Đại Hào Môn

Chương 283: Nói thẳng

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

09/08/2015

Tiêu Phàm trầm ngâm:

- Chu chủ nhiệm, nói như này vậy, hiện tại Phó Bí thư Hoàng dinh dưỡng quá thừa, tình trạng thiếu dinh dưỡng rất ít xuất hiện.

Tình huống Hoàng Đại Bằng và Chu chủ nhiệm, Tiêu Phàm rất thông cảm với họ.

Hoàng Đại Bằng gần 60 tuổi, tư tưởng lạc hậu, xuất thân cũng khá bần hàn, đối với việc quý trọng đồ bổ đã ăn sâu bén rễ. Dường như theo trực giác của ông, nhân sâm, đông trùng hạ thảo, cá muối, mấy thứ này nhất định là đồ tốt, càng ăn nhiều mấy thứ này bao nhiêu thì càng tốt cho thân thể bấy nhiêu. Hơn nữa mới cưới một cô vợ trẻ hơn mình tới 20 tuổi, lại muốn trên giường biểu hiện một phen, ông càng liều mạng ăn thuốc bổ, việc này không thể tránh được.

Hắn vừa mới đơn giản giữ xem mạch của Hoàng Đại Bằng một chút, kết hợp với bộ mặt đặc trưng của Hoàng Đại Bằng, gần như có thể kết luận, trong thời gian này Hoàng Đại Bằng ăn bổ quá mức, trong cơ thể dương khí đại thịnh, hỏa khí thật sự rất thịnh vượng. Cứ thế này mà ăn thêm dã sơn sâm Ngũ Phẩm Diệp cách thủy, ngay lập tức sẽ xuất hiện ra tình trạng.

[CHARGE=2.3]

Nghe xong mấy lời này của Tiêu Phàm, sắc mặt Chu chủ nhiệm hơi đổi, lúng túng nói:

- Tiêu trưởng phòng, ông Hoàng nhà tôi bình thường rất tiết kiệm, ăn cũng khá đơn giản. Chính là mấy hôm nay bị bệnh, chứng khí hư, tôi mới cho ông ấy ăn lót dạ phẩm.

Đồng chí Tiêu Phàm à, cậu ngàn vạn lần đừng cho ông Hoàng nhà tôi là một tham quan, suốt ngày ăn không ngừng vi cá mập tổ yến, không có chuyện như vậy đâu.

Kì thực nếu đang ở trường hợp xã giao bình thường, Chu chủ nhiệm cũng sẽ không giải thích nhiều như vậy. Hiện tại lại xảy ra như này, không cần nói Hoàng Đại Bằng là quan cao không thì vẫn như những nhà bình thường điều kiện cũng không khó khăn, ăn uống tốt một chút thì sao, có gì mà phải giải thích chứ? Dù tiết kiệm, chẳng lẽ phó bí thư tỉnh ủy lại bị thiếu dinh dưỡng hay sao?

Tiêu Phàm dù sao cũng là cháu trưởng Tiêu gia, lại là mới lần đầu gặp mặt, không biết tính nết như nào, cẩn thận một chút cũng không sao. Nếu chẳng may Tiêu Phàm trở lại thủ đô, lại đi tuyên truyền cuộc sống Hoàng Đại Bằng hủ hóa, ăn nhiều đồ bổ, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.

Tiêu lão gia tử là người có công lớn, tư tưởng có thể còn lạc hậu hơn cả Hoàng Đại Bằng.

Tiết Lan cười, nói:

- Tiêu Phàm này, cậu mới có giao thiệp với Phó Bí thư Hoàng một lát thôi mà, phải không? Cậu không biết đấy chứ, Phó Bí thư Hoàng nổi tiếng là Bao Công mặt đen, làm quan thanh liêm, các đồng chí khác tán dương không ngừng đấy.

Đám người Phương Lê hơi hơi biến sắc.

Cái gọi là các đồng chí, chính là chỉ vị đầu sỏ- Uông gia ở trước đài phát ngôn chứ còn ai.

Hoàng Đại Bằng cũng biến sắc, lập tức cười ha ha:

- Tiết chủ nhiệm quá khen, quá khen. Làm gì tới mức mơ hồ tới vậy, tôi chỉ làm ít bổn phận công tác thôi mà. Gian khổ mộc mạc là truyền thống tốt đẹp của đảng ta mà…

Trong lời nói không dám đề cập tới từ “các đồng chí”.

Vị đầu sỏ này cùng Uông gia, Tiết gia quan hệ khá chặt chẽ, cùng quan hệ với Hoàng Đại Bằng cũng không biết như nào. Ông và Tiết Lan vốn không phải “chiến hữu trong một chiến hào”. Ngay trước mặt Tiêu Phàm, Phương Lê, ở ngay chỗ này lớn tiếng nói cái gì mà các đồng chí rất quan tâm Hoàng Đại Bằng, thuần túy ra chính là tự tìm phiền phức.

Trong chính trị cấp cao, loại “tính chất cơ bản” này là sai lầm tuyệt đối không thể phạm.

Tiêu Phàm đối với mấy thứ này cũng không để ý, nghiêm túc nói:

- Phó Bí thư Hoàng, tôi vẫn đề nghị, tiến bổ phải cẩn thận, tốt nhất thời gian này đừng ăn. Kiên trì ăn thức ăn thanh đạm, uống nhiều trà thì mới có lợi cho thân thể.

Hoàng Đại Bằng còn chưa mở miệng, Tiết Đào liền ở một bên nói:

- Tiêu Phàm, tôi thấy ý tứ của cậu chính là nói dã sơn sâm này là thạch tín, ăn hết sẽ xảy ra vấn đề vậy. Không nghiêm trọng như thế đấy chứ…

Mang trên mình gương mặt cười, nhưng ngữ điệu lại rất quái gở.

Dường như Tiết Đào cũng có lí do tức giận. Cô của y đưa tặng Hoàng Đại Bằng dã sơn sâm Ngũ Phẩm Diệp chính cống do Hàn Quốc sản xuất, giá thị trường bét cũng phải năm triệu trở lên. Kết quả là Tiêu Phàm mở miệng một cái là dường như Tiết Lan có ý định hại Hoàng Đại Bằng, nghe thế nào cũng không được tự nhiên.



Cho dù Tiêu Phàm là sử bán tử, thì cũng nên có ý nói tránh đi chứ, có cần phải nói rõ ràng như vậy không?

Tiêu Phàm không thèm để ý tới sự châm chọc của Tiết Đào, trầm giọng nói:

- Căn cứ theo thể trạng của Hoàng Bí thư, nhân sâm không phải là không ăn, mà hiện tại không thể ăn, qua một thời gian ngắn thì hãy nói.

- Ha ha, nói như vậy, tối nay ăn thì sẽ xảy ra vấn đề à?

Tiết Đào càng không chịu bỏ qua, nhìn chằm chằm rồi hỏi một câu.

Sắc mặt Hoàng Đại Bằng trở nên âm u, trong mắt lóng lánh lửa giận. Hai người trẻ tuổi này thật lạ, cậy mình có thân thế liền ở đây “đánh cuộc” Hoàng Đại Bằng ông, trước mặt mọi người rủa ông, thật không coi ai ra gì mà.

Tiêu Phàm thở dài, đơn giản không để ý tới Tiết Đào.

Cùng vị “quân sư quạt mo” này tranh cãi, Tiêu Phàm đối với người này không có chút hảo cảm nào.

- Phó Bí thư Hoàng, nếu chẳng may tối nay không thoải mái, có thể gọi điện cho tôi, ngày mai tôi mới quay về thủ đô.

Tiêu Phàm bỏ Tiết Đào sang một bên, trực tiếp nói với Hoàng Đại Bằng, ngay sau đó nói với nhân viên phục vụ:

- Phiền cậu lấy giấy bút cho tôi…

Nhân viên phục vụ cần giấy bút qua, Tiêu Phàm viết số điện thoại của mình lên, đưa cho Hoàng Đại Bằng.

Sắc mặt Hoàng Đại Bằng càng thêm thâm trầm, Chu chủ nhiệm sợ bọn họ cãi nhau, vội vàng đứng lên nhận tờ giấy Tiêu Phàm vừa viết:

- Được, được, tiêu trưởng phòng ngày mai trở về sao? Nếu không thì ở lại Thiết Môn hai ngày đi, tuy không phải là thành phố du lịch gì, nhưng cũng có vài chỗ để ngắm, tôi cho cậu địa chỉ.

Chu chủ nhiệm bày ra tư thế của một bà nội trợ hiền thục.

Tiêu Phàm không chịu phản ứng, Tiết Đào cũng không nguyện ý lặng lẽ lui quân, hai mắt nheo lại liếc qua, cười như không cười nói:

- Bạn học cũ, thật không ngờ Phòng Tôn giáo mấy người cũng học nghiên cứu trung y đấy? Thật đa tài nha!

Tiêu Phàm cười cười, không lên tiếng.

Tính cách hắn chính là như vậy. Đối với người nhìn không thuận mắt, căn bản sẽ không phản ứng lại.

Phương Do Mỹ ở một bên nói:

- Đúng vậy đấy, Tiết trưởng phòng, cô không biết ấy chứ, y thuật của Tiêu Phàm ca ca rất lợi hại luôn, trước đó không lâu khi mà chị Diệp Linh đính hôn, anh ấy đã làm bệnh đau cổ họng của chị ấy khỏi luôn đấy.

Nói xong, dáng vẻ cô bé liền rất đắc ý.

Trước kia, cô rất ít tiếp xúc với trung y, nhưng thật đúng là vô cùng hiếm thấy một thần y như Tiêu Phàm đây.

- Vậy sao? Xem ra tiểu Mỹ rất quen thuộc với sự tích của Tiêu Phàm nha.

Tật xấu âm dương quái khí này của Tiết Đào xem ra không thay đổi được, mặc kệ nói chuyện với ai, đều mang theo loại giọng điệu như vậy.

Phương Do Mỹ liếc mắt nhìn y một cái, hai hàng lông mày giương lên, giơ đũa lên gắp thức ăn rồi bỏ đi.

Tiết Đào mất mặt, hơi ngượng ngùng. Mất mặt trước mặt Tiêu Phàm thật không ra gì mà. Y trước giờ luôn đem mình đặt ở vị trí “đối thủ”của Tiêu Phàm. Lần trước ở bữa tiệc của Nhiêu Ngọc Sinh, hai người đã không thoải mái rồi. Từ khi bước vào cửa tới giờ, mỗi lần nói chuyện Tiết Đào đều cố ý kẹp thương đeo gậy lên Tiêu Phàm, bị Tiêu Phàm phản kích cũng là đương nhiên. Không ngờ sau đó lại bị Phương Do Mỹ khinh bỉ, y càng thêm mất mặt. Suy cho cùng thì Phương Do Mỹ vẫn là tiểu nữ sinh.



- Tiêu Phàm, nghe nói hôm qua cậu và tiểu Mỹ tối qua đi tìm hội sở Kim Kiều?

Rượu quá tam tuần, Tiết Lan đột nhiên hỏi, vô cùng tùy ý.

Hoàng Đại Bằng mới nhấc li rượu lên, không khỏi sửng sốt, chậm rãi đem li rượu đặt lại trên bàn, Phương Lê đang đi gắp đồ ăn, tay cũng khựng lại một lát mới tiếp tục gắp tiếp. Hai người thần sắc không đổi, nhưng hai lỗ tai đồng thời dựng lên.

Không đoán tới Tiết Lan sẽ công khái đàm luận chuyện này, cô ta muốn công bố hết sao?

Tiêu Phàm điềm tĩnh tự nhiên, mỉm cười nói:

- Đúng vậy, cô Lan, đúng là có chuyện như vậy.

- Ồ, có chuyện gì sao? Có thể nói cho cô Tiết biết được không nhỉ?

Tiết Lan vẫn như trước, dù bận mà vẫn ung dung, nụ cười trên mặt càng thêm vài phần thân thiết, trong mắt hiện lên ý mong chờ.

Tiết Lan sở dĩ vội vã đuổi tới Thiết Môn, không ngờ Tiêu Phàm lại nhúng tay vào, điểm quan trọng hơn là, cô không chiếm được nguồn tin chính xác, chỉ biết là Đổng Thiên Lỗi và thành viên chủ chốt của lão ta bị công an tỉnh vây bắt, vụ án này cũng do tỉnh sở tự điều tra và giải quyết. Đổng Thiên Lỗi cứ vậy mà bị bắt, sau khi bỏ tù, đã cung khai những điều quan trọng gì, cô ta hoàn toàn không biết gì cả.

Tiết Lan tìm được hai người quen hỏi thăm tin tức, cùng hệ thống công an Yến Bắc đảm nhiệm địa điểm quan trọng, nhưng kết quả cũng không thu được. Hai người quen của cô ta bất đắc dĩ nói cho cô ta biết rằng, vụ án này, tỉnh sở “che đến lợi hại”, căn bản không chen vào được. Nghe nói là ban lãnh đạo tự ban chỉ thị, tỉnh sở chỉ phối hợp điều tra mà thôi.

Tiết Lan thật sự có chút hấp tấp.

Trong tay Đổng Thiên Lỗi nắm không ít tư liệu có lực sát thương, nếu toàn bộ bị khui ra, cũng đủ loại phiền toái. Phương Lê mới ra ngoài, sống chưa ổn định, có lẽ còn có điều kiêng kị với Tiết gia, nhưng lại được sự ủng hộ toàn lực của Tiêu gia, như vậy rất có thể nói trước được điều gì.

Bàn cờ này, trăm phương nghìn kế phải nắm giữ được quyền chủ động, không thể đợi người ta đuổi giết tận cửa rồi mới nghĩ kế sách được.

Vốn tưởng rằng Phương Lê muốn ra tay, cũng phải cùng một trận, ít nhất đợi cho sắp xếp được cơ bản mới động thủ lần nữa, không ngờ trong nháy mắt đã bắt hết bọn Đổng Thiên Lỗi, một khi đã như vậy. Đối sách chế định ban đầu không thể dùng được nữa, chỉ có thể nói thẳng, phân định “thắng bại” mà thôi.

Vả lại xem Tiêu gia gần đây xuất hiện vị Tiêu nhất thiếu này, rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng để làm đại biểu quyết định thay Tiêu gia?

- Có thể, tình huống thực ra cũng không phức tạp lắm…

Tiêu Phàm vẫn hết sức ung dung, cười gật đầu, đem chuyện ở hội sở Kim Kiều lúc tối qua kể đại khái một lượt.

Hoàng Đại Bằng và Tiết Lan nghe xong hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt rất tức giận. Chu chủ nhiệm, Lý Văn nghe mà cũng tức tới líu lưỡi, đối mắt nhìn nhau, cảm thấy không thể tin nổi. Duy chỉ có Tiết Đào vẫn nâng ly rượu, bất động thanh sắc.

Nếu xưng là con ông cháu cha trong hội “túc trí đa mưu”, Tiết quân sư cũng có chút dáng dấp, nhưng nhất thời lại cả kinh, không hiện lên nổi một chút phong độ của quân sư.

- Rầm!

Hoàng Đại Bằng vỗ mạnh lên mặt bàn, vẻ mặt phẫn nộ, quát lớn:

- Sao lại có loại chuyện này! Không thể tưởng tượng được! Đổng Thiên Lỗi muốn làm gì đây hả? Muốn lập bang phái xã hội đen ngay trên Thiết Môn chúng ta sao? Quả thực buồn cười!

Xem ra Phó bí thư Hoàng phẫn nộ thực sự chứ không phải là giả vờ.

Trên thực tế, tiền căn hậu quả của chuyện này, Hoàng Đại Bằng hiện tại mới biết rõ ràng, trước đó ông cũng giống như Tiết Lan, nghe không được tin tức cụ thể. Mặc dù ông được phân công quản lý chính trị pháp luật, nhưng Phương Lê lại không chủ động báo cáo với ông, ông cũng không gấp mà đi thúc giục.

Thể diện của Phương Lê nhất định phải chiếu cố đến.

- Phần tử bại hoại như vậy nên bắt lại, nghiêm trị không tha!

Hoàng Đại Bằng tức giận chưa nguôi, lại đập một cái lên mặt bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook