Cuồng Đồ Tu Tiên

Chương 88: Trận phù

Vương Tiểu Man

31/07/2014

Nếu như nhận lấy hai nha đầu, rất nhanh sẽ để các nàng biết bí mật, bọn hạ nhân rất bát quái, không cần một ngày đêm toàn bộ phủ sẽ biết, rồi sẽ truyền khắp toàn thành. Đó không phải muốn chết sao? Đưa tới người tu chân cảnh giới cao hơn, Diệp Không căn bản không thể ứng phó.

Diệp Tài không biết tâm tư hắn, còn tưởng rằng hắn không hài lòng, vội giải thích nói:

- Là lão nô sai, Bát thiếu gia kim chi ngọc diệp, vì sao có thể chính mình làm chuyện vụn vặt? Trước đây có chậm trễ, mong Bát thiếu gia không nên tính toán với lão nô.

Lão tử cũng là kim chi ngọc diệp liễu, Diệp Không buồn cười, xua tay nói:

- Tài thúc, nhìn ngươi nói này, ngươi mỗi ngày bận trong bận ngoài, cũng khổ cực lắm chứ, ta với ngươi tính toán cái gì đây? Chỉ là hai nha đầu chúng ta xác thực là không cần. . .

Thấy Diệp Tài còn muốn dài dòng, Diệp Không mắt trợn lên.

- Nói không cần là không cần, muốn ta nói nữa sao?

Thấy hắn tức giận, Diệp Tài nhìn hắn, nhất thời đại khí cũng không dám ra, thầm nghĩ Mã tỷ nhiều thịt như vậy đều bị đánh cho nửa chết nửa sống, lão đầu ta toàn thân là xương cốt, có lẽ không chịu được hắn tam quyền lưỡng cước.

Hai nha hoàn vội lùi xuống. Đám nha hoàn trong phủ lòng dạ cũng là rất cao, ai không nghĩ bay lên làm phượng hoàng đây? Bát thiếu gia thanh danh như mặt trời ban trưa, nếu là cho hắn coi trọng. . .

Hai nha hoàn không phải không cố gắng, trang điểm thật quyến rũ, ai biết tiểu tử này nhìn chưa từng nhìn, liền cho các nàng trở về. Các nàng tự nhiên trong lòng không vui, ngay mặt không dám chống đối, trở về sau đó tựu tuyên dương nói, tiểu tử này đối với nữ nhân căn bản không có hứng thú, không phải tâm lý có vấn đề, thì là sinh lý có chỗ thiếu hụt.

Tuy rằng hai nha đầu này nói lung tung phía sau, tuy vậy lại thành nói giúp Diệp Không, bỏ đi rất nhiều nha đầu có suy tính trong lòng, sẽ không đến chủ động dây dưa.

Đó là chuyện bên lề, trở lại Diệp Tài, đuổi đi hai nha hoàn, lúc này mới cười nịnh bợ nhìn Diệp Không, không biết muốn nói cái gì.

Diệp Không bị hắn cười dựng cả tóc gáy, thầm nghĩ, lão gia hỏa này không phải muốn tiền boa sao? Tiên sư nó chứ, thấy thiếu gia ta tiền nhiều,chưa từng làm gì đã nghĩ muốn tiền boa!

Diệp Không tuy nghĩ vậy, nhưng cho Diệp Tài một trăm lá gan cũng không dám chủ động muốn tiền boa, trên thực tế, hắn là muốn đưa tiền cho Diệp Không.

Chỉ thấy Diệp Tài cẩn thận lấy từ trong túi ra một nén bạc to, đặt lên bàn, cười nịnh bợ nói:

- Bát thiếu gia, trước đây lão nô. . . Sợ người tiêu tiền như nước, liền giữ hộ ngươi, kỳ thực lão nô cũng là hảo tâm. . . Vẫn giữ lại cho ngài, lão nô động chưa từng động.

Diệp không nhất thời minh bạch, đây là lão gia này ngày xưa biển thủ bạc của mình nha, nhìn qua có hai trăm lượng, lão tiểu tử tay thật đúng là đen đây! Cư nhiên còn không biết xấu hổ nói muốn giữ hộ mình.



- Sợ ta tiêu tiền như nước? Bây giờ còn đưa tới làm gì? Tiếp tục giữ được rồi.

Diệp không sắc mặt bất thiện.

Diệp Tài sợ đến run run, thầm nghĩ, hắn vốn không biết việc này, ta lấy ra, không phải chính mình cấp chính mình tìm phiền toái, không đánh đã khai?

Lão đầu cuống quít quỳ xuống, đau khổ cầu xin nói:

- Bát thiếu gia, lão nô nhất thời hồ đồ, nổi lên lòng tham, hi vọng người xem lão nô vì Diệp phủ tân tân khổ khổ vài thập niên, cho lão nô một đường sống.

Trần Cửu mẫu nhẹ dạ nhìn không được, nói xen vào:

- Không nhi, Tài thúc đối với mẫu thân ta cũng là không tồi, hiện tại bạc cũng đã trả về, cũng đừng nữa tính toán nữa.

- Vâng vâng, cảm tạ Trần di nương, sau này không dám nữa.

Diệp Không kỳ thực cũng chính là hù dọa hắn, lập tức gật đầu, giáo huấn nói:

- Biết thế là tốt, ăn của ta thì phải nhổ ra cho ta, cầm của ta thì phải trả về. Chỉ là ngươi cũng đừng luyến tiếc, phải biết rằng, có cơ hội cho ngươi trả là còn tốt. . . Nếu là ngươi nghĩ không muốn trả, vậy ngươi mới thực sự phiền phức!

- Vâng vâng, lão nô từ giờ tuyệt không dám nữa, tạ ơn Bát thiếu gia không truy cứu.

- Nguy hiểm thật nha. . .

Diệp Tài từ Diệp Không sân đi ra, lúc này mới khó khăn lau ngang mồ hôi, mắng:

- Ăn của ta thì phải nhổ ra cho ta, cầm của ta thì phải trả về. . . Còn có loại lời bài hát như thế này, ai viết lời ca này thật thất đức nha.

Không nói Diệp Tài, nói tới Diệp Không, đem bạc giao cho lão nương, túi trữ vật của hắn còn có mấy nghìn lượng của Phạm Cửu Xà, căn bản không để ý đám tiền lẻ này.

Nhưng thật ra Trần Cửu mẫu trong lòng vui rạo rực, không phải nàng thấy tiền sáng mắt, mà là, rốt cục tồn có tiền cho nhi tử cưới vợ, cho dù Diệp Không hiện tại muốn kết hôn, cũng sẽ không cần tiết kiệm nữa rồi?



Tiếc nuối chính là, Diệp Không không muốn lấy vợ, muốn kết hôn, cũng phải sau này tìm một nữ tử tu tiên, buổi tối có thể song tu, ban ngày có thể đánh kép ( đánh cướp ), hơn nữa mọi người thọ nguyên đều dài giống nhau, kia mới gọi vui vẻ đến bạc đầu nha!

Bằng không, tìm một phàm nhân, chính mình tuổi còn trẻ đây, đối phương cũng đã già, ra ngoài người khác còn tưởng rằng đây là một đôi bà cháu.

Hơn nữa, tu đến Nguyên Anh kỳ hẳn là có tám trăm năm thọ mệnh, chính mình thọ nguyên mới giảm một chút, đối phương cũng đã teo, lại lấy một người, lại teo, lại lấy một người......chóng hết cả mặt?

Sở dĩ người tu tiên giống nhau đều muốn lấy một tu tiên làm lão bà, cho dù Vạn Huyền chân nhân cũng như vậy, tiến giai vô vọng, hắn cũng sẽ lấy một nữ tu sĩ tiến giai vô vọng, cũng sẽ không cưới phàm nhân, vì sao? Tu sĩ cưới tu sĩ, đời sau có linh căn cơ hội mới cao.

Đây là nói nam tu sĩ giống nhau không suy nghĩ lấy phàm nhân làm vợ, mặt khác, nữ tu sĩ càng không thể có, như thất tiên nữ và Đổng Vĩnh, Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, những cố sự này chỉ là lông phượng và sừng lân, tại đại lục Thương Nam cố sự như vậy, cơ hồ đếch có loại truyền thuyết hoang đường như vậy đâu.

Nữ tu sĩ thà rằng cô quạnh cả đời, cũng sẽ không gả cho phàm nhân, ngay cả nam tu sĩ cảnh giới so với các nàng hơi thấp một tí, các nàng đều tuyệt đối sẽ không suy nghĩ.

Diệp Không trở lại trong phòng mình, hắn biết rõ, muốn sống sót, sống được tốt, cũng chỉ có càng không ngừng làm cho mình mạnh mẽ hơn, chỉ có không ngừng tu luyện, trở nên càng mạnh, mạnh thêm một chút, đại biểu lại an toàn thêm vài phần.

Chỉ là tu luyện trước mắt, hắn không bố trí được trận pháp. Bày binh bố trận giống nhau cần trận kỳ, sa bàn các loại, Nhưng Diệp Không không có những thứ đó, hắn chỉ có từ Phạm Cửu Xà thu được tấm trận phù kia mà thôi.

Trận phù, cũng là một loại bùa, ngoài nguyên lý chính là để phong ấn trận pháp trên lá bùa, khi sử dụng lấy linh lực thôi động, chuyên áp dụng cho những tu sĩ không hiểu trận pháp.

Chỉ là trận phù cũng là có chỗ thiếu hụt, ngoài khuyết điểm lớn nhất chính là sau khi bày không thể di động, nếu như bị hủy, cũng vô pháp chữa trị.

Không giống trận phù, trận kỳ tùy thời có thể thay đổi địa điểm; bị người đánh bại hoặc hủy hoại, còn có thể một lần nữa bố trí, còn có thể đối với phạm vi, kết cấu, công năng trận pháp v.v.., đều có thể thay đổi.

Bố trí trận phù, là không thể thay đổi công năng sử dụng, sau khi bố trận trận phù liền biến mất, trận pháp cũng liền cố định.

Đương nhiên, khai trận, đóng trận hay có thể khống chế, chỉ cần có linh thạch duy trì, cũng không bị phá phôi, thời gian trận pháp có thể tồn tại trên trăm năm.

Diệp không hiện tại chuẩn bị bố trí "Linh tu trấn thủ" trận pháp tại trong phòng mình, như vậy sau này tu hành, sẽ không sợ quấy rối, bất luận kẻ nào không được hắn cho phép, cũng là vào không được.

Xuất ra trận phù, Diệp Không cũng không có vội vã dùng linh lực thôi động.

Bởi vì đây là hắn lần đầu tiên thấy bùa chân chính tại đại lục Thương Nam, làm phù chú đại sư một thời gian, hắn muốn trước tiên nghiên cứu một chút.

Cầm trận phù, ngồi dưới ánh đèn, tỉ mỉ quan sát hoa văn lộ tuyến trận phù...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Đồ Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook