Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 16

Dung Yên

08/08/2020

Thời tiết Tháng 4 thất thường, sáng nay mặt trời còn đẹp, buổi chiều lại chuyển mưa.

Mây đen ùn ùn kéo xuống, có thể là mưa to.

Tống Thanh Y ngồi ở trong phòng.

Cô rút bao thuốc từ trong tuí.

Lạch cạch.

Ánh lửa chiếu vào mặt cô,trắng bệch.

Khói từ trong phòng tỏa ra, làm cho Tống Thanh Y có chút tỉnh táo.

Hút một hơi, khói trước mắt bay lượn không đi, làm cô đỏ cả con mắt.

Một điếu lại một điếu.

Điếu thuốc thứ ba vừa mới đốt, có người gõ cửa phòng.

Cô hỏi: "Là ai?"

Ngoài cửa không ai trả lời, Tống Thanh Y kiên nhẫn lại hỏi thêm một lần, "Là ai?"

Như cũ không ai đáp.

"Trần Đạc."

"Phải." Trần Đạc ở ngoài cửa đáp , "A Thanh, mở cửa."

Tống Thanh Y "Cút đi."

"A Thanh." Trần Đạc kêu.

Tống Thanh Y không có lên tiếng trả lời, cô ngồi ở đầu giường cầm lấy một quyển kinh Phật, miệng lẩm bẩm, "Quan Tự Tại Bồ Tát, Bàn Nhược Ba La Mật Đa khi..."

"A Thanh." Trần Đạc lại kêu.

Tiếp theo đó cửa bị đẩy ra.

Tống Thanh Y nháy mắt ,quên đóng cửa, cho dù là nhanh chóng đứng lên, thậm chí chạy tới, cũng tới không kịp .

Cửa đã bị đẩy ra, cô cầm chốt cửa, Trần Đạc bước vào.

Hai người đứng ở cửa giằng co.

Bên ngoài bầu trời âm ưu, Trần Đạc mặc một bộ đồ màu đen đứng ở cửa, chặn tất cả ánh sáng, Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy dưới cằm Trần Đạc.

"Mau cút." Tống Thanh Y cắn răng nghiến lợi nói.

Trần Đạc chóp mũi khẽ nhúc nhích,lông mày nhăn lại, mang theo tức giận "Em hút thuốc lá?"

"Có quan hệ với anh sao?" Tống Thanh Y lui về phía sau nửa bước.

Trần Đạc từng bước lại gần cô, Tống Thanh Y nắm nắm đấm, giả bộ bình tĩnh nói, "Trần Đạc."

"Vì sao muốn hút thuốc?" Trần Đạc nhìn chằm chằm cô hỏi.

Tống Thanh Y nhìn Trần Đạc, giống như rất lâu trước kia, Trần Đạc cùng cô gặp lại ở đầu con hẻm , Trần Đạc nói cô máu lạnh vô tình.

Ngày ấy là ngày tịch dương, cô nghĩ sau hôm nay sẽ không bao giờ gặp lại Trần Đạc.

"Cút đi." Tống Thanh Y nói: "Trần Đạc, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."



Trần Đạc đi tới gần cô, nhìn xem con mắt cô phiếm hồng, đưa tay nắm cằm cô, "A Thanh, tại sao hút thuốc?"

Trần Đạc, như trở về năm mười tám tuổi ,Tống Thanh Y lần đầu tiên đi quán Bar, Trần Đạc đem cô từ quán Bar kéo ra ngoài.

Trần Đạc nắm cằm của cô hỏi: Vì sao đi quán Bar?

Trần Đạc nói: trên thế giới này Tống Thanh Y là cô gái đơn thuần,trong sạch nhất.

Tống Thanh Y cười lạnh, tránh thoát tay Trần Đạc,cô lui về phía sau một bước, "Trần Đạc, anh có bệnh không."

"A Thanh." mày Trần Đạc nhăn càng chặt.

Cằm Tống Thanh Y vô cùng đau đớn, cô đưa tay sờ, rất đau.

Tống Thanh Y cùng Trần Đạc đứng mặt đối mặt, ngẩng đầu nhìn.

"Em vì cái gì biến thành cái bộ dạng này?" Trần Đạc hỏi.

Tống Thanh Y khóe môi cười, "Anh không phải rất rõ ràng sao?"

"Anh rõ ràng cái gì?" Trần Đạc nắm nắm đấm, "Chúng ta trước kia có nói, nếu như chia tay chúng ta vẫn sẽ như cũ làm anh em cả đời.Quan hệ giữa anh và A Nghiên, cũng không làm trở ngại quan hệ giữa chúng ta. Dù sao... Nhiều năm như vậy, anh đều không chạm qua em."

Tống Thanh Y nhìn Trần Đạc, con mắt vừa chua xót lại chát, nhưng vẫn như cũ im lặng.

Trần Đạc nhìn cô, "Những tin tức đó anh đã từng muốn giải thích , nhưng không có chứng cớ. Còn có WeChat ghi lại, anh cũng không có biện pháp nào giúp em."

"A Thanh, em có thể tiếp tục viết kịch bản, chỉ cần đổi bút danh? Còn có tiểu thuyết, dù sao cũng như nhau, viết cũng có thể bán bản quyền, em còn có nhiều con đường có thể đi, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền ."

"A Thanh." Trần Đạc hướng tới cô vươn tay, "Cho nên, chúng ta vẫn là bạn bè có được không?"

Tống Thanh Y kinh ngạc nhìn Trần Đạc, kêu "Trần Đạc."

Trần Đạc nhìn cô, ngón tay thon dài ở trong không khí, "A Thanh, chúng ta lúc trước đã nói sau nay làm bạn bè."

"Vì sao em bây giờ thay đổi?"

Trong phòng yên tĩnh đến mức chết lặng.

Nước mắt Tống Thanh Y trực tiếp rơi trên mặt đất, mắt của cô hiện đầy tơ máu, nhìn rất dọa người.

"A Thanh." Trần Đạc bình tĩnh nói: "Anh không thể vứt bỏ A Nghiên."

"Tình huống của em anh biết . Hơn nữa, cô ấy so với em yêu anh."

"Em đã ba năm không cùng anh đón sinh nhật ."

"Hàng năm sinh nhật, người bên cạnh anh trước giờ đều là A Nghiên."

"Em để tay lên ngực tự hỏi, em... Thật sự bận rộn như vậy?"

Tống Thanh Y nhìn Trần Đạc trước mắt, khóe miệng run run nói không ra lời.

Cô nắm chặt bàn tay , nước mắt không nhịn được rơi xuống, thật lâu về sau, cô nói: "Trần Đạc, anh không có trái tim."

"A Thanh, rõ ràng là em thay đổi."

" Trước kia em chán ghét nhất là hút thuốc , bây giờ lại bắt đầu hút thuốc lá."

Trần Đạc lời còn chưa dứt, Tống Thanh Y bỗng nhiên chạy đi,cô liều mạng chạy ra bên ngoài.

Trần Đạc ở sau lưng cô đuổi theo, Tống Thanh Y bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt đỏ như máu, "Trần Đạc, cút đi! Cút đi!"

"Đừng để cho tôi lại nhìn thấy anh !"



"Tôi sẽ chết !"

"Anh cút đi!"

Tống Thanh Y cổ họng phát ra âm thanh cuối cùng.

Trong lúc mọi người nhìn cô, Tống Thanh Y chạy ra bên ngoài.

Đại Lâm lo lắng hỏi Trần Đạc, "Đạc Ca, có muốn đuổi theo hay không a?"

Trần Đạc nhìn bóng lưng cô, chậm rãi lắc đầu, "Cô ấy không có việc gì ."

Đại Lâm muốn nói nhưng nhìn Trần Đạc lại thôi .

Trần Đạc bình tĩnh nói: "Cô ấy còn có ông nội, sẽ không liều mình chết."

**

Trình Dật tụ hợp ở nhà Ngụy Gia, nhìn thời tiết bên ngoài, Ngụy Gia hỏi: "Nam ca, đêm nay anh đi gặp chị dâu sao?"

"Đúng vậy." Trình Dật đứng bên cửa sổ, "Cô ấy ở một mình anh không yên lòng."

Ngụy Gia ôm ngực nằm trên sô pha, "Em lúc nào có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy"

Từ Trường Trạch ném cho Ngụy Gia một cái gối ôm, "Cậu cũng không phải vợ Nam ca."

"Dựa vào cái gì chứ." Ngụy Gia nằm trên sô pha, tư thế xinh đẹp, "Nếu Nam ca nguyện ý, tớ ở cục dân chính nước Mỹ chờ anh ấy."

Trình Dật quay đầu "Đầu óc anh điên rồi mới cùng cậu đi đăng ký."

"Anh nói chị dâu có kịch bản mới sao?" Ngụy Gia hỏi, "Anh giúp em hỏi thử xem có nhân vật nào phù hợp với em không?"

Ngụy Gia nói lời này chỉ là muốn trêu ghẹo Trình Dật, nhưng không ngờ anh lại nói: "« Cấm Chỉ Dự Mưu » tính ở trường học chúng ta tìm kím diễn viên, cậu có thể thử."

Ngụy Gia nháy mắt từ trên sô pha trượt xuống, "Nam ca làm sao anh biết ?"

Trình Dật cong môi cười, chỉ di động, " Tin tức bên trong."

Ngụy Gia: "..."

Bên ngoài mắt thấy sắp mưa, Trình Dật lấy chìa khóa xe, "Được rồi, tôi đi trước, các cậu có gì điện thoại cho tôi."

" Nam ca!" Ngụy Gia kéo dài âm thanh, "Anh xem Anh em như quần áo, vợ mới là tay chân."

Trình Dật lấy gối ôm ném trên người Ngụy Gia

Điện thoại liền vang lên.

"Ô ô ô, chị dâu điện thoại đến." Ngụy Gia trêu ghẹo Trình Dật "Có vợ thật là tốt"

"Chắc chị dâu điện hối thúc đó, anh mau nhanh nhận đi." Từ Trường Trạch cũng trêu ghẹo theo Ngụy Gia.

Bình thường Tô Giang không tham dự loại chuyện này cũng nói: "Đúng là người có gia đình có khác !."

Trình Dật bất đắc dĩ nhìn họ, lấy điện thoại di động ra, là số máy lạ.

Trình Dật khẽ nhíu mày, nhận.

"Thí chủ, không xong."

Trình Dật nói "Sao vậy ạ?"

"Thí chủ kia hiện tại không nhìn thấy !" Tiểu Phật tử cắn răng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cho Em Một Chút Ngọt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook