Cực Hạn

Chương 169: Cửu Trọng Thiên

Na Thì Yên Hoa

26/11/2016

Mắt nhìn ngón tay thành chủ thành Cửu Ti kia sẽ chụp đến Diệp Hiểu Hạ, bỗng nhiên cô nghe thấy hai tiếng rống giận một trước một sau vọt từ phía sau mình ra trước, sau dó nghe thấy hai tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên trước mình.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy hai cái bóng màu đen vọt tới trước mặt mình, che canh cho mình nghiêm nghiêm thực thực. Tập trung nhìn vào, hai người này đúng là Tố và tiểu Ngũ. Tuy rằng trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng là, trong nháy mắt cô lập tức bình tĩnh lại. Bởi vì mình còn chưa thể nhúc nhích, đành phải lớn tiếng nhắc nhở hai người cẩn thận.

Tố cũng không quay đầu, anh chỉ là kiếm quang chợt lóe bức thẳng qua thành chủ thành Cửu Ti kia. Thế công của thành chủ thành Cửu Ti kia vốn thoạt nhìn vô cùng thông thường, thực ra ẩn chứa lực đạo rất nặng, cũng không nghĩ còn chưa đánh đến mục tiêu của mình, giữa đường đã bị người ngăn cản lại, nếu chỉ là như vậy nói cũng quên đi, ông có thể lại công kích một lần.

Vạn vạn bất ngờ là, nửa đường ngăn cản ông ta lại còn đẩy ông ta ra thật xa, làm ông không khỏi thẹn quá hóa giận.

Thành chủ Thành Cửu Ti mới vừa đứng vững thân thể sau khi bị đẩy thật xa, thì thấy hai thế công sắc bén bức thẳng lại mình. Ông bất đắc dĩ lui về sau mấy bước, thế này thì cách Diệp Hiểu Hạ càng xa hơn. Ông không khỏi giận dữ rít gào lên: "Cặn bã nơi đi đến, ta muốn cho các ngươi biết thế nào mới là cường đại!"

Dứt lời, chỉ thấy thân thể ông ta phát ra ánh sáng xanh lục chói mắt, ánh mắt mọi người không mở ra được. Sắc xanh vốn là màu sắc yên tĩnh làm cho người ta tâm bình khí hòa, nhưng, trên người thành chủ thành Cửu Ti mọi người lại thấy được lực sát thương thuộc về màu lục. Trong lúc nhất thời mọi người theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Thành chủ Thành Cửu Ti lập tức đánh bay Tố và tiểu Ngũ đã tới gần mình ra ngoài!

Diệp Hiểu Hạ nhìn thấy lượng máu Tố và tiểu Ngũ của lập tức biến thành máu da, sợ tới mức cô cơ hồ sợ hãi kêu lên. Cũng bản thân cô luyện đến Dược sư Đại tông sư không phải uổng phí, tiểu Ngũ và Tố một người nhét vào miệng một viên Chỉ Huyết Hoàn cao cấp, lượng máu lập tức khôi phục lại. Chỉ là trong lúc vừa lên một chút thế này đúng là làm cho người ta sợ hết hồn.

Thành chủ Thành Cửu Ti thấy thế công của mình vậy mà không thể giây sát hai người, tức giận oa oa kêu to, bay lên lập tức bay tới chỗ Tố. Ngay lúc ông ta bay lên đó, trạng thái bất động trên người mọi người cũng kết thúc. Không có ai làm chỉ huy, tất cả mọi người vô cùng thuần thục đánh ra đại chiêu tới thành chủ thành Cửu Ti.

Trong lúc nhất thời, chỉ số thù hận của thành chủ thành Cửu Ti bị kéo loạn thất bát tao, chỉ thấy thành chủ thành Cửu Ti bay tới bay lui trong vòng luẩn quẩn mọi người làm thành, không biết đến cùng nên công kích ai.

Thù hận trên người bị hấp dẫn đi rồi, Tố không khỏi nhíu mày, anh nhìn công kích loạn thất bát tao trong vòng luẩn quẩn, nhịn không được hô to lên: "Không cần loạn! Thiêu Đăng, nhanh đi lên kháng quái! Tất cả DPS mau chóng dừng tay, cho chủ T đi lên giữ chặt thù hận!" [DPS: chiến sĩ; T: Tank, đại khái là chủ chiến.]

Trước khi Cửu Trọng Thiên tấn công thành Cửu Ti này đã làm không ít lần huấn luyện đoàn thể, mọi người phối hợp coi như ăn ý, giờ vừa nghe Tố chỉ huy, tất cả DPS lập tức dừng tay, chỉ còn chờ Túy Lí Thiêu Đăng vào chỗ.

"Nhũ mẫu phụ trách chủ T nhanh chóng trị liệu, dùng một phần nhỏ đại chiêu, ức chế thù hận, nhị T, tam T vào chỗ, nếu chủ T bị ma túy, liền lập tức thưởng thù hận! Sở hữu nhũ mẫu chú ý, không cần đổ T!"[ nhũ mẫu ở đây là người có chức nghiệp thầy thuốc, bác sĩ này nọ, ở đây là đan sĩ]

Toàn bộ kênh chỉ huy chỉ nghe thấy mỗi giọng Tố, mỗi người đều yên lặng nghe theo anh sắp xếp, trong thời gian ngắn đã làm ra động tác, tương ứng đứng vững vị trí. Mà nhóm DPS, chỉ còn chờ ra lệnh một tiếng thì bắt đầu công kích.



" Tất cả DPS lui đến khoảng cách công kích xa nhất, không được kéo thù hận!"

Túy Lí Thiêu Đăng cầm trọng kiếm trong tay lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt thành chủ thành Cửu Ti, thả ra hai đại chiêu, sau khi tuôn ra liên tục vài bạo kích, thành công cướp được thù hận thành chủ thành Cửu Ti. Mà trong một khắc công kích của thành chủ thành Cửu Ti đánh vào trên người anh kia, đan sĩ trị liệu đã gắn vào người anh. Sau đó T số hai, số ba cũng đã vọt tới trước mặt thành thành chủ Cửu Ti, cẩn thận khống chế cường độ công kích của mình, miễn cho đoạt thù hận của Túy Lí Thiêu Đăng.

Sau khi Túy Lí Thiêu Đăng kéo thù hận trước mặt thành chủ thành Cửu Ti ba mươi giây, thì thấy vô số đủ màu đủ dạng kỹ năng bang bang nện trên người anh, nhất thời máu như dòng chảy mà chảy xuôi xuống.

Thực ra mặc kệ là BOSS nào, từ trên bản chất mà nói cũng không khác nhau quá lớn. Không phải bị người chơi đánh chết, thì là đánh chết người chơi. Dù cho quá trình kịch liệt thế nào cũng không phải đặc biệt quan trọng, quan trọng là kết quả cuối cùng, đến cùng là mày chết hay là tao mất mạng.

Trải qua một lần thất bại công hội Cửu Trọng Thiên thật sự không muốn tổ chức công thành lần thứ ba, cho nên trong quá trình đánh BOSS lực chú ý của mọi người hết sức tập trung, cam đoan xác suất lỗi ở trong xác suất ít nhất.

Thành chủ Thành Cửu Ti rất phẫn nộ, nhưng phẫn nộ của ông dưới niềm tin chiếc thắng của phần đông người có vẻ hơi lực bất tòng tâm. Từ mạnh đến yếu, sau đó lại đến giãy dụa cuối cùng trước khi chết rồi bỏ mình, hóa thành kinh nghiệm khả quan đưa cho mỗi một người chơi ở đây.

Trong nháy mắt thành chủ thành Cửu Ti ngã xuống kia, trong cả thành Cửu Ti lập tức yên tĩnh lại, không có ai nói chuyện, cũng không có tiếng vang khác.

Trong không khí chỉ nghe thấy có tiếng gió thổi qua, mọi người cứ đứng tại chỗ như vậy, nhìn không chuyển mắt nhìn thi thể thành chủ thành Cửu Ti té trên mặt đất.

Sau một lúc lâu đi qua, mới nghe thấy tiếng reo hò vang trời, cơ hồ tất cả mọi người kêu to: "Oa! Đổ rồi! Cuối cùng cũng đổ rồi!"

Diệp Hiểu Hạ cũng nhịn không được kêu to tiến lên nhảy vào trong ngực Tố, vô cùng hưng phấn: "Trầm Hoan! Trầm Hoan! Chúng ta đẩy ngã ông ta, cuối cùng chúng ta cũng đẩy ngã ông ta!"

Tố chưa từng thấy Diệp Hiểu Hạ vui vẻ như vậy, thấy cô tươi cười, anh cũng nhịn không được mỉm cười: "Ừ, đẩy ngã ông ta." Anh ôm Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn cột cờ cách đó không xa, lớn tiếng nói trong kênh chỉ huy: "Mọi người chờ một chút hãy vui vẻ, chúng ta nhanh đi chém cột cờ, như vậy thành Cửu Ti sẽ triệt để bị hạ."

" Chém, các đồng chí! Vì thắng lợi, chém đi!" Cũng không biết là ai hô lên, trong cả thành Cửu Ti nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ chấn động chân trời.

Tiếp theo thì thấy dòng người chạy tới cột cờ dựng thẳng dưới thành lâu – chỗ ở của thành chủ thành Cửu Ti. Trong lúc nhất thời trong cả thành Cửu Ti lại lại vang lên tiếng kỹ năng, tiếng kêu người chơi.

Phía chân trời như bị nhuộm bằng màu đỏ.



Khi Diệp Hiểu Hạ đứng trên thành lâu của thành Cửu Ti, chỉ cảm thấy hơi không chân thực. Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên quảng trường thành Cửu Ti, bày mấy chục bàn yến hội, ngồi vây quanh bàn yến hội là các hội viên thoải mái chè chén.

Bởi vì đứng trên thành lâu cao cao, Diệp Hiểu Hạ cũng không thể nghe thấy rõ ràng bọn họ đang nói cái gì hoặc là đang cười cái gì, nhưng cô lại có thể cảm thấy loại vui sướng phát ra từ nội tâm này. Cô đã đóng mật ngữ của mình lại, bởi vì chiều nay tin tức hệ thống tuyên bố công hội Cửu Trọng Thiên công chiếm thành Cửu Ti thành công, mật ngữ cô phảng phất điên rồi. Tuy rằng, bình thường mật ngữ của cô cũng thường xuyên điên cuồng như thế, nhưng hôm nay nó điên cuồng không ảnh hưởng tâm trạng Diệp Hiểu Hạ chút nào, ngược lại cảm thấy kênh mật ngữ điên cuồng của mình thật là đáng yêu.

Nhưng, cứ việc như thế, cô vẫn là đóng mật ngữ. Không có nguyên nhân khác, chỉ vì vui sướng giờ này khắc này, cô cũng muốn chia xẻ cùng những người khác. Vui sướng như vậy là thuộc về công hội Cửu Trọng Thiên, vui sướng như vậy là thuộc về mỗi người trong thành Cửu Ti. Trừ này đó ra, bọn họ không thể hiểu mừng như điên và khổ tẫn cam lai trong đó.

"Tiểu Ngũ." Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một vòng ánh trăng sáng ngời treo giữa trời đêm yên tĩnh, khóe miệng của cô cũng không thể buông xuống, luôn luôn là một đường cong xinh đẹp.

"Cái gì?" Tiểu Ngũ đi ra từ góc xó tối tăm của thành lâu, lẳng lặng đứng bên người Diệp Hiểu Hạ, tựa vào lan can, nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Hiểu Hạ. Ánh mắt anh híp lại, biểu cảm trên mặt tựa tiếu phi tiếu, nhìn ra được anh đang vui vẻ, "Kkhông phải tôi đã nói, tôi nhất định sẽ đứng ở trên tòa lầu này?" Diệp Hiểu Hạ quay sang nhìn tiểu Ngũ, dưới ánh trăng tươi đẹp kia, ánh mắt cô sáng tỏ như đá quý chói mắt.

"Ai nha, tôi quên ." Tiểu Ngũ nheo mắt, lộ ra răng trắng tinh, miệng cười đến rất đáng đánh đòn.

Diệp Hiểu Hạ nhíu nhíu mày, giả bộ tức giận: "Phải không?"

Tiểu Ngũ lại cười đến cong thắt lưng: "Tôi nhớ được, tôi luôn luôn nhớ được. Chúc mừng cô, giờ cô làm được ." Diệp Hiểu Hạ lại thu hồi tất cả biểu cảm trên mặt, nghiêm cẩn nhìn tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, cám ơn anh."

"Cảm ơn tôi? Làm cái gì?"

"Nếu không phải ban ngày anh cản một chút kia, có lẽ... Có lẽ giờ tất cả đều là giấc mộng." Cho tới bây giờ Diệp Hiểu Hạ không phủ nhận mình là một người nghĩ nhiều, giờ cô nghĩ lại buổi chiều lúc thành chủ thành Cửu Ti giơ tay lên, nhịn không được ứa mồ hôi lạnh ra.

Tiểu Ngũ lại cười ha ha: " Chuyện này có cái gì mà cảm ơn. Tôi là của cô..." Nói đến chỗ này bỗng nhiên tiểu Ngũ ngừng lại, không nói gì. Qua một hồi lâu, anh nhìn Diệp Hiểu Hạ, ánh mắt hình sáng ngời như đá quý: "Chúng ta là bạn, vì bạn bè chịu một hai đao là phải, vứt bỏ một tánh mạng thì có sao?"

Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, mở tay ra, gắt gao ôm lấy tiểu Ngũ. Cô thật sự rất cảm động, bọn họ là bạn. Tuy rằng, người bạn này cô không có khả năng gặp trong cuộc sống hiện thực, nhưng, có thể gặp anh trong trò chơi là một chuyện may mắn cỡ nào.

Tiểu Ngũ cũng ôm Diệp Hiểu Hạ, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cười nói: "Buổi chiều cũng không phải một mình tôi ngăn trở công kích của lão quái vật kia cho cô, cô chỉ cảm tạ tôi hình như có hơi không thể nào nói nổi."

Diệp Hiểu Hạ buông lỏng tiểu Ngũ ra, nhìn anh, chỉ thấy anh liếc mắt về phía sau cô. Cô quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Tố tựa tiếu phi tiếu đứng cách đó không xa, ánh trăng chảy xuôi trên người anh, xinh đẹp giống như không thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook