Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 84

Tạp Nhĩ Tư

01/09/2019

Hôn lễ Chu Đồng Tôn Huệ có đến, ở cùng nàng một ngày cuối cùng này. Trượng phu Chu Đồng là một nam tử bộ dạng đoan chính, nhìn thực không tệ, làn da màu tiểu mạch, đặt ở đời trước, là một nam tử rất có mùi vị nam nhân.

Sau nghe nương nói, nam nhân này đối xử với Chu Đồng rất tốt, việc trong nhà cơ hồ đều mặc nàng quyết định, cũng rất là che chở nàng. Hơn nữa tương đối khôn khéo, hắn tự mình mở cửa hàng bán đồ tre nứa như ghế bành, rổ rá các thứ. Có vài người thấy trong nhà thiếu thì sẽ tới mua. Mỗi tháng cũng có chút thu vào, mà cái này đối với Chu Hải căn bản không phải chuyện khó, học đồ cũng có thể làm được.

Không quá mấy tháng, trượng phu Chu Đồng liền đón đệ đệ nàng đi qua, để cho hắn ở bên cạnh nhìn xem. Kỳ thật chính là giúp hắn quen thuộc con đương buôn bán.

Chu Sơn rất hăng hái xuất ra năng lực học tập của hắn, hơn nữa so với những thứ [chi, hồ, giả, dã], hắn có hứng thú với việc buôn bán hơn nhiều. Từ từ cũng có kinh nghiệm, cầm một bút tiền của cha hắn, tự mình thuê cửa hàng làm ăn. Đương nhiên, không phải cửa hàng đồ trẻ mà chỉ là một gian hàng tạp hóa nhỏ. Tuy vậy hàng hóa đều đầy đủ hết, có khi còn nhận bán giúp vài thứ, sinh ý cũng không tệ lắm.

Tỷ phu và tiểu cựu tử giúp đỡ cho nhau, ngày tháng trôi qua không tệ, ở vùng này cũng coi như một đoạn giai thoại.

Đương nhiên đó là chuyện về sau, lúc này tạm thời không nói chuyện đó mà nói chuyện của Phùng gia.

Ngày đó Phùng Hiên bồi thê tử lại mặt, lúc trên bàn cơm nhớ lại ý niệm kia trong đầu, lúc rảnh hắn liền hỏi ý kiến Phùng mẫu.

Phùng mẫu cười nói:“Cửa hàng là cha con để lại cho con, hiện tại con cũng thành gia, có chủ ý thì cứ làm, không cần hỏi ta.” Bà cũng không phản đối, chỉ cần nhi tử có ý kiến, có tự quyết, bà chỉ có cao hứng không hơn. Bởi vì thuyết minh đứa nhỏ đã muốn đeo trọng trách.

“Việc này dù sao cũng phải nói với mẹ một câu mới được.” Theo ý Phùng Hiên, bản thân mình cho dù đã thành gia, nhưng là không thể không hỏi đến ý tứ của nương mà đã tự xử trí cửa hàng trong nhà. Vậy cũng có chút không tôn trọng nương.

Phùng mẫu thật vui vẻ, nói:“Như vậy, hai ngày tới chúng ta tìm tộc trưởng, nói với đại bá con muốn quản lý phần sản nghiệp này.” Nhìn nhi tử so với chính mình còn cao hơn, bà vui mừng:“Lập gia đình rồi, không nhất thiết phải tiếp tục thỉnh cầu đại bá con giúp đỡ coi chừng gia nghiệp, giờ là lúc con tự mình làm chủ.” Nói thì nói như vậy nhưng bà biết đại bá Phùng Hiên chắc chắn sẽ lấy cớ không trả lại.

Phùng Hiên nói:“Dạ, nghe nương.”

Ban đêm, Phùng Hiên nói với thê tử việc này, bất quá trong lòng Tôn Huệ không vui. Phùng đại bá có thể mặc kệ cháu ruột mình đến ở nhà ngoại tổ, tài sản không phải của mình mà không chịu buông tay, như vậy có thể tưởng tượng việc này sẽ ầm ĩ tới mức nào.

Tôn Huệ cũng không tiện nói gì, dù sao đối phương là đại bá của trượng phu, đánh gãy xương cốt vẫn còn gân, họ hàng thân thuộc rất khó đoạn tuyệt quan tệ. Đành phải tỉnh táo khéo léo chút, chớ để đến lúc mọi chuyện đi qua xa.

Việc này cũng phải để qua ngày rằm, cũng chính là sau nguyên tiêu ngày mai. Năm cũ đã hết, lúc này cũng không phải mùa màng bận rộn, Phùng mẫu liền dẫn theo nhi tử tới nhà tộc trưởng. Về phần không mang Tôn Huệ, là vì nàng là tân tức phụ, việc này không nên để cho nàng ra mặt, nếu không thanh danh sẽ không dễ nghe, còn tưởng rằng do nàng xúi giục.

Tộc trưởng nghe ý Phùng mẫu xong, gật đầu tán thành nói:“Là như vậy, Hiên tiểu tử nay cũng thành gia, cũng đủ khả năng xử lý sản nghiệp trong nhà, hiện tại là thời điểm để cho đại bá chuyển giao cho hắn.”



Năm đó để Phùng đại bá trông giữ sản nghiệp cha Hiên tiểu tử lưu lại cho hắn, tộc trưởng chính là không đồng ý, theo hắn thấy, Phùng mẫu không tái giá mà ở lại trong tộc còn mang đứa nhỏ, như vậy nên giao cho nàng quản. Bất quá bởi vì một ít lão nhân trong tộc đứng về phía Phùng đại bá, hơn nữa Phùng đại bá còn lập hạ chứng từ, tộc trưởng cũng không tiện nói cái gì nữa. Cuối cùng là thỏa mãn ý nguyện của Phùng đại bá.

Phùng đại bá thấy đệ tức dẫn theo nhi tử cùng tộc trưởng lại đây, trong lòng liền lộp bộp một chút, biết hẳn không phải chuyện tốt. Bất quá vẫn tươi cười nghênh nói:“Như thế nào đúng dịp cùng nhau lại đây, trước ngồi xuống, ta đi pha trà.” Vậy đại khái là tới đòi sản nghiệp.

Tộc trưởng ngồi xuống trước, nhìn Phùng đại bá đang vội vàng châm trà, nói:“Ta và nương của Hiên tiểu tử không phải đúng dịp gặp được, là có chuyện tới làm chứng, liền hẹn cùng nhau đến.” Một chút cũng không uyển chuyển, trực tiếp tuyên bố:“Hiên tiểu tử hiện nay cũng đã thành hôn, là người đã có gia thất. Cũng không tất cần có người giúp đỡ hắn coi chừng sản nghiệp, là thời điểm toàn giao cho hắn.”

Phùng đại bá nghe xong, thầm nghĩ quả thế, người đến không phải kiện chuyện tốt, y như hắn dự đoán, là vì bút sản nghiệp năm đó. Cũng may chuyện này hắn đã dự đoán được, sách lược có rồi, chỉ cần nói này nói kia lấy cớ, tin tưởng là còn có thể tiếp tục trông giữ thêm một khoảng thời gian.

“Nguyên lai là vì chuyện này a, các ngươi không đến tìm ta, quá vài ngày ta cũng sẽ đăng môn.” Phùng đại bá rót trà cho tộc trưởng, đang định rót tiếp thì Phùng Hiên tiếp nhận bình trà. Hắn là vãn bối không thể để trưởng bối rót trà mời vãn bối, hắn cầm bình trà rót cho đại bá một chén, tiếp theo là nương, cuối cùng mới là chính mình.

“A, là thế sao.” Tộc trưởng tuyệt đối không tin, Phùng đại bá là cái dạng người gì, đối xử với nhi tử cũng thiên vị lệch lạc, huống chi là cháu mình.

Phùng đại bá như không nghe ra ý trêu tức trong lời tộc trưởng, gật đầu nói:“Là như vậy, ta để cho thím hắn đi gọi năm tộc lão lại đây làm chứng.” Cười nói với tộc trưởng:“Năm đó thỉnh bọn họ, hiện tại nên tái thỉnh lại đây, cũng là viên mãn.”

Tộc trưởng nhìn theo hắn, nói thắng:“Tùy ngươi, ngươi cảm thấy như vậy rất tốt thì cứ thế mà làm, dù sao hôm nay phải đem mọi thứ thuộc về Hiên tiểu tử giao lại cho hắn.” Muốn nói Phùng đại bá không đánh cái chủ ý gì, hắn sẽ không tin, nhưng hôm nay vô luận như thế nào, sản nghiệp hắn phải giao ra.

“Được. Vậy ta đây đi kêu.” Phùng đại bá không để ý, gật đầu nói.

Ra ngoài tìm thê tử bên nhà hàng xóm, ghé lỗ tai nói:“Đệ tức của ta dẫn theo tộc trưởng tới nhà, muốn lấy lại sản nghiệp, bà đi thỉnh năm tộc lão tới làm chứng.”

“Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ, trong nhà có ba tiểu tử, nhất là nhị tiểu tử, người ta ghét bỏ chúng ta, chưa có người trong sạch nào vui gả cho hắn. Chẳng lẽ ông phải mắt thấy nhi tử chính mình không lấy được thê tử?” Nghe trượng phu nói xong, Phùng bá nương vạn lần không muốn. Không chút suy nghĩ lên đường:“Cứ kéo dài, xem bọn hắn có biện pháp nào.”

Nếu cố tình co kéo, không chừng thực sự không giữ được, hơn nữa thanh danh thể diện cũng sẽ mất hết. Phùng đại bá hừ một tiếng, mí mắt vừa lật, nói:“Bảo bà đi thì bà cứ đi, ta đều có biện pháp.” Trong lòng thầm mắng, mụ đàn bà ngu ngốc.

Phùng bá nương thấy trượng phu tức giận, cũng không dám hỏi lại, mắng một câu cũng không biết là mắng ai, lật đật đi thỉnh nhân chứng năm đó.

Cùng một cái thôn, mời ngời cũng không tốn bao lâu, ước chừng là nửa canh giờ, tộc lão năm đó lục tục kéo tới.



Uống trà, nghe tộc trưởng nói ra nguyên nhân, có một vị lên tiếng trước:“Rất đúng, nếu Hiên tiểu tử hiện tại đã thành gia, đương nhiên nên giao ra đi.” Người mở miệng Ngũ gia gia của Phùng Hiên, ấn bối phận đứng hàng thứ, là người ngay thẳng nhất, nói xong nhìn hai người khác nói:“Nhị ca cùng lão Bát là thấy thế nào?”

Năm đó có năm người làm chứng, hiện giờ chỉ còn lại ba.

Lão Bát nhìn thoáng qua hai bên tả hữu, liền cúi đầu uống trà, giống không có nghe thấy. Mà bị lão giả gọi là Nhị ca, vuốt chòm râu hoa râm trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Phùng đại bá nói:“Ngươi tới nói thử, ngươi là nghĩ như thế nào.”

Phùng đại bá cũng không phải cái chày gỗ, Phùng mẫu có thể mượn sức tộc trưởng, hắn đương nhiên biết đi mượn sức trưởng bối trong tộc, hoặc là giúp đỡ làm việc, hoặc là ngày lễ ngày tết tặng lễ. Nhất là Nhị bá và Bát thúc. Hiện tại có thể thấy trả giá đã nhận hồi báo, xem tình hình là biết ai đứng bên hắn.

“Năm đó là vì Hiên tiểu tử tuổi còn nhỏ, đệ đệ của ta lưu lại sản nghiệp ta liền giúp đỡ quản. Hiện nay hắn lớn, đương nhiên là muốn chuyển giao cho hắn.” Có chút chính nghĩa nói.

Lời này đừng nói tộc trưởng cùng Phùng mẫu, chính lão giả Bát gia gia cũng không tin. Nếu thực là thế, vậy mấy ngày hôm trước tặng nhiều lễ như vậy, chẳng lẽ là tặng không? Như thế nào lại không tặng cho người khác, mà chỉ tặng cho mỗi Nhị ca và hắn.

Phùng đại bá chắp tay xoay người nói:“Xin Nhị bá, Ngũ thúc cùng Bát thúc chứng kiến cho cháu, đem một phần sản nghiệp cha Hiên tiểu tử lưu cho hắn từ nay giao lại cho hắn.” Đây là chủ ý Phùng đại bá nghĩ đến, giao, bất quá cũng không giao ra hết. Nói như vậy, người khác cho dù nhàn thoại, cũng không quá kịch liệt, huống hồ hắn đã lấy cớ tốt rồi.

Tộc trưởng biến sắc, tức giận vỗ bàn một cái, quát:“Ngươi có ý gì, năm đó cho ngươi quản sản nghiệp đệ đệ ngươi lưu lại, cũng không phải là mặc cho ngươi cướp!” Không nghĩ tới cư nhiên đánh chủ ý này, thật đúng là tâm hắc.

“Cũng nên hỏi rõ ràng, đừng tùy tiện liền vỗ cái bàn, ta và Ngũ thúc bọn họ, đều là tuổi lớn.” Nhị gia gia vuốt râu, chậm chạp mở miệng.

Vuốt ve tay áo, tộc trưởng nói:“Ý của ngài, chẳng lẽ là tán thành ý hắn?” Chỉ cần hắn gật đầu, cho dù là trưởng bối, cũng không chấp nhận được bất công.

“Ta cũng không nói như vậy, nhưng là ngươi dù sao cũng phải nghe một chút hắn là nghĩ như thế nào đi.” Nhị gia gia nhìn Phùng đại bá nói:“Nói cho tộc trưởng ngươi có ý tứ gì, miễn cho hắn hiểu lầm.”

Gật đầu, Phùng đại bá nói:“Ta nói trả lại một bộ phân sản nghiệp, cũng không phải giống như bên ngoài truyền, ta muốn chiếm sản nghiệp của cháu, ta làm không được việc này. Chính là Hiên tiểu tử mọi người cũng rõ ràng, hiện nay còn đang học tập, vì khoa cử mà chuẩn bị.” Cười cười:“Mọi người cũng rõ ràng, đây cũng không phải là chuyện thoải mái, tuyệt đối không thể phân tâm. Nếu ta lúc này đem sản nghiệp giao cho hắn, ngược lại là hại hắn. Không bằng chờ hắn có công danh trong người, toàn bộ ta đều giao cho hắn.”

Tìm lý do cũng đường hoàng, người không rõ tình hình thực tế, chỉ sợ thật đúng là tin hắn.

“Không phải còn có nương hắn sao, nếu không thê tử của hắn cũng có thể giúp đỡ coi chừng, không nhất thiết cần Hiên tiểu tử tự quản. Như vậy sẽ không trì hoãn Hiên tiểu tử học tập, không phải sao?”

“Tộc trưởng nói đùa, đệ tức ta tình huống thân thể thế nào, ngươi không phải không biết, cần nhất tĩnh dưỡng. Mà cũng không thể để cho tân tức phụ xuất đầu lộ diện, như vậy quá khó coi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook