Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 279: Báo thù thành công… Rồi sao?

Tả Nhi Thiển

27/12/2018

Trên tờ báo là một cái tựa đề lớn còn có cả hình chụp rõ ràng được đưa tới trước mặt Ôn Ngữ, Liên Hoa giữ tờ báo để cho bà ta có đủ thời gian mà đọc, mỗi một trang đều dừng lại thật lâu mới lật sang tờ tiếp theo, cố gắng để cho bà ta đọc không sót một chữ nào.

“Này… những thứ này là cái gì?” Ôn Ngữ nhìn chằm chằm vào những tờ báo kia, sắc mắt tái nhợt kinh ngạc, bà ta vừa nhìn thấy cái gì, chuyện bà ta bảo Như Cảnh đi tìm đàn ông sao có thể bị lộ ra ngoài được! Những hình ảnh này, tin tức này là chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng bà ta đã sắp xếp mọi chuyện đến giọt nước cũng không lọt, rõ ràng không thể nào có chứng cớ lưu lại được!

Bỗng nhiên, bà ta liều mạng vùng vẫy thét lớn: “Con tiện nhân, có phải là mày hãm hại Như Cảnh không, tờ báo này có phải là mày cho người thiết kế ra không? Mày muốn tao tin vào những gì trên đó viết đúng không, tao nói cho mày biết, tao sẽ không tin đâu! Như Cảnh rõ ràng còn đang yên ổn làm thiếu phu nhân nhà họ Đỗ, căn bản là không có những tin tức này, con bé không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, mày cút ngay cho tao!”

“Xem xong rồi?” Liên Hoa cất tờ báo đi, sau đó mới đưa báo cáo giám định ra cho Ôn Ngữ xem: “A, còn có cái này mới là quan trọng nhất, đây là giấy giám định và chứng tử từ phía cảnh sát, bệnh viện đã giám định DNA của bà và người chết, chứng thực là có quan hệ mẹ con.”

“Ý mày là gì?” Ôn Ngữ hoảng sợ, dùng hết sức hét lên: “Tao và người chết nào, tao và ai có quan hệ mẹ con! Tao chỉ sinh ra có mình Như Cảnh là con gái, rốt cuộc mày ở đó nói nhăng nói cuội cái gì đấy!”

“Đúng, chính là Ôn Như Cảnh, cô ta chết rồi, bị thiêu chết!” Liên Hoa như thể đang nhắc tới một người hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng nói: “Ở hiện trường vụ hỏa hoạn, cảnh sát phát hiện một một thi thể bị cho là kẻ tình nghi, đó là một người phụ nữ mang thai ba tháng, bị thiêu cháy đến không nhìn ra bộ dạng. Đây là kết quả giám định DNA từ di thể của cô ta và bà, nếu như bà không có người con gái thứ hai, thì người phụ nữ và đứa trẻ bị thiêu cháy trong bụng cô ta kia, chính là Ôn Như Cảnh.”

“Mày lừa tao, mày nói láo!” Cổ tay của Ôn Ngữ do giãy giụa nên bị sợi dây trói cứa thành mấy vệt máu, mắt bà ta mở lớn đến lồi hết ra ngoài, cố hết sức để đoạt lấy tờ giấy kết quả giám định: “Như Cảnh của tao làm sao có thể chết được! Cái loại tiện nhân như mày không được rủa con tao! Con bé không thể gặp chuyện gì được, đứa bé trong bụng nó là cháu đích tôn nhà họ Đỗ, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được, làm sao bị chôn sống trong lửa cháy được!”

“Bà biết, là tôi không có nói láo mà.” Liên Hoa đặt tất cả tập tài liệu trong tay ở trên đầu giường của Ôn Ngữ, đứng dậy nói: “Bà từ từ xem đi, cũng có thể hỏi thăm bác sĩ hay bất cứ ai, trước khi cưới, Ôn Như Cảnh phóng đãng đến mức nào, đứa con cô ta đang mang trong bụng hoàn toàn không phải là của Đỗ Yến Thừa, những chuyện này cả thành phố K đều biết, cũng bởi vì chuyện này vỡ ra, Ôn Như Cảnh mới có thể bị bức đến đường cùng, cô ta phóng hỏa tự thiêu, đã chết gần một tuần rồi.”

“Không… Không phải vậy, Như Cảnh sẽ không chết, con bé còn phải cứu tao ra ngoài, đúng, con bé còn phải cứu tao ra…”

“Ôn Ngữ, đây đều là lỗi của bà!” Liên Hoa hạ mắt nhìn Ôn Ngữ, lời nói rơi xuống nặng như một quả cân: “Ôn Ngữ, Ôn Như Cảnh lợi dụng đứa bé trong bụng là chủ ý của bà đúng không? Bởi vì chủ ý của bà, cô ta mới có vết nhơ này! Sau khi chuyện bị lộ ra, cô ta bị vạn người phỉ nhổ! Bà cũng biết, ông cụ nhà họ Đỗ kinh khủng thế nào rồi phải không? Cô ta có thể sống yên ổn ở nhà họ Đỗ được sao! Cũng bởi vì bà, mà Ôn Như Cảnh bị chết, con gái duy nhất và cháu ngoại bà đều bị chôn sống trong lửa rồi…”

“Không…” Ôn Ngữ rống lên một tiếng đến tê tâm liệt phế, nghe thấy lời Liên Hoa nói mặt bà ta không ngừng nhăn nhúm, lại nhìn những tài liệu để trên giường, bà ta đã hoàn toàn hóa điên rồi!

Bà ta tin, bởi vì tờ báo này là sự thật, tất cả những gì Liên Hoa nói đều là sự thật! Lúc đó, tất cả đều là chủ ý của bà ta, là bà ta đã sắp xếp tất cả đàn ông cho con gái, chuyện xảy ra như thế nào, ở trên báo không ngừng tố giác gièm pha những chuyện về Như Cảnh, như vậy con bé thật sự đã từng bước bị dồn đến đường cùng!

Mà chuyện này, ngay từ đầu, đều là lỗi của bà ta…

“Ha ha ha ha, hi hi hi hi, lỗi của tôi, tôi đã giết Như Cảnh, ha ha, tôi không giết con bé!” Qua một lúc, toàn thân Ôn Ngữ chợt sụp xuống, trong mắt bà ta như thể xuất hiện ảo ảnh, nụ cười kì dị kêu lên: “Con gái ngoan, mẹ thấy con rồi, mẹ dẫn con đi chơi, ha ha ha ha!”



“Tạm biệt, Ôn Ngữ, tôi cũng sẽ không đến thăm bà nữa! Không, phải nói là, sẽ không bao giờ có người tới thăm bà nữa. Bà phải ở lại nơi này mãi mãi, tất cả chi phí sẽ do tôi chi trả… Bà sẽ không được chết, cho dù bà có tự sát, cũng không thể chết…”

Thì thầm những lời này xong, Liên Hoa nhẹ nhàng xoay người, từ từ đi ra ngoài.

Kích thích như vậy là đủ rồi! Tinh thần của Ôn Ngữ đã bị đả kích đến thất thường rồi, sau này, sẽ để cho sự đả kích này từ từ ăn mòn bà ta, cuối cùng trở thành mũi khoan vào tim gan khiến bà ta điên cuồng!

Đây là sự trả thù cuối cùng của cô, vì sự phản bội trong quá khứ, vì bất hạnh của hiện tại, cô sẽ không bao giờ mềm lòng với kẻ thù của mình một chút nào nữa! Ôn Như Cảnh may mắn có thể chết rồi, như vậy, sẽ để cho cuộc sống tương lai dài dằng dặc của Ôn Ngữ, vĩnh viễn phải sống trong tự trách đến phát điên đi!

Liên Hoa ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ đang đứng đợi trước cửa vội vàng tiến lên khóa chặt cửa phòng bệnh lại. Anh ta rõ ràng nghe thấy tiếng rống điên cuồng bên trong truyền ra, nhưng cũng không dám hỏi thăm lấy một câu. Ôn Ngữ trong phòng bệnh kia là kẻ thù của vị tiểu thư trước mặt này, ân oán của nhà giàu quyền thế đầy rẫy âm mưu quỷ kế, không phải là thứ mà một bác sĩ nho nhỏ như anh ta có thể hỏi đến.

“Bác sĩ, về sau nhờ anh giúp tôi chăm sóc cho Ôn Ngữ, chăm sóc cho bà ta thật tốt.” Liên Hoa lấy một tờ chi phiếu từ trong túi ra, hào phóng viết lên một con số, đưa cho bác sĩ: “Đây là thù lao cho một tháng, chỉ cần anh không để cho bà ta được chết, mỗi tháng anh đều có thể đến chỗ tôi nhận khoản tiền này.”

Bác sĩ khiếp sợ nhìn chuỗi số 0 trên chi phiếu, nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng nghiêm túc gật đầu. Anh ta không có khả năng cự tuyệt con số mê người này! Hơn nữa, yêu cầu của vị tiểu thư này cũng chỉ là chăm sóc tốt cho Ôn Ngữ, không được để cho bà ta chết, chứ không phải đẩy bà ta vào chỗ chết! Cái này cũng không có gì trái với đạo đức nghề nghiệp của anh ta, anh ta sẽ dùng hết khả năng để cố gắng hoàn thành nhiệm vụ này!

Sắp xếp xong xuôi, Liên Hoa nhẹ nhàng đi ta khỏi bệnh viện. Chuyện có thể làm cô đều đã làm, mối thù trong lòng kéo dài suốt bốn năm, cô đã báo thù thành công.

Thật sự là thành công?

Cô đoạt lại được Liên thị của cha, đoạt lại được tài sản trước kia. Kẻ thù đáng hận nhất là hai mẹ con nhà họ Ôn, thì một người đã chết, một người sống quãng đời cuối cùng trong bệnh viện tâm thần! Đây chính là thành công sao?

Nhưng nếu như có thể, cô nguyện ý dùng tính mạng của Ôn Như Cảnh để đổi lấy sự khỏe mạnh cho Triển Thiếu Khuynh! Cô tình nguyện để cho kẻ thù còn sống, cũng không muốn anh bị liệt cả đời! Mặc dù Tố bảo đảm có thể chữa trị được cho anh, nhưng nào ai có thể biết, rốt cuộc có thể khiến cho Thiếu Khuynh khỏi hẳn được hay không ...

Liên Hoa đang thất thần trầm tư, một giọng nói sau lưng cô vang lên: “Liên Hoa?”

Liên Hoa xoay người lại, nhìn thấy là người quen, cô dừng bước, khẽ cau mày lại: “Đỗ Yến Thừa? Sao anh lại ở đây?”



“Tôi… Tôi tới đây tìm Ôn Như Cảnh!” Nói đến cái tên này, trên khuôn mặt nho nhã của Đỗ Yến Thừa hiện lên vẻ âm trầm và ác độc: “Tôi muốn tìm cô ta tính sổ, tìm cô ta để báo thù!”

“Anh? Anh tìm cô ta để báo thù?” Liên Hoa sững sờ: “Anh còn chưa quên được chuyện của cô ta sao? Anh càng cố chấp, dư luận sẽ càng không bỏ qua cho anh.”

Ôn Như Cảnh đã chết, Ôn Ngữ cũng đã hóa điên, trong lòng Liên Hoa giống như đã quét sạch chuyện báo thù, so với hai kẻ thù đã bị báo ứng kia, Đỗ Yến Thừa đứng trước mặt cô thuần khiết như thiên sứ, khiến cho cô hoàn toàn không có tâm tình đối phó với anh ta.

“Không,… không phải vì chuyện kia…” Mặt Đỗ Yến Thừa càng đen hơn, anh ta hận đến cắn răng mà nói: “Tôi tới tìm cô ta là vì ba tôi! Cô ta đâm ba tôi bị thương, hiện giờ tôi muốn tìm cô ta, là để báo thù cho ba!”

“Cô ta…” Liên Hoa kinh ngạc: “Ôn Như Cảnh đâm ba anh bị thương! Chuyện khi nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Yến Thừa và Liên Hoa cùng đi đến một vườn hoa nhỏ, anh ta trầm mặt, giống như thể rốt cuộc cũng tìm được người cùng cảnh ngộ để bày tỏ, nói cho Liên Hoa đầu đuôi câu chuyện.

Những ngày này, anh ta đang làm thủ tục xuất ngoại, ra nước ngoài định cư. Sáu ngày trước khi anh ta về nhà, thấy cửa nhà để xe vẫn mở, vì vậy mới vội vàng vào nhà kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra, kết quả phát hiện ba anh ta ngã trong phòng, cả người đầy máu, trên đất đầy vết máu, còn Ôn Như Cảnh vốn nên ở trong phòng thì không thấy bóng dáng đâu!

Anh ta cuống cuồng đưa ba đến bệnh viện để cứu chữa. Thật may vết thương không bị trúng chỗ hiểm, mặc dù bị đâm nhiều vết dao trên người, nhưng nhờ kịp thời phát hiện, còn chưa đến mức bỏ mạng. Nhưng bởi vì lần kích thích đột ngột này nên ba anh ta đã bị xuất huyết não, trúng gió bị liệt nửa người, có lẽ cả đời cũng không thể bình phục…

Hai ngày nay ông cụ vừa mới tỉnh lại, trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh mới nhẹ nhàng kể lại chính Ôn Như Cảnh đã đâm ông bị thương. Cho nên Đỗ Yến Thừa vẫn luôn tìm kiếm cô ta, thề phải bắt cô ta về quy án, báo thù rửa hận cho ba!

Liên Hoa liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau. Hóa ra là như vậy, sau khi Ôn Như Cảnh đâm ông cụ nhà họ Đỗ bị thương, liền lái xe tới phóng hỏa biệt thự nhà họ Liên, sau đó cô ta cũng đưa luôn tính mạng mình vào trong đó…

Có thể tưởng tượng ra, Ôn Như Cảnh rơi vào trong sự hận thù của ông cụ nhà họ Đỗ, đã phải chịu đựng đủ loại hành hạ, Ôn Như Cảnh lại không diệt vong ở trong sự trầm mặc, mà là bộc phát ở trong sự trầm mặc. Có lẽ cô ta hoặc là không làm, còn đã làm thì sẽ làm tới, đã đâm bị thương một người, sẽ không sợ việc phóng hỏa giết những người khác, nên mới có thể độc ác muốn tiêu hủy cả tòa biệt thự!

Một đêm kia, Ôn Như Cảnh đã điên cuồng, toàn bộ sự độc ác bị đè nén và ý định giết người của cô ta đã va chạm nhau, phát nổ, tạo thành một trận bi kịch lẫn thảm án!

“Liên Hoa, cô tới đây làm gì, là để gặp Ôn Ngữ sao?” Đỗ Yến Thừa nói chuyện xong, có chút nóng nảy hỏi: “Tôi vẫn không thể tìm được con tiện nhân Ôn Như Cảnh kia, cho nên muốn tới đây thử chút vận may. Nói không chừng cô ta trốn ở đây, nhưng bệnh viện có lệnh cấm thăm Ôn Ngữ, tôi trước sau đều không thể vào được…”

“Yến Thừa, nể tình chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm nay, tôi nói cho anh biết.” Liên Hoa thở dài một tiếng, đối với Đỗ Yến Thừa tựa như một đóa hoa được trồng trong nhà kính này, cũng chưa từng có ý làm tổn thương tới con người của cô. Xét trên phương diện nào đó mà nói, thì anh ta cũng coi như là người bị hại, cô quyết định tiết lộ cho anh ta một chút: “Ôn Như Cảnh đã chết rồi, sau khi đâm ba anh bị thương, cô ta đã chạy tới biệt thự nhà họ Liên để phóng hỏa. Nhà của tôi bị thiêu thành một đống hoang tàn, mà cô ta, cũng đã chôn thân trong trận lửa lớn ấy rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook