Đặc Công Hoàng Phi

Chương 66

Nhất thế Phong Lưu

24/12/2013

Nàng không thoát đi.

Nàng, quay đầu lại rồi, trở về địa ngục màu đen.

Bỏ qua cơ hội chạy thoát, trở lại tử vong chi địa. (*vùng đất chết chóc)

Bóng đêm bắt đầu khởi động, ánh sao đầy trời như những giọt lệ lóng lánh, làm cho người ta hoa mắt mê mẫn, nhưng lại xinh đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta tan nát cõi lòng.

Phong Vô Tâm, Yến Phi, vừa ra khỏi đại trận của Ẩn Tộc, đấu khí bị áp lực tan rã đi đã trở về trong nháy mắt.

“Ầm.” Tử quang đại thịnh, quang cầu bị phá vỡ, hai đạo thân ảnh điên cuồng quay về chỗ khe hở trận pháp đã bị đóng lại một lần nữa.

Nhưng là, trận pháp này không thể nghiền nát ra lỗ thủng từ bên ngoài.

Mặc cho bọn họ tìm mọi cách phá hư, muôn vàn hí rống phẫn nộ, cũng không làm được cái gì cả.

Trận pháp như một cái lồng tối đen như mực bao phủ cả một phương không gian trên bầu trời đêm, mạnh mẽ đến nỗi không thể phá giải được.

Bầu trời đêm mùa hạ, tiếng rống to điên cuồng mà khàn khàn bay thẳng lên, truyền khắp chín tầng mây.

Nương theo đó là một quả quang cầu màu tím càng bay càng xa, mang đi tiếng khóc nỉ non làm tan nát cõi lòng.

Đêm đẹp đến kinh tâm động phách.

Mà lúc này bên trong cái lồng hắc khí, những đóa phật liên màu tím cùng với lốc xoáy màu bích lam đều phát ra khí thế kinh người, đang cấp bách va chạm vào nhau trong hắc khí.

Tóc bạc khởi vũ, thân hình lơ lững giữa không trung, khí tức cuồng liệt của Vân Thí Thiên giống như một pho tượng sát thần.

Đối diện với hắn, Thôn Vân Tỳ Hưu đang giương nanh múa vuốt, ánh sáng bích lam càng thêm sáng chói đến kinh người, uy phong lẫm lẫm.

Lốc xoáy chứa đầy lực lượng cắn nuốt, gào thét mà đến.

3 đóa phật liên màu tím như đóa núi nhỏ xếp thành hình bay tới.

“Ầm.” Trong hắc khí bao phủ, chỉ nghe vang lên thanh âm ầm ầm va chạm, kinh thiên động địa.

Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang. (*mất đi có ánh sáng)

Khí tức bừa bộn điên cuồng bay lên.

Cuồng phong bắn ra giống như lợi đao, bùng nổ văng khắp tứ phương, cả không gian đều có một tia ba động.

Mà ngay lúc khí tức đang bùng nổ, lốc xoáy màu đen đột nhiên đứng chựng giữa không trung, thật giống như phía trước nó có một vách tường vô hình, chặn ngang đường đi của nó.

Trong thời khắc ngắn ngủi này, lốc xoáy chậm rãi tản ra, bắt đầu sụp đổ, từ từ giải thể.

Cát đất bị vỡ ra, phân tán rơi xuống.

Mà 3 đóa phật liên màu tím trước mặt Vân Thí Thiên, cũng bị cứng đờ, sau đó bắt đầu rạn nứt từng mảnh từng mảnh đến bị nghiền nát.

Giống như những đóa hoa sen màu tím làm bằng thủy tinh, bị nứt ra từng mảnh, sau đó vỡ tan thành từng khối.

Lấy một loại có hình thể mà văng tứ tán.

Sương mù tán ra, sau khi hai cỗ lực lượng cực mạnh va chạm nhau đã rửa sạch sẽ cả một phương không gian.

Sương mù mông lung tản ra, quanh thân Thôn Vân Tỳ Hưu được bao phủ bởi màn ánh sáng màu bích lam rực rỡ cũng bắt đầu tản ra, lộ ra chân diện mục của Thôn Vân Tỳ Hưu.

Tình cảnh trước mắt Vân Thí Thiên cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Mà ngay lúc sương mù cùng hai cổ lực lượng tản ra, sắc mặt vốn không chút thay đổi của Vân Thí Thiên đột nhiên biến đổi, hắn rống giận lên tiếng.

Chỉ thấy, trước người của hắn, một thân ảnh mảnh mai đang đứng đưa lưng về phía hắn.

Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, giơ giữa không trung.

Kiên nghị như thế, thẳng tắp đứng vững như thế.

Gió phất lên mái tóc dài màu đen của nàng, gió thổi vù vù, cuồng loạn mà lại xinh đẹp.

Trong mắt Vân Thí Thiên có một chút thay đổi.

Khó trách, vừa rồi hắn cảm nhận được lực lượng của một người tham gia vào, nhưng vì lực lượng này không phải nhằm vào hắn mà tấn công nên hắn bỏ qua.

Khó trách, mới vừa rồi hai cỗ cường đại lực lượng va chạm, hắn không cảm giác được bao nhiêu lực công kích vào hắn.

Nguyên lai, vốn là nàng chắn phía trước hắn…

Đáng chết, cư nhiên là Lạc Vũ, cư nhiên là Lạc Vũ.

Trong nháy mắt, lồng ngực Vân Thí Thiên phập phồng tức giận cơ muốn thăng tới đỉnh, năm ngón tay nắm chặt thành quyền.

Hắn đem hết toàn lực một mình lưu lại, chính là vì muốn tống xuất bọn họ đến nơi an toàn.

Bây giờ, bây giờ lại…

“Ngươi dám không nghe lời ta.” Con ngươi Vân Thí Thiên nháy mắt trở nên đỏ bừng, thanh âm băng lãnh giống như ngàn năm hàn băng vang lên, lãnh khốc kinh người.

Nhấc tay, hung hăng lau đi tia máu nơi khóe miệng, lúc nãy nhận một kích lực lượng quá lớn, cư nhiên làm nàng trực tiếp phun ra máu tươi.

“Ta không đợi.”

“Ngươi nói cái gì?” Hai mắt Vân Thí Thiên trầm xuống, lời này là có ý tứ gì, không đợi hắn, dám có dũng khí không đợi hắn.

“Muốn lưu lại cùng nhau lưu, phải đi cùng nhau đi.”

Gió mạnh mẽ thổi qua, thổi rối loạn tiếng nói của Lạc Vũ, nhưng cũng không làm rối loạn trái tím, rối loạn thâm tình.

Vân Thí Thiên đột nhiên nghe Lạc Vũ nói một câu như vậy, đầy ngập lửa giận trong nháy mắt đã trở thành bất khả tư vị. (*không biết làm sao)

Mắt có chút trầm xuống, đây là muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử? Đây là muốn cùng hắn dắt tay cộng sấm sao? (*dắt tay nhau xông pha, đối phó nguy hiểm)

Đứa ngốc này, hắn chống lại 13 cấp ma thú là hoàn toàn có khả năng rời đi, nhưng Lạc Vũ nàng…

“Ngươi…” Trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, đến cuối cùng Vân Thí Thiên chỉ phun ra một chữ ngươi.

Ngay sau đó Vân Thí Thiên đột nhiên ngửa đầu lên, tiếng cười điên cuồng bay dựng lên, “Tốt, tốt, đã như vậy, như vậy cùng nhau lưu đi.”

Có nữ nhân mà mình thích không để ý đến an nguy của bản thân, cùng chính mình đối mặt nguy hiểm, mặc dù hắn cảm thấy giận, nhưng trái tim lại vô cùng kích động.

Nữ nhân của hắn, nên cùng hắn cùng nhau đi trong mưa gió, cùng nhau đi trong lửa đỏ.

Lúc hắn trong lửa, nàng đã ở.

Lúc hắn trong nước, nàng đã ở.

Đây mới là người mà Vân Thí Thiên hắn nhìn trúng, đây mới là lựa chọn dứt khoát trong đời này của Vân Thí Thiên.

Kiếm quang bắt đầu khởi động, tử quang bay trên trời, phối hợp cùng một chỗ, trở nên siêu việt tại Vong Xuyên đại lục, siêu việt hết thảy trong thế giới này.

“Ngao…” Phía dưới mặt đất, ánh sáng bích lam hộ thể của 13 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu đã tản ra, lộ ra chân diện mục của nó.

Trên đỉnh đầu có một cặp sừng nhọn uốn lượn, khuôn mặt vừa giống như lân lại giống rồng, trên sống lưng là những chiếc vảy nhọn hoắc nhô lên, đỉnh đầu đội mây, dưới chân đạp đất, không ngừng lay động, càn khôn thất sắc, một khi chuyển động nhật nguyệt vô quang.

Lúc này, hai mắt vốn ôn hòa đã trở nên đỏ đậm, sát khí cuồn cuộn mà lên, hai mắt tập trung nhìn Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên.

“Ngao ô” một tiếng rống to, đất cát dưới chân lập tức chuyển động lên, giống như có một con suối vô hình đang chảy, không ngừng hút chúng nó vào, làm cho chúng nó cuồn cuộn chuyển động.

Ngay lúc cát đá chuyển động, Thôn Vân Tỳ Hưu mở miệng ra.

Cát đá từ bốn phương tám hướng lập tức giống như bị rồng hút nước biển, trong nháy mắt xoáy lên, hướng về phía trước mặt Thôn Vân Tỳ Hưu tụ tập lên.

Chiêu số cuồng bạo lại tụ tập một lần nữa.

Lạc Vũ thấy vậy, tay nắm chặt thanh kiếm, quát khẽ nói: “Ngươi phía trước, ta phía sau.”

Một lời hạ xuống, thân hình chợt lóe, nhảy tới phía sau Thôn Vân Tỳ Hưu đánh tới.

Lúc này, cũng không thể có quá nhiều cố kỵ không cho Vân Thí Thiên rồi.

Cho dù hắn không ra tay, hôm nay hai người cũng sẽ xong đời, đã như vậy, đành liều mạng thôi.

Vân Thí Thiên nghe vậy ánh sáng chớp động trong mắt, hắc bào cùng đêm tối chung quanh cơ hồ hòa làm nhất thể, một đóa phật liên màu tím nhảy lên từ ngón tay Vân Thí Thiên.

Chỉ có một đóa, nhưng nhìn ánh sáng màu tím cực kỳ trong suốt đang chuyển động, khí tức bàng bạc, 3 đóa sen nhỏ lúc đầu là tuyệt đối không thể sánh bằng.

Thôn Vân Tỳ Hưu cảm giác được khí thế cường đại từ Vân Thí Thiên, trực tiếp bỏ qua khí tức đã được Lạc Vũ ẩn tàng, đôi mắt màu đỏ suy nghĩ tập trung tấn công Vân Thí Thiên.

Hé miệng, một đám cát đá đen nhánh như suối chảy, thong thả nhưng lại mang thực lực kinh người, chậm rãi phóng tới tấn công Vân Thí Thiên.

Lạc Vũ thấy vậy thầm nghĩ đây là một cơ hội tốt, lắc mình một cái ẩn núp đến phía sau Thôn Vân Tỳ Hưu, nhuyễn kiếm ngân quang trong tay bổ xuống.

Đột nhiên, quang ảnh chớp động một kiếm bay ra, hướng về phía sau thân thể Thôn Vân Tỳ Hưu tấn công.

Lợi kiếm ngang trời, nhanh như tia chớp, thẳng kích ra.

Thân thể phía sau chính là nhược điểm của Thôn Vân Tỳ Hưu, đây là tin tức Tiểu Ngân nói cho nàng biết.

Không biết tại sao Tiểu Ngân lại biết, nhưng tin tưởng nó tuyệt đối sẽ không sai.

Ngân quang hiện ra, cấp bách tấn công.

Tất cả lực chú ý của Thôn Vân Tỳ Hưu đều tập trung vào trên người Vân Thí Thiên, nó căn bản không hề để ý tới một kẻ ngay cả một chút lực lượng cũng không có như Lạc Vũ.

Lúc này, lợi kiếm đột nhiên tăng lực đánh lên thân thể nó, Thôn Vân Tỳ Hưu cực kỳ giận dữ.

Loài người nho nhỏ, cư nhiên biết nơi mềm yếu của nó, cư nhiên biết nhược điểm của nó ở nơi nào.

Lập tức, chân sau giương lên, một đạo đất cát màu đen đánh về phía Lạc Vũ.

Cùng khắc, Vân Thí Thiên thấy Thôn Vân Tỳ Hưu quay đầu, đóa phật liên màu tím trong tay càng thêm đại thịnh, mạnh mẽ phóng đi tấn công Thôn Vân Tỳ Hưu.

Đất cát đập vào mặt, lực lượng cắn nuốt đâm đầu mà đến.

Lạc Vũ sớm có chuẩn bị, thấy vậy thân hình lây một loại khó có thể tưởng tượng xoay giữa không trung, dùng thân pháp quỷ dị của nàng, từng bước tránh thoát công kích của Thôn Vân Tỳ Hưu.

Một kiếm bổ xuống khoảng không, hung hăng đánh vào phía sau Thôn Vân Tỳ Hưu.

Một tia máu tươi lập tức bắn ra, một đạo kiếm ngang dọc đánh lên da lông màu xanh lục, đặc biệt chói mắt.

Thôn Vân Tỳ Hưu, đao thương bất nhập, bình thường tím tôn vương giả cũng đừng nghĩ đả thương đến nó một chút xíu.

Chỉ trừ ra một tấc vuông ở phía sau trên thân thể nó, đây là nơi uy hiếp của nó.

Mà điểm uy hiếp này, đưa mắt nhìn khắp Vong Xuyên đại lục, loài người có thể biết đến cũng rất có hạn, hôm nay cư nhiên…



“Rống…” Thôn Vân Tỳ Hưu nhất thời giận dữ.

Ánh sáng hộ thể bích lam trên người mạnh mẽ triển khai, thẳng hướng Lạc Vũ đánh tới.

Lạc Vũ đánh trúng một kích, làm sao có thể dừng lại cơ chứ, không đợi Thôn Vân Tỳ Hưu phản chiến, cũng đã phi thân điên cuồng thối lui về phía sau.

Ngay lập tức trong lúc đó, chỉ thấy trong màn sương mù bao phủ.

Kiếm quang trên tay Lạc Vũ điên cuồng thối lui, mà trước người nàng, thần quang hộ thể màu bích lam của Thôn Vân Tỳ Hưu không ngừng điên cuồn đuổi theo.

Giống như lưu tinh truy nguyệt, nhưng lại đằng đằng sát khí.

Thôn Vân Tỳ Hưu thấy vậy lửa giận tận trời, không để ý tới khí thế Vân Thí Thiên đột nhiên đại gia tăng.

Chuyển đầu nhìn về phía sau, há ra bồn máu mạnh phun về phía Lạc Vũ, cát đá như suối chảy đang tập kích Vân Thí Thiên lập tức thay đổi phương hướng, điên cuồng tấn công về phía Lạc Vũ. (*miệng)

Vân Thí Thiên đang phải đối mặt với lực lượng điên cuồng, đột nhiên lực lượng này lại biến mất, phật liên màu tím lập tức không gặp phải trở ngại nào, ầm ầm vọt tới Thôn Vân Tỳ Hưu.

“Bịch.” Hoa lửa phun ra, trong nháy mắt tử quang đại thịnh.

Hoa sen nở rộ, ánh sáng tử hồng đẹp đẽ kinh người.

Ánh sáng bích lam chớp động, Thôn Vân Tỳ Hưu bị Vân Thí Thiên toàn lực công kích, bị đánh văng ra ngoài.

Chỉ thấy trong màn sương mù, ánh sáng bích lam bay ra xa xa như lưu tinh. (*sao băng)

Ánh sáng rực rỡ cơ hồ làm mờ mắt con người.

Một kích hạ xuống, nhưng Vân Thí Thiên không hề có một tia vui sướng, hắn chau mày lại, thân hình mau mắn phóng tới phương hướng Lạc Vũ.

Lạc Vũ làm sao có thể là đối thủ của dòng xoáy cát đá.

Dòng xoáy cát đá bay đến, cắn nuốt hết thảy, tất cả những gì nó đụng phải trên đường đi đều bị xé rách, bị cắn nuốt.

Lạc Vũ cho dù mạnh mẽ, nhưng là tuyệt đối không có mạnh mẽ đến trình độ có thể trực diện chiến đấu với ma thú 13 cấp.

Chốc lát trong lúc đó, đã bị Thôn Vân Tỳ Hưu cuồng nộ tấn công, đuổi theo từ đầu đến đuôi không kịp thở dốc.

Gió cuồng liệt thổi, vọt mạnh mà đến.

Lạc Vũ mạnh mẽ bị cuốn vào bên mép dòng xoáy cát đá.

“Vũ…” Điên cuồng bay đến, mắt thấy ứng cứu không kịp, Vân Thí Thiên rống to một tiếng, hai tay tại không trung mạnh bắn ra một đạo tia chớp màu tím, bổ khoảng không hướng về dòng xoáy cát đá trước người Lạc Vũ đánh tới.

Cùng khắc, bản thân Lạc Vũ bị vây bởi dòng xoáy cát đá, nàng biết mình đã gặp phải tai ương rồi.

Lực cắn nuốt cùng xé rách cường đại như vậy, cho dù nàng chỉ dính vào bên mép dòng xoáy, nó cũng gần như đem nàng xé rách, nếu hoàn toàn bị cuốn vào trong…

Ngân quang chớp động, kiếm quang không ngừng vũ động quanh thân.

Một người, hai người, ba người, bốn người…

Đây là Thái Cực kiếm pháp, lấy lực giảm bớt lực, lấy nhu thắng cương.

Nương theo chiêu kiếm trong tay Lạc Vũ, thân ảnh nàng càng ngày càng nhiều, mãnh lực điên cuồng xé rách bỗng nhiên ngưng lại trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc này làm ra một khe hở, Lạc Vũ lập tức bổ kiếm xuống, mạnh mẽ bứt ra lui người về phía sau, thoát thân ra khỏi dòng xoáy cát đá.

Không cho Lạc Vũ có một cơ hội thở dốc, ánh sáng bích lam bên ngoài dòng xoáy đột nhiên đại thịnh.

Lạc Vũ vừa mới thoát thân ra, chỉ thấy ánh sáng kia “oanh” một tiếng bắn tới, giống như hàng vạn hàng nghìn mũi thương nhọn bắn ra.

“Phốc.” Máu tươi rơi, thân hình hướng bay đi.

Lạc Vũ không kịp tránh né, bị ánh sáng bích lam hung hăng đánh trúng ngực, máu tươi vẫy ra trên không trung, té xuống phía xa xa.

Mà ngay lúc Lạc Vũ bị đánh té xuống trong nháy mắt, lực lượng công kích của Vân Thí Thiên đã tới rồi.

Chặn ngang ngăn trở dòng xoáy cát đá muốn tiếp tục theo sát hướng đi của Lạc Vũ.

Màu tím điện quang không ngừng lóe ra xuyên trong màn đêm.

Giống như trong màn đêm đen nhánh, có hàng ngàn hàng vạn tia chớp xuyên qua, khí thế kinh khủng đến kinh người.

Tóc bạc bay múa, cấp bách vọt lên, ôm lấy Lạc Vũ đang rơi từ không trung xuống.

“Cảm thấy như thế nào?” Hai mắt màu đỏ, bên dưới dung nhan lạnh như băng, vốn là nội tâm lo lắng hỏi han.

“Không chết được.” Lạc Vũ che ngực hít sâu một hơi, đè xuống thương thế, trầm giọng nói với Vân Thí Thiên.

Vừa nghe Lạc Vũ nói như thế, Vân Thí Thiên nhíu nhíu mày, trái tim lo âu cực kỳ có chút buông lỏng xuống, không chết được vậy là tốt rồi.

Trái tim vừa mới thả lỏng, sắc mặt Vân Thí Thiên đột nhiên tái nhợt, thân thể mạnh run lên.

“Khụ khụ, phốc…”

Vân Thí Thiên nhanh chóng dùng ống tay áo che lại trước mặt mình.

Hắn nhanh, nhưng cũng không thoát khỏi cặp mắt Lạc Vũ đang nằm trong lòng hắn.

Trên ống tay áo màu đen của Vân Thí Thiên nhiễm đỏ cả một góc toàn là máu.

Ba lần cường chống đỡ tấn công.

Lại bị áp chế trong trận pháp, chẳng khác nào Vân Thí Thiên phải tiêu phí gấp 2 lần lực lượng, như vậy đối với nội thương của Vân Thí Thiên…

Thật sâu nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, Lạc Vũ nắm chặt trường kiếm trong tay.

Trên mặt không có kinh sợ, ngược lại vung lên mỉm cười: “Không cần dấu diếm ta, chúng ta… Khụ khụ… Nhất định có thể xông ra ngoài…”

Vân Thí Thiên nghe vậy cầm chặt tay Lạc Vũ, mạnh mẽ gật đầu một cái.

Đi ra ngoài, xông ra ngoài, hôm nay cho dù phải liều mạng, cũng nhất định phải xông ra.

Hắn cũng không tin, nơi này chính là nơi tuyệt mạng Vân Thí Thiên hắn.

“Ngao…” Ngay lúc hai người đối mặt nhau, Thôn Vân Tỳ Hưu bị Vân Thí Thiên đánh văng ra xa đã quay trở lại.

So với lúc nãy, khí thế của nó càng thêm kinh người.

Lực lượng như vậy cho dù nó chưa đến gần cũng đã làm người ta thấy khó thở.

Nó tung hoành trong ma thú rừng rậm hơn một ngàn năm, lại chưa từng bị một tím tôn vương giả đánh bay.

Lại chưa từng có một loại người nào làm bị thương nơi yếu hại của nó.

Nếu không phải nhiều năm qua lực lượng của nó đã có tiến bộ, một kiếm này của nàng có thể làm nó một nửa thân bị tàn phế rồi.

Buồn cười, nó muốn giết bọn họ, muốn giết bọn họ.

Khí thế hung hung, như đằng vân giá vũ mà đến. (*tốc độ cực nhanh)

“Lực lượng của nó lại tăng lên nữa rồi.” Trong nháy mắt Vân Thí Thiên ngẩng đầu trừng lớn đôi mắt.

Nhanh bằng cấp bậc cao nhất của ma thú 14 cấp rồi.

Này… Thôn Vân Tỳ Hưu cư nhiên gần đạt đến cấp bậc cao nhất của 14 cấp ma thú…

Trời ạ, phải cần đến hai ngàn năm mới có thể cho ra một ma thú 14 cấp, Thôn Vân Tỳ Hưu này lại…

Bộ lông bích lam bay phất phới, Thôn Vân Tỳ Hưu cuồng bạo nổi giận, thẳng tắp tập trung Lạc Vũ, đằng đằng sát khí mà đến.

“Không xong, chúng ta mau…”

Vân Thí Thiên nắm tay Lạc Vũ, hai người nhất tề nhảy lên, Vân Thí Thiên còn chưa nói hết lời, Thôn Vân Tỳ Hưu đằng đằng sát khí vọt tới giữa không trung đột nhiên ngừng lại.

Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên vừa thấy, nhất thời có chút sửng sốt.

Sương mù lượn lờ, ánh sáng bích lam rực rỡ như ban ngày.

Mà ngay lúc này, một pé ma thú lớn bằng lòng bàn tay đứng ở giữa không trung trước mặt Thôn Vân Tỳ Hưu, rõ ràng chắn ngang không cho nó tấn công.

Đó là Tiểu Ngân, là Tiểu Ngân.

Thân thể Lạc Vũ cứng đờ, Tiểu Ngân chống lại 13 cấp ma thú sắp đạt đến 14 cấp Thôn Vân Tỳ Hưu, như vậy rất nguy hiểm, rất…

Lập tức, thân hình chợt lóe định nhảy lên.

Nhưng Vân Thí Thiên kéo lại Lạc Vũ, ý bảo nàng bình tĩnh chờ một chút.

Tiểu Ngân, rất không tầm thường.

Hắn vẫn luôn không biết rõ Tiểu Ngân rốt cuộc là loại ma thú gì, ma thú không có cấp bậc tại Vong Xuyên đại lục, nhưng lại lợi hại đến trình độ này hắn chưa từng gặp qua.

Nếu Tiểu Ngân ra tay, mà Thôn Vân Tỳ Hưu cư nhiên thật sự ngừng tay, như vậy có phải hay không đại biểu rằng Tiểu Ngân…

Tiểu Ngân bé bằng cái nắm tay lại ngang nhiên đối đầu với Thôn Vân Tỳ Hưu đang đằng đằng sát khí, thân hình nho nhỏ tại trước mặt thân hình khổng lồ của Thôn Vân Tỳ Hưu, hầu như không đáng nhắc đến.

Bộ lông màu bạc chớp động, tiểu móng vuốt không ngừng huy động chống lại Thôn Vân Tỳ Hưu.

Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng “chi chi” hướng về phía Thôn Vân Tỳ Hưu, như đang nói cái gì đó.

Thôn Vân Tỳ Hưu nhìn Tiểu Ngân, đôi mắt vốn cuồng nộ hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó hướng về phía Tiểu Ngân rống lên hai tiếng.

Tiểu Ngân thấy vậy liền trở nên kích động, tiểu móng vuốt không ngừng quơ quơ giữa không trung, trong miệng kêu “chi chi” không ngừng.

Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên ngửa đầu nhìn.

Đây là Thôn Vân Tỳ Hưu cùng Tiểu Ngân đang nói chuyện với nhau.

Đáng tiếc, bọn họ nghe không hiểu ngôn ngữ trao đổi của ma thú, không biết Tiểu Ngân cùng Thôn Vân Tỳ Hưu rốt cuộc nói cái gì.

“Tiểu Ngân có thể khuyên bảo nó thối lui sao?” Lạc Vũ đè thấp thanh âm hỏi.

Vân Thí Thiên vừa điều chỉnh nội tức vừa quan sát tình huống, nghe Lạc Vũ hỏi vậy liền trầm giọng nói: “Tiểu Ngân quá nhỏ bé rồi.”

Đây là có ý gì? Ánh mắt Lạc Vũ chớp động.

Ngay lúc Vân Thí Thiên vừa nói hạ xuống trong tích tắc, ở giữa không trung Thôn Vân Tỳ Hưu đột nhiên trở nên tức giận, mạnh mẽ lắc lư, đầu hướng về Tiểu Ngân gầm lên giận dữ.

Ngay sau đó đại móng vuốt hung hăng đánh một cái tát về phía Tiểu Ngân.

Vù, Tiểu Ngân nhỏ như vậy, lại bị Thôn Vân Tỳ Hưu tát một cái, bay về phía đá lớn lởm chỡm đánh lên.



Lạc Vũ kinh hãi, thân thể nho nhỏ của Tiểu Ngân làm sao mà chịu nổi mãnh lực như vậy cho được.

Lập tức, không chút suy nghĩ, mạnh nhảy hướng Tiểu Ngân tiếp lấy thân thể nó.

Phi thân lên không đuổi theo, Lạc Vũ tiếp được Tiểu Ngân che chở trong ngực, tuy nhiên lực lượng cường đại làm cho Lạc Vũ căn bản khống chế không được thân thể, ầm một tiếng đâm vào những ngọn đá lởm chỡm.

Ngọn đá sụp đổ, đem cả thân thể Lạc Vũ chôn ở bên trong.

“Vũ…” Vân Thí Thiên tâm kinh run sợ, đồng thời đột nhiên giận dữ.

Mà ngay lúc này, ánh sáng bích lam rực rỡ bay mú tập trung bắn về phía Vân Thí Thiên.

Ánh sáng bích lam giống như một ngọn lửa màu lam, điên cuồng xoáy lên quanh thân Thôn Vân Tỳ Hưu, cát đá màu đen ngưng tụ, tất cả mọi thứ chung quanh bắt đầu bị cắn nuốt, bị hủy hại.

Thôn Vân Tỳ Hưu đây là không chết không bỏ qua.

Vân Thí Thiên thấy vậy, ánh mắt cuồng nộ chậm rãi lạnh lùng xuống, con ngươi màu đỏ hiện lên tuyệt đối sát khí.

Bàn tay chậm rãi dò tìm trong lòng, lấy ra một tinh thể màu tím.

Tinh thể màu tím thấy gió liền biến dài ra, trong nháy mắt hóa thành một thanh loan đao màu đen xuất hiện trong tay Vân Thí Thiên.

Chuôi đao Kỳ lân, thân đao không biết làm bằng gì, một khi ra khỏi vỏ, liền bật lên khí phách cùng tính chất sát phạt, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.

Kỳ lân la sát đao, ngàn năm trước đã biến mất trong một trận huyết chiến tại Phật Tiên Nhất Thủy, là thần binh lợi khí Quỷ đầu thần đao đứng hàng thứ 3 tại Vong Xuyên đại lục.

La sát vừa ra, gặp thần sát thần, ngộ phật thí phật.

Đây là tuyệt thế thần binh mà Vân Thí Thiên đạt được từ tộc nhân của Phiêu Miểu bộ tộc.

Dựa theo tình huống bây giờ của hắn, vốn không thể dùng, nhưng bây giờ…

Đã không thể để ý được nhiều như vậy rồi.

Kỳ lân la sát đao vừa ra, trong nháy mắt khí thế cuồng vọng của Thôn Vân Tỳ Hưu bắt đầu thu liễm lại, thân hình đang nổi giận của nó cũng nghiêm túc, thận trọng hẳn lên.

Kỳ lân, ma thú có cấp bậc cao hơn nó, lấy Kỳ lân làm chất liệu tạo thành thanh đao…

Kỳ lân la sát đao giơ lên cao, ánh sáng màu vàng trên thân đao phóng lên, cắt ngang màu đen nặng nề.

Kim kỳ lân, mãnh thú vừa có lòng nhân từ lại vừa tàn nhẫn.

Loan đao giơ lên cao, ánh sáng màu vàng bay lên không, chiếu rọi một đầu tóc bạc của Vân Thí Thiên, một thân hắc bào, giống như ám dạ sát thần.

Lực lượng đang không ngừng ngưng tụ, sát khí đang không ngừng bốc lên.

La sát đao, sát đao.

Ánh mắt Thôn Vân Tỳ Hưu đã thay đổi, nhân loại đáng chết cư nhiên có… Cư nhiên có…

Cùng khắc, khí tức của nó lại càng ngày càng sâu, không cách nào giữ lại, chống lại Kỳ lân la sát đao, nếu vẫn một mực giữ lại thực lực, như vậy chính là đối mặt tử vong.

Sát khí bốc lên không trung, Vân Thí Thiên giơ Kỳ lân la sát đao, chậm rãi bay lên giữa không trung.

Nhưng vào lúc này, Lạc Vũ bị chôn vùi trong đống đá vỡ nát, đầy người đều là máu, bò ra ngoài.

Vừa ra tới, lại bị sát khí đột nhiên tăng cao làm sửng sốt, lực lượng này là…

Không xong, thân thể Vân Thí Thiên không thể chống đỡ lực lượng toát ra từ Kỳ lân la sát đao, đây là nguyên nhân vì sao đến bây giờ hắn vẫn không dùng.

Mà bây giờ, hắn… Sắc mặt Lạc Vũ đại biến.

Một thân lông màu bạc bị nhiễm đỏ máu tươi Tiểu Ngân, ngồi xổm bên cạnh Lạc Vũ, đôi mắt nho nhỏ lạnh lùng nhìn Thôn Vân Tỳ Hưu ở gữa không trung.

Khí tức kỳ lạ quanh người nó bốc lên.

Dám đả thương Lạc Vũ, dám làm Lạc Vũ bị thương…

Trong nháy mắt lực lượng toàn thân bị Kỳ lân la sát đao hút sạch, yết hầu Vân Thí Thiên dâng lên vị ngọt, nhưng lại số chết cắn răng đem máu tươi đang muốn dâng lên nuốt xuống.

Không được, hắn không thể chịu nổi lực lượng cắn nuốt từ Kỳ lân la sát đao, không thể chần chừ thêm được nữa rồi.

Ngay lập tức, hai tay Vân Thí Thiên nắm chặt chuôi đao, tập trung nhìn Thôn Vân Tỳ Hưu, cắn răng một cái, tàn nhẫn vung đao chém xuống.

Ngay tức khắc, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng xuất hiện, giống như một thanh trường đao cắt thiên địa, yêu dã chém khoảng không màu đen.

Thôn Vân Tỳ Hưu hoảng hốt, mắt thấy ánh đao hướng nó mà đến, thân hình cư nhiên bị cố định không cách nào di chuyển, trong nháy mắt Thôn Vân Tỳ Hưu cơ hồ hàn mao dựng thẳng. (*dựng tóc gáy => sợ đến xù lông lên)

Đao này… Đao này…

Lập tức ngưng tụ toàn lực, căn bản không dám tiếp chiêu từ một đao này, ngay lúc tình thế nguy cấp này nó hung hiểm tránh ra được một khoảng cách nhỏ.

“Ầm.”

Ánh đao màu vàng lướt qua, phất lông mao Thôn Vân Tỳ Hưu dựng thẳng.

“Phốc.” Một đao chém ra, cùng khắc Vân Thí Thiên cũng đã chống đỡ hết nổi, máu tươi điên cuồng phun ra, thân hình rơi xuống.

Trật một chút, trật một chút, hắn còn chưa có thực lực không chế Kỳ lân la sát đao.

Không có giết được Thôn Vân Tỳ Hưu, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa…

“Thí Thiên…” Run rẩy đứng lên sau khi bị ngọn núi đá đâm trúng, Lạc Vũ thấy vậy, hoảng hốt vận công lên lực lượng còn sót lại, điên cuồng bay về hướng Vân Thí Thiên để đỡ hắn.

Mà ngay khi ánh sáng màu vàng lướt qua Thôn Vân Tỳ Hưu, Vân Thí Thiên rơi xuống, Lạc Vũ bay tới.

Lực lượng từ ánh sáng màu vàng không gặp bất cứ trở ngại nạo, ầm một tiếng đánh lên kết giới màu đen phía trên đỉnh đầu.

Trong phút chốc, trên bầu trời vẫn bao phủ hắc khí, trong nháy mắt bắt đầu tan rã.

Kết giới màu đen trên đỉnh đầu vẫn che lại ánh sao trên trời, bắt đầu phát ra thanh âm bị nghiền nát.

Đại trận pháp không thể phá của Ẩn Tộc bị Vân Thí Thiên phá, bị một đao này, chỉ một đao đã phá giải được trận pháp.

Màn sương màu đen tản ra, ánh sao trên đỉnh đầu bắt đầu chiếu xuống.

“Đại trận của Ẩn Tộc bị phá?” Trong đêm đen, một hắc y nhân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phương hướng Ẩn Tộc.

Đại trận pháp của Ẩn Tộc tuyệt đối không phải là bình thường, cư nhiên bị phá?

Ngẩng đầu, nhìn lực lượng từ ánh sáng màu vàng phá hư không bay thẳng lên trời cao.

Hắc y nhân gắt gao nhíu nhíu mày.

Vân Thí Thiên cư nhiên mạnh mẽ tới trình độ này rồi? Sao hắn ta lại đột nhiên mạnh mẽ thành như vậy?

Xem ra, có một số việc cần phải tính toán lại một lần nữa rồi.

Gió đêm vù vù thổi, ánh sao lóng lánh tỏa sáng trên khoảng không phương bắc.

Phong Vô Tâm cùng Yến Phi ngẩn ra khi thấy bên ngoài bị một lực lượng điên cuồng công kích bay lên thiên không, sau đó bọn họ trở nên mừng như điên cấp bách bay xuống phía dưới.

Đêm, kinh động .

Mà bên trong đại trận, Thôn Vân Tỳ Hưu đứng thẳng tại giữa không trung, nhìn Vân Thí Thiên rơi thẳng xuống, lại quay đầu nhìn thoáng qua thân thể của chính mình.

Chỉ là sát bên người mà qua, nhưng ánh đao màu vàng lại mang đi một nửa lông mao của nó.

Thân thể lại bị lực lượng cường hãn đâm vào máu tươi đầm đìa.

Những giọt máu trân quý của nó, vẻ ngoài trân quý đẹp đẽ của nó.

Nhiều năm như vậy chưa từng bị đả thương nặng nề, hôm nay cư nhiên…

Nhìn Vân Thí Thiên rơi xuống, trong mắt Thôn Vân Tỳ Hưu hiện lên tuyệt đối sát khí.

Chỉ bằng lực lượng như hôm nay đã có thể làm nó bị thương, ngày sau không phải có thể trực tiếp lấy mạng nó sao?

Hai người này tuyệt đối không thể lưu.

Khí tức bay lên, Thôn Vân Tỳ Hưu muốn bỏ đá xuống giếng, đuổi tận giết tuyệt rồi. (*lựa lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay)

Mà đang lúc này, Tiểu Ngân vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn Thôn Vân Tỳ Hưu, ánh sáng màu bạc chớp động quanh thân, trong nháy mắt cơ hồ có thể cùng trăng sao tranh nhau phát sáng.

“Thí Thiên…” Mạnh nhảy lên tiếp được Vân Thí Thiên, Lạc Vũ còn chưa kịp hỏi Vân Thí Thiên, đã bị ánh sáng màu bạc rực rỡ quanh thân của Tiểu Ngân làm cho cả kinh phải quay đầu lại.

“Ngao ô…” Ngân quang hiện ra, tiếng kêu của nó không thua Thôn Vân Tỳ Hưu chút nào cả.

“Tiểu Ngân?” Đôi mắt Lạc Vũ trợn tròn.

Ngân quang chớp động, Tiểu Ngân thong thả đi đi từ trong luồng sáng màu bạc, thân hình trưởng thành gấp đôi, móng vuốt sắc bén ngang dọc, quanh thân âm hàn, đằng đằng sát khí.

“Tạm thời lớn lên.” Tiếng nói Vân Thí Thiên khàn khàn cơ hồ nghe cũng không rõ ràng lắm.

Tiểu Ngân vẫn là tiểu hài tử, hiện vẫn chưa phải thời cơ trưởng thành của nó, lúc này vốn là tạm thời bị thúc dục để lớn lên.

“Chi…” Ngân quang bắn lên khoảng không, một khắc trước còn đang ở phương xa, một khắc sau đã rơi xuống che trước người Lạc Vũ, tốc độ so với nguyên lai đã nhanh hơn rồi.

Tiểu móng vuốt duỗi ra, Tiểu Ngân trực tiếp móc ra tinh thể màu tím của Phiêu Miểu tộc từ trong lòng Lạc Vũ.

Ánh sáng màu bạc chợt lóe trong tay, tinh thể màu tím đột nhiên biến ảo thành một thanh đại trùy màu tím.

Thôn Vân Tỳ Hưu vừa thấy tinh thể màu tím trong tay Tiểu Ngân lập tức hoảng hốt, nào có một chút nào dữ tợn cùng hung ác như vừa rồi, mang theo cái đuôi lại Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ, xoay người muốn chạy trốn thoát.

Có dũng khí chạy trốn thoát, mơ tưởng.

Quơ đại chùy so với thân thể nó còn lớn hơn gấp 10 lần.

Tiểu Ngân trực tiếp phi thân đến trên đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu, thân thể nó vẫn còn máu tươi đầm đìa.

“Ầm.” Một chùy nện xuống, trong nháy mắt Thôn Vân Tỳ Hưu bị đánh choáng váng, khí thế toàn thân đột nhiên giảm xuống, tại trên bầu trời cuống quít chớp lên, nhãn mạo kim tinh. (*bị đánh thấy sao quay cuồng đầy mặt)

Vũ khí của Phiêu Miểu bộ tộc…

Cưỡi lên đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu, tiểu móng vuốt của Tiểu Ngân nắm đại trùy, mạnh đập xuống đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu như đánh một cái cọc.

Cho ngươi bỏ qua lão tử nè.

Cho ngươi không nghe lời lão tử, lại dám đánh lão từ nẻ.

Lão tử hôm nay đánh chết ngươi, cho ngươi răng rơi đầy đất nè.

Dám khi dễ chủ nhân lão tử nè, cho dù ngươi 14 cấp, lão tử cũng có thể diệt ngươi.

Sương mù tản ra, bóng đêm lên cao, Tiểu Ngân quơ đại trùy trong tay, phẫn nộ cực kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đặc Công Hoàng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook