Chuyện Hoàng Cung

Chương 7: Nghiệt hữu (Ngược nghĩa với Bằng hữu)

Thái Vi Thiên

10/12/2013

Các vương gia chư hầu về kinh diện thánh, vào mùa xuân thì gọi là “Triều”, mùa thu gọi là “Cận”, trong đó vào mùa xuân là chính quy nề nếp nhất, không được qua loa đại khái, dù cho một chân đã đặt tại Quỷ môn quan, thì chân còn lại cũng phải chuyển tới trong triều đình, mới được tắt thở.

Vì vậy vào thời gian này, các nông phu trên ruộng lúa, các thôn phụ trên đường làng, kể cả những đứa bé tóc đang để chỏm nằm bò trên cây cũng nhìn thấy từng tiên xa bảo mã (xe xa hoa, ngựa tốt), phóng điên cuồng trên đường vào kinh, bụi tung mù mịt.

Lúc này, trên con đường từ Ký Châu tới kinh thành cũng có một đội xe ngựa phóng như điên, dân chúng hai bên đường nhìn thấy chỉ chỉ chỏ chỏ, thùng xe dát vàng phủ lụa hoa, lương câu (ngựa tốt) bốn vó dũng mãnh, thị vệ quần áo xa hoa khí thế bừng bừng, đối với những người hiểu chuyện tới xem náo nhiệt, có lẽ còn bất ngờ phát hiện bên trong hàng ngũ có một cỗ xe ngựa do sáu, bảy con ngựa kéo, nếu người này rảnh rỗi không có việc gì làm, thì chắc chắn sẽ đi tìm quan phủ, cáo tội vượt qua lễ chế, ý đồ mưu phản… Đương nhiên, đây là đang đề cập tới người xa lạ.

“Vương gia, hiện giờ đã tới Dư Chương, đến trưa mai sẽ tới được kinh thành”

Nghe xong phu xe báo lại, chủ nhân của cỗ xe sáu ngựa kéo quay người, tiếp tục ngủ, miệng lẩm bẩm một câu

“Rõ thật là! Một năm tới hai lần phải đi gặp tên rắn hổ mang, hại ta đường xa mệt nhọc, mà mai đến đó chẳng biết có cho ta ăn bữa cơm trưa không…”

Mà trong Hoàng cung cách đó hơn ba trăm dặm, cũng có nam nhân nói một câu ý tứ giống hệt

“Rõ thật là! Một năm tới hai lần phải gặp tên mèo rừng, chẳng lẽ không thể đuổi hắn đến chỗ nào xa xa, cả đời không được vào kinh ư!”

Đối với sự buồn bực của Hoàng đế, Hoàng hậu nhìn thấy nhưng không thèm để ý, lời này năm nào cũng nói, mà chưa thực hiện một lần nào

“Bệ hạ, lúc trước người không phải nói là thời điểm Hành Nguyên vương đến dập đầu với người là thời gian vui vẻ nhất trong năm sao!”

“Thần, Hành Nguyên vương Ngư Dương bái kiến Hoàng Thượng”

Sau đó, người nói quỳ gối xuống, tay trái đặt lên tay phải, chắp tay hướng xuống đất, đầu cũng chậm rãi thấp xuống, gần như là dán người lên mặt đất, tay đặt trước đầu gối, đầu đặt lên tay, cho đến khi Hoàng đế lên tiếng, không nhúc nhích tẹo nào.

Nhìn Hành Nguyên vương làm lễ theo tiêu chuẩn chín lạy, Hoàng đế thoải mái vui vẻ đến khoé miệng cũng run run. Đúng vậy! Đúng vậy! Dù là chỉ để hắn dập đầu dưới chân mình, chức vị Hoàng đế này xem ra cũng đáng! —— Hoàng đế thật không có tiền đồ nghĩ vậy.

Kìm nén sự lâng lâng trong lòng, Hoàng đế ung dung oai nghiêm bình thân Hành Nguyên vương, sau đó nói vài câu khách sáo như thường lệ, nói qua về việc nhà, ví dụ như hỏi thăm mấy câu “Mọi người trong nhà có khoẻ không”…

“Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, mọi người đều khoẻ, gần đây thần mới có thêm một người con, vẫn chưa đặt tên, mà vừa vặn đến lúc lên kinh triều kiến, mong Hoàng Thượng có thể ban thưởng cho tên hay!”

Hoàng đế cười “Ha ha ha”, nhưng trong lòng đã sớm chuyển từ trời cao trong xanh sang gió bão ầm ầm, còn mạnh tới mức thành bão cấp sáu. Hắn dám cam đoan đảm bảo, nhất định lời Hành Nguyên vương vừa nó có ý khác chọc cho hắn trong nháy mắt tức đến điên cuồng.

Ngươi dám khoe khoang! Hoàng đế nghiến răng “ken két”, ta sẽ đặt cho con ngươi cái tên kinh khủng đem về nhà cho xem!

Cùng lúc này, trong Hoàn Khôn cung cũng đang tiến hành những nghi thức triều kiến… Đương nhiên… bầu không khí tốt hơn rất nhiều…

“Thiếp thân, Hành Nguyên Vương phi Lộ thị, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Tỷ tỷ mau đứng lên đi, đã nửa năm không gặp rồi, muội luôn nhớ tỷ đấy!”

Lộ phi nghe lời đứng lên, bắt đầu thân thiện nói chuyện phiếm sau nhiều ngày xa cách với Hoàng hậu.

“Chiêu Huy lúc này vẫn còn ở Trường Càn điện sao?”

Hoàng hậu nhìn mặt trời bên ngoài, hỏi.

“Đúng rồi, chắc là bên kia cũng đang ôn chuyện cũ đây mà.”

Lộ Vương phi nở nụ cười thanh nhã.

Đoán chừng chỗ đó ôn chuyện có khi trên bình lặng dưới nổi sóng ầm ầm —— đây là tiếng lòng chung của hai nữ nhân lúc này.

Hành Nguyên vương và Hoàng đế tình cảm sứt mẻ —— mặc dù không tính là bí mật bị công khai, nhưng cũng là chuyện từ xưa đã có rồi. Nợ cũ năm xưa giữa hai người kể ra có lẽ phải ngược dòng tới rất lâu rất lâu… Ngay từ lúc tóc còn để chỏm, hai huynh đệ sống trong cung đã đối nghịch với nhau rồi.

Thật ra Hành Nguyên vương là cháu trai của lão Hoàng đế, thông thường thì không to gan cãi nhau với Hoàng tử như vậy, nhưng mà trong chuyện này, còn có nội tình. Lại nói về cha của Hành Nguyên vương —— chính là đại ca của lão Hoàng đế, hoá ra lại là Thái tử tiền triều, về sau vì một đống lý do lung tung lộn xộn nào đó, tới lúc hoà bình, thì Thái tử lại biến thành lão Hoàng đế. Sau khi lão Hoàng đế leo lên ngôi vị Hoàng đế, đối xử với huynh trưởng quả thật là không hợp với lẽ thường, phần đất phong tăng thêm một nửa, còn tăng thêm chi tiêu cho Hành Nguyên vương gia tới cấp bậc giống như Hoàng đế, ví dụ như đi xe ngựa dát vàng sáu ngựa kéo.

Ỷ vào những lý do này, cho nên Hành Nguyên vương thế tử được nuôi dưỡng từ nhỏ trong cung tất nhiên cũng dám cùng con trai của Hoàng đế so từ cánh tay tới phẩm chất, hơn nữa… Số lần lão Hoàng đế khen hắn, còn nhiều hơn một chút.

“Đúng là tức chết trẫm rồi! Chỉ có con trai nhiều hơn trẫm một tẹo! Có gì mà đắc ý chứ! Con gái của hắn so với trẫm còn ít hơn nhiều kia kìa!”

Hoàng đế thể hiện sự ấm ức với câu chọc tức của Hành Nguyên vương, Hoàng hậu không có phản ứng gì, trong lòng lại nghĩ người sao lại bị một chuyện “có gì mà đắc ý” chọc cho tức giận, biết nói thế nào đây.

“Vừa nãy Lộ tỷ tỷ có tới chỗ thần thiếp, lúc gần đi còn nhờ thiếp gửi lời hỏi thăm tới Hoàng thượng”

“Hưu Nhan? Nàng ấy gần đây thế nào? Khuôn mặt có tiều tuỵ đi không?”

“Hoàng thượng nói gì vậy? Đương nhiên là rất tốt, so với trước kia lại càng thêm dịu dàng thuỳ mị nữa!”

“Ôiiiii… Rốt cuộc mèo rừng có chỗ nào tốt chứ!”

“Hoàng thượng, người nói vậy không sợ thần thiếp ghen sao?”

Hoàng hậu nói đùa một câu rồi cười, Hoàng đế cũng biết mình nói lỡ lời, vì vậy phải đền bù cho Hoàng hậu thôi.

Nhưng mà vừa nhắc tới Hành Nguyên vương phi Lộ Hưu Nhan, lửa giận của Hoàng đế với đường đệ lại bắt đầu “phù phù phù” bốc lên.

Trong những sự kiện kết thù kết oán nhiều không đếm xuể của Hoàng đế với Hành Nguyên vương, thì Lộ Hưu Nhan chỉ là một, nhưng mà so với những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như biệt danh “mèo rừng”, “rắn hổ mang” thì nghiêm trọng hơn một chút, dù sao thua khi đoạt nữ nhân là rất mất mặt, huống chi lại là ngôi cửu ngũ chí tôn. (ngôi vua)

Nhưng mà lúc đó Hoàng đế cũng chưa phải là Hoàng đế, ngay cả Thái tử cũng không phải, chỉ là một tiểu tử tóc để chỏm có danh hiệu chư hầu thôi, Hành Nguyên vương lúc đó cũng chỉ là thế tử, cũng là một tiểu tử tóc để chỏm. Hai tiểu tử đều nhìn trúng tiểu thư nhà họ Lộ —— từ điểm đó suy ra, thẩm mỹ hứng thú của hai người cũng không khác nhau lắm, tuy người trong cuộc thà chết không chịu nhận —— hơn nữa đều đã có ý định kết duyên trong đầu. Tóm lại là bất kể ai trước ai sau, hai người đều đi nói với lão Hoàng đế, nhưng cuối cùng, lão Hoàng đế lại phán tiểu mỹ nhân cho cháu trai.

Hành động đưa tay cho người ngoài đã đả kích nghiêm trọng tới Hoàng đế, nghiêm trọng đến mức liên quan tới cả chuyện mấy năm sau đó, lúc thiếu niên thiếu nữ lập gia đình, lúc này Hoàng đế đã là Thái tử đưa lễ vật tới chúc mừng lễ cưới là ba con chim quý hiếm do Nam Dương tiến cống —— hai con trống một con mái.

Hàm nghĩa trong đó… thật sự rất sâu xa…

“U u u ~~” tiếng tù và vang lên, bầy chó săn và ngựa dũng mãnh phóng vào rừng, săn bắn mùa xuân chính thức bắt đầu.

Vụ săn bắn này là chuyên dùng để tiếp đãi đám vương tôn chư hầu đến kinh triều bái, dù sao ở thời đại này những trò để nhiều người cùng chơi cùng giải trí cũng không nhiều. Đương nhiên, khu vực săn bắn của Hoàng gia trở thành một trong những chiến trường tranh đấu gay gắt giữa Hoàng đế và Hành Nguyên vương.



“Nào nào, các tỷ muội đến đặt cược đi!”

Thấy bóng lưng các nam nhân đã biến mất không còn một ai, Cung phi đứng dậy bắt đầu trò giải trí của đám nữ quyến.

“Đánh cuộc xem năm nay Hoàng thượng với Hành Nguyên vương ai sẽ thắng!”

“Muội mới vào cung chưa được bao lâu, nên cũng không biết tiễn kỹ (kỹ năng bắn cung) của Hoàng Thượng như thế nào, thật sự không biết đặt sao nữa”

Huệ phi ngượng ngùng khoát tay, ý bảo nàng không muốn tham gia

“Ô kìa! Chuyện này biết hay không biết cũng như nhau thôi, cứ làm theo cảm giác là được rồi”

Dụ phi không buông tha Huệ phi

“… Vậy muội cược Hoàng Thượng thắng…”

Huệ phi cảm thấy cược Hoàng thượng thắng hiển nhiên là bổn phận của phi tử rồi

“Ta cược cho Vương gia”

Lộ Vương phi cũng rất có bổn phận nói

Kết quả hết một vòng, phân chia thành 5:5, có thể thấy trong suy nghĩ đám nữ nhân, kỹ năng săn bắn của Hoàng đế và Hành Nguyên vương là bên tám lạng người nửa cân.

“Ồ! Vương gia nhanh như vậy đã quay lại sao? !”

Thục phi mắt tinh thấy một bóng người từ trong rừng rậm đi ra, bởi vì không mặc trang phục săn bắn vàng choé, cho nên nàng nhìn dáng người này theo bản năng nghĩ là Hành Nguyên vương, làm cho những nàng cược Hành Nguyên vương thắng trong lòng lạnh buốt.

“… Không phải đâu”

Lộ phi nhìn rồi nói luôn

Quả nhiên người đó tới gần, hoá ra là Dự Lâm Vương Thiên Thừa

“Thiên Thừa sao nhanh như vậy đệ đã quay lại rồi?”

Hoàng hậu vừa hỏi Dự Lâm Vương, vừa bảo thị nữ lau mồ hôi lạnh trên trán

“Nửa đường dây cung đứt, nên đệ quay về đổi”

“Vậy đệ có nhìn thấy Hoàng Thượng và Hành Nguyên vương không! Thành tích của bọn họ thế nào rồi?”

Thục phi vội vàng hỏi

“Lúc đệ quay về Hoàng huynh và Hành Nguyên vương huynh đang trang nhau một con thỏ…”

“Con thỏ?!”

Tiếng kinh ngạc của chư vị phi tần làm Dự Lâm Vương hoảng sợ

“Dạ… Đúng vậy… Hành Nguyên vương huynh bắn một mũi tên trúng chân thỏ, sau đó con thỏ chạy được một đoạn lại bị Hoàng huynh bắn chết, cho nên bọn họ tranh giành con thỏ kia rốt cuộc là thuộc về ai…”

“Ha ha ha ha! Hôm nay bản Vương thật sự vui vẻ!”

Hành Nguyên vương vừa khoe chiến lợi phẩm với Lộ Vương phi, vừa bảo thủ hạ lột hết da đám thú săn được. Hắn cười giảo hoạt, lại nảy ra ý định xấu xa

“Làm thành áo da để mùa thu đem tới tặng hắn, xem rắn hổ mang kia có phản ứng gì, ha ha ha!”

“Chàng này… cứ tranh giành háo thắng như vậy, cũng không biết sợ cả nhà sớm muộn gì cũng có một ngày bị chàng hại chết…”

Lộ phi xoa bóp vai cho chồng, bỗng dưng thong thả buông một câu

“Phu nhân biết một mà không biết hai!”

Hành Nguyên vương không khách khí đáp lời thê tử

“Ta tranh giành háo thắng hai mươi mấy năm rồi, nàng có mất sợ tóc nào chưa! Hơn nữa, nếu hắn là người như vậy, ta đã sớm từ tước vị tìm bừa một lý do nào đó cả đời không qua lại là xong!”

Lộ vương phi nghe xong, lông mày nhướng lên cười nhẹ.

Đúng là, trong đầu không phải rất rõ ràng sao? Chỉ có ngoài miệng là không thành thật chút nào.

Cùng lúc này, bên kia Hành Nguyên vương đang dương dương đắc ý, thì bên này Hoàng đế đang ngồi chỉ trời mắng đất.

“Đồ tiểu nhân gian trá! Nếu không phải con thỏ kia làm ảnh hưởng đến nhuệ khí của trẫm, thì trẫm sao lại thua con mèo rừng kia chứ!”

“Chẳng lẽ con thỏ kia không phải bị trúng tên của Chiêu Huy mà đứng lại sao?”

Hoàng hậu vừa dùng lời lẽ cho Hoàng đế thấy chuyện lật ngược lại là không có khả năng, vừa rót trà cho Hoàng đế

“Hoàng thượng, không phải thần thiếp nói người, nhưng mà… sao người lại cứ vì mấy chuyện nhỏ không đáng kể mà gây khó dễ cho Chiêu Huy, sao không nhớ những điểm tốt của người ta chứ? …”

“Hắn thì có gì tốt!”

Hoàng đế không cần nghĩ ngợi rống lên một câu

“Vậy sao? Chẳng lẽ thần thiếp nhớ nhầm? Năm đó Bắc Địch (dân tộc thiểu số phương bắc) xâm phạm, đẩy lui mười vạn quân địch đồng thời chiếm hơn nửa Phong Quốc không phải là Chiêu Huy sao?”



“Đó là nghĩa vụ của thần tử! Trẫm sao phải vì những chuyện hắn vốn nên làm mà cảm tạ hắn! Hơn nữa, nếu hắn mà không có năng lực thì trẫm làm gì giao cho hắn việc quan trọng, trẫm cũng không phải không biết nhìn người!”

Hoàng hậu nghe Hoàng đế trả lời không cần nghĩ ngợi, cảm xúc trong lòng cũng không khác so với Lộ vương phi là mấy.

“Hoàng Thượng đâu? Ai gia vừa rồi đi ngang qua Mặc Ấm đường, hình như nghe thấy tiếng Hoàng Thượng… Ồ? Sao các ngươi đều ở đây thế này?”

Thái hậu vừa bước vào Hoàn Khôn cung đã nhìn thấy cả Hoàng hậu cùng các phi tần hậu cung, cả Lộ vương phi tụ tập một chỗ, nhiều người tất nhiên là náo nhiệt, nhiệt huyết của Thái hậu lập tức sôi trào lên.

“Bệ hạ đúng là đang ở Mặc Ấm đường, lúc này chỉ sợ là đang cùng Hành Nguyên vương đánh cờ”

“Đánh cờ? Ai gia đi qua sao lại nghe thấy ồn ào vô cùng…”

“Đó mới là bình thường”

Hoàng hậu cười, đỡ Thái hậu ngồi xuống bên cạnh

“Vậy mọi người ở đây làm gì?”

“Đám thần thiếp ở đây để đợi kết quả đánh cờ!”

“Ta nói ngươi không thể đi nhanh hơn được hả!”

“Ta sao phải đi nhanh, ta thích đánh cờ chậm đấy!”

“Ngươi cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, nhưng trẫm bận rộn lắm!”

“Vậy thì đừng chơi cờ với ta nữa! Hơn nữa ta lúc nào cũng rảnh rỗi không có việc gì là! … Haizz! Ngươi làm gì được nào!”

“Được được được! Đặt chỗ đấy là được rồi! Đừng suy nghĩ nữa”

“Tại sao ta phải nghe lời ngươi!”

“Lớn mật! Ngươi không nghe lời trẫm thì nghe lời ai! Ta tốt bụng nhắc ngươi thôi!”

“Vậy sao? Vậy ngươi nói cho ta biết, đi thế nào mới thắng được ngươi”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết!”

“Ngươi không phải đang thích nhắc ta đấy sao!”

“Thiên Thừa, thế nào rồi?”

Dự Lâm Vương bị sai khiến chịu trách nhiệm mật thám sau khi trở về, đám phi tần sốt ruột hỏi han

“… Vẫn đang nhao nhao tranh luận”

Nghĩ bản thân mình không thể không ngồi xổm góc tường cung cấp thông tin giải trí cho các chị dâu, Dự Lâm Vương lại vô cùng 冏, cũng may cách một lớp rèm bằng trúc, nên không ai quan tâm tới sắc mặt của hắn.

“Được rồi được rồi, thời gian cũng được lâu lâu rồi, tỷ muội đặt cược đi, ai sẽ thắng đây?”

“Ta cược sẽ lật bàn cờ!”

Thục phi đặt cược, việc tốt thì không nhường ai

“Ta cũng cược sẽ lật bàn cờ!”

Dụ phi cũng tiếp lời

“Ơ kìa? Sao toàn bộ mọi người đều cược sẽ lật bàn cờ thế này?”

Sau khi tất cả mọi người đặt cược xong, Thái hậu mới phát hiện kết quả kỳ quái này

“Đúng rồi, thế này sao mà đánh cược được, vậy thì cược xem ai lật bàn cờ trước đi”

Hoàng hậu rất biết tiến lùi thay đổi nội dung đánh cược

Cuối cùng, lại là cục diện 5:5. Có thể thấy trong lòng các chư phi, khả năng nhẫn nại của Hoàng đế và Hành Nguyên Vương cũng là chó chê mèo lắm lông.

“Mà không hiểu nổi, bệ hạ và Chiêu Huy sao lại cứ như vậy?”

Thời gian mọi người chờ đợi xem ai lật bàn cờ trước, Lộ vương phi hỏi Thái hậu đang ngồi trên cao, Thái hậu lão nhân gia năm xưa chắc hẳn cũng được chứng kiến.

“Ai biết được? Ai gia cũng thấy kỳ quái, năm đó xem tướng số còn nói Hoàng thượng và Chiêu Huy ngày sinh tháng đẻ đặc biệt hợp cơ mà!”

Cuối cùng, Hành Nguyên vương là người lật bàn cờ. Hoàng hậu, Cung phi, Khang phi, Lộ vương phi thắng có thêm thu nhập, tuy nhiên Thái hậu lại thua cuộc, nhưng mà người nào cũng không dám đòi tiền lão nhân gia.

“Sau đó thì sao? Còn nói thêm gì nữa không”

Hoàng hậu hỏi Dự Lâm Vương quay về báo lại

“Hoàng huynh nói tới lúc triều kiến mùa thu sẽ chơi tiếp”

“Ha ha, Lộ tỷ tỷ, xem ra còn phải chơi dài dài”

Nghe xong lời Hoàng hậu, Lộ vương phi cũng nở nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau

Bàn cờ này, đã qua không biết bao nhiêu mùa xuân thu rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Hoàng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook