Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 57: Thăm tù

Tây Phương Bất Bại

07/04/2023

Ra khỏi kho hồ sơ, Trần Bạc Vũ đang chờ ở ngoài hành lang, hỏi cô có phát hiện gì không.

Thật ra bản thân Nhan Lôi cũng cảm thấy bối rối. Động cơ gây án của Bạch Vi Vi cũng không hề khó đoán, chỉ là quá cẩu huyết. Lại còn liên quan đến một kịch bản cô chủ thật, cô chủ giả.

Vậy mới nói vẫn là ba cô lợi hại.

Ba cô vẫn luôn nghi ngờ trong lòng Bạch Vi Vi này có quỷ, trực giác của lão cảnh sát hình sự quả thực là thiên thần hạ phàm.

Nhan Lôi nhìn Trần Bạc Vũ, chuyện này… liên quan đến nhiều thứ. Cô không muốn nói cho anh ngay bây giờ, vẫn nên thương lượng với ba một chút thì tốt hơn.

Vậy nên cô nói: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”

“Lôi Lôi.” Trần Bạc Vũ ngẩn người: Đây là lần đầu tiên Nhan Lôi né tránh ánh mắt của anh, rốt cuộc là cô đã điều tra được điều gì?

Vào nhà vệ sinh, Nhan Lôi lập tức nói với ba: “Từ trước đến nay, con tưởng rằng mình đang điều tra sự thật cho một người xa lạ tử vong vì tai nạn, trả công lý cho Bạch Tường Tường. Hóa ra, con vẫn luôn điều tra vụ án cho chị ruột của cơ thể này.”

Trăm nhân ắt có quả, nhân quả báo ứng tuần hoàn không chừa một ai.

Trước đây, vì nguyên nhân cái chết của Bạch Tường Tường, Lục Gia Nhiên đánh cược vụ án vỡ đập với cô. Không ai ngờ được rằng, cô lại điều tra ra được mình mới là em gái ruột của Bạch Tường Tường.

Vậy thì có thể lý giải: “Nửa năm trước, Bạch Vi Vi cho người bắt cóc sát hại con cũng là có nguyên do của nó.”

Bạch Vi Vi biết cô là ai…

Không chỉ như vậy, bà Nhan cũng biết cô là ai.

Nghe cô kể xong, Nhan Quốc Hoa thở dài: “Bạch Vi Vi đi theo hướng cực đoan. Để che đậy sự thật về thân thế của mình, cô ta không ngại mà ra tay với bà Nhan, cô ta đã điên rồi.”

Không sai, Bạch Vi Vi cũng không thông minh cho lắm. Nhưng cô ta lại rất độc ác, có thể vượt qua giới hạn cuối cùng của nhân tính, làm ra chuyện mà người bình thường hoàn toàn không dám làm. Ví dụ như, hại chết chị gái sống chung từ nhỏ, ví dụ như bắt cóc mẹ ruột của mình. Đây chính là “ưu thế” của Bạch Vi Vi.

Câu chuyện cô chủ thật cô chủ giả trước mắt có thể giải thích một cách hoàn hảo nguồn gốc của sự vặn vẹo, và biến thái trong tính cách của cô ta.

Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Mà trong mắt Bạch Vi Vi, cái gọi là người thân ngay cả con chó cũng không bằng, chỉ là bàn đạp để cô ta thượng vị mà thôi.

Xem chừng Bạch Tường Tường và bà Nhan đã biết bí mật của cô ta nên mới rơi vào tình cảnh bị diệt khẩu.

Người như vậy, không còn dùng “đạo đức bại hoại” để hình dung được nữa. Cô ta hoàn toàn là một kẻ chà đạp sinh mạng của người khác, chỉ có nhà giam mới là nơi mà cô ta nên đến.

Nhưng chuyện làm rõ cô chủ thật, cô chủ giả này chỉ là một mặt, điều Nhan Lôi càng quan tâm hơn bây giờ là: “Không lẽ y tá trưởng Tần chính là người gọi xe đen đến bắt bà Nhan đi sao?”

“Chắc chắn là bà ta.” Nhan Quốc Hoa phân tích: “Vì giấu giếm sự thật, Bạch Vi Vi súc sinh kia còn có thể ra tay với chị gái Bạch Tường Tường của mình. Con nói xem, cô ta còn quan tâm đến sống chết của bà Nhan sao? Thằng nhóc họ Đinh đó chính là kẻ giúp cô ta giết người.”

“…” Nhan Lôi bỗng cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy. Vì ác niệm sâu thẳm của Bạch Vi Vi mà thanh xuân tươi đẹp của hai chị em nhà họ Bạch đều bị mai táng. Nếu như cô không xuyên qua, Bạch Vi Vi này sẽ còn dùng thân phận cô hai nhà họ Bạch hạnh phúc mỹ mãn sống hết đời này. Thực sự là… địa ngục thì trống rỗng, ác ma ở nhân gian.

Bây giờ việc cô muốn làm nhất chính là đem Bạch Vi Vi xuống địa ngục: “Ba, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào mới có thể bắt kẻ cầm đầu Bạch Vi Vi lại?”

Ba cô suy nghĩ một chút liền có ý tưởng, sau đó bắt đầu chỉ huy: “Bước đầu tiên khống chế y tá trưởng Tần trước. Trên cơ bản đã có thể xác định bà ta chính là người giúp Bạch Vi Vi bắt cóc bà Nhan, vậy thì có thể moi ra tin tức và vị trí của bà Nhan từ phía bà ta. Có điều phải dùng một vài thủ đoạn thẩm vấn… Để Trần Trung Lương đích thân đi thẩm vấn bà ta, cựu cục trưởng Trần am hiểu chiến thuật tâm lý, ông ấy thẩm vấn thì chính là ngược đãi tinh thần phạm nhân.”

“Vâng.”

Nhan Lôi tiếp thu, vẫn là thủ đoạn của ba tàn nhẫn, để cựu cục trưởng Trần ngược đãi y tá trưởng Tần. Chậc chậc chậ, hoàn mỹ.

Dừng lại một chút, ba cô lại dặn dò: “Nhưng chắc chắn Bạch Vi Vi và Đinh Doãn Hào sẽ gặp chết phản kháng, bọn chúng sẽ không thừa nhận chuyện này.”

“Vậy phải làm sao đây ba?” Nhan Lôi cũng hiểu, địa vị xã hội của Bạch Vi Vi và Đinh Doãn Hào rất cao. Nhất định phải có chứng cứ đầy đủ mới có thể giải quyết bọn chúng.

Nhan Quốc Hoa bày kế giúp cô: “Trong hai người đó phải có một người mở miệng trước. Trước hết, phải khống chế Bạch Vi Vi lại, sau khi khống chế thì điều tra thu thập chứng cứ cũng không muộn. Bây giờ con đang có sẵn một cái cớ để Bạch Vi Vi đến cục canhr sát.”

“Ý ba là… lợi dụng Lục Gia Nhiên?”

Nhan Lôi cũng nghĩ đến anh ta, tối qua Bạch Vi Vi náo loạn ầm ĩ còn không phải để gặp anh ta sao?

Nhan Quốc Hoa gật đầu: “Không sai, con gọi điện nói với Bạch Vi Vi rằng Lục Gia Nhiên muốn gặp cô ta. Bạch Vi Vi chưa từng từ bỏ ý định với Lục Gia Nhiên, cô ta có thể đến cục cảnh sát một lần thì chắc chắn có thể đến lần thứ hai.”

Nhan Lôi đáp: “Được, con lập tức đến cục cảnh sát gặp Lục Gia Nhiên.”

Nhan Quốc Hoa suy nghĩ cặn kẽ đến một tình trạng nhất định: “Con cũng có thể nói sự thật về thân thế cô hai nhà họ Bạch cho Lục Gia Nhiên. Nếu Lục Gia Nhiên luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Bạch Tường Tường vậy thì cậu ta chắc chắn sẽ vì chuyện này mà căm hận Bạch Vi Vi. Bạch Vi Vi yêu Lục Gia Nhiên, muốn cô ta sụp đổ thì chỉ cần vài câu của Lục Gia Nhiên là được.”

Hay cho một chiêu…. lấy lực đè lực.



Cô cũng nhìn ra như vậy, muốn cho tuyến phòng thủ của Bạch Vi Vi sụp đổ thì nhất định phải dựa vào nam chính là Lục Gia Nhiên. Dùng Lục Gia Nhiên để phản công lại Bạch Vi Vi, quả thực là tuyệt chiêu hoàn hảo.

Hơn nữa, cô biết rằng từ trước đến nay Lục Gia Nhiên dung túng mọi hành động của Bạch Vi Vi đều là vì nể mặt Bạch Tường Tường. Nếu để Lục Gia Nhiên biết được chuyện tốt mà Bạch Vi Vi đã làm, tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngược tâm đích thân xử lý nữ phụ ác độc đã hại chết bạch nguyệt quang của anh ta, tình cảnh đó chắc chắn sẽ rất hay ho.

Vậy mới nói, muốn đối phó với cục diện trước mắt thì phải đồng thời đưa ra hai con bài, y tá trưởng Tần với cục trưởng Trần thẩm vấn hình sự. Lục Gia Nhiên với Bạch Vi Vi, vạch trần sự thật.

Nhan Lôi không thể không bội phục ba mình, thủ đoạn này, tâm cơ này, thật không hổ là cảnh sát hình sự lão luyện.

Việc này không nên chậm trễ, mà thu lưới đặc sắc nên diễn ra rồi.

***

Nửa tiếng sau.

Cửa sắt nhà giam từ từ mở ra.

Đây là lần đầu tiên Lục Gia Nhiên có người đến thăm kể từ khi bị bắt.

Hiện tại anh ta trở thành trò cười của giới thượng lưu bản địa, những cô gái thường ngày hay mờ ám với anh ta không hề đến thăm dù chỉ một người. Những người được gọi là bạn bè đó cũng vội vàng rũ sạch quan hệ, hoặc là đứng xem chuyện cười của anh ta. Buồn cười là, người đầu tiên đến thăm anh ta lại là Nhan Lôi, người đã đưa anh ta vào nhà giam.

(Bạch Vi Vi mới là người đầu tiên, nhưng bị Lôi Lôi mắng về rồi.)

Đứng bên ngoài cửa sắt, Nhan Lôi cũng tỉ mỉ đánh giá Lục Gia Nhiên. Từ trước đến nay, ấn tượng mà Lục Gia Nhiên mang lại cho cô luôn là một con sói máu lạnh vô tình, không thèm nói đạo lý, ích kỷ vụ lợi. Trên người tràn đầy năng lượng tàn nhẫn.

Nhưng Lục Gia Nhiên trước mặt cô hiện giờ, vẻ ngoài không thay đổi gì nhiều, nhưng đôi mắt đã thu lại sự sắc bén, nhuệ khí đó cũng đã biến mất. Thay vào đó là một cảm giác chán nản.

Xem ra, phạt anh ta hình phạt sao chép đúng là một ý tưởng không tệ. Cuối cùng tổng tài bá đạo cũng biết cái gì gọi là quốc pháp lớn hơn trời.

Lục Gia Nhiên cũng lạnh lùng đánh giá Nhan Lôi trước mặt, hỏi: “Cô tới làm gì?” Dừng lại một chút, khóe miệng của anh ta không khỏi nở một nụ cười trào phúng: “Xem trò cười của tôi? Cô vừa lòng chưa?”

Cô nhìn thẳng vào anh ta: “Lục Gia Nhiên, chuyện của anh tôi không muốn quan tâm, trò cười của anh tôi cũng không muốn xem. Tôi tới chỉ để cho anh một đáp án mà thôi.”

“Đáp án gì?”

Nhan Lôi bình tĩnh đáp: “Không phải trước đây tôi và anh đã giao ước, tôi giúp anh điều tra sự thật cái chết của Bạch Tường Tường, anh trả tự do cho tôi sao? Hiện tại, tôi đã có thể cho anh đáp án.”

Câu nói này khiến thái độ của Lục Gia Nhiên thay đổi, anh ta vội vàng hỏi: “Cô biết ai đã giết Tường Tường?”

“Là Bạch Vi Vi.”

Nhan Lôi nói với anh ta một cách nghiêm túc.

“Không thể nào, khi đó Bạch Vi Vi mới học lớp mười một, cô ta không thể làm ra vụ án lớn đến như vậy được.” Lục Gia Nhiên phản bác: “Hơn nữa quan hệ giữa hai chị em họ rất tốt.”

“Rất tốt sao?” Nhan Lôi hỏi ngược lại: “Sao anh có thể xác định tình cảm giữa chị em họ không phải là giả?”

“Cô ta không có lý do để giết chị gái của mình, hơn nữa Bạch Vi Vi cũng không thông minh đến như vậy. Vụ án vỡ đập nước cô cũng biết đấy, đó là một vụ án được lên kế hoạch một cách tỉ mỉ. Bạch Vi Vi hoàn toàn không có thủ đoạn để tính toán được.”

Trong mắt của anh ta, Bạch Vi Vi chỉ là hơi ngu ngốc vụng về một chút mà thôi. Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không ác độc đến mức đi giết chị gái ruột của mình như vậy.

“Vậy anh nhìn xem, lý do này có đủ hay không?”

Nhan Lôi lấy một bức ảnh ra, đó là bức ảnh chụp y tá trưởng Tần đang bế cô và Bạch Vi Vi. Cô cố ý khoanh tròn vòng chân ghi tên của hai đứa bé lại đưa cho anh ta xem.

Trong nháy mắt, Lục Gia Nhiên đã hiểu được nội dung bức ảnh này.

Nhịp tim của anh ta không khỏi tăng tốc, ngay cả mạch máu cũng nổi lên một sự phẫn nộ nguyên thủy. Là sự tức giận cuồn cuộn vì bị lừa gạt, là sự tự trách không gì sánh được do bị giấu giếm.

Ký ức năm xưa cũng ăn khớp với tình cảnh lúc này, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được “bí mật” của hai chị em họ.

Khó trách, khó trách Bạch Tường Tường lại từng nói với anh ta: “Vi Vi không thể ở lại nhà họ Bạch, con bé nhất định phải ra nước ngoài học tập.”

Khó trách vẻ ngoài của Nhan Lôi lại giống Bạch Tường Tường như vậy. Mà Bạch Vi Vi rõ ràng là em gái ruột nhưng lại không hề giống Tường Tường.

“Bốp!”

Đột nhiên, một chiếc cốc bằng gốm bị ném từ trên mặt bàn xuống dưới, vỡ thành vô số mảnh. Sắc mặt Lục Gia Nhiên âm trầm, tay vẫn còn duy trì động tác ném cốc.



Bạch Tường Tường là vết sẹo vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng anh ta. Bây giờ, vết sẹo này lại có thêm một vết thương nữa, trên đó khắc ghi tên của Nhan Lôi.

Hóa ra anh ta không chỉ bỏ lỡ một điều tốt đẹp, hóa ra anh ta đã có lỗi với cả hai cô gái nhà họ Bạch.

Nhan Lôi thấy anh ta mất bình tĩnh như vậy liền nói: “Anh đừng vội nổi giận, hiện tại bà Nhan đang bị mất tích, anh nên biết chuyện này là do ai làm rồi chứ? Lát nữa tôi sẽ gọi Bạch Vi Vi đến, anh tự đi hỏi cô ta về những chuyện này. Đúng rồi, nhân tiện anh giúp tôi hỏi vị trí hiện tại của bà Nhan. Bà ấy vô tội, Bạch Vi Vi muốn giết bà ấy, anh sẽ không trơ mắt đứng nhìn cô ta được như ý nguyện đúng không?”

Lục Gia Nhiên ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt lại tăng thêm một cảm giác đau đớn. Đó là quá khứ mà anh ta không thể bù đắp lại: “Nhà họ Lục và nhà họ Bạch có quan hệ thông gia qua mấy đời. Nếu như không có những chuyện ngoài ý muốn này… Lôi Lôi, em mới là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của tôi.”

Bọn họ vốn dĩ có vô số khả năng… Hai người họ, vốn nên là trời sinh một đôi.

“Bây giờ anh còn nói ra được những lời này, không cảm thấy châm chọc sao?” Nhan Lôi đánh gãy sự si tâm vọng tưởng của anh ta: “Mất đi Bạch Tường Tường, anh rất đau lòng, điều này không sai. Nhưng sự đau lòng của anh không thể là cái cớ để anh làm tổn thương tô, tình cảm giữa hai chúng ta đã sớm cạn kiệt không còn gì. Đừng lấy gia tộc làm cái cớ, cặn bã chính là cặn bã, không liên quan đến việc anh họ gì, tôi cũng sẽ không quay về nhà họ Lục nữa.”

“Lôi Lôi, chúng ta có một đứa con trai.”

Anh ta nhắc nhở cô, bọn họ đã từng có quãng thời gian đẹp đẽ, đây là sự thật mà cô không thể thay đổi được.

“Đừng nói đến con trai tôi.” Nhan Lôi lạnh lùng đáp: “Người mà Lỗi Lỗi xem thường nhất chính là anh. Lục Gia Nhiên, anh tự nhìn lại mình đi, chỉ dựa vào nhân phẩm tính cách này của anh, hoàn toàn không xứng làm ba của con trai tôi. Ngoại trừ việc chơi trò tổng tài bá đạo một cách lỗ mãng tùy tiện ra anh còn làm được chuyện gì tốt nữa không? Bạch Vi Vi thoát khỏi vòng pháp luật tiêu diêu tự tại lâu như vậy, không phải nhờ có sự che chở của anh sao? Bên cạnh anh không phải còn có kẻ thứ ba, thứ tư sao? Trăm năm sau, anh xuống dưới đó gặp Bạch Tường Tường, anh sẽ ăn nói với cô ấy như thế nào? Anh chưa từng đối xử tốt với bất kỳ ai, anh chỉ là một thằng ngốc bị Bạch Vi Vi đùa giỡn trong lòng bàn tay mà thôi.”

“…”

Lục Gia Nhiên im lặng, không hề lên tiếng phản bác cô. Vì cuối cùng anh ta cũng biết rằng mình có lỗi với cô.

Đợi cô mắng xong, Lục Gia Nhiên mới tiếp tục nói: “Lôi Lôi, hiện giờ tôi chỉ muốn cho em và Lỗi Lỗi một mái ấm hoàn chỉnh.”

“Con của tôi rồi sẽ có một người ba yêu thương nó, tôi cũng sẽ có một người chồng toàn tâm toàn ý yêu thương mình. Nhưng người đó không phải anh.” Nói xong, cô liền đứng dậy: “Lục Gia Nhiên, Bạch Vi Vi sắp đến rồi. Anh, tự mình lo liệu đi.”

Không cần phí lời nữa, cô lập tức rời khỏi nhà giam.

Lục Gia Nhiên muốn tái hợp với cô? Con mẹ nó, còn muốn cho con cô một mái ấm? Nằm mơ đi.

Anh ta không xứng.

Sau khi ra khỏi đó, cô lại nhìn thời gian, bà Nhan đã mất tích hơn 48 giờ. Bọn họ không thể kéo dài thêm được nữa, nhất định phải tìm ra vị trí của bà ấy.

Cô đi đến phòng thẩm vấn của đại đội hình sự trinh sát. Cựu cục trưởng Trần đang ở trong đó đích thân thẩm vấn y tá trưởng Tần. Một lúc sau, Trần Bạc Vũ từ bên trong đi ra nói với cô: “Y tá trưởng Tần đã khai hết rồi, người lái chiếc xe đen đó chính là con trai của bà ta. Bà ta nghe lời của Bạch Vi Vi và Đinh Doãn Hào, đưa bà Nhan lên chiếc xe đó.”

“Rốt cuộc bà ấy đang ở đâu?”

“Bọn họ nhốt bà ấy trong một sơn động ở chân núi Nam Sơn, muốn để cho bà ấy dần dần chết đói, sau đó vứt xác ra một nơi hoang vu.”

“…”

Nhan Lôi kinh ngạc, hóa ra là kiểu mưu sát như vậy. Để chết đói dần dần, nhốt trong sơn động? Khó trách trong nguyên tác nói rằng thi thể của bà Nhan đã được phát hiện ở một nơi vắng vẻ. Bạch Vi Vi đúng là một người tàn độc, từ trước đến giờ đều không nương tay với người thân.

“Anh đã gọi cảnh sát đi điều tra sơn động rồi.” Trần Bạc Vũ ôm cô vào lòng, muốn cho cô một chỗ dựa: “Lôi Lôi, em đừng sợ. Tất cả mọi chuyện đã có anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Ừm.” Cô không tự chủ được mà ôm lấy anh. Trong thời điểm cô đang lo lắng bất an, cảm nhận sự ấm áp và năng lượng từ trên người anh như một sự an ủi: “Còn một việc nữa em muốn nói với anh. Anh nghe xong đừng kinh ngạc.”

“Chuyện gì?”

Trần Bạc Vũ đã thấy rất nhiều sóng gió trong cuộc sống. Bờ vai của anh trước nay đều rất vững chắc, sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

“Em… em có thể là cô hai nhà họ Bạch.”

Cô nói hết bí mật về thân thế của mình cho anh, cô có thể mặc kệ ý kiến của Lục Gia Nhiên, nhưng cô lại rất quan tâm đến cái nhìn của cảnh sát Trần. Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

Trần Bạc Vũ lại không có phản ứng gì, thản nhiên đáp: “Lôi Lôi, em là ai cũng không quan trọng. Anh chỉ biết là, đợi sau khi chuyện này kết thúc, em sẽ đến nhà anh, chúng ta sẽ sống cùng với nhau.”

“Được.”

Cô rất thích nghe những lời này của anh, đây chính là sự khác biệt giữa Lục Gia Nhiên và Trần Bạc Vũ.

Cô chủ nhà họ Bạch cũng được, Nhan Lôi đến từ nông thôn cũng không sao. Những điều này không là gì trong lòng Trần Bạc Vũ, cô chỉ là bản thân cô mà thôi.

Ngoài ra còn có một việc mà cô muốn đối mặt cùng anh: “Em muốn gọi điện cho người nhà họ Bạch, nếu y tá trưởng Tần đã khai ra mọi chuyện, vậy thì em muốn để người nhà họ Bạch chính tai nghe được sự thật của sự việc năm đó.”

“Được, anh đi cùng em.”

Cho dù là chuyện gì, anh đều tình nguyện đối mặt cùng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook