượng vẫn như cũ quên không được chấp niệm trong lòng.

Trần Phương cảm kích nhìn về phía Trình Kiêu: "Trình Kiêu, cám ơn anh!"

Bỗng nhiên, Trần Phương tựa hồ nhớ ra cái gì đó, ngơ ngác nhìn chằm chằm Trình Kiêu.



Sau đó, trong mắt Trần Phương bỗng nhiên dâng lên một tia hi vọng.

"Trình Kiêu, cầu xin anh giúp anh trai tôi một lần!"

Trần Phương nhớ tới dự đoán vừa rồi của Trình Kiêu, lúc ấy cô ta còn không quá tin tưởng, nhưng bây giờ kết quả hoàn toàn giống như dự liệu của Trình Kiêu.

Cho nên, Trần Phương cảm thấy, Trình Kiêu mới là người thâm tàng bất lộ, anh ta hẳn là có thể có biện pháp trợ giúp anh trai.

Trần Minh Vượng nhìn thấy Trần Phương thế mà cầu xin Trình Kiêu, lập tức khinh thường quát: "Trần Phương, em điên rồi à! Em cầu xin cái đồ vô dụng này có ích gì!"

Trần Minh Vượng nhìn về Trình Kiêu, một mặt ghét bỏ: "Cái đồ vô dụng này đòi tiền không có tiền, bản lĩnh không có, em cầu xin anh ta làm gì!"

Nói xong, Trần Minh Vượng tiếp tục đòi tiền Trần Phương: "Em gái, vừa rồi là anh không đúng, em đưa tiền cho anh đi, chỉ cần anh có thể lấy tiền về, chúng ta lập tức rời đi!"

Trần Phương không để ý tới anh trai mình, tiếp tục cầu cứu Trình Kiêu: "Trình Kiêu, Tôi biết anh khẳng định có biện pháp, mặc dù nhân phẩm anh trai tôi chẳng ra sao cả, nhưng cầu xin anh xem ở tình bạn, giúp anh ấy một lần đi!"

Nếu như là Trần Minh Vượng, Trình Kiêu vốn lười quan tâm hắn ta sẽsống hay chết, nhưng Trần Phương không giống. Kiếp trước, cô ta rất chăm sóc Trình Kiêu, phần ơn tình này, anh phải trả.

"Đã gặp được, vậy thì trả phần ơn tình này."

Trình Kiêu đứng người lên, nhìn Trần Phương nói: "Lần này cô đi cược với anh ta đi!"

"Tôi?" Trần Phương hơi kinh ngạc, cô ta căn bản sẽ không!

Mà, trên người cô ta bây giờ chỉ có mấy trăm triệu, muốn giànhvề 60 tỷ, quả thực là người si nói mộng.

Trình Kiêu trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho Trần Phương, nói: "Trong tấm thẻ này có tiền, cần cược bao nhiêu chính cô quyết định."

"A!" Trần Phương bị Trình Kiêu làm ngây dại.

Trần Minh Vượng khinh bỉ cười ha ha: "Trình Kiêu, anh có thể đừng giả vờ hay không, anh thế nào tôi còn có thể không biết? Đừng cố làm ra vẻ trước mặt em gái tôi!"

Trần Phương sửng sốt mấy giây, lập tức liền trở lại bình tĩnh, thấy Trình Kiêu vẻ mặt bình thản, tựa hồ tràn đầy tự tin.

"Tôi tin tưởng Trình Kiêu!" Nói rồi, Trần Phương dứt khoát quay người, nhìn qua Lý Mãnh đang chế giễu ở một bên, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Lý Mãnh, tôi thay anh trai tôi cược với anh!"

Lý Mãnh ở một bên yên lặng nhìn chăm chú hết thảy, đã sớm hỏi thăm qua lão giả áo đen bên người, cho ra kết luận là Trình Kiêu chỉ là một người bình thường.

Chỉ là một người bình thường, Lý Mãnh chắc chắn không sợ.

Nhìn Trần Phương, Lý Mãnh khinh bạc nói: "Được, em muốn đánh cược bao nhiêu? Coi như đánh cược người cũng được đấy!"

Nghe được Lý Mãnh đùa nghịch lưu manh, người xem chung quanh đều cười vang lên.

Trần Phương tức đỏ mặt nhỏ, quát: "Tôi liền cược số tiền 75 tỷ vừa rồi anh trai tôi thua."



"Tốt, nếu em muốn đưa tiền cho tôi, vậy tôi không có lý do không lấy!" Lý Mãnh cười đắc ý nói, một bộ dáng nhất định sẽ thắng cược.

Trần Minh Vượng căn bản không tin tưởng trong thẻ ngân hàng của Trình Kiêu sẽ có tiền, cho nên đứng tại chỗ chờ nhìn Trần Phương làm trò cười, thế nhưng là không nghĩ tới Trần Phương và Lý Mãnh vậy mà thật ký kết hiệp định.

Hiệp định ký kết, chứng minh trong thẻ Trình Kiêu thật sự có nhiều tiền như vậy.

Trần Minh Vượng chấn kinh: "Trình Kiêu đồ vô dụng từ đâu ra nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ mấy năm không thấy, cậu ta phát đạt rồi?"

Trần Phương đi trở về bên người Trình Kiêu, một mặt cảm kích nhìn Trình Kiêu, nói: "Cám ơn anh, Trình Kiêu."

"Tôi sẽ không chọn lựa quyền thủ, vẫn là anh đi đi!"

Trình Kiêu hai tay cắm vào túi, mỉm cười: "Không sao, cô tùy ý chọn là được, thua coi như tôi, thắng tính cô!"

Ách, lời này nghe thế nào quen tai như thế đâu?

Trần Minh Vượng đứng ở một bên cảm giác mặt hơi nóng lên.

Đây chẳng phải là lúc trước anh ta vờ ngầu mà nói trước mặt Trình Kiêu sao?

Chỉ có điều lúc ấy anh ta cầm mấy chục triệu, còn bày ra một bộ ông đây chính là người không thiếu tiền.

Bây giờ Trình Kiêu trực tiếp lấy ra hơn 60 tỷ, chuyện này thật đúng là vả mặt vào mặt hắn ta luôn.

Trần Minh Vượng cảm thấy bên tai như vang lên một trận âm thanh bốp bốp bốp.

Tiểu Ngọc cũng khiếp sợ nhìn Trình Kiêu, cô ta lúc đầu coi Trình Kiêu thật ra không có tiền, bằng không thì cũng sẽ tới nơi này mà không chơi cái gì.

Nhưng bây giờ Tiểu Ngọc mới hiểu ra, Trình Kiêu không phải không chơi, mà là không thèm chơi.

Càng là đại nhân vật chân chính, càng là nhịn được.

Loại người một lời không hợp liền kêu đánh kêu giết, mệnh tôi do tôi không do trời, thần cản giết thần, phật chặn giết phật, hoặc là chính nhà giàu mới nổi, hoặc chính là ếch ngồi đáy giếng, trước giờ chưa thấy qua trường hợp.

Loại tính cách của Trình Kiêu này không phải vô dụng, mà là siêu thoát. Là loại kia từng trải nhiều đời sự, như mây siêu thoát.

Đoàng hoàng là đại đế Thương Sinh trấn áp vạn giới, nhân vật đứng trên đỉnh vạn giới, nếu như động một chút lại tức giận với phàm nhân sâu kiến trên Địa Cầu, vậy tiên như vậy đúng là uổng đời tiên.

Một đời này, Trình Kiêu chỉ có một mục đích, giết cừu nhân, giải nhân quả, trả nhân tình, bù tiếc nuối.

Trần Phương lại một lần nữa ngây người, nhìn Trình Kiêu cười khổ nói: "Thật để cho tôi tùy ý chọn sao?"

Trình Kiêu gật gật đầu.

"Vậy tôi chọn thật?" Trần Phương khẽ cắn môi, đi quầy phục vụ chọn lựa quyền thủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook