Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Chương 1: Chia Tay

Song Kim

03/07/2024

Tô Minh An sinh ra và lớn lên đã ngậm thìa vàng. Cha mẹ cô không tiếc gì mà vung tiền cho cô tiêu xài, dù có tất cả trong tay chẳng thiếu thứ gì cả nhưng sao Minh An lại thấy bản thân trống rỗng đến vậy

Đến khi cô đã 22 tuổi thì Minh An mới tìm được một anh chàng trai để yêu. Cậu chàng đó rất được lòng các cô nàng, anh rất hoàn hảo không có gì để chê. Minh An cảm thấy bản thân như được lắp đầy khoảng trống trong tim cô bằng tình yêu vô bờ bến của anh

Minh An cũng rất yêu chàng trai này. Thoáng chốc tình yêu của họ đã được lan truyền khắp trường đại học. Lúc đó Minh An có một cô bạn thân - Lục Thanh Nhã. Cô luôn là người mà Minh An có thể tin tưởng và trông cậy, không chỉ vậy Minh An còn có một cậu bạn thanh mai trúc mã là Phong Gia Ân

Gia Ân luôn ngăn cản Minh An yêu chàng trai kia. Minh An cũng chẳng biết vì sao mà cậu ta có vẻ kịch liệt phản đối nhưng khi hỏi thì Gia Ân lại chỉ mặt nặng mày nhẹ kể xấu chàng trai cho cô và nói rằng anh ta không phải người tốt và nên chia tay càng sớm càng tốt

Vì quá tức thay cho người yêu mình nên Minh An lỡ lời trong một lần cãi vã

"Cậu phải chia tay anh ta An An à, anh ta không tốt như vậy đâu"

Gia Ân nắm chặt tay Minh An nhưng cô đã nhanh chóng hất văng bàn tay của cậu. Cô mặt tức giận nói

"Cậu có thôi ngay không hả Phong Gia Ân !! Cậu luôn miệng chê này nọ, nói xấu người yêu của mình, rốt cuộc mục đích của cậu là gì vậy ?!"

"Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi An An, một người bạn tốt lúc nào cũng muốn tốt cho bạn của mình mà đúng chữ ?"

"Nếu muốn tốt cho mình thì đáng ra cậu phải ủng hộ cho mình và anh ấy thay vì lúc nào cũng nói anh ấy không tốt, mình biết bản thân đang làm gì và mình biết anh ấy là người như thế nào, mình không muốn nghe bất cứ cái gì từ cậu nữa Phong Gia Ân!!"

Cô không thể chịu đựng những lời nói không tố đẹp của Gia Ân dành cho người yêu của mình. Hai tay Minh An nắm chặt thành nắm đấm, cô đang thực sự tức giận

"An An..!"

"Đừng có gọi tôi là An An nữa !! Tốt nhất hãy tránh xa tôi ra, tôi quá ngán ngầm khi nghe mấy lời biện hộ của cậu rồi, chính cậu đã tự huỷ hoại tình bạn của chúng ta đó Phong Gia Ân à!!!"

Minh An cứ thế cất bước rời đi để lại Gia Ân tay chân run rẩy vì nghe mấy lời đó. Có lẽ đây sẽ là dấu chấm cho tình bạn 17 năm của Minh An và Gia Ân chăng



Tất cả là do bản tính kiểm soát quá mức của cậu làm Minh An áp bức dồn nén để rồi đến khi cậu đã đi quá giới hạn và bây giờ hối hận cũng chẳng kịp nữa

"Tại sao..?"

Gia Ân lầm bẩm với gương mặt tối sầm như bóng đêm. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày mất đi người bạn này, có lẽ cậu đã thực sự đi quá giới hạn của Minh An

..

"An An, đến đây được rồi, mình dừng lại được không em"

Chàng trai nở nụ cười dịu dàng nói với Minh An. Hoá ra mục đích anh đi bộ mấy kilomet đến nhà cô là để nói lời chia tay với Minh An. Người con trai người ướt sũng vì dầm mưa đứng trước mặt Minh An thở hổn hển như run rẩy, mái tóc vàng kim đẹp đẽ và đôi mắt xanh dương tựa như đại dương xanh óng ánh đã từng khiến Minh An rung động, ngỡ như gặp chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích bước ra

Vậy mà sao bây giờ vẫn là chàng hoàng tử đó, vẫn là dáng người đó, vẫn là nụ cười dịu dàng đó nhưng sao với Minh An lại ngỡ như xa lạ trong phút chốc

Cô thả lỏng người, quay vào trong nhà lấy cho anh chiếc khăn và một cái ô. Minh An mặt vô cảm lau giúp anh tóc và quần áo rồi đưa cho anh chiếc ô, cô thì thào

"Có thể nói cho em biết tại sao không ?"

Chàng trai im lặng rồi bung chiếc ô lên và đưa lại cô chiếc khăn. Anh đi một hai bước rồi bỗng quay đầu lại, những giọt nước mắt đọng lại khoé mi anh, giọng nói phát ra thực sự run rẩy và đầy tội lỗi

"Hiện tại anh không thể nói được, anh đang thực sự cảm thấy tội lỗi vô cùng, nếu trong tương lai, ta có gặp lại nhau thì anh sẽ nói cho em biết An An"

Nói xonh anh cất bước rời đi. Minh An đằng sau chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, cô đóng cửa đi vào trong nhà. Cô không khóc, chỉ là cứ thấy đôi mắt cứ cay cay nhưng lại không chảy ra giọt nước mắt nào cả

Tại sao anh ta không nói lí do ngay bây giờ mà lại nói nếu có gặp lại trong tương lai sẽ nói mà cảm thấy tội lỗi đó là gì ? Liệu chẳng phải là nói lời chia tay với cô sao ? Cả hai đã cố gắng vung vén cho mối quan hệ này vậy mà...bây giờ nhận lại gì chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook