Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng

Chương 80: Chương 27.4

Phượng Hiểu Ly

12/11/2016

Edit: Hạ Anh

Beta: Nửa Vời

Trác Nhất Phong có chút không đành lòng, thế nhưng thật sự ông không muốn khi nhìn lại thấy An Bảo Bối độc thân sinh hoạt một thân một mình, bị kẹp ở hai đầu, nhìn Cục Cưng giả bộ không quan tâm, ông cũng đau lòng dữ dội, bầu không khí vừa rồi rất vui vẻ, thế nhưng đột nhiên yên tĩnh khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Trong lòng Trác Văn Dương cũng nghẹn đến lợi hại, nếu như phản đối An Bảo Bối coi mắt, bàn chuyện tái hôn, ngoại trừ Cục Cưng giơ tay, rõ ràng bốn người cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, tại sao còn muốn một người khác xuất hiện trong nhà?

"Cha, hay là để cục cưng về nhà trước đi, ở chỗ này nói chuyện không không tiện, hơn nữa bây giờ hẳn là chị cũng nên về nhà rồi đúng không? Để chị nhìn cục cưng một chút rồi nói sau." Không chịu được không khí như vậy, Trác Văn Dương mở miệng, Trác Nhất Phong gật đầu đồng ý nói, "Đúng vậy, cục cưng, đợi về nhà rồi nói sau."

"Vâng, được ạ"

Sau khi cửa thang máy kêu 'Đinh- -' một tiếng thì lập tứcmở ra, cục cưng nhìn người vừa xuất hiện, thiếu chút nữa bị dọa sợ, Dập Dập, lại là Dập Dập, không phải anh phải về nhà sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ?

"A!" Dập Dập giơ tay lên, mặt không chút thay đổi nói, "Chào buổi tối."

Chào buổi tối cái đầu của anh! Cục cưng muốn rống lên với Dập Dập, tên khốn kiếp này, đột nhiên xuất hiện ở nơi này để làm cái gì?

Chẳng lẽ muốn vạch trần việc bọn họ lén lút tới thành phố A tìm cha trước mặt Trác Nhất Phong sao?

"Cậu là..." Trác Nhất Phong nhìn tiểu quỷ xuất hiện từ trong thang máy, rõ ràng từ trước đến nay cũng chưa từng gặp qua, vì sao cậu bé lại làm người ta có cảm giác, hình như bọn họ quen biết nhau.

"Chào ông." Dập Dập theo quy củ khom lưng thăm hỏi Trác Nhất Phong, "Tên con gọi là Giản Sách, cũng có thể gọi Dập Dập, bỗng nhiên gặp mặt mong được quan tâm nhiều."

" Ồ..." Suy nghĩ của Trác Nhất Phong có hơi chuyển biến không kịp, thật sự đến cùng không rõ đứa bé này là ai?

"Cậu là… Cậu rốt cuộc là..."

"Con là..."

"Anh ấy là bạn trai con!" Cục cưng cắt đứt lời của cậu.

"Nam... Bạn trai? !" Không chỉ người của Trác gia kinh ngạc, ngay cả Dập Dập thiếu chút nữa cũng bị lời nói bạn trai trong miệng cục cưng làm sợ hết hồn, này này này, quan hệ của hai người bọn họ, khi nào thì nhiều một chút?

Cục cưng buông lỏng tay Trác Nhất Phong, đi đến bên người Dập Dập trước mặt một đám người đã hóa đá, thân mật ôm lấy cánh tay của cậu, dáng vẻ tươi cười sáng lạn như hoa, "Đúng vậy, bạn trai, gặp nhau ở thành phố A của Australia, chúng con đã lui tới vài ngày, cũng là anh ấy đưa con xuống dưới lầu, con nghĩ anh ấy đột nhiên tới tìm con, là vì nhớ con? Anh nói đi? Dập Dập oppa?"

Oppa? Khi nào thì tên anh đây dùng tiếng Hàn thay thế?

Dập Dập ma sát cánh tay của mình, đột nhiên cậu cảm thấy quá lạnh, làm sao bây giờ?

"Bạn trai? !" Hầu như người lớn gào lên, ai có thể nói cho bọn họ biết đột nhiên xuất hiện những chuyện này đến cùng chuyện gì xảy ra?

"Đúng vậy, bạn trai." Cục cưng lần nữa tủm tỉm cười xác nhận với bọn họ, chống chọi bả vai Dập Dập xoay người sang chỗ khác, hung ác trừng mắt cậu, hạ giọng nói, "Em biết anh cũng không có ý tốt, kết quả quả nhiên cũng giống em, nói cái gì tha em một mạng, em xem anh đến điều tra ? Có phải muốn nói cho ông ngoại bọn họ, sự thật em đi tìm Vinh Ninh hay không?"

"Chậc..." Dập Dập chép miệng, "Anh đã nói rồi? Cái gì gọi là không phân biệt tốt xấu, không nhìn được lòng tốt của người khác?"

Cậu không cần phải dùng thủ đoạn hạ lưu này đối với cục cưng, muốn làm cho cục cưng ngoan ngoãn thần phục, nhưng biện pháp của cậu đối với bé còn nhiều mà, tuyệt đối không cần trực tiếp như bây giờ.

"Anh nghĩ rằng em sẽ tin tưởng anh sao? Quỷ phúc hắc ích kỉ!" Cục cưng khẳng định nói, Dập Dập tuyệt đối không đơn giản giống như bề ngoài của anh, trên thực tế đầu óc cất giấu cái gì, ai biết? Tóm lại, lời của anh là hoàn toàn không thể tin, bé không có ngu mới như vậy , tin tưởng anh một lần lại một lần.

"Ơ, danh hiệu anh thế mà cũng giống." Dập Dập nửa đùa đẩy cánh tay của của bé ra, vươn tay vỗ vỗ vào qua bả vai của cục cưng bị đụng vào , nhẹ giọng nói, "Bẩn."

Bẩn? ! Cục cưng hai mắt trừng rất tròn, tên tiểu tử thúi này... Bé không để yên cho cậu!

"Cái kia... Bạn trai?" Mấy người lớn hiền lành, vừa rồi trong lúc Dập Dập cùng cục cưng hai nguời chán ghét đối phương, cũng theo lời cục cưng ba chữ bạn trai ( bạn trai= 男朋友), ở trong mắt người lớn, thành nam nữ liếc mắt đưa tình.



Chẳng qua là đến trả lại dây chuyền , thật không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, thế nhưng cậu trở thành bạn trai trong miệng cục cưng. Sớm không có, cậu đối với xưng hô kia cũng không có gì hứng thú, chẳng qua là cảm thấy lời nói tự cho mình là bạn trai của cục cưng, có lẽ sẽ đụng tới việc hay mà thôi.

Dập Dập ung dung nhìn cục cưng một cái, đột nhiên trong lúc đó, bỗng nhiên nở nụ cười với bé, tuy nói nụ cười kia có chút dịu dàng cùng đẹp mắt, cục cưng nhìn lại cảm thấy trên người đều nổi da gà, Dập Dập lại đang suy nghĩ những thứ gì.

"Đúng vậy." Dập Dập quay mặt sang, về phía mấy người lớn mộc mạc kia, "Con là bạn trai cục cưng, Dập Dập, cũng có thể gọi con là Giản Sách, lần đầu gặp mặt mong quan tâm nhiều."

Bạn trai... Ngay cả kia đứa bé trai kia cũng thừa nhận là bạn trai cục cưng?

Tri giác bị chậm trước tiên chính là Trác Văn Dương, kéo cánh tay cục cưng qua, túm sang một bên, nhìn trái nhìn phải, xác định không người nào có thể nghe được, mới hạ thấp giọng nói với bé.

"Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Con vốn không có đi Australia, làm sao con có thể kết giao bạn trai? Nói rõ, đứa bé kia đến cùng là ai? Chẳng lẽ là người bên phía Vinh Ninh?"

"A!" Cục cưng sắp phát điên điên ,"Con cũng không biết!"

"Con còn có thể không biết ? Con trở về thì trở về, làm sao người bên Vinh Ninh cũng mang về? Nếu nó ở trước mặt ba và chị nói những lời linh tinh, cục cưng, hai người chúng ta hoàn toàn chết."

"Con biết rõ, nhưng mà..." Cục cưng buồn bực, nhưng rốt cục không biết nói thế nào với Trác Văn Dương, nhìn thoáng qua, hiện tại Dập Dập đang cùng Trác Nhất Phong trò chuyện với nhau thật vui, rối rắm sắp khiến tóc mình rụng hết,"Dù sao cũng chính là như vậy , con đi xem anh ấy, mong anh ấy không nói những chuyện không nên nói trước mặt ông ngoại."

"Cục cưng... Bảo..."

Trác Văn Dương thở dài một hơi, vốn tưởng rằng sau khi trở về cục cưng, anh liền phóng thích , lại không nghĩ rằng lại xuất hiện bạn trai nhỏ.

Mới vừa rồi bởi vì Dập Dập xuất hiện mà Trác Nhất Phong và quản gia Bonaparte chậm chạp như đầu gỗ không thể tin được, anh mới cùng cục cưng nói vài lời ? Thế nhưng tên nhóc kia đã hòa mình cùng Trác Nhất Phong, tên nhóc kia, chỉ nhìn bề ngoài thật sự không ra, không nghĩ tới bộ dạng ít nói, mà lại là cao thủ xã giao.

.

Trác Văn Dương sửa sang lại tây trang đi qua, tên nhóc kia, quả nhiên không thể khinh thường.

"Đúng vậy, ở trước mặt của con thế nhưng cục cưng nhắc tới ông, nói ông là ông ngoại tốt nhất trên thế giới này." Trên mặt Dập Dập không có một tia thương cảm,"Lúc mẹ con còn rất nhỏ, ông ngoại cũng đã qua đời, từ nhỏ con cũng chỉ nhìn khuôn mặt của ông ngoại qua tấm hình, còn chưa từng có gặp qua ông ngoại, cục cưng đúng thật là hạnh phúc."

"Ai, đứa bé này thật đáng thương." Trác nhất Phong thở dài, câu nói kia quả nhiên ứng nghiệm, đứa bé không có ông ngoại như cọng cỏ, trong mắt Trác Nhất Phong , chợt lóe lên một tia thương tiếc, "Không sao, về sau ta chính là ông ngoại Dập Dập, về sau nếu Dập Dập nhớ ông ngoại, hãy tới tìm ta, ta nhất định sẽ đối tốt với Dập Dập tựa như đối với cục cưng."

"Thật vậy chăng?" Con mắt Dập Dập lóe lóe, trong hốc mắt hình như có loại chất lỏng đang nhu động, càng làm cho lòng Trác Nhất Phong đau dữ dội, đứa bé đáng thương, mới nhỏ mà lưng đã đeo nhiều thương cảm như vậy.

Trác Văn Dương lạnh lẽo nhìn cha của mình một cái, vẻ mặt của ông là cái gì? Một đứa bé không có ông ngoại liền có vẻ mặt sống không nổi, lắc đầu, thật sự là không có biện pháp với ông cụ này, đối đãi ai cũng tốt như nhau, lại chỉ riêng đối với mình, tựa như là thiếu khoản tiền mấy trăm vạn, mọi người giống nhau, một đôi mắt một cái mũi, tại sao chênh lệch lớn như vậy?

"Thật tốt quá!" Bộ dạng Dập Dập cao hứng bừng bừng, vỗ tay,"Về sau Dập Dập cũng có ông ngoại thương yêu."

"Ngoan ngoãn, về sau Dập Dập cùng cục cưng gọi ta ông ngoại là được, "

"Dạ!" Dập Dập đặc biệt nhu thuận gật đầu nhẹ, cục cưng quái dị nhìn Dập Dập, tên nhóc này, thật sự là... thâm tàng bất lộ, anh cần phải đi làm diễn viên, anh che giấu hành động như vậy, nhất định có thể đoạt giải Oscar , nhất định có thể , nhất định ! Bé dám bảo đảm! !

"Rốt cuộc anh tới đây làm cái gì?" Giọng nói chất vấn của cục cưng cứng nhắc lại lạnh lùng, Dập Dập không kịp đáp lời, vẻ mặt kia lại có thể làm cho Trác Nhất Phong đau lòng.

"Cục cưng, sao cư xử với Dập Dập như thế, có chuyện thì nói, giọng nói không thể như thế được." Khuôn mặt Trác Nhất Phong có ý tỏ vẻ, cục cưng khóc không ra nước mắt, càng thêm hung dữ nhìn về phía Dập Dập, tên nhóc này....

Mới vài giờ, mà lại đã hòa mình cùng Trác Nhất Phong, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, bé cũng không bị Trác Nhất Phong dùng khuôn mặt như vậy nói chuyện, trong ánh mắt Dập Dập chợt lóe qua vẻ đắc ý, cậu đã sớm nói, chẳng hạn muốn hành hạ cục cưng, cơ bản không cần phải dùng thủ đoạn cấp thấp.

"Cục cưng, về sau đối Dập Dập tốt hơn một chút, có nghe không?"

Đáng giận, ông ngoại vậy mà... Ông ngoại vậy mà cũng nói như vậy với bé, tuy rằng không vừa lòng, nhưng cũng không thể phá vỡ hình tượng tâm lý của mình ở trong Trác Nhất Phong cho tới nay, cục cưng thờ ơ cúi đầu trả lời một câu, "Đã biết ." Dư quang trong mắt lại ác hung hăng trợn mắt nhìn Dập Dập một cái, này tên nhóc thúi, chờ mà xem, xem đến lúc đó, bé không đem đuôi cáo của cậu lòi ra cho ông ngoại thấy, khiến ông nhìn thật rõ ràng vẻ ngoài như thư sinh yếu đuối, rốt cuộc trong lòng cất giấu thứ tà ác gì.

Dập Dập nhếch môi cười, chỉ trong chớp mắt, thời gian trôi qua rất nhanh, rất khó để người khác phát hiện, trong lòng cục cưng nghĩ gì , cậu làm sao có thể không biết ? Nhưng nếu giống như lời nói của cục cưng dễ dàng nắm được nhược điểm, tên Giàn Sách của cậu viết ngược lại! Dù sao trên người của cậu cũng thừa kế những gien tốt đẹp.

"Rốt cuộc anh tới đây làm cái gì?" Giữ mặt mũi cho Trác Nhất Phong, cục cưng đành phải hòa hoãn thanh âm hỏi, cắt, từ trước đến nay bé cũng không có ở trước mặt Trác Nhất Phong bực bội như vậy.



“À, cái này." Dập Dập từ trong túi móc ra dây chuyền, "Nhặt được ở dưới lầu, anh nghĩ đây là của em chứ? Cho nên cố ý mang lên trả lại cho em."

Cục cưng nhìn thoáng qua, nhướng mày lên, "Cái này không phải của em, từ trước đến nay em cũng không mang dây chuyền."

"Không phải của em?" Thiệt là, còn tưởng rằng của bé , cho nên cố ý đem đến, kết quả vậy mà không phải, thật sự lãng phí thời gian của cậu, lại lãng phí hành động của cậu, thôi, quên đi , dù sao vừa đúng lúc gặp phải Trác Nhất Phong, theo chân bọn họ xây dựng quan hệ tốt, điều này cũng tính toán, ông mất ngựa làm sao biết không phải là phúc? Nhưng mà ánh mắt Trác Văn Dương nhìn cậu, nhưng vẻ mặt lai giả bất thiện, quả là một vẻ mặt lai giả bất thiện , xem ra nó mới thật là cùng một loại người với cục cưng, cũng biết thân phận của cậu, cho nên lúc nhìn cậu, ánh mắt đều là bộ dạng bài xích.

Có điều không có việc gì, ít nhất Trác Nhất Phong bọn họ hiện tại ở đứng ở bên cạnh cậu , những thứ trở ngại khác đều không tính, nghĩ tới đây, dáng vẻ Dập Dập tươi cười càng trở nên sáng lạn vài phần.

"Hóa ra là như vậy, không phải dây chuyền của em..." Đột nhiên giọng nói của Dập Dập trở nên ỉu xìu đứng lên, "Nếu đã không có việc gì, như vậy anh đi trước ." Dập Dập tôn tôn kính kính cúi người chào tạm biệt, "Ông ngoại tạm biệt, về sau Dập Dập lại đến nhìn ông."

"Nhanh vậy sao ..."

"Đi thôi đi thôi, tạm biệt, tạm biệt ha!" Không đợi Trác Nhất Phong nói dứt lời, cục cưng đã hạ lệnh đuổi khách, trong lời nói Dập Dập muốn đi, thì đi sớm một chút , không có người chặn anh! Anh nhanh chóng cút đi, bé đốt nhang cầu còn không được, cám ơn trời đất.

"Tại sao cục cưng lại nói vậy, đối với Dập Dập tốt hơn." Mắt cục cưng trợn ngược về phía trời xanh, nhìn ra Trác Nhất Phong đúng là bị Dập Dập mua chuộc, ai, ông ngoại, trừng to mắt cũng phải nhìn tốt xấu rõ ràng một chút được hay không? Tên nhóc này, tuyệt đối không giống như bề ngoài đơn giản như vậy, tâm nhãn của anh, vậy mà còn nhiều hơn, nếu ông nhìn không rõ, một ngày nào đó ông sẽ bị anh bán ra ngoài!

"Không việc gì, ông ngoại." Hai mắt Dập Dập, đã bị cậu híp lại thành một đường nhỏ , "Thân là bạn trai của cục cưng bạn trai không phải chính là muốn nghe lời của em ấy sao? Cục cưng muốn con đi, con đi là được, sẽ không không nghe lời của em ấy, dù sao bây giờ thời gian cũng không còn sớm, con về trước, có cơ hội, con sẽ lại đến nhà thăm.”

Đây gọi là dẫn sói vào nhà? Việc này Dập Dập thật sự là... ... ... ... ... anh rốt cuộc muốn làm gì ? hay một lần nói rõ ràng với bé được không? Không nên ở chỗ này dọa bé, thiệt là... Bé cũng bị hành động của Dập Dập tra tấn điên rồi, cái gì gọi là có thời gian lại đến nhà thăm? Ngày mai nhất định anh sẽ xuất hiện lần nữa, chết chắc rồi, chết chắc rồi, Dập Dập ở chỗ này, bé cũng đừng nghĩ sống tốt qua ngày

"Đừng đi, Dập Dập, theo chúng ta cùng nhau về nhà đi, ăn cơm xong lại trở về, nếu người nhà con lo lắng, ta gọi điện thoại cho bọn họ." Trác nhất Phong tiếp tục giữ lại, mặc dù thằng nhóc này là bạn trai cục cưng, nhưng nói chuyện trong chốc lát, ông mới phát hiện đứa bé này, vừa thông minh vừa nhu thuận, thích cực kỳ, ít nhất so với Trác Văn Dương đáng yêu gấp bội.

"Nhưng là..." Dập Dập sợ hãi liếc cục cưng một cái, "Cục cưng có lẽ sẽ không đồng ý, dù sao cá nhân hai chúng con xác định quan hệ thời gian không lâu, nếu như vậy đi ăn cơm cùng ông, thật không tốt ."

Cục cưng sợ hãi nhìn anh, thật sự là từ trong miệng Dập Dập, cái gì cũng có thể nói ra , ở trước mặt Trác Nhất Phong nói như vậy, chẳng phải bé trở thành người xấu? Còn có bạn trai nhỏ gì đó vừa rồi, chỉ là vì phòng ngừa Dập Dập nói ra chuyện không nên nói, cho nên tạm thời bé mới nghỉ đến chủ ý. Vậy mà…

Gào... Trên thế giới vì sao có người như thế tồn tại ? Sống lãng phí không khí, chết lãng phí ruộng đất ... Người ơi? !

"Cục cưng, ." Trác Nhất Phong lần nữa nhìn bé nói, "Vì sao không để cho Dập Dập đi nhà chúng ta ăn cơm?"

"Con...con không có !" Mặt cục cưng lập tức biến thành khổ qua, "Cái gì con cũng không có nói, ông ngoại.”

"Nhìn đi, Dập Dập, cục cưng cái gì cũng không có nói, cho nên về nhà cùng ông ngoại đi, cơm nước xong lại đi, nhìn con gầy , hôm nay ông ngoại kêu người giúp việc cho con ăn ngon được không?”

Thật sự là, đối đãi người chênh lệch không giống nhau, rõ ràng hôm nay lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lại giống như gặp qua đã lâu, không biết còn cho rằng hai người bọn họ mới là hai ông cháu, chính mình với Trác Nhất Phong không có nửa điểm quan hệ.

"Nếu đã ông ngoại đều đã nói như vậy, cục cưng cũng không phản đối, vậy thì thật tốt." Dập Dập thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi số điện thoại của Tô Nhất Dạ, "Mẹ, tối hôm nay con mới trở về... Dạ ... Yên tâm con không sao , không cần chuẩn bị cơm của con, con ở nhà một vị ông cụ ăn cơm." Dập Dập nhìn đồng hồ trên tay một chút, "Khoảng lúc ** giờ trở về, không cần lo lắng cho con."

Cúp điện thoại, Dập Dập cười với Trác Nhất Phong, "Ông ngoại, mẹ đồng ý rồi."

"Được được được, chúng ta về nhà,về nhà."

Trác Văn Dương cùng cục cưng nhìn bóng dáng của ba người kia biến mất trong thang máy âm thầm cười lạnh.

Giản Sách, anh điên rồi, bé thật đúng là xem thường anh.

"Tên nhóc kia, thật đúng là lợi hại, như vậy cũng có thể lấy lòng ông cụ."

"Cậu nhỏ, không nên coi thường cường địch Dập Dập này, anh ấy hết sức thông minh , cũng đứng đầu nhất, bày điểm yếu của mình cho người khác xem, làm cho người ta thấy một bộ dạng nhu nhược nho nhã lịch sự, trên thực tế, anh ấy sẽ nuốt người ta hoàn toàn vào trong bụng, người phúc hắc dã man ngay cả xương cốt đều nhìn không thấy !"

"Xem ra, hai người chúng ta phải cẩn thận ứng phó rồi, cũng phải cẩn thận lời nó nói, không thể lúc nào cũng làm cho nó và ông cụ cùng một chỗ, ngộ nhỡ tuôn ra lời nói gì đó, hai người chúng ta nhất định phải chết."

"Đúng vậy, chúng ta phải cẩn thận ứng phó."

Hai người một lớn một nhỏ nhìn đối phương một cái, từng người duỗi ra một cái tay vỗ tay cùng nhau, song phương đồng thời sửa sang lại quần áo của mình trăm miệng một lời nói, "Tuyệt đối không làm cho gian kế của tên nhóc kia thực hiện được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook