Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 115: Bại lộ

Thoại Đồng

20/03/2013

Hỏa Vân Nộ vừa xuất hiện, người trong yến hội nhất thời náo động, ngữ khí cung kính gọi: “Hỏa Vân lão gia tử!”

“Gia gia, sao ngài lại ra đây? Người không phải nói là không thích chỗ náo nhiệt sao?” Hỏa Vân Bất Phàm cung kính nói với Hỏa Vân Nộ, hắn lúc này, hoàn toàn không còn vẻ hào sảng như vừa rồi, còn lại chỉ là sự cung kính một bộ như vãn bối chịu giáo huấn.

Hỏa Vân Yến nhìn qua rất đắc ý: “Hì hì! Đương nhiên là bởi vì ta rồi! Ta biết gia gia sẽ không ngay cả ngày sinh nhật của ta cũng sẽ không hiện thân mà!”

“Có quỷ mới vì ngươi!” Hỏa Vân Nộ không giận trừng mắt nhìn nàng một cái, hừ nói: “Sinh nhật mỗi năm đều có, lão tử cũng qua mấy trăm lần, ít một lần có gì lớn lao chứ! Nếu không phải Dương huynh đệ ở đây, có mời ta cũng không tới!”

Lời vừa nói ra, vô luận là Hỏa Vân Bất Phàm cùng người của Hỏa Vân gia, hay các khách mời ở đây, đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, tất cả đều đem ánh mắt chuyển lên người ta, không rõ tại sao lão gia tử Hỏa Vân gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi tại sao lại xem trọng ta như thế.

Đối với việc này ta trừ ra sờ sờ mũi cười khổ ra, cũng không có biện pháp gì hay nữa.

Hỏa Vân Nộ lại vẫn hăng hái như trước, ha ha cười to đánh giá ta cao thấp mấy lượt, nói: “Thế nào? Dương huynh đệ, gần đây có sáng tạo công phu cổ quái nào không? Để cho lão quỷ ta kiến thức?”

Ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Làm cho ngươi thất vọng rồi, làm sao mà sáng tạo nhiều công phu như vậy, mấy ngày nay vẫn ở Thủy gia tu tâm dưỡng tính, công phu gì cũng không luyện.”

Hỏa Vân Nộ cười ha ha nói: “Vậy cũng không sao, lúc gặp nhau ngươi một chiêu đánh bại lão tử, lão tử ta suy tư nhiều ngày, rốt cuộc cũng đưa ra phương pháp phá giải, chúng ta bây giờ đi tỷ thí!”

Nói xong bắt lấy tay ta chạy vọt ra ngoài, ta ngay cả kháng nghị cũng nói không kịp, liền bị Hỏa Vân Nộ kéo bay mất.

“Hoa!”

Bên trong yến hội, tất cả mọi người bị lời nói của Hỏa Vân Nộ làm rung động, thiếu niên này lại có thể từng đánh bại Hỏa Vân lão gia tử? Không có khả năng được! Chẳng phải nói thiếu niên này đã có được tu vi thiên giai?

Hỏa Vân Bất Phàm cùng mọi người cũng khiếp sợ dị thường, Hỏa Vân Triều hơi sững sờ, lẩm bẩm nói: “Thiên giai… hắn đã là thiên giai?”

“Da! Dương đại ca giỏi thật! Đại anh hùng chính là đại anh hùng, ngay cả thái gia gia cũng không phải đối thủ!” Chỉ có Hỏa Vân Yến có vẻ hết sức cao hứng, đối với nàng, thiên giai hay địa giai bất quá chỉ là một cái xưng hô mà thôi, chỉ là so sánh người nào đánh nhau lợi hại hơn, hàm nghĩa chính thức trong đó, lại không chút nào để ý tới.

Hoàng Phủ Phi Long ở một bên lại một bộ dáng sùng bái không thôi: “Kháo, lão Đại chính là lão Đại, thần tượng chính là thần tượng, ngay cả Hỏa Vân lão gia tử cũng không phải đối thủ của hắn! Thật sự là quá kháo rồi!”

“Tiểu Vân nhi, bạn trai của con thật sự đánh bại lão gia tử của chúng ta.” Hỏa Vân Bất Phàm còn có điểm không thể tin nổi, lên tiếng hỏi lại Thủy Hương Vân.

Lúc này, mọi ánh mắt đều dổ dồn lên người Thủy Hương Vân, ý đồ muốn tìm được đáp án trên người nàng.

Thủy Hương Vân do dự một chút, rồi gật đầu, chuyện ta đánh bại Hỏa Vân Nộ, mặc dù không đề cập qua với nàng, nhưng nàng cũng từ Thủy Thanh Hoa biết được chuyện này. Mặc dù không quá tin tưởng, nhưng Thủy Thanh Hoa cũng sẽ không lừa nàng, hơn nữa Hỏa Vân Nộ vừa rồi chính mình đã tự thừa nhận, dù không tin cũng phải tin.

“Đúng vậy, thái gia gia của con từng đề cập qua, Đào anh ấy quả thật từng đánh bại Hỏa Vân lão gia tử.”

“Hoa!” Tất cả một người đều nghị luận sôi trào. Tiểu thư Thủy gia tất nhiên không có khả năng gạt người, nhất là loại chuyện hoang đường như vậy, trước đó chính miệng Hỏa Vân Nộ đã thừa nhận, không phải tới lượt ngươi không tin. Thiếu niên tóc bạc kia, thật là cao thủ có tu vi thiên giai! Hơn nữa so với Hỏa Vân lão gia tử càng thêm lợi hại hơn!



Nhất thời, người còn nghĩ ta là đống phân trâu, lập tức vụt cái trở thành một con trâu khổng lồ. Không ít người trong lòng cảm thán: “Thiên tài! Thiên tài!”

Ngoại trừ hai chữ thiên tài, bọn họ thật sự không thể tìm ra được từ nào có thể hình dung được ta. Tân liên bang thành lập hơn 7000 năm qua, nhưng chưa bao giờ nghe qua một ai có thể ở tuổi trẻ như vậy trở thành thiên giai, nhưng ta lại làm được, còn không phải thiên tài thì là gì?

Vốn bọn thanh niên tuấn kiệt còn ôm ảo tưởng với Thủy Hương Vân, lập tức quẳng đi cái ý niệm đó ra khỏi đầu, vì một người đàn bà mà đối địch với cao thủ thiên giai, kẻ ngốc cũng tuyệt không làm ra lựa chọn như vậy.

Bị kéo đi, ta cũng rõ ràng tính cách của Hỏa Vân Nộ, theo hắn bay tới nội đường luyện võ trường cực lớn của Hỏa Vân gia, vừa nhìn là biết dùng kỹ thuật không gian chiết diệp. Nghĩ cũng đúng, nếu không phải loại sàn đấu này, lưỡng đại cao thủ thiên giai bắt đầu đánh nhau, lực phá hoại tuyệt đối không phải người thưởng có thể tưởng tượng được.

Mà ta đối với phương pháp hóa giải của Hỏa Vân Nộ cũng rất tò mò. Lúc đầu Hỏa Vân Nộ thua là do ta lợi dụng tính chất đặc thù của chân khí tử điện mà luyện thành “Thiên trảo thủ”, đó là ta tùy ý sáng tạo, nếu chính mình gặp phải chiêu thức như vậy, chỉ sợ cũng khó thoát khốn. Trừ phi công lực đối phương cường đại hơn ta rất nhiều, có thể hoàn toàn cách khai trói buộc của “Thiên trảo thủ”, như vậy mới có thể chuyển bại thành thắng.

“Tới đây! Dùng chiêu đó của ngươi!” Hỏa Vân Nộ nhìn ta chằm chằm không nháy mắt.

Ta cũng không nói nhảm, chân khí vận hành, cổ tay vừa lộn, chân khí tử điện nhanh chóng ngưng kết, một bàn tay lớn tới hai thước phiêu phù trước mặt ta.

“Cẩn thận!” Quát nhẹ một tiếng, “Thiên trảo thủ” hóa thành một tia chớp màu tím, chộp tới Hỏa Vân Nộ.

Hỏa Vân Nộ cười hắc hắc một tiếng quái dị, song chưởng rung lên, trên người chân khí màu đỏ xuất ra bàng bạc, cũng nháy mắt ngưng tụ thành một bàn tay cực lớn không khác gì “Thiên trảo thủ”, chắn trước người mình.

Hai trảo thủ va chạm, phát ra một tiếng nổ chấn động của luyện võ trường, kình khí đỏ tím như gợn sóng từ hai trảo thủ khuếch tán xúng quanh, làm cho ta và Hỏa Vân Nộ không tự chủ lui lại một bước. Lúc hai trảo thủ va chạm vào nhau, ngươi dùng sức, ta dùng lực, nhất thời kình khí tứ phía, giao thoa không ngừng.

Ta chợt hiểu, nguyên lai Hỏa Vân Nộ nghĩ ra thứ này.

Hỏa Vân Nộ cười to nói: “Ha ha! Cài này ngươi còn có thể bắt được ta sao? Mặc dù chân khí ngưng kết thành trảo thủ không có tính chất bắt dính như của ngươi, nhưng lực lượng lại không phân cao thấp, chỉ cần đem thủ chưởng kia ngăn trở, ngươi liền không có biện pháp nữa!”

“Có đúng không?” Khóe miệng ta nhếch lên một chút, Hỏa Vân Nộ nói cũng không sai, nhưng mà, hắn nghĩ tử điện chân khí của ta quá đơn giản rồi, lực lượng không phân cao thấp thì đúng, bất quá, ta với chân khí tử điện phảng phất như có lực lượng tâm linh thao khống, không phải hắn có khả năng so sánh được.

Lời ta vừa nói ra, trảo thủ tử điện đang cùng bàn tay màu đỏ giằng co đột nhiên nhuyễn hóa, trong nháy mắt hóa thật thành hư, tán thành vạn đạo chân khí tử điện thật nhỏ, làm cho lực lượng của trảo thủ màu đỏ bắt vào khoảng không, theo lực quán tính, đánh mạnh xuống mặt đất.

“Oanh!”

Chấn động như thiên lôi oanh tạc, dù là luyện võ trường chỉ dùng không gian chiết diệp để xây dựng nhưng mặt đất cũng không ngừng rung động. Mà tử điện chân khí của ta trong ánh mắt kinh ngạc của Hỏa Vân Nộ, hóa hư thành thật, trong nháy mắt ngưng tụ thành bộ dáng cự đại thủ chưởng, trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách ngắn ngủi, đem Hỏa Vân Nộ vững vàng bắt trong tay. Ta cũng không dùng thêm chiêu khác, chỉ là dùng “Thiên trảo thủ” bắt lấy Hỏa Vân Nộ, sau đó mỉm cười nhìn hắn.

Hỏa Vân Nộ hít một hơi, kình khí trên người mãnh phát, cự thủ bành trường vặn vẹo vài cái, xuất hiện nhiều chỗ hổng, nhưng vẫn bám chết trên người hắn, muốn bỏ cũng không xong. Vài nếm thử trái đắng, Hỏa Vân Nộ rốt cuộc cũng nhận mệnh, hơi ủ rũ nói: “Được rồi được rồi, lão tử nhận thua!”

Ta mỉm cười, chân khí “Thiên trảo thủ” nhất thời tán đi, từng điểm chân khí tản mát hội tụ trở lại thân thể ta.

Vừa được tự do Hỏa Vân Nộ lại trừng mắt nhìn ta: “Tiểu tử ngươi quả nhiên là quái thú, lão tử lần này đánh không lại ngươi, nhưng lần sau tuyệt đối sẽ nghĩ ra cách phá giải chiêu này! Ngươi đừng có mà đắc ý!”



Ta cười thầm, Thủy Thanh Hoa nói hắn là vũ si quả nhiên không giả, lập tức cười nói: “Tốt lắm, ta sẽ chống mắt lên mà chờ.”

“Được rồi, ngươi đi tham gia cái yến hội sinh nhật của tiểu nha đầu kia đi, lão tử không thích tới chỗ náo nhiệt!” Hỏa Vân Nộ nhìn qua hơi buồn bực, nói xong phi thân khỏi luyện võ trường. Lắc đầu cười khổ, ta cũng rời luyện võ trường, trở lại thính hội.

Trong sát na ta bước vào yến hội, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người ta. Ánh mắt bọn họ xem ta lúc này rất bất đồng, nhiều người nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy sợ hãi và sùng kính.

“Lão Đại! Thế nào rồi? Đánh thắng không?” Xem ra Hoàng Phủ Phi Long vẫn chú ý cửa vào, ta vừa xuất hiện lập tức nhảy ra hưng phấn trùng trùng hỏi.

“Ngươi nói sao.”

“Lão đại! Thần tượng của ta!” Hoàng Phủ Phi Long tràn đầy sùng bái nói.

Ta nhìn lướt qua yến hội đã bắt đầu, cơ bản mọi người đều tùy ý ăn một chút hoặc tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.

“Đào, anh không bị thương chứ?” Thủy Hương Vân đi tới, vẻ mặt ân cần hỏi.

Ta kéo tay nàng, vuốt cái mũi nhỏ xinh, ôn nhu nói: “Em xem ta có giống bị thương không? Anh cùng lão quỷ bất quá chỉ luận bàn một chút mà thôi, cũng không động thủ chính thức.”

“Dương hiền chất, anh hùng xuất thiếu niên nha, trước nghe toàn là lời đồn, ta vốn còn nhiều hoài nghi, còn cho là đã đề cao ngươi, không nghĩ tới lại vẫn còn xem thường ngươi quá nhiều.” Hỏa Vân Bất Phàm mang theo Hỏa Vân Yến và Hỏa Vân Triều đi tới, than thở nói.

Ta cười cười, nói: “Hỏa Vân gia chủ quá lời, ta chỉ là có chút cơ duyên và vận khí tốt mà thôi.”

“Dương đại ca, anh tới rồi! Em còn chờ lễ vật sinh nhật của anh đấy!” Hỏa Vân Yến sáp vào, nhìn bộ dáng của nàng, tựa hồ một mực phải moi được quà sinh nhật của ta.

Ta mỉm cười nói: “Quên sao được em chứ. Em không phải muốn theo anh học công phu sao? Lễ vật của anh chính là một phần công phu, em có muốn học không?”

“Thật sự?” Hỏa Vân Yến đôi mắt sáng ngời, lập tức cuống quýt gật đầu nói: “Học! Đương nhiên học! Công phu của Kim Phi Tích, làm sao mà kém chứ!”

“Yến nhi!” Hỏa Vân Triều quát một tiếng, sắc mặt khó coi. Hỏa Vân Yến lúc này mới phản ứng lại, biết tự mình đã lỡ lời, lập tức bụm miệng, sau đó vẻ mặt vô tội nhìn ta.

Nhưng hiển nhiên mọi chuyện đã chậm, người ở đây không ai tu vi thấp kém, ngay từ đầu lực chú ý đã tập trung trên người ta, ba chữ “Kim Phi Tích”, không nghe thấy là không có khả năng.

Đại danh Kim Phi Tích, một đoạn thời gian trước trong giới thông tin chính là chuyện náo nhiệt phi thường, không nghĩ tới cuồng nhân trong Cực đạo chiến võng, đúng là vị thiếu niên tóc bạc trước mắt này, thật sự là làm cho nhiều người sợ hãi than thở.

Bất quá, trước đó là tiết lộ ta có tu vi thiên giai, ta đành cười khổ, xem ra chuyện hôm nay bại lộ hơi nhiều, không chỉ bộc lộ hào quang của thiên giai, thân phận “Kim Phi Tích”, xem ra cũng không bảo hộ được nữa.

20-11-2009, 03:54 PM

Cực Phẩm Chiến Thần

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook