Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 15: Dựng cờ

Nguyệt Quan

16/03/2013

Triển Hoạch là chủ nhân, ngồi ở vị trí chủ trì, Khổng Khâu cùng Khánh Kỵ là khách, ai ngồi bên phải sẽ lại phải mất một phen khiêm nhường. Thiên hạ chư hầu, ngoại trừ Sở quốc chú trọng bên trái, các quốc gia khác đều là trọng bên phải, lấy bên phải làm tôn quý, khách nhân trọng yếu đương nhiên là phải ngồi phía bên phải.

Khổng Khâu cho rằng mở tiệc vui lần này vốn là vì nghênh đón Khánh Kỵ, hơn nữa thân phận của hắn là công tử Ngô quốc, lẽ ra phải ngồi ở ghế trên. Khánh Kỵ ngược lại nhìn thấy Khổng Đại Phu Tử thân cao như cây cột chắc, trong đầu lại hiện lên một cái hoành phi lấp lánh kim quang, ở trên viết bốn chữ to "Chí Thánh Tiên Sư", đâu có chịu để cho ông ta phải ngồi ghế cuối, hai bên liền khiêm tốn nhường cho nhau.

Khổng Khâu tôn sùng Chu lễ, Chu lễ đem các lễ nghi tôn ti cao thấp dung hợp vào tất cả các phương diện trong cuộc sống, nằm ngồi đi lại, kiến trúc ẩm thực, đều có các quy định cực kỳ tường tận. Lễ nghi khi đó không chỉ có đúng một loại lễ phép mà thôi, cho nên Khổng Khâu đối với lễ nghi rất là coi trọng, đâu chịu làm việc đi quá nghi lễ. Khánh Kỵ vừa thấy Lão Phu Tử trịnh trọng mà nói với hắn về chữ "Lễ", trong lòng lập tức sợ hãi, đành phải ngồi an vị ở ghế bên phải, khách và chủ lúc này mới vui vẻ khai yến.

Thành Bích phu nhân giao du rất rộng, thường tới Tất Thành nghỉ ngơi, biệt viện nơi này quanh năm nuôi dưỡng một nhóm nhạc công vũ kỹ (người chơi nhạc và nhảy múa), cho nên ca múa rất phong phú, thập phần náo nhiệt.

Triển đại phu nâng chén hướng tới hai người kính rượu, rồi buông chén rượu hỏi Khổng Khâu: "Trọng Ni, lúc trước ngươi vì tức giận mà bỏ đi, vi huynh lúc nghe được, nắm tay thở dài rất lâu. Hiện giờ nếu ngươi đã trở lại, liệu có dự tính gì không?"

Khổng Khâu do dự một chút, mới chậm rãi buông chén rượu, thản nhiên cười nói: "Khâu dự định trở về quê hương, lập đàn dạy học, Triển huynh nghĩ thế nào?"

Triển đại phu vuốt râu cười: "Trọng Ni thông thái đạo lý, khắp nơi kính ngưỡng, hiện giờ còn đang trung niên, hẳn là phải xuất thế làm quan mới đúng."

Khổng Khâu bùi ngùi thở dài: "Khổng Khâu muốn làm quan ở Lỗ, sợ là tiền đồ sẽ rất gian nan."

Triển Hoạch chăm chú nhìn Khổng Khâu một lát, đột nhiên bật cười: "Trọng Ni còn nhớ chuyện giáp mặt trách móc Quý Tôn đại nhân vượt quá lễ nghi sao? Trọng Ni, Quý Tôn đại nhân chấp chưởng việc nước, cầu người tài như khát nước, một ít việc nhỏ như vậy làm sao có thể để ở trong lòng? Ngươi là văn nhân Lỗ quốc, thông suốt cổ kim (xưa và nay), học thức uyên bác, thanh danh lan khắp chư hầu, Quý Tôn đại nhân có chí nguyện làm Lỗ quốc cường đại, như thế nào có thể bỏ người hiền tài như Trọng Ni mà không dùng được? Nếu ngươi nguyện ý làm quan, ngu huynh có khả năng vì ngươi tiến cử."

Khổng Khâu động tâm, suy nghĩ sơ qua, rồi nâng chén cười nói: "Thịnh tình của Triển huynh, Khâu không nén nổi vô cùng cảm kích. Rời khỏi cố hương lâu như vậy, ta nhất định phải quay về xem thế nào, đợi Khổng Khâu về nhà ở vài ngày, lại tới Khúc Phụ bái phỏng Triển huynh có được không?"

Hắn nói như vậy, chính là đã ngầm đáp ứng rồi, Triển Hoạch trong lòng vui sướng, lại đối ẩm cùng hắn một ly. Khổng Khâu buông chén xuống, vui sướng quay sang hỏi Khánh Kỵ: "Công tử cũng tới Khúc Phụ sao?"

Khánh Kỵ cười cười, khóe mắt cũng không liếc qua nhìn Triển Hoạch, ngang nhiên đáp: "Khánh Kỵ vốn có ý muốn tới Khúc Phụ chữa thương, hiện giờ thương thế đã dần khỏi, có điều nỗi nhớ nhà như mũi tên, Khúc Phụ không đi cũng không sao. Làm phiền thịnh tình của Triển đại phu, Khánh Kỵ ở tạm đây vài ngày, chờ khi đi lại bình thường, lập tức quay về Ngải thành, chiêu binh mãi mã, lại phạt Ngô. Thù giết cha một ngày chưa báo, Khánh Kỵ chẳng phải vẫn chưa xứng phận làm con sao?"

Khổng Khâu nghe thấy thì vô cùng xúc động, lập tức vỗ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đạo hiếu, chính là một bộ phận trọng yếu trong những lễ nghi mà ông ta đề xướng. Khánh Kỵ đáp lời như thế này đúng là quá tuyệt vời, sao có thể khống chế được cảm xúc? Từng có đệ tử của ông hỏi nếu có thù giết cha với kẻ khác thì phải làm thế nào bây giờ? Lúc đó Khổng Lão Phu Tử đã trả lời một lượt, sau lại được ghi trong "Luận ngữ" (tên sách, chép những lời nói và hành động của Khổng Tử và một số học trò).

Đoạn nói của ông ngày nay được đổi thành một đoạn tán gẫu, đại ý chính là: Nếu có thù giết cha mà chưa báo, không thể ăn, không thể mặc, không thể làm quan, mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải giết chết cừu nhân báo thù cho cha. Nếu chẳng may gặp phải ven đường, trong tay lại không có vũ khí, cũng phải nhặt hòn gạch lên ném hắn.

Cho nên ông ta đối với việc Khánh Kỵ bày tỏ thái độ hiếu thảo đương nhiên cực kỳ biểu dương, lập tức khen: "Lời ấy của công tử thật đúng! Mối thù cha mẹ, không đội trời chung. Còn chưa nói việc công tử Quang hành thích vua đoạt vương vị, đó chính là đại nghịch bất đạo, cho dù hắn có là vua của một nước, phận làm con, có huyết hải thâm cừu thế này, cũng vì cha mà bỏ vua, chứ không thể vì vua mà bỏ cha được."

Khánh Kỵ nghe thấy thế thì phát ngốc: "Nho gia không phải nói chuyện vua muốn thần chết, thần không thể không chết sao? Như thế nào Khổng Khâu lại nói rằng thà vì cha bỏ vua, chứ không vì vua mà bỏ cha như vậy, chẳng lẽ đó đều là những lời bịa đặt xu nịnh của bọn con cháu Nho gia bất tài, vì để tâng bốc lão hoàng đế mà phát minh ra, căn bản là không có quan hệ với Khổng Khâu?"

Triển Hoạch ngồi một bên vuốt râu mỉm cười, nghe thấy Khánh Kỵ nói như vậy thì sắc mặt lại không rõ như thế nào, đúng lúc này, một trận gió thổi đến, đưa vào một mùi hôi thối, nhạc công vũ kỹ hai bên đều bịt mũi nhíu mày. Triển Hoạch giận dữ, quát: "Nực cười, đây là cái mùi gì?"

Quản sự Thành phủ hoảng hốt vội vàng chạy ra ngoài dò hỏi đến tột cùng, một lúc sau chạy về nói: "Triển đại nhân, tiểu nhân đã ra ngoài hỏi qua, gia nhân Bạch phủ cách vách ủ phân làm ruộng, mùi bay sang đây."

Triển Hoạch khoản đãi khách nhân, trong bữa tiệc lại truyền đến một mùi ngũ cốc hôi thối, nhất thời làm mất hết cả mặt mũi của hắn, khiến Triển đại phu tức giận đến mức mặt tái mét. Hắn biết cái gọi là Bạch phủ cách vách chính là một chỗ ở của Lỗ quốc đại thương nhân Bạch Tử Lăng, hắn đường đường là một Lỗ quốc đại phu đương nhiên không để Bạch Tử Lăng trong mắt.

Có điều hiện tại Bạch Tử Lăng không ở đây, trong Bạch phủ cùng lắm chỉ có một ít hạ nhân, hắn không tiện hạ thân phận tự mình ra mặt, liền giận dữ quát: "Ngươi đi nói với bọn họ, trong phủ đang có tiệc mời khách, lại có mùi lạ quấy nhiễu hứng thú của ta, nhất định sẽ không tha."

Quản sự kia chạy tới bức tường nói qua, bất chợt một tiếng hô như sấm từ đối diện truyền sang, đám người Triển Hoạch ngồi ở trong sảnh cũng nghe rõ ràng, một nam tử thanh âm kỳ quái nói: "Ngươi mời khách của ngươi, ta ủ phân của ta, nhà ngươi muốn trách tội, thì đi mà trách làm sao gió không biết điều, có quan hệ gì tới ta?"



Dứt lời sau tường truyền đến một trận cười to, Triển Hoạch nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày dựng thẳng đứng, 'bộp' một tiếng đập bàn đứng lên. Khánh Kỵ khuyên nhủ: "Đại phu chớ bực mình, để người nhà qua Bạch phủ nói rõ thân phận đại phu, tiểu tử ngu dốt sẽ phải biết sợ."

Triển Hoạch nuốt một cục tức, mặt bình tĩnh gọi quản sự Thành phủ trở lại, lệnh cho hắn sang phủ bên kia can thiệp. Quản sự kia cũng không nghĩ tới hạ nhân Bạch phủ lại trở nên lớn mật như vậy, nhận được phân phó liền vội vàng đi sang Bạch phủ. Có điều chỉ một lát sau, một loạt tiếng kêu thảm thiết truyền qua bức tường ngăn, Triển Hoạch cùng Khánh Kỵ, Khổng Khâu nhìn nhau ngạc nhiên, lập tức liền thấy quản sự Thành phủ cùng vài tên gia đinh dìu nhau, mặt mũi bầm dập chạy về.

Quản sự Thành phủ quỳ sụp xuống đất, khóc lóc tố cáo bị hạ nhân Bạch phủ lỗ mãng đánh, cầu xin Triển đại phu ra mặt. Triển đại phu tức giận đến run cả người, đôi mắt to của Khổng Khâu cũng trừng lên, hai vị đạo đức kiểu mẫu xoa tay, như muốn lập tức xuất đầu đi đòi lại công đạo.

Khánh Kỵ thấy tình cảnh như vậy không khỏi động tâm tư, mới vừa rồi Triển đại phu nói rằng Bạch gia chính là thương nhân Lỗ quốc, biết rõ cách vách là một vị đại phu địa vị hiển hách đang mời khách, gia nhân của một thương nhân sao dám làm càn như vậy? Mùi thối lan ra cũng không nói, còn đánh cho người sang tranh luận thành bộ dạng như thế này, rõ ràng là có ý khiêu khích, ý đồ của bọn họ là gì?"

Khánh Kỵ xoay chuyển tâm tư một hồi, liền bình tĩnh lại, ngồi ổn định nói: "Triển đại phu, Khổng tiên sinh, cứ an tâm chớ nên nóng nảy. Lương Hổ Tử, tới đây!"

Tả binh vệ Lương Hổ Tử kêu 'Rõ' một tiếng, từ ngoài phòng khách đi nhanh vào, chắp tay làm quân lễ. Khánh Kỵ chăm chú nhìn Lương Hổ Tử, thản nhiên nói: "Ngươi sang bên kia, chớ để cho bọn phàm phu tục tử quấy nhiễu hứng thú của mọi người."

Lương Hổ Tử là quân Ngô quốc mang theo từ đầu, vẫn luôn đi theo Khánh Kỵ, đối với tâm ý của hắn hiểu rất rõ. Khi hắn chắp tay hành lễ mắt luôn chăm chú nhìn Khánh Kỵ rất kỹ, ánh mắt Khánh Kỵ hơi hơi ngưng lại phía hắn, sau đó buông xuống dưới chăm chú nhìn vào chén rượu. Lương Hổ Tử trong lòng hiểu rõ, nhướng lông mày rậm, cúi đầu hô 'Rõ', đi lùi từng bước ra khỏi phòng khách, điểm danh hai mươi hổ lang chi binh, giống như gió lốc ra khỏi đại môn.

Triển Hoạch lúc này mới có phản ứng, bất an nói: "Công tử là khách phương xa, chiêu đãi không chu toàn, đã là lỗi của Triển mỗ, lại làm phiền quân lính của người, Triển mỗ chẳng phải quá hổ thẹn sao?"

Khánh Kỵ hạ thấp người, mỉm cười nói: "Thịnh tình khoản đãi của đại phu, Khánh Kỵ thẹn không báo được. Một chút việc nhỏ, Khánh Kỵ làm giúp một tay, coi như cảm tạ tình cảm sâu đậm của đại phu đi. Tới tới tới, đừng để kẻ tiểu nhân quấy nhiễu hứng thú uống rượu, Triển đại phu mời, Khổng tiên sinh mời."

Triển Hoạch, Khổng Khâu giơ chén lên đáp lại, hai tai lại vẫn dựng thẳng lên, lắng nghe động tĩnh cách vách.

Lương Hổ Tử lĩnh hai mươi binh sĩ, đi tới trước cửa Bạch phủ, đập ầm ầm vào cửa lớn, cao giọng quát: "Mở cửa, mở cửa!"

Bên trong có tiếng người xót xa nói: "Chó ở Thành phủ lại tới đây sủa sao? Muốn vào cửa, bên cạnh có cái cửa đấy, chớ có làm hỏng đại môn nhà ta, ngươi muốn bồi thường cũng không nổi."

Lương Hổ Tử nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy một cái lỗ chó đục trên cửa, không khỏi giận tím mặt. Hắn nhìn quanh trái phải, thấy trên cái sân bên cạnh cánh cửa có một cái trục lăn lúa, liền đi tới đó, cầm chỗ hõm hai bên trục lăn, hít vào một hơi thật sâu, hét lớn một tiếng, nâng cái trục lăn lúa lên.

Cái trục lăn lúa này nặng không dưới ba trăm cân, lực sĩ bình thường đúng là không thể nâng nổi. Lương Hổ Tử vốn cậy mạnh, khí lực toàn thân chỉ hơi kém so với Khánh Kỵ, hét lớn một tiếng không ngờ lại có thể nâng cái trục lăn lên quá đỉnh đầu, binh lính bên người lập tức hô 'Hay'. Lương Hổ Tử thần tình dữ tợn đến run cả người, nâng trục lăn lúa đi từng bước một tới bậc thềm, tới trước cửa thì hung hăng đập về phía trước, một tiếng nổ giống như đất rung tuyết lở, đại môn cực kỳ rắn chắc liền nứt ra một khe hở, cây đòn chắn ngang cánh cửa gần như gãy làm đôi.

Lương Hổ Tử lại rống to một tiếng, đập trục lăn lúa về phía trước, một tiếng nổ ầm vang, đại môn bị đập cuối cùng cũng mở ra, hai bên cánh cửa ngay cả trục cửa cũng bị đập gãy, cong cong vẹo vẹo lung lay sắp đổ.

Lương Hổ Tử ném trục lăn lúa xuống, nhấc chân đá một cái, hai cánh cửa ầm ầm đổ xuống đất, làm tung lên vô số tro bụi, đợi cho tro bụi kia từ từ tiêu tan, Lương Hổ Tử dẫn hai mươi binh sĩ xông vào trong viện, cầm trường mâu trong tay, trợn mắt lên, lớn tiếng quát to: "Ai là quản sự Bạch phủ?"

Mắt nhìn thấy uy thế của bọn họ như thế, vài tên đạo chích giả làm gia nhân cố ý quấy rầy cảm thấy hơi sinh ý khiếp sợ, một đại hán trong đó bước lên trước một bước, cố gắng cứng rắn quát: "Ngươi kẻ này không biết lễ nghi, làm sao lại đập vỡ đại môn nhà ta?"

Lương Hổ Tử 'Hừ' một tiếng, túm lấy cổ áo hắn, mắt báo trừng to quát: "Chủ nhân nhà ta đang êm đẹp uống rượu ở phòng khách, lại cứ bị mấy kẻ tiểu nhân các ngươi làm cho mùi thối đầy trời. Quản sự Thành phủ sang tranh luận với các ngươi, lại bị các ngươi tự dưng đánh cho. Lễ? Ta khinh! Lễ cũng là thứ mà kẻ hạ nhân cỡ ngươi có thể nói ra sao?"

" Ngươi là ai?" Thủ lĩnh bọn đạo tặc Lý Huyền xuất hiện ở cửa phòng khách, lạnh lùng đánh giá trang phục và dáng người vạm vỡ của đại hán này.

Lương Hổ Tử nheo mắt liếc nhìn hắn, thấy thần thái hắn kiên định, hiểu ra người này mới là chính chủ, tay đẩy một cái, gã đạo tặc đang tranh cãi với hắn khó khăn lui lại mấy bước, may mắn được đồng bọn đỡ lấy mới không bị ngã ngồi lên mặt đất.

Lương Hổ Tử ưỡn ngực nói: "Ta là Lương Hổ Tử người nước Ngô, chủ nhân của ta được Lỗ quốc Triển đại phu mời uống rượu tại Thành phủ, gia nhân Bạch phủ hà cớ gì hết lần này đến lần khác quấy rầy, gây hấn sinh sự?"

Lý Huyền mưu đồ sinh sự, nghe thấy vậy thì cười lạnh nói: "Thế này sao có thể trách được, ta đứng trong sân nhà mình, như thế nào lại bị đổ lên đầu cái tội danh gây hấn với nhà ngươi? Người nước Ngô các ngươi luôn hung hăng ngang ngược như vậy sao? Phì, chủ nhân nhà ngươi là cái giống gì?"

Lương Hổ Tử giận dữ: "Chủ nhân nhà ta thân phận tôn quý, há lại có thể nói cho bực tiểu nhân như ngươi nghe, nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, nếu không chớ trách ta đây vô lễ."



Lý Huyền cười to: "Ngươi là giống man di, biết cái gì gọi là 'Lễ'? Giấu đầu hở đuôi, không dám gặp người đó thôi."

Khánh Kỵ trong phòng khách nghe rất rõ ràng, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, lập tức liền nghe thấy từ cái sân cách vách truyền tới tiếng "keng keng", là tiếng binh khí va chạm, hai bên đúng là đã giao thủ.

Triển đại phu bất an ngẩng cổ nhìn sang, tuy nhiên chẳng nhìn thấy được cái gì. Nếu bộ hạ của Khánh Kỵ bị người ta làm cho bị thương, thì hôm nay coi như mất hết mặt mũi. Đúng lúc này, từ cách vách phát ra một tiếng la: "Giết người, giết người!" Sau đó là một trận hô hét điên cuồng.

Triển đại phu rốt cuộc ngồi không yên, thoáng cái đã đứng dậy, vội la lên: "Mau, mau sang xem tới cùng là thế nào."

Hắn vừa dứt lời, đại môn rầm rầm mở ra, hai mươi giáp sĩ giống như 'sao quanh trăng sáng' vây lấy Lương Hổ Tử đi nhanh tới, trong tay Lương Hổ Tử cầm theo một cái đầu người máu chảy đầm đìa, bước nhanh lên thềm, đè kiếm quỳ xuống, lớn tiếng tâu lên: "Gia nhân Bạch phủ gây hấn sinh sự, làm nhục chủ thượng, Lương Hổ Tử đã dùng kiếm chém chết hắn, hiện đến phục mệnh."

Lời Lương Hổ Tử vừa nói ra, trên dưới phòng khách đều cả kinh. Lương Hổ Tử dập đầu thật mạnh, nói: "Mời chủ thượng cùng Triển đại phu, Khổng tiên sinh yên tâm uống rượu, sẽ không có kẻ tiểu nhân đến quấy rầy nữa, kẻ hèn xin cáo lui." Dứt lời đứng dậy rút lui ra hướng cửa phòng.

Khánh Kỵ nhấc bầu rượu lên châm vào chén, cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên mà hỏi: "Ngươi xách cái đầu người, muốn chạy đi đâu vậy?"

Lương Hổ Tử dừng lại, khấu đầu nói: "Kẻ hèn không dám vì tội của mình mà làm phiền tới chủ thượng, tự đi gặp thành mục thủ thỉnh tội chịu phạt." (Thành mục thủ: quan trông coi thành)

Khánh Kỵ cười ha ha, nâng ánh mắt lên nói: "Ngươi trung thành bảo hộ chủ nhân, bản công tử chỉ thấy có công, làm gì có tội? Đem cái đầu này ném về Bạch gia đi, nói cho gia nhân Bạch Thị, Ngô quốc Khánh Kỵ ở trong sân nhà hắn săn bắn, giết nhầm một con chó dữ, nếu muốn bồi thường, mời đến gặp ta, Khánh Kỵ tự nhiên xin được chỉ giáo!"

Khánh Kỵ nói có vẻ rất nhẹ nhàng hời hợt, Triển Hoạch nghe thấy mà mặt trắng bệch, bọn thị vệ ngoài phòng khách cùng với gia nhân Thành phủ mỗi người đều thấy mở mày mở mặt.

Khánh Kỵ dứt lời, cười nói với Triển Hoạch: "Triển đại phu, thuộc hạ của bản công tử tính tình hung bạo, vì nóng lòng bảo hộ chủ, mà làm cho Triển đại phu chê cười."

Triển Hoạch lấy lại bình tĩnh, vội nói: "À... À..., gia nhân Bạch Thị ngang ngược, làm nhục công tử, đáng phải chết, công tử có thuộc hạ trung thành nghĩa khí như vậy, Triển mỗ rất là... rất là thán phục."

Khi đó chỉ có một vài quốc gia ở Trung Nguyên là định ra pháp luật rõ ràng, vấn đề là Lỗ quốc cũng như rất nhiều nước chư hầu mặc dù về đất đai, lễ chế một vài phương diện thì có quy định rõ ràng, nhưng mà về hình pháp (như pháp luật bây giờ) vẫn chưa có nhiều văn tự, người dân trong nước không biết rõ ràng về các điều khoản pháp luật, một khi phát sinh án kiện, đều là do công khanh đại phu ở địa phương cùng ngồi công đường xử án nghị sự, thảo luận kết quả xử phạt cuối cùng, bởi vậy mà tính tùy ý rất lớn.

Cho nên giống như báo thù rửa hận, hoặc là người có thanh danh tốt mắc phải tội sát nhân, khi dân chúng thỉnh cầu tha thứ, các đại phu nói thả là có thể thả. Quý tộc giết người thường lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Công tử Khánh Kỵ là quý tộc, đối phương cùng lắm chỉ là mấy tên gia nô của một thương nhân, thân phận hèn mọn, lấy thân phận kẻ hèn mọn mà đi lăng nhục quý tộc, ngoài cái chết ra chỉ còn cái chết. Cũng không cần quan gia truy cứu, thứ dân làm gì có thể dựa vào pháp luật nào mà kháng nghị, đáng chết hay không đáng chết, có tội hay vô tội, tất cả đều dựa vào quan gia mở miệng nói ra mà thôi.

Khánh Kỵ cười ha ha, nói: "Khánh Kỵ vốn định ở đây hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày sẽ quay về Vệ quốc, không muốn bọn đạo chích cứ mãi kiếm chuyện, lại làm liên lụy Triển đại phu, thật sự là có lỗi."

Hắn nói đến đây, quay đầu ra ngoài, quát lớn: "Đông Cẩu, đi tới trước cửa phủ dựng tên hiệu của bản công tử lên, Ngô quốc Khánh Kỵ tới nơi nào cũng là một hảo hán đỉnh thiên lập địa, để ta xem còn có kẻ nào có can đảm quấy rầy sinh sự!"

Hữu binh vệ Đông Cẩu là võ sĩ từ Tấn quốc tìm hắn làm nơi nương tựa, viết chữ rất khá, nghe vậy lớn tiếng hô 'Rõ', bước nhanh ra ngoài.

Thần sắc Khánh Kỵ lại biến đổi, mặt giãn ra nâng chén lên, nói nói cười cười với Triển Hoạch và Khổng Khâu: "Tới tới tới, bọn tiểu nhân đã xử lí xong, chúng ta cứ yên tâm uống rượu."

Quản sự Thành phủ thấy vị Khánh Kỵ công tử này làm cho hắn nuốt trôi đi được một cục tức, vui sướng hoa chân múa tay, vội vàng trừng hai cái mắt như con gấu trúc, hướng trái phải quát: "Còn không cử nhạc, nhảy múa?"

Nhạc công và vũ kỹ hai bên đang sợ ngây người bị hắn quát một cái, thoáng cái như tỉnh mộng, lập tức kèn tiêu cùng thổi, tay áo tung bay, phòng khách Thành phủ lại là một màn ca múa mừng cảnh thái bình.

Triển Hoạch cùng Khổng Khâu nhìn nhau cười khổ, bọn họ thật sự không nghĩ tới Khánh Kỵ một công tử mất nước, tới Lỗ quốc cũng không chịu hạ thấp người, còn mãnh liệt như thế, đành phải nâng chén theo đáp lại.

Triển Hoạch nâng chén, uống chén rượu đến một nửa, trong lòng chợt lóe một tia suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ ra: "Ai da, không đúng! Ta bị Khánh Kỵ công tử dắt mũi rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tranh Chi Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook