Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 24

Nhĩ Nhã

10/11/2016

CHƯƠNG 25

Khải Khải đi thẳng một đường, đi qua một cửa hàng thì bỗng vào xem, cảm giác như đang tìm cái gì đó, đằng sau năm có năm tên đi theo chia nhau theo sát hai bên, hai tên đằng sau, đằng trước ba tên bọc sườn.

Đi được một lúc, phía trước có một ngõ nhỏ, Khải Khải ngó đầu nhìn thử, phát hiện có mấy bảng hiệu, Khải Khải định đi vào, lại phát hiện cửa đều đóng chặt, đang mất hứng, đã thấy phía trước có hai người, một người trong đó hỏi, ” Muốn mua gì a?”

Khải Khải gật đầu, thấy tên kia tìm chìa khóa trong túi mở cửa thì hỏi: “Đây là quán của anh?”

“Phải.” Người kia gật đầu, giả vờ nói chuyện với Khải Khải, thuận miệng hỏi: “Anh muốn mua cái gì?”

Khải Khải nói: “Có bán đèn pin không? Cần nhiều, tốt nhất là quân dụng.”

“Có……Anh quay lại.” Phía sau một người đột nhiên nói.

Khải Khải quay đầu lại, chỉ thấy kẻ kia chĩa họng súng đen ngòm về phía mình , rất nhanh, hai bên đã có thêm vài người, trong tay đều cầm súng.

Khải Khải nhướn mày, thủ thế hỏi: “Cướp tiền hay cướp sắc?”

“A…..” Bọn chúng đều cười, một tên vỗ vỗ vai Khải Khải, “Anh bạn, rất biết mình a.”

“Phiền anh theo bọn tôi đi một chuyến.” Nói xong, trong đó một tên lấy còng tay ra, khóa tay Khải Khải ra sau, một tên khác giơ súng, buộc anh đi đằng trước.

Khải Khải bất đắc dĩ đi trước, hỏi: “Muốn đi đâu a?”

“Ít nói nhảm đi.” Hai tên phải trái cười nhạt, “Đừng nghĩ giỡn mặt bọn tôi, đồng bọn anh trong tay chúng tôi, chạy, mạng bọn họ không thể đảm bảo đâu.”

Khải Khải nhìn lên trời, nghĩ, mấy tên này uy hiếp thực rất ngu.

Đi một lúc, mới tới bến tàu, đã có sẵn một thuyền đánh cá không to không nhỏ, Khải Khải thầm vui vẻ, may mà không phải cano hay cái khác, mấy cái đó không có chỗ trốn được, thuyền đánh cá là tốt nhất.

Quả nhiên, thời điểm bị mấy tên kia thúc lên tàu, Khải Khải thoáng nhìn phía sau có bóng người chợt lóe, Troy đã lên thuyền, trong nháy mắt đã vào khoang thuyền, mà Safi lại không thấy đâu, nghĩ cậu ta là rắn, cùng lắm thì bơi theo.

Mấy tên này xem ra rất khẩn trương, bắt khải khỉa ngồi trong boong tàu, dùng sũng chĩa về anh, một giây cũng không thả ra. Rất nhanh, thuyến cấp bến Paula Karamian.

Khải Khải vừa thấy Paula Karamian, cười khổ nhìn hai tên cạnh mình, “Không phải chứ……”

“Ha ha…..” Một tên trong đó cười, dán sát vào Khải Khải nói, “Anh bạn đẹp trai, giỡn cũng có phần hơi quá, đại ca rất tức giận nha, như thế nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.” Nói xong, đều phá lên cười. Khải Khải thật ra là đang mặc niệm cho mấy tên này, như thế này Troy có thể làm thịt bọn họ không đây…..Quả nhiên, Troy trong khoảng thuyền đang chửu rủa.

Cập bờ, bọn chúng áp giải Khải Khải vào biệt thự, lúc này, trời đã tối.

Bọn chúng đưa Khải Khải vào trong biệt thự, lên lầu, gõ cửa phòng ngủ Jeff.

“Vào đi.” Trong phòng truyền ra tiếng Jeff, gã khẳng định là đã nhận được tin, vì thể nghe tiếng mới thấy rõ sự đắc ý đến vậy, cũng mới hưng phấn đến thế, Khải Khải khóe miệng hơi nhếch.

Cửa bị đẩy ra, bọn chúng đẩy Khải Khải vào, “Đại ca, người mang đến rồi.”

Jeff hơi gật đầu, mấy tên buôn ma túy đóng cửa vào đi ra.

Khải Khải nhìn Jeff, chỉ thấy gã kiểu tóc đã sửa lại, thành tóc ngắn rất gọn gàng, rất ngắn……Khải Khải nghĩ, vị cắt tóc cho gã tay nghề quả thực không tồi a.

“Chúng ta lại gặp nhau.” Jeff đung đưa ly rượi trong tay, bên trong dịch thể màu vàng, vừa nhìn biết độ tinh khiết rất cao.

Khải Khải gật đầu, “Kiểu tóc không tệ.”

Jeff sắc mặt hơi đổi, cười nhạt, “Cậu lá gan thực sự không nhỏ a.” Để ly sang một bên, Jeff đi tới, tiến đến trước mặt Khải Khải, vuốt ve khuôn mặt anh, “Cậu nói xem, ta phải tra tấn cậu thế nào đây?”

Khải Khải hình như đã nghe được tiếng gầm nhẹ của Troy bên ngoài cửa sổ, nghĩ, hắn đại khải không nhịn được bao lâu đi, không biết tấm bia đá ở đâu đây. Nghĩ, liền quan sát xung quanh, chưa kịp hiểu gì, đã bị Jeff giữ cằm, “Cậu nhìn cái gì?”

Khải Khải bất đắc dĩ quay lại nhìn, “Ông anh cơm tối ăn gì? Ăn xong đã xúc miệng chưa?”



Chỉ thấy Jeff mặt đỏ một trận trắng một trận, cực kì đặc sắc, Troy trốn ngoài cửa sổ cắn rằng cào tới cào lụi trên vách tường ——— Khải Khải của hắn mê hoặc người ………..Safi bên cạnh run lên vài lần.

“Thực sự muốn làm ta tức giận.” Jeff cắn răng một tay giữ cằm Khải Khải, “Tiểu yêu tinh, xem ta thu phục cậu thế nào.” Nói, ấn Khải Khải lên tường, cúi đầu muốn hôn, lại nghe Khải Khải nói: “Chờ một chút.”

Jeff dừng lại, hỏi: “Chờ cái gì?”

Khải Khải suy nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi thuộc hạ ông anh nói, cho dù không bắt tôi cũng sẽ trở về, nghĩa là gì?”

Jeff sửng sốt, sau đó cười, cởi nút cổ áo Khải Khải, có chút tham lam nhìn cổ anh, vươn tay sờ sờ, cười nói: “Bởi vì thứ các cậu muốn tìm, ở trong tay ta.”

“A? Ông anh thế nào biết chúng tôi tìm cái gì?” Khải Khải tiếp lời.

“Ha hả…” Jeff tới gần, nhẹ nhàng hôn lên chỗ hõm xuống ở xương quai xanh của Khải Khải, thu được tiếng thở gấp không không chế được của anh, cũng dẫn tới Jeff hô hập cũng gấp lên.

“Bảo bối, cậu thật mê người.” Jeff vừa nói, vừa cởi nút áo thứ hai, tay lần nào, tiến vào trong áo, chạm đến bờ ngực phập phồng, 边摸边发出赞叹一般的吐息之声.

Khải Khải cắn răng nhịn xuống, nghĩ, có gì hay mà sờ, biến thái chính là biến thái, sờ người khác không bằng sờ chính mình a.

Mà Troy bên ngoài đã nhịn không được nữa, đã muốn xông vào, thì bị Safi giữ lại, ánh mắt ý nói —— phải đợi hắn nói ra vị trí tấm bia.

Troylắc đầu —— nếu không đi vào, tiện nghi đều bị chiếm hết!

Safi nhướn mày ——– vậy đi vào đi, xem Khải Khải có tức giận hay không.

Troy khí thế lập tức yếu đi, tranh cãi vô ích, tàn bạo nghĩ, nên thiến tên biến thái kia thế nào.

“Này.” Khải Khải nhắc nhở Jeff còn sờ soạn ngực anh đến quên mình, “Ông nói biết chúng tôi muốn tìm gì?”

Jeff cười, lại cởi cúc áo Khải Khải, vừa sờ vừa nói, “Các người muốn tìm tấm bia đá…….Có đúng không?”

Khải Khải trên mặt hiện ra kinh ngạc, hỏi, “Ông như thế nào lại biết?”

Jeff ha hả cười hai tiếng, hôn lên mặt Khải Khải một cái, “Cậu thời điểm giật mình, thật khiến người yêu.”

Khải Khải nghĩ, trùm buôn ma túy cũng văn hoa quá đi, chính là tại sao phải sợ hắn đột nhiên phát thú tính, bất quá xem chừng hắn thật ra rất thích kiểu ve vãn này, cái này dễ làm.

“Ông nói tấm bia ở chỗ ông?” Khải Khải lắc đầu, “Tôi không tin.”

“Ha hả, chờ chúng ta tâm sự xong, ta dẫn cậu đi xem.” Nói xong, Jeff đã xé áo khải khả, một tay vừa ấn vừa kéo lên giường. Nhào vào, ngăn Khải Khải, nghĩ muốn tới gần hôn môi Khải Khải.

“Chờ một chút.” Khải Khải quay đầu đi.

“Lại chờ?” Jeff bất mãn ngậm lấy vành tai Khải Khải, khiến anh hít một hơi, “A….”

“Sao?” Jeff cười, “Thế nào, tai rất mẫn cảm sao?”

Khải Khải không để ý tới, nói, “Cho tôi xem tấm bia.”

“Ha hả……” Jeff cười vươn đầu lưỡi, liếm vào trong tai Khải Khải, cuối cùng đem đầu lưỡi vói vào trong lỗ tai.

“A………” Khải Khải cả kinh, vội né, “Ông không phải vốn là không có……..Nói cho cùng cũng chỉ là nói xuông thôi.”

Jeff nhướn mày, nói, “Ngược lại, cậu lập tức có thể thấy, chờ chúng ta làm xong.”

“Một lát nữa?” Khải Khải mỉm cười, tới sát Jeff nói nhỏ cạnh tai, “Ông anh lại chỉ có thể làm trong một lát? Tôi còn nghĩ có thể đến sáng mai đi, vô dụng như thế, để tôi ở trên đi?”

“A….” Hít một hơi không chỉ có Jeff, còn có Troyngoài cửa sổ.

“Yêu tinh, ta liền làm đến sáng mai, xem cậu như thế nào khóc cầu xin.” Nói xong, Jeff thoát quần Khải Khải.



Khải Khải chau mày, nói, “Ông không cho xem tấm bia, tôi không cho ông làm.”

Jeff nheo mắt, “Ta nếu như cho cậu xem?”

Khải Khải mỉm cười, nhìn thẳng Jeff chậm rãi mở miệng, “Để ông được như tưởng tượng……”

Jeff ngẩng mặt cười, “Là cậu nói đó…..” Nói, mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra hai cái còng tay.

Khải Khải có chút khó hiểu nhìn Jeff, nghĩ, lão tử tay đều đã bị còng lại, ngươi còn muốn khóa cái gì?

Không nghĩ tới Jeff lại rời đến cuối giường, giữ hai chân Khải Khải, mỗi chân khóa một bộ còng tay, kéo chân Khải Khải ra, khóa vào hai cột giường hai bên.

Khải Khải dở khóc dở cười, hai chân bị dạng ra khóa hai bên giường, tình huống này thật có chút không ổn.

Ngoài cửa sổ Troy đã không nhịn được nữa, Safi khó khăn giữ lấy, “Nhịn thêm chút nữa.”

Khảu khải cũng nhịn không được, đây chẳng lẽ là vì hắn trải qua lần dạy bảo lần trước?

“Ha hả.” Jeff hôn nhẹ lên đầu gối Khải Khải, nói, “Cậu là con báo con, trước tiên phải lấy đi móng vuốt mới được……Còn có, ta thích dùng sức mạnh.”

Khải Khải thầm than…….Biến thái đúng là biến thái, lập tức cười nhạt, “Như vậy ông quả nhiên chỉ là khoe khang? Căn bản là không có tấm bia nào cả?”

Jeff từ từ tới sau giường, tay chỉ về ngăn tủ phía sau, chỉ thấy mặt trên có một khối gì đó dùng nilong phủ lên, gã lật nó lên……Nilong bị lấy đi liền thấy được tấm bia đá màu đen.

Khải Khải có chút giật mìn, tấm bia đá này không khác bia mộ là mấy……Nhỏ như vậy?

Jeff cười ha hả, “Đồ đằng Lance cổ hàng thật giá thật…….Một trong bốn khối tấm bia đá khắc chữ Hạng Võ.”

Khải Khải gần như không tin được, nói, “Tôi không thấy rõ lắm, ai biết là ông có đem thứ vớ vẩn nào ra giỡn tôi?”

Jeff tà tà cười, “Bảo bối, nếu cậu thích, có thể nhìn chằm chằm cả đêm, như thế này đi……Ta ôm cậu nhìn kĩ một chút!” Nói, liền nhào vào. Khải Khải thấy tình huống không tốt, để tránh thực sự bị biến thái chiếm tiện nghi, liền “khụ khụ” ho khan hai tiếng.

Vừa ho, đã thấy Troy lao đến, không để Jeff phản ứng, một cước đá bay gã khỏi người Khải Khải.

Jeff chỉ hừ được một tiếng, lăn một vòng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Troy móng tay dài ra mãnh liệt, vừa định vung lên, thì nghe Khải Khải hét, “Đừng giết hắn.”

Troy nhướn mày, hỏi Khải Khải, “Làm gì mà không giết hắn, em không phải ……”

“Phải cái đầu anh a?!” Khải Khải trừng mắt với hắn, “Hắn ta là đầu lĩnh buôn ma túy đông nam á, làm thịt hắn, lão tử bưng bít thế nào được? Còn không phải bị buôn ma túy toàn đông nam á truy sát?”

Troy có chút bất mãn, nhưng là không có cách nào, nhấc chân đạp Jeff đã té xỉu một cái. Sau đó tới ngăn tủ, lấy tấm bia đá ra xem, thực sự là nhỏ đến bất ngờ. Cầm bia đá đến cửa sổ, đứa cho Safi, nói, “Ngươi cầm, ta cởi khóa cho Khải Khải.” Nói xong đang muốn đi, lại bị Safi kéo lại.

Troy quay đầu lại, thì nghe Safi nói khẽ với mình, “Ngài nếu chờ nói, thì cả đời ngài ấy cũng không thừa nhận.”

Troy sửng sốt.

Safi cười mỉm, “Nhân cơ hội này, làm trước rồi nói, không phải ngài chờ rất lâu rồi sao? Bảo bối của ngài lại không có nhiều mơ ước đến vậy.” Nói xong, đem tấm bia đá đi, “Chiếc thuyền lúc nãy, ta chờ hai người ở đó.” Nói xong thì nhảy xuống cửa sổ, đi mất.

Troy thì vẫn ngốc người đứng trước cửa sổ, quay đầu lại, chỉ thấy Khải Khải còn đang nằm trên giường, giật giật tay, quay mặt nhìn Troy, “Nè, mở giúp tôi.”

Troy đi về phía giường, Khải Khải trong miệng vẫn còn hung hùng hổ hổ, “Biến thái chết tiệt, chiếm tiện nghi lão tử, không thiến mày là mày mạnh lớn rồi…….”

Nói chưa dứt, đã thấy Troy tới gần mình rồi.

“Chìa khóa chắc trong ngăn kéo……A….” Khải Khải nói chưa hết, Troy đã ghé sát vào, hôn anh……..

Nụ hôn dài vừa kết thúc, Khải Khải vì thở gấp mà nhìn Troy phía trên mình, có chút khẩn trương hỏi, “Anh……Anh làm gì?”

Troy giữ cằm Khải Khải, “Khải……Tôi yêu em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook