Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Chương 69: CHƯƠNG 69: NHẤT ĐỊNH LÀ BẨY RẬP

Hương Miêu Miêu

10/06/2022

CHƯƠNG 69: NHẤT ĐỊNH LÀ BẨY RẬP

Editor: Luna Huang

Trên đời cư nhiên thật có nữ nhân tương tự như vậy, mắt, vóc người, còn có khí chất cùng ngữ điệu nói chuyện, rất đều sẽ cho người nhận sai.

Lăng Tiêu nghiêm túc thẩm thị Lạc Khê, Tử Huân lúc trước hắn từng có rất nhiều điểm đáng ngờ, sau này người còn chưa tra rõ, Tử Huân đã bị Mộ Dung Tuyết giết đi. Như vậy, đầu mối liền bị gảy. Nhưng, hắn tin tưởng nữ nhân tiếp cận tam gia, rất nhiều đều là dụng tâm kín đáo.

Nhìn về phía Tư Đồ Thụy, Tư Đồ Thụy cũng đang dùng ánh mắt quan sát xem kỹ Lạc Khê. Hắn cũng hiểu được Lạc Khê cùng Tử Huân rất giống, như phải nhường người rất dễ nhận sai. Nhưng, hai nữ nhân tương tự như vậy đồng thời xuất hiện ở bên người tam gia, vậy ý vị như thế nào?

Bẩy rập?

Đúng, nhất định là bẩy rập!

Đầu mày nhăn chặt, bình thường ôn văn nhĩ nhã hắn thô lỗ kéo tam gia qua một bên: “Nữ nhân này khẳng định có vấn đề, ngươi tốt nhất tam tư đi.”

“Bổn vương có thể ứng phó, những thứ này không cần các ngươi quan tâm.” Khẩu khí của tam gia hiển nhiên có chút tức giận, thật vất vả tìm được một người tương tự như Tử Huân vậy, hắn há có thể buông tha. Hất tay của Tư Đồ Thụy, hắn thiếp quyết tâm muốn đem Lạc Khê mang về vương phủ.

“Tam gia…” Tư Đồ Thụy còn muốn nói điều gì, bị Lăng Tiêu kéo đến hai bên trái phải: “Ngươi hiện nói cái gì cũng vô dụng, trong lòng hắn hổ thẹn với Tử Huân nhiều lắm, đột nhiên xuất hiện nữ nhân như thế, coi như là bẩy rập, hắn cũng sẽ không chút sợ hãi nhảy xuống.”

“Thế nhưng…” Tư Đồ Thụy chính là chưa từ bỏ ý định, muốn tiến lên cùng tam gia nói thêm vài lời, lại bị Lăng Tiêu như xách con gà con xách ra đại môn Mãn Ngọc Hương.

Tam gia không chớp mắt nhìn Lạc Khê, tự nhiên trang nhã, ôn nhu động lòng người. Dáng vẻ bế nguyệt tu hoa, thái độ chim sa cá lặn, càng xem càng cảm thấy cùng Tử Huân là một người.

“Tam gia, bạc của người?” Tú bà thấy tam gia nhìn Lạc Khê nhập thần, sợ tam gia quên chuyện trọng yếu nhất, cố ý tiến lên nhắc nhở.

Tam gia sờ sờ trên người, đột nhiên chạy đến trên người cũng không mang nhiều bạc như vậy. Nhìn bốn phía một mắt, phát hiện hai vị hảo hữu cũng không thấy hình bóng, hắn chỉ có thể buồn bực phân phó nói: “Cho người đến Khiếu vương phủ lấy.”

“Vâng vâng vâng! Vậy có phải hiện tại đem Lạc Khê cô nương cùng nhau đưa đến Khiếu vương phủ hay không?” Tú bà tiểu tâm

dực dực hỏi.

“Hảo! Chuẩn bị hai cỗ kiệu!” Tam gia nói xong cuối cùng cũng đường nhìn đi ra đại môn.



Đêm khuya vắng người, ngoại trừ Mộ Dung Tuyết mê man, cô nương của các tòa viện khác đều đang đợi tam gia giá lâm. Đều phân phó hạ nhân đi hỏi thăm, đã canh ba, người còn chưa có trở lại, cô nương của các tòa viện còn đều chưa từ bỏ ý định, đều lần thứ hai phái ra hạ nhân đi tìm hiểu.

Nghe nói có cỗ kiệu nâng tới cửa, còn là hai cổ, nhất thời để ba nữ nhân đều hoảng hồn, cũng vô pháp ở trong viện chờ, tất cả đều chạy tới cửa chính.

Cửa vừa mở ra, chỉ thấy tam gia ôm nữ nhân đầu đội khăn hỉ xuất hiện ở cửa. Mà, tam gia có vài phần men say thấy ba nữ nhân, vui tươi hớn hở mà hỏi thăm: “Ba vị đều là đang đợi bổn vương trở về sao?”

“Gặp qua tam gia!” Ba người há hốc mồm đồng thời lấy lại tinh thần thỉnh an tam gia, lúc ngẩng đầu, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lạc Khê trong ngực tam gia.

Đầu dưới lụa hồng mỏng, Lạc Khê mơ hồ thấy ba nữ nhân, cảm giác được địch ý nồng nặc, nàng nắm thật chặt ôm cái cổ của tam gia, thân thể bởi vì sợ mà run.

“Đừng sợ, bổn vương sẽ bảo vệ ngươi.” Tam gia nhẹ giọng thấp nam bên tai Lạc Khê, ngẩng đầu nhìn về phía ba nữ nhân khác phân phó nói: “Nàng tên Lạc Khê, sau này sẽ ở tại Tử viên, sau này các ngươi hảo hảo ở chung.”



“Vâng!” Ba nữ nhân khom người, trong lòng đều tự nghi hoặc nhìn chằm chằm Lạc Khê.

Tam gia cũng không để ý tới ba nữ nhân, phản chính tranh giành tình nhân quá bình thường. Nhưng, Lạc Khê bất năng như Tử Huân chết ở Khiếu vương phủ. Mới vừa vào cửa, hắn lại ngừng cước bộ quay đầu lại nhìn về phía ba nữ nhân: “Lạc Khê nhát gan, bổn vương hy vọng các ngươi không có việc gì chớ quấy rầy, hỏng chuyện tốt của bổn vương, bổn vương cũng sẽ không khinh tha.”

“Vâng!” Ba người nghe ra cảnh cáo trong khẩu khí, hạ thấp người nghe bước chân của tam gia tiêu thất, lúc này mới đều ngẩng đầu lên.

Phượng Điệp buồn bực mang theo ly khai ly khai, Hương Nhứ vẻ mặt do dự đi, duy chỉ còn lại Mẫu Đơn mang theo nha đầu đứng ở cửa hóng gió.

Tử viên, đây chính là địa phương Tử Huân ở qua. Nghe nói Tử Huân là nữ nhân tam gia đã từng yêu nhất, nữ nhân này tiến đến đã vào ở trong Tử viên ý vị như thế nào?

“Chủ tử, gió lớn, đi về trước đi?” Châu nhi tiểu tâm dực dực hỏi.

Mẫu Đơn không có phát hỏa, ánh mắt không dời nhìn về phía phương hướng Tử viên, theo Châu nhi trở lại viện tử của mình, mặt ngoài bình tĩnh hồi trên giường mình, trong đầu bay lộn, các loại tư tự chạy đến tim.

. . .

Trời, vừa tảng sáng, Mộ Dung Tuyết đã bị vết thương trên mặt làm đau mà tỉnh lại, theo bản năng sờ sờ mặt. Ác mộng ngày hôm qua không ngừng thoáng hiện trong đầu, viền mắt nàng đỏ lên, mũi cay xè, khó chịu có chút thở không được.

Hừ hừ. . .

Hút hút mũi, nàng lau nước mắt ở khóe mắt, không muốn bị Linh nhi lại nhìn thấy bộ dáng chật vật của bản thân.

Linh nhi ghé vào bên giường giật mình tỉnh giấc mở mắt, mắt thấy chủ tử tỉnh lại, thân thiết mà hỏi thăm: “Chủ tử, người có đúng hay không đói bụng rồi? Hay là khát?”

“Bổn cung muốn tắm rửa!” Mộ Dung Tuyết lạnh lùng phân phó, ánh mắt nhìn chằm chằm kỳ lân kiếm trên tường.

Lúc nào nàng mới có thể chân chính khống chế kỳ lân kiếm, một ngày kia nàng thành đương kim bá chủ, tất cả những người thiếu nàng cũng phải trả lại gấp đôi!

“Vâng!” Linh nhi thấy vẻ mặt chủ tử lạnh lùng, cũng không dám hỏi nhiều nửa câu, vội vội vàng vàng ra khỏi cửa thu xếp cho chủ tử.

Mộ Dung Tuyết bò dậy, vết thương trên mặt bọc dược, hôm nay tựa như bị sâu cắn ngứa đến cực kỳ khó chịu. Nàng đi tới trước gương, nhìn mặt bị băng bó thành bánh chưng, chỉ có thể nhìn ánh mắt ướt át kia. Nàng có thể tưởng tượng ra được, mở tầng băng gạc này, gương mặt này trở nên đáng sợ cỡ nào.

“Chủ tử. . . Chủ tử người tỉnh.” Nghe tiếng bước chân của tiểu Cẩm không ngủ, lập tức đỡ tường đi tới.

“Tiểu Cẩm!” Mộ Dung Tuyết từ trong gương thấy vẻ mặt tái nhợt của tiểu Cẩm, bất mãn hỏi: “Không phải là để Chiêu nhi chiếu cố ngươi sao? Nàng người đâu?”

“Ta thấy nàng quá mệt mỏi, tối hôm qua để cho nàng đi về nghỉ trước. Chủ. . . Chủ tử. . .” Thấy chủ tử, tiểu Cẩm lại nhịn không được nước mắt khóc lên.

“Không được khóc!” Mộ Dung Tuyết gầm nhẹ một tiếng, tiểu Cẩm lập tức lau khô nước mắt, vẻ mặt chán nản nhìn chủ tử nói rằng: “Chủ tử, vì sao hắn đối với ngươi như vậy?”

“Hận của hắn đối với bổn cung thủy chung chưa tiêu trừ, mặc kệ bổn cung làm cái gì, hắn đều sẽ cảm thấy là sai.” Khẩu khí của Mộ Dung Tuyết mang theo thất lạc, nàng vô pháp có cảm tình đối với nam nhân này, dù cho chỉ có một điểm như vậy, cũng là cảm giác chưa bao giờ có.

Ai. . .

Trước đây lúc làm sát thủ chưa hề cân nhắc qua vấn đề cá nhân, chỉ muốn có thể sống, thấy thái dương ngày mai, có thể ăn no uống đủ, như vậy đã là thỏa mãn.

Mà, cuộc sống bây giờ thắng xa so với kiếp trước, vì sao vẫn cảm thấy khí bất túc dưới nền đất như vậy, cảm giác mình hình như hai bàn tay trắng.



“Chủ tử, nếu không chúng ta trốn đi?” Tiểu Cẩm đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, nàng tin tưởng thiếu gia thương chủ tử đau như vậy, có thể có biện pháp mang được phu nhân ra.

“Trốn! Trong thiên hạ toàn bộ đều là vương địa, tam gia không chỉ có là Vương gia của Phong Lôi quốc, cùng với nhân tế quan hệ của người các quốc gia khác không bình thường. Hơn nữa, cha cũng sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, bổn cung không muốn qua cái loại ngày giấu đầu giấu đuôi này. Niên kỷ của nương cũng lớn, bổn cung cũng không muốn để cho nàng qua loại sinh hoạt nửa đời sau không thấy được ánh sáng này.” Nghĩ đến nương tóc đen thay đổi bạch, Mộ Dung Tuyết cảm giác được đau nhức đè nén.

Thân tình, nàng khát vọng đã lâu, lại lấy được cảm tình duy nhất, nàng quý trọng, đồng dạng sợ mất đi. Ngày ấy thấy đại phu nhân khi dễ nương khi dễ, còn muốn một ngày như vậy nên vì nương hãnh diện.

Đúng!

Vì nương, vì mình, nàng không thể cứ bị đánh ngã như vậy. Phản chính, chỉ là hủy dung, còn không có cụt tay cụt chân, việc nàng có thể làm còn rất nhiều.

“Chủ tử, tiểu Cẩm tỷ, ngươi thế nào đã thức dậy?” Linh nhi phân phó xong những người khác nhanh lên tiến đến hầu hạ, thấy tiểu Cẩm, nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy người, thân thiết nói rằng: “Tiểu Cẩm tỷ, sắc mặt của ngươi thật là tệ, hay là trước trở lại nghỉ ngơi thật tốt đo?”

“Đúng! Tiểu Cẩm, ngươi hảo hảo dưỡng thương, ngày của chúng ta còn dài!” Mộ Dung Tuyết quay đầu lại nhìn về phía tiểu Cẩm, dùng giọng ra lệnh nói rằng.

Ân!

Tiểu Cẩm biết ngạo bất quá chủ tử, cũng biết trạng huống biết mình không chỉ có chiếu cố không được chủ tử, còn có thể để chủ tử vì mình lo lắng.

Linh nhi đỡ tiểu Cẩm ra khỏi phòng, Mộ Dung Tuyết từ trước bàn trang điểm đứng lên. Xoay người, nàng đi hướng tường, đưa tay vuốt ve kỳ lân kiếm, trong miệng tự lẩm bẩm: “Ngươi đến cùng còn có bao nhiêu bí mật?”

Meo meo. . .

Hồi lâu không gặp Tiểu Bạch từ cửa sổ nhảy vào, thấy chủ nhân lòng tràn đầy vui vẻ vẫy đuôi chạy tới. Trát trát ánh mắt màu hổ phách, nhìn mặt bị băng gạc bao phủ, nó dùng tiểu móng vuốt vỗ vỗ chân của chủ nhân.

Mộ Dung Tuyết ngồi xổm người xuống ôm Tiểu Bạch vào trong ngực, vuốt ve bạch mao thuận hoạt của nó, thê lương cười nói: “Chỉ sợ cũng chỉ có ngươi có thể vô ưu vô lự, lúc này lại đi đâu đi chơi?”

Meo meo. . .

Tiểu Bạch làm nũng hô một tiếng, tiểu móng vuốt đưa về phía mặt bị băng gạc che.

A. . .

Chỉ là nhẹ nhàng vỗ, Mộ Dung Tuyết cũng có chút đau kêu.

Tiếng thét này để Tiểu Bạch lui móng vuốt về, vẻ mặt đau lòng nhìn chủ tử, tròng mắt đột nhiên quay tròn chuyển động từ bên người chủ tử nhảy xuống, lại nhảy ra cửa sổ tiêu thất.

Mộ Dung Tuyết vừa mới chuyển đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Linh nhi đứng ở cửa. Rướn cổ lên nhìn về phía cửa sổ, nàng tò mò hỏi: “Có đúng hay không Tiểu Bạch đã trở về?”

“Ân! Gia hỏa này bình thường sẽ không có giấu đi đâu, hai ngày này cũng không xin thức ăn bổn cung. Bất quá, chỉ cần nó không ly khai vương phủ, sẽ không có người sẽ còn dám thương tổn nó.” Mộ Dung Tuyết gật đầu, tổng giác Tiểu Bạch rất nhiều địa phương không đơn giản.

“Ngày ấy nô tỳ thấy nó đi trù phòng, đại nương trù phòng cho nó thịt, nó cư nhiên không ăn, quay đầu bước đi.” Linh nhi cũng hiểu được Tiểu Bạch rất kỳ quái, có rất ít mèo có thể cảnh giác như thế, ngoại trừ chủ tử, những người khác đút đồ ăn cũng không được.

Mộ Dung Tuyết cười nhạt một tiếng, mèo chỉ nhận chủ nhân có thể sánh bằng người đến thân cận. Nàng xem Linh nhi biểu tình không hiểu một mắt, mắt thấy bọn hạ nhân đem tắm rửa chuẩn bị xong, nàng liền đi vào mành.

Cởi y phục ra, đi vào thùng nước tắm. Hôm qua bị nước trà làm dơ tóc, còn phải gội sạch. Vì không cho mặt dính nước, mỗi một cái động tác của Linh nhi nhìn qua đều cực kỳ cẩn thận.

Vừa mới thoải mái mà ngồi ở trong thùng nước tắm, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài viện truyền đến, Mộ Dung Tuyết lập tức mở mắt. Sau một khắc, Chiêu nhi vọt vào, hoảng hoảng trương trương hô: “Không xong, không xong, việc lớn không tốt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Hạ Đường Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook