Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 67: Vú em và tiểu hộ sĩ

Tam Thiên Lưu Ly

11/08/2020

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Cái chân vặn vẹo không thành hình của Ngôn Tất Hành đã về lại hình dạng ban đầu, Thương Bích Lạc trị liệu xong, đúng thật đã về nguyên dạng, tên gia hỏa không tim không phổi kia đạp chân đá chân thử, sau khi phát hiện giờ nó đang dùng rất tốt thì không tiếc lời khen Boss quân: “Sữa tốt đấy!” (coi boss thành vú em thật luôn?)

Thương Bích Lạc lười chả buồn nhìn anh ta lấy một cái, cũng không tiếp nhận cái “giò heo” mà Hạ Hoàng Tuyền đưa tới, ngược lại đưa bàn tay tới chỗ tay cụt của anh ta, Hạ Hoàng Tuyền ngưng thở, yên lặng đợi vài phút, chỉ thấy Thương Bích Lạc lắc đầu, thu tay lại, cả người cô lập tức khẩn trương hẳn, “Như, như thế nào rồi?”

“không có gì, chỉ thí nghiệm thử thôi.” Quả nhiên dù có năng lực chữa thương cũng không phải là cái gì cũng làm được, ít nhất là không có khả năng phục hồi lại tay chân bị cụt, Thương Bích Lạc vươn tay ra: “Đưa tay cho tôi.”

“Ờ, đây.”

Thanh niên nhận cái tay cụt trong tay cô gái, để kề miệng vết thương của Ngôn Tất Hành, tay kia lại lần nữa để lên miệng vết thương.

Hạ Hoàng Tuyền hít sâu một hơi, lẳng lặng chờ đợi, tay vô thức ôm ngực, giống như sợ nhịp tim đập đang dần kịch liệt của mình sẽ làm ảnh hưởng đến thanh niên chữa trị. Nhưng mà, không bao lâu, đột nhiên thấy Thương Bích Lạc bất ngờ quay đầu lại, lòng cô trầm xuống, khó khăn mở miệng, giọng vô cùng khô khốc hỏi: “không... Được không?”

“...Qua đây đỡ cái tay giúp tôi.”

“Hả? À!” Tên khốn này nói chuyện đừng thở dốc to như thế chứ! Tuy lòng chửi thầm như thế, trên mặt Hạ Hoàng Tuyền lại là một nụ cười, thò lại gần, nhét chân Ngôn Tất Hành vào ngực tên này, sau đó nghiêm túc đem cánh tay tới chỗ bị đứt, không dám qua loa chút nào, cứ vậy ước chừng khoảng hai mươi phút, trị liệu cuối cùng cũng hạ màn.

“Buông tay được rồi.”

Tới tận khi Thương Bích Lạc nói, cô mới cẩn thận thả cái tay kia ra, sợ lỡ không cẩn thận một chút, cánh tay đối phương sẽ rơi xuống tiếp, được rồi...Tên Thương Bích Lạc này không được cấp chứng chỉ hành nghề y, nhưng mà hình như vẫn còn đáng tin cậy.

Ngược lại, bản thân người bệnh còn nhẹ nhàng hơn cô vài phần, vươn tay, duỗi tay rồi lại nắm tay, thấy không có việc gì thì không kiêng nể mà quay tay thành cái chong chóng lớn, rồi sau đó tên này chợt ôm tay: “Ui da!”

“Làm sao vậy làm sao vậy?” Hạ Hoàng Tuyền lập tức bị dọa sợ.

Mặt thanh niên vặn vẹo đau đớn nói: “Đứt...lại đứt rồi...”

“!!!”

“nói đùa thôi há há há!”

“...Ây!!!” Hạ Hoàng Tuyền cho ngay một cú vào đầu tên này, đập xong liền gào, “một chút cũng không buồn cười đấy có được không?!” Rồi sau đó trực tiếp xoay người, thật sự không muốn quan tâm cái tên ngốc suýt chút dọa mình sợ chết khiếp này.

“...Muội tử...” Kéo góc áo.

Ai quan tâm đến anh!

“anh biết sai rồi...” Lại kéo.

không ai quan tâm đến anh!

Ngôn Tất Hành che mặt, yên lặng chuyển ánh mắt hướng về phía Thương Bích Lạc, “A Thương à...”

Lại thấy đối phương cười tủm tỉm nhìn mình, dùng ánh mắt truyền tới anh một câu “Đùa người phụ nữ của tôi vui không?”

“...” không vui! một chút cũng không vui! Hỗn đản cậu có thể ích kỷ hơn không hả?! Nháy mắt trở thành kẻ bị vạn người nghi kỵ, Ngôn Tất Hành đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, vỗ chân nói với Thương Bích Lạc, “Tới trị chân, trị chân nào!” Nếu giờ mà không trị sẽ bị muội tử đập mất! Đừng nhìn giờ cô đang giận, trên vấn đề nguyên tắc vẫn đảm bảo tin cậy.

Nào biết tên gia hỏa vô sỉ Thương Bích Lạc này đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, hai má vốn tái nhợt bỗng nổi lên chút hồng hào, anh nói: “Sử dụng năng lực quá độ, tôi muốn yêu cầu nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng tới lần trị liệu tiếp theo.”

“...” Câu thoại này chỉ có thằng ngu mới tin?

“Vậy mau đi nghỉ ngơi đi!” Hạ Hoàng Tuyền vội chạy lại gần, luống cuống tay chân xem xét tình hình của Thương Bích Lạc, phát hiện không có chuyện gì lớn làm ảnh hưởng tới đợt trị liệu tiếp theo thì mới yên tâm, tức thì tức, cô không thể vì cái này mà hi vọng Ngôn Tất Hành từ đây thiếu mất một cái chân.

“...” Hóa ra có người ngốc như thế thật à!

Tuy là nói thế, Ngôn Tất Hành lại thấy lòng ấm áp dào dạt, anh ta biết rõ trực giác của cô cực kỳ nhanh nhạy, tình huống bình thường sẽ lập tức nhận gia tên gia hỏa A Thương này đang giả bệnh, nhưng giờ lại dễ dàng bị che mắt, không phải có một câu nói là ‘quan tâm sẽ bị loạn” à? Nhưng mà, cảm giác bị quan tâm cũng không tệ. Nhưng vẫn phải nói lại, lợi dụng điểm này mà lừa gạt một lát dịu dàng của muội tử thật sự không thành vấn đề à A Thương? Ngôn Tất Hành chỉ thấy cạn lời, thật sự không biết nói anh là tên đàn ông đáng sợ hay đáng thương đây.

Sau một hồi, Thương Bích Lạc và Hạ Hoàng Tuyền bĩnh tĩnh quay về nhiệm vụ, tập trung bắt đầu trị liệu, lại còn thành công làm đoạn đối thoại này với cô gái.



“thật sự không cần nghỉ ngơi một chút nữa à?”

“Đừng lo lắng, tôi không sao.”

Ngôn Tất Hành lặng lẽ ôm bụng, làm sao bây giờ? đã quen với hình thức ở chung lúc trước của hai đứa này rồi, nhưng đối thoại như thế này làm anh ta có hơi chút...Có vẻ muội tử vô tình thôi, nhưng mà nhìn ánh mắt A Thương mơ hồ nhộn nhạo kia, quả đúng là nằm mơ mới có cái đãi ngộ này! Mơ cái giấc mộng đáng khinh này vẫn ổn cơ à? Nếu bị muội tử nghe thấy nhất định sẽ bị đánh chết mất! Mình nên tố giác hay không nên đây, nên hay không nhỉ, nên hay không?

Dẫu sao, cứ ân ân ái ái trước một con cẩu độc thân đúng là không phúc hậu!

Dù lúc này nội tâm ba người giờ đang là gió mây vần vũ thì chân Ngôn Tất Hành vẫn thắng lợi chữa khỏi, sau khi được sự cho phép của Thương Bích Lạc, anh ta đứng lên, nhảy tại chỗ cả một lúc, lại làm thêm một vài động tác yêu cầu độ khó cao, mới vừa lòng gật đầu, khích lệ “bác sĩ”: “Mẹ tôi từ giờ không phải lo tôi nghịch dại nữa rồi!”

“...”

“Phụt!” Hạ Hoàng Tuyền bật cười, đưa tay che miệng.

“Ấy? Cười rồi!” Ngôn tiểu ca vui mừng xán lại gần, vươn tay xoa đầu cô, “Muội tử hết giận rồi?”

“...” Đúng rồi! cô vốn đang tức mà, kết quả lại đi ôm chân giúp tên này... Ôm một hồi liền quên mất, vì thế xoay đầu, “Bỏ ra, tay bẩn chết đi được!”

“Muội tử à, thứ cho anh nói thẳng... Đầu cô còn bẩn hơn cả tay anh đấy...”

“Lăn!!!” Có ai nói chuyện với con gái như thế hả? Hỗn đản này xứng đáng cô đơn cả đời!

“Vết thương trước kia cũng không chuyển biến tốt đẹp đúng không?” Thương Bích Lạc đột nhiên mở miệng hỏi câu này.

Ngôn Tất Hành nao nao: “Cậu nhìn ra rồi?”

“Ừ, thỉnh thoảng lúc đi bộ chân trái có chút không tự nhiên.” Đối với Thương Bích Lạc có sức quan sát vô cùng mạnh này, biết được chuyện này cũng không có gì khó khăn.

“thật là, cái gì cũng không gạt được cậu.”

Ngôn tiểu ca vừa nói, vừa nhún vai cười, Hạ Hoàng Tuyền nhìn thấy trên mặt anh ta là biểu cảm hoài niệm điều gì đó, cô không khỏi nhìn về phía Thương Bích Lạc, hơi hé miệng, muốn ngắt cuộc đối thoại, lại đối diện với ánh mắt của Thương Bích Lạc, đối phương thập phần ăn ý mà cong cong khóe miệng với cô, rất hiển nhiên, anh cũng không định tiếp tục nói thêm về đề tài này.

không biết vì sao, Hạ Hoàng Tuyền có chút hoảng hốt, anh có phải hiểu cô quá mức rồi không? Cái gì cũng chưa nói mà đã hành động rồi?

Nếu là trước đây thì không sao cả, nhưng giờ...cứ cảm thấy...cô cảm thấy được một chút nguy cơ rồi.

“Xem ra, năng lực trị liệu của tôi không có tác dụng với vết thương cũ.” Đối với anh, hai chân này giống nhau. Rốt cuộc khoảng cách giữa vết thương cũ và mới là bao nhiêu lâu thì cần phải trải qua thí nghiệm, nên bắt đầu từ tay hay đùi đây? Hoặc là tay trái hay tay phải nhỉ? Ổn không ta?

Thanh niên vừa nghĩ, ánh mắt nhân tiện lượn qua khắp người “cơ thể thí nghiệm tự nhiên” kia.

Nháy mắt Ngôn Tất Hành cảm thấy mình cứ như con sơn dương bị sói hoang theo dõi, anh ta vô thức rùng mình một cái, anh ta thật sự không phải gay đâu, thật đấy! Vì thế quyết đoán chuyển chủ đề: “Đúng rồi, muội tử, dị năng của em là gì thế?”

“Em?” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, “Cái đấy nhìn thế nào?”

“Hở? không thấy à?” Ngôn Tất Hành cũng bị câu trả lời của cô làm cho kinh ngạc, “Cảm giác như hệ thống đi kèm một chương trình, căn bản không cần nhìn đã biết nên sử dụng như thế nào.”

“...Em chắc là...không có thì phải?” cô gãi gãi má, theo đạo lý mà nói, cô không chỉ hít thở không khí ở đây còn bị vua zombie hung hăng cào cộng cắn cho mấy phát, hẳn cũng bị lây nhiễm rồi. Nếu giờ còn chưa thăng, hẳn phải có dị năng chứ nhỉ? Nhưng trên thực tế cô lại không có cảm giác như Ngôn Tất Hành miêu tả.

Có? Hay là không có? Vấn đề rồi đấy!

“Nhưng mà, anh thấy cô không có dị năng vẫn tốt hơn.”

“Hở? Vì sao?”

“không có dị năng đã lợi hại như vậy rồi, còn có dị năng nữa thì có để người sống không! Đúng không, A Thương?”

Thương Bích Lạc hơi mỉm cười: “Hoàng Tuyền, nghe rõ chưa? Đây gọi là chủ nghĩa đàn ông.”

“...”



Em gái anh! Tôi là đang an ủi muội tử có được không? Có tên hỗn đản bỏ đá xuống giếng như cậu à! Tôi không tin gia hỏa nhà cậu không vì điểm này mà thở phào nhẹ nhõm, tôi nguyền rủa cậu mỗi ngày đều bị bạo lực gia đình!

May mà Hạ Hoàng Tuyền không tính toán lằng nhằng trên mặt này, ngược lại vô cùng tò mò hỏi: “anh biết dị năng của mình dùng thế nào không?”

Dị năng hệ hỏa tuy là cô chưa từng tận mắt nhìn qua, nhưng cũng từng đọc trong một vài tiểu thuyết, chỉ có thể nói, trong lòng người đàn ông luôn có một giấc mộng làm pháp sư, mà các pháp sư trong văn học thì hơn 50% đều là hệ hỏa, cái gì mà tường lửa này, rồi còn vòng lửa bảo vệ, đốt Bát hoang này, kỹ năng dùng một cái là cả trời vừa ngầu vừa đẹp, nhưng vấn đề là, cái quả cầu trong lòng bàn tay Ngôn Tất Hành hình như có hơi nhỏ nhỉ?

“Cái này à...” Ngôn Tất Hành nghiêng nghiêng đầu, “Đại khái là dùng để châm thuốc thôi?”

“...Này!”

“nói đùa nói đùa thôi...” Ngôn Tất Hành xua xua tay, lòng bàn tay mở ra, giống như những tia sáng đầu tiên nở rộ trong đêm đen tĩnh lặng, một ngọn lửa bừng lên tựa như đóa hoa nở rộ trong bàn tay anh ta, nhìn thật mỹ lệ, nhưng ai cũng hiểu rõ, chút lửa này cũng có thể làm lửa cháy lan rộng đồng cỏ.

Sau đó, thanh niên có ý định cho nó giảm xuống, ngọn lửa dần nhỏ hơn, tập trung chút áp lực, cuối cùng biến về hình dạng quả cầu như lúc trước. Tuy không lớn, cô lại có thể cảm giác được trong đó chứa đựng nguồn năng lượng to lớn. trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói, cái này đúng là một quả lựu đạn.

Sau khi làm xong bước này, Ngôn Tất Hành nhìn hai bên trái phải, tìm cả nửa ngày, anh ta đột nhiên nhặt một cánh tay zombie xanh đen từ dưới đất lên, làn da cứng rắn, bàn tay mở rộng. anh ta cầm cánh tay múa may vài cái, rồi đột nhiên ném quả cầu trong tay lên cao, cánh tay kia đánh một phát!

Quả cầu lửa bị nén lấy tốc độ sét đánh xoay tròn bay ra ngoài, đập mạnh vào tảng đá mà anh ta coi là mục tiêu, chỉ nghe tiếng “Bùm!!!”, nháy mắt tảng đá đã bị đập thành một cái lỗ lớn.

“...Cái này là...” Hạ Hoàng Tuyền cứ cảm thấy tư thế này quen quen.

“Tennis?” Nhưng Thương Bích Lạc đã nói ra trước.

Ngôn Tất Hành nhếch miệng cười, theo thói quen gác cái “vợt tennis” chính là cánh tay zombie kia lên vai, giơ ngón tay cái chỉ mình, “Đây chính là nghề của anh đây đấy.” Cái giọng kia muốn khoe khoang bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

“Vợt, hoàng tử quần vợt?” Hạ Hoàng Tuyền hỗn độn trong gió, phong cách không đúng lắm!

“Hử? anh biết anh đây đẹp trai rồi, nhưng mà hoàng tử gì đó...Em gái đúng là có mắt nhìn đấy!”

“...” Được rồi, dù sao có chuyện gì hiếm lạ thì xảy ra trên người gia hỏa này cũng không có gì kỳ lạ.

Thêm nữa, Thương Bích Lạc có khả năng chữa bệnh, Ngôn Tất Hành biến thành hoàng tử tennis cũng không quá kỳ quái lắm nhỉ?

Bình thường, tất cả đều bình thường! (lời nhủ của một thanh niên đã vỡ nát tam quan)

không bình thường là thế giới này!

Vì thế Hạ Hoàng Tuyền trong bất tri bất giác, tư tưởng đã lượn về hướng thứ ‘hai” kia, mà tên đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn không cảm giác được, tiếp tục nói: “Dựa theo võng du mà nói, đội ngũ của chúng ta, muội tử chính là MT (khiên chắn thịt máu trâu) thêm DPS gần (người đánh tiên phong), anh chính là DPS xa, là hoàng tử bắn tên siêu soái ấy, A Thương ấy à...”

“Là gì?”

“Vú em!”

“Phụt!” cô gái không khỏi tưởng tượng tạo hình Thương Bích Lạc khi thành vú em, rồi sau đó cả người đều bất ổn, cái từ này thật sự vô cùng không hài hòa. Thương Bích Lạc dùng bộ ngực sữa để đút sữa gì đó...há há há há há!

“Hoặc là, tiểu hộ sĩ tòng quân?” Ngôn Tất Hành lại đưa thêm một khả năng nữa.

“...Đừng phá nữa!” Thương Bích Lạc mặc váy y tá...Hình như đáng yêu ngoài dự đoán ra phết, từ từ! Sao mày lại nghĩ như thế hả? Phủi phui, phủi bỏ cái tạo hình thiên sứ áo trắng đó đi!

“...” Hai – cái - đứa - ngớ - ngẩn này!

Gân xanh trên trán Thương Bích Lạc giừn giựt, tuy biết hai tên gia hỏa này không có ác ý gì, nhưng tình cảnh này, làm anh không tự giác nhớ tới ký ức kinh khủng nào đó, xe nôi đó...anh tuyệt đối không muốn nhớ lại!

Dường như lần đó cũng là do tên Ngôn Tất Hành gây họa...

Thanh niên híp mắt, nhìn chăm chăm vào tên tội ác tày trời nào ấy, trong lúc bất giác, dây leo vốn quấn quanh xương quai xanh anh lại lần nữa động đậy, theo cái cổ trắng nõn một đường quấn lên, lần nữa xuất hiện bên gương mặt phải tuấn mỹ của anh.

Hạ Hoàng Tuyền là người chú ý điểm này đầu tiên, cô hơi kinh hãi, không đợi nói cái gì, đột nhiên nghe thấy Ngôn Tất Hành bên cạnh phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

cô bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Ngôn Tất Hành vốn đang cười ngả nghiêng vậy mà bị mấy dây leo xanh đậm đột nhiên xuất hiện trên mặt đất treo ngược lên, anh ta vừa giãy dụa vừa gào to: “Tôi biết mà...Quỷ xúc gì đó quả nhiên là hệ xúc tua!”

“...” Đại ca, thời điểm thế này rồi mà anh còn dám nói cái này nữa à?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook