Cực Đạo Tinh Thần

Quyển 5 - Chương 2: HUYNH ĐỆ LOẠN CHIẾN

Dực Phong Trảm

16/04/2013



Bốn người hóa thành bốn đạo hồng mang xuyên qua thiên, Hắc Vũ chỉ vào không gian phía dưới nói: “Đại ca, ở chỗ này đi, trong phương viên mấy trăm ức dặm nơi này cũng không có người ở, vừa lúc chúng ta có thể ở chỗ này so đấu một phen.” Hầu Phí đã ở một bên hét lớn: “Nơi này được, cạp cạp! Đại ca, ở chỗ này đi, để cho chúng đệ xem thực lực của đại ca đến cùng mạnh đến mức nào.”

Tần Vũ nhìn quanh bốn phía, sau đó gật đầu, nói: “Cũng tốt! Chúng ta ở chỗ này đi, bất quá Tiểu Hắc, Phí Phí, chúng ta luận bàn trước, các đệ trước tiên hãy đi theo ta, ta có vài lời muốn nào với các đệ.” Tần Vũ quay đầu nhìn về phía Linh Nguyệt nói: “Linh Nguyệt, chúng ta cũng không đi xa, nơi này cách hư không cổ trận cũng không xa, khi quyết đấu sẽ làm phiền nàng ở một bên quan sát.” Linh Nguyệt gật đầu, chợt bốn người cấp tốc từ trên trời hạ xuống.

Tần Vũ nói với Hắc Vũ và Hầu Phí: “Tiểu Hắc, Phí Phí, các đệ lại đây.” Hắc Vũ và Hầu Phí không rõ ràng, nhưng vẫn đi tới, Tần Vũ mở miệng nói: “Các đệ từ tinh giới biến mất, có lẽ cũng biết, mấy vị đệ muội của ta rất lo lắng cho các đệ a! Mới rồi ta đã nói cho các nàng.” Hầu Phí xấu hổ xoa cái trán, liền cười nói: “Cạp cạp! Đại ca, vậy Hồng Vân và Tử Hà không tức giận sao.”

Hắc Vũ đã ở một bên nói: “Linh Nhi thì sao! Cũng là do chúng đệ, lúc đi vào hắc sắc môn hộ kia cũng không nói cho nàng.”

Tần Vũ mỉm cười nói: “Muốn biết a! Các đệ tự nói với các nàng đi! Các đệ thả lỏng tâm thần, đi theo ta, ta mang các đệ cảm ứng tinh giới của ta, đến lúc đó muốn nói gì thì nói.” Hắc Vũ cùng Hầu Phí hai người gật đầu, sau đó toàn lực thả lỏng tâm thần của mình, Tần Vũ tâm ý vừa động, Tinh Vũ trên trán khẽ nhúc nhích, một đạo hắc sắc quang mang bắn về phía hai người, hai người chỉ cảm thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, đã “thấy” Tử Huyền phủ, trong Tử Huyền phủ mọi thứ vẫn không hề thay đổi.

Hắc Vũ tâm ý vừa động, trong một vườn hoa nhỏ, Bạch Linh và Hắc Đồng đang nhàn nhã tản bộ, Hắc Đồng mở miệng: “Nương, người biết gia đi đâu không? Đã mấy trăm ức năm không gặp rồi.” Bạch Linh khẽ cười nói: “Kì thực ta cũng rất lo lắng, bất quá a, hôm qua đại bá ngươi truyền âm nói gia ngươi cùng người ở cùng một chỗ, đương nhiên còn có nhị bá ngươi.” Hắc Vũ thấy cảnh này, trên khuôn mặt lạnh lùng lại lộ ra một tia tươi cười nhu hòa.

Hắc Đồng hiện giờ là thượng bộ Thiên Thần cảnh giới, chỉ là thân phận không bình thường, tự nhiên có thể tùy ý xuất nhập Tử Huyền phủ, Hắc Đồng nhăn nhăn mũi, ngoài miệng lầm bầm: “Thiệt là, phụ thân, đại bá, nhị bá cũng thiệt là, ba người vừa biến mất mấy trăm ức năm, đã lâu rồi không đến chơi với Đồng Đồng.” Vừa nói còn tức giận dậm chân một cái.

Đột nhiên một thanh âm quen thuộc từ không trung vang lên, “Tiểu Đồng, ta cũng bất quá là rời đi một lát, đã nói xấu gia ngươi rồi sao.”

“Gia, thực là người sao? Người ở đâu, Tiểu Đồng rất nhớ người a!” Hắc Đồng nhìn lên trời reo lên, trong hốc mắt nổi lên một điểm trong suốt.

“Ai! Tiểu Đồng, xin lỗi, ít nhất trước mắt xem ra, đại bá, nhị bá con và cả ta, đều tạm thời không về được, Linh Nhi, mấy năm nay liên lụy muội lo lắng, hiện giờ ta tốt lắm.”

Bạch Linh gật đầu, nói: “Vũ ca ca, muội biết bên kia khẳng định là hung hiểm vạn phần, huynh cùng đại ca, nhị ca ở bên kia nghìn vạn lần phải cẩn thận a.”

“Yên tâm đi! Ta cùng đại ca, hầu tử một ngày nào đó khẳng định sẽ trở về.”

※※※



Bên kia, Hồng Vân và Tử Hà cũng đều ở tĩnh thất của mình tu luyện, đột nhiên một đạo giọng thô to vang lên, “Hồng Vân, Tử Hà, các muội có khỏe không? Cạp cạp.”

Hồng Vân và Tử Hà trong lòng chấn động, trên mặt đều tràn đầy kinh hỷ, hai người từ trong tĩnh thất nhanh chóng chạy ra, Hồng Vân hướng về phía bầu trời nói: “Tử hầu tử, huynh còn muốn đùa chúng muội a, còn tưởng rằng huynh ở bên kia chơi vui lắm chứ, đi cũng không nói cho chúng muội một chút, biết chúng muội lo lắng thế nào không?”

“Hồng Vân, ta không phải cùng đại ca còn có tạp mao điểu ở cùng nhau sao? Cạp cạp! Các muội yên tâm đi, ta cùng đại ca, tạp mao điểu ở cùng một chỗ, dù điểu thiên vây khốn chúng ta, chúng ta không cách nào trở về, nhưng ta có thể thông qua đại ca cùng các muội nói chuyện a. Nha, điểu thiên này sớm muộn có ngày ta sẽ cho nó thủng một lỗ.”

“Phốc xuy!” Tử Hà ở một bên cười nói: “Hầu Phí đại ca, không việc gì là tốt rồi, bên này huynh cũng không cần quá lo lắng, huynh cùng đại ca, còn có tam đệ bên kia hết thảy phải cẩn thận a, dù không rõ các huynh đi là nơi nào, sau này vẫn thường liên lạc được không.”

“Cạp cạp! Đó là tự nhiên, bên này chúng ta tự biết sẽ ứng phó.”

※※※

Hai người cùng người nhà nói chuyện với nhau một lúc lâu, mới từ trong thế giới của Tần Vũ lui ra, những lời của bọn hắn, Tần Vũ tự nhiên là nghe được, mỉm cười nhìn hai người nói: “Tiểu Hắc, Phí Phí, không cần quá để ý, chúng ta sớm muộn có một ngày có thể phá vỡ không gian nơi này trở về.”

“Nha, nguyên bản tưởng rằng nơi này rất khác lạ, không nghĩ tới a, nơi này cư nhiên hạn chế chúng ta rất nhiều thứ, không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc hoàn toàn không có tác dụng, cạp cạp, ta sớm muộn có ngày sẽ phá thiên.” Hầu Phí vừa nói, huy động nắm tay, hét lớn. Hắc Vũ đã ở một bên gật đầu, lạnh nhạt nói: “Được rồi, những gì cần nói đều đã nói, đại ca, chúng ta bắt đầu đi.”

Tần Vũ nhìn hai người mỉm cười nói: “Được! Để ta xem các đệ đến cùng trong động kia đã học được những gì rồi.” Tần Vũ dứt lời trong nháy mắt thối lui vài dặm, xa xa quan sát hai người. Hắc Vũ cùng Hầu Phí hai người nhìn thoáng qua nhau, thần sắc có vẻ có chút hưng phấn, hai người nhanh chóng đem khí thế tự thân đề cao đến đỉnh điểm, một cây hắc sắc trường thương và một cây hắc sắc trường côn đều xuất hiện trong tay hai người.

Tần Vũ cũng không cam yếu thế, tâm ý vừa động, Tinh Vũ nhất thời xuất ra một đạo hắc sắc quang mang, chỉ nháy mắt, Tần Vũ đã đem giới linh khải mặc lên trên người. Nắm tay Tần Vũ vẽ lên trời, bốn phía các sắc diễn giới chi lực đều tụ tập mà đến, trong phút chốc một cây cửu thải quang thương xuất hiện ở trong tay, chính là tinh thương.

Khí thế của ba người ở trong không khí không ngừng va chạm, nơi ba đạo khí trường giao hội, không ngừng cọ xát xuất ra một điểm hoa lửa, trong phạm vi phương viên trăm vạn dặm, từng đợt khí thế từng vòng nhộn nhạo, cuồn cuộn nổi lên vô số bụi đất. Linh Nguyệt mỉm cười một chút, tâm ý vừa động, giới ấn giữa trán tuôn ra một đạo màu lam quang mang, trong nháy mắt xung quanh Linh Nguyệt hình thành một tầng lồng khí màu lam nhạt, sau đó bay lui mấy trăm vạn dặm, xa xa quan sát ba người tranh đấu.

Hắc Vũ Hầu Phí hai người, liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu, hai người trong nháy mắt hóa thành hai đạo quang mang một đen một vàng xông tới Tần Vũ. Tần Vũ nhìn Hắc Vũ và Hầu Phí cấp tốc mà đến, khóe miệng hơi nhếch lên, nhấc tinh thương đâm tới, trên bầu trời vô số thương ảnh hình thành, trực tiếp đánh về phía hai người.

Hắc Vũ không thèm để ý chút nào, thân thể cấp tốc xoay tròn, thương nhân hợp nhất, hình thành một đạo hắc mang thực lớn đâm thẳng Tần Vũ, vô số thương ảnh xung quanh đều bị bắn ra. Mà Hầu Phí ở một bên, vung hắc bổng hình thành một cái kén nặng nề hướng tới đỉnh đầu Tần Vũ, vô số thương ảnh kia cũng bị lồng khí vô hình ngăn cách với thân thể Hầu Phí.

Tần Vũ khóe miệng mỉm cười, hét lớn: “Đến rất hay!” Sau đó toàn lực thúc dục Tinh Vũ, chín đạo giới ảnh phía sau nhanh chóng hiện lên, Tần Vũ gầm nhẹ một tiếng: “Cửu diễn tinh thuẫn, mở!”, Trong sát na một mặt hắc sắc năng lượng thuẫn nhanh chóng mở ra, che ở trước người Tần Vũ.

“Oanh!” “Oanh!”



Hai tiếng nổ, công kích của Hầu Phí và Hắc Vũ hung hăng đánh lên năng lượng thuẫn của Tần Vũ, một cỗ năng lượng vô hình dọc theo thuẫn mặt bắn ra, khuếch tán ra bốn phía, một đạo liệt phùng sâu không thấy đáy thực lớn xuất hiện phía dưới cửu diễn tinh thuẫn. Hắc Vũ Hầu Phí hai người chỉ cảm thấy trên vũ khí trong tay, một cỗ lực đạo phản chấn thực lớn, hai người thân hình thoáng đứng lại, sau đó bị lực phản chấn kia đẩy lui mấy chục vạn dặm. Mà cửu diễn tinh thuẫn của Tần Vũ chỉ hơi run rẩy một chút, nhưng không hề bị tổn thương.

Tần Vũ thần sắc tự nhiên nhìn hai người, mỉm cười nói: “Như thế nào, lực công kích ở trình độ này sao, vậy cũng chỉ là so với công kích của các đệ khi còn ở hạ giới hơi mạnh hơn một chút mà thôi.” Đích xác, công kích như vậy trong mắt Tần Vũ chỉ có thể tính ở mức trên trung bình một chút mà thôi, nhưng đối với người hạ giới mà nói, dù là Thiên Tôn, hai người tùy tiện một kích cũng không phải bọn họ có khả năng thừa nhận.

Hắc Vũ Hầu Phí hai người cũng không có bị thương, công kích mới rồi cũng chỉ là thử dò xét mà thôi, chỉ là cổ quái nhìn cửu diễn tinh thuẫn kia, Hầu Phí hét lớn: “Đại ca, huynh đừng đắc ý, cạp cạp, mới rồi về công kích trình độ cũng chỉ là thử nghiệm mà thôi, công kích chính thức còn đang phía sau đây?”

Hắc Vũ cũng gật đầu, nói: “Năng lượng thuẫn kia của huynh lực phòng ngự khá cường hãn, xem chúng đệ phá năng lượng thuẫn của huynh thế nào.” Vừa nói Hắc Vũ vừa nhấc hắc sắc trường thương, hoành thương trước ngực, lập tức thấy thương xoay tròn có quy luật, khi thì thuận chiều kim đồng hồ, khi thì ngược chiều kim đồng hồ, một vòng lại một vòng quang mang từ mũi thương tỏa ra, ngay sau đó Hắc Vũ đâm về phía trước, vô số đạo thương nhận hình thành cũng bắn về phía Tần Vũ…

Hầu Phí ở một bên cũng không ngừng quơ hắc sắc cự côn trên tay, cự côn dựa theo quỹ tích huyền ảo nào đó huy động, trong phút chốc diễn xuất nghìn vạn hắc sắc côn ảnh, che trời lấp đất, trên bầu trời vô số đạo côn ảnh không ngừng xoay tròn, trong phút chốc lại hợp lại làm một, một đạo kinh thiên cự côn hình thành, côn thân hoàn toàn màu đen, mặt trên có vô số ký hiệu thần bí, Hầu Phí khống chế cự đại hắc côn kia, trong miệng quát to: “Phá Thiên nhất côn!” Cự đại côn ảnh kia từ trên trời giáng xuống…

Công kích của hai người hung hăng đánh lên cửu diễn tinh thuẫn của Tần Vũ, trong nháy mắt mấy đạo quang mang thực lớn bắn ra, bắn về đâu, trong phút chốc không gian xung quanh nơi đó liền rung động, mà trên mặt phảng phất bị vô số đạo năng lượng bắn trúng, xuất hiện những hãm động, mỗi cái hãm động đường kính đều đến mấy vạn dặm, thậm chí mấy chục vạn dặm.

Cửu diễn tinh thuẫn chỉ chống đỡ mấy thời thần, liền vỡ vụn, công kích Hắc Vũ và Hầu Phí chỉ hơi dừng một chút, liền tiếp tục hướng tới Tần Vũ, Tần Vũ hơi kinh ngạc nói: “Lực công kích thực cường hãn!” Hai người cùng đánh uy lực đã không dưới công kích của thiên cương cức lôi, Tần Vũ mắt thấy thế công của hai người không giảm chút nào, nhấc tinh thương hướng tới côn ảnh, thương nhận quét ngang, mỗi lần thương côn va chạm, thương thương va chạm, đều bằng bắn ra vô số hoa lửa, một cỗ lực đạo thực lớn bắn ngược lại, Tần Vũ, Hắc Vũ, Hầu Phí chỉ cảm thấy vũ khí trong tay kịch liệt chấn động, suýt không giữ được.

Đột nhiên, Tần Vũ hét lớn tiếng, ngạnh tiếp của hai người một kích, tranh thủ chốc lát thời gian, sau đó toàn lực thúc dục Tinh Vũ, tinh thương trôi nổi trước ngực Tần Vũ trong nháy mắt hóa hình, phóng đại mấy vạn lần, Tần Vũ tâm ý vừa động, điều khiển tinh thương trùng trùng bổ về phía Hầu Phí Hắc Vũ hai người, thế công của hai người là không cách nào ngăn cản quang thương kia đánh đến, thương đến trước người, không thể làm gì khác hơn là tự nhấc vũ khí tiến hành đón đỡ.

“Oanh” Một tiếng vang thực lớn, hai người đều bị đánh chìm vào lòng đất thực sâu, sau đó tinh thương lại trùng trùng nện lên, phạm vi phương viên mấy ức dặm trong nháy mắt sụp đổ, Tần Vũ thu hồi tinh thương, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi nhè nhẹ, giới linh khải trên người có chút tàn phá tan hoang, mới rồi chiêu của hai người đem đều lực công kích trong nháy mắt tăng lên mấy chục lần, so với Linh Hư Giả bình thường đã không kém bao nhiêu, hai người cùng đánh lại càng cường hãn, cư nhiên đạt tới uy lực của thiên cương cức lôi, dù là cửu diễn tinh thuẫn của Tần Vũ cũng chỉ ngăn cản được non nửa. Tần Vũ khẽ nhíu mày, hiển nhiên năng lực của hai người đã vượt qua tưởng tượng của hắn, lúc trước khi Tần Vũ còn là Tâm Giới Giả, thực lực đã có thể so với Huyền Giới Giả, hiện giờ đạt tới Huyền Giới Giả, thực lực so với Đạo Giới Giả cũng kém không bao nhiêu.

Tần Vũ kinh ngạc nhất chính là lực phòng ngự của cửu diễn tinh thuẫn, lúc trước khi còn là Tâm Giới Giả, đối kháng thiên cương cức lôi cũng có thể thừa nhận trong thời gian vài nhịp thở, hiện giờ tu vi Huyền Giới Giả, có thể thừa nhận mấy thời thần, nếu như toàn lực chống đỡ mà nói, thậm chí còn có thể lâu hơn nữa, Tần Vũ có chút thở dài nói: “Có lẽ cần đến tu vi Đạo Giới Giả, mới có thể chính thức ngăn cản.” Tần Vũ nói xong, chợt nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm Hắc Vũ và Hầu Phí.

Hai đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong lòng đất bay lên, hai người thân hình có chút chật vật, sắc mặt đồng dạng tái nhợt vô cùng, y bào trên người khi kịch liệt chiến đấu, đã hóa thành tro bụi, trên thân thể hai người có vô số vết cắt, cả người đều là vết máu. Tần Vũ chậm rãi bay lại, nhìn hai người, lo lắng nói: “Hai người các đệ không việc gì chứ!”

Hắc Vũ miễn cưỡng lắc đầu, từ từ nói: “Còn chưa sao, chỉ là trên thân thể có thêm vô số vết thương, đại ca quả nhiên lợi hại, dù đệ và hầu tử hai người liên thủ cũng chỉ là có thể đánh đại ca bị thương nhẹ mà thôi.” Tần Vũ lạnh nhạt lắc đầu, nói: “Tiểu Hắc, hầu tử đừng tức giận, kì thực thực lực chân thực của ta đã gần đạt tới Đạo Giới Giả, các đệ mới chỉ là U Hư Giả mà thôi, bất quá chiêu đó của các đệ thực sự rất cường hãn, lực công kích trong nháy mắt tăng cường mấy chục lần, đã có thể so sánh với Linh Hư Giả bình thường, chỉ cần thân thể các đệ mạnh mẽ lên, dù là Linh Hư Giả, cũng không có vấn đề.”

Hầu Phí ở một bên gầm nhẹ nói: “Nha, đại ca vẫn là đại ca, nguyên bản đệ cùng tạp mao điểu sau khi có kỳ ngộ kia, cho rằng dù đại ca tu luyện mau nữa, chúng đệ cũng kém không quá xa, hiện giờ xem ra, thực lực của đại ca quả thực lợi hại, đệ nghĩ đại ca khẳng định còn có chiêu lợi hại chưa sử dụng nữa.”

Tần Vũ vừa muốn mở miệng, chợt thấy hai người há mồm ho ra một ngụm máu tươi, Tần Vũ vội vàng khuyên nhủ: “Không thể nhiều lời, các đệ trị thương trước đi đã!” Vừa nói hai đạo năng lượng trực tiếp quán vào trong cơ thể Hắc Vũ và Hầu Phí. Sau đó Tần Vũ cũng đồng dạng khoanh chân, khôi phục lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Đạo Tinh Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook