Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 96: Mỹ nhân có độc (14)

Bạo Vũ Thành

06/04/2021

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Sáng hôm sau, hạ nhân trông cửa vội vàng mở cửa cho Vương gia, chỉ thấy Vương gia của bọn họ hùng hùng hổ hổ mà trở lại, doạ những người khác sợ đến mức không dám lên tiếng.

Sau khi trực tiếp trở về phòng, cũng không thấy đi ra nữa.

Tả Ngôn nhìn từng vệt roi trên người mình, trong đầu lại nhớ lại chuyện hôm qua, đau đầu đỡ trán, thật không dám nhìn thẳng chính mình.

Hệ thống: "Trong ngăn kéo có thuốc mỡ."

Tả Ngôn lấy thuốc mỡ ra, cởi quần áo, xúc cảm lạnh lẽo xẹt qua vết thương, đau đến vui vẻ.

Tả Ngôn: "Hệ thống, ta sẽ không bị lưu lại di chứng chứ?"

Hệ thống: "Hẳn là... không đâu."

Tả Ngôn: "Hẳn là?" Nghĩ đến sau này sau khi ra khỏi cảnh trong mơ, lỡ may lại quen với việc bị đánh roi này...

Hệ thống sáng suốt nói tránh sang chuyện khác, "Ngươi, không đau à?"

Tả Ngôn buồn bực, "Đau?? Đệt moẹ!"

Miệng vết thương trước đó còn mát mát, giờ phút này lại ẩn ẩn nóng nóng đau đau, "Đây là thuốc gì vậy?"

Hệ thống: "Thuốc đặc hiệu, nếu bôi nó lên người, vết thương của ngươi cỡ một ngày có thể khỏi hẳn, có điều hơi đau chút."

Tả Ngôn cắn chặt môi, "Như vầy mà là đau một chút?"

Thị vệ ngoài cửa tận chức trách mà ngăn cản nam nhân đang muốn đến vấn an Vương gia, ngay lúc đang giằng co, đột nhiên bị một tiếng la lên làm giật mình.

"Bộp bộp!"

"Vương gia, ngài không sao chứ!"

Chỉ thấy trong phòng có một tấm lưng đối diện với bọn họ, y phục thoát đến thắt lưng, sống lưng trắng nõn lộ ra trước mắt bọn họ.

Tiêu Lưu Tuý híp mắt, khoé mắt thản thiên quét qua hai tên thị vệ đứng bên cạnh.

Tả Ngôn bị tiếng đá cửa làm giật mình, quay đầu lại trấn định nói: "Không có gì, ra ngoài!"

Thị vệ lui ra, nhưng có một người lại không đi, đóng kỹ cửa phòng lại, bước đến gần cậu.

Tả Ngôn vừa thấy mặt của hắn liền có chút ngứa tay, "Ngươi cũng ra ngoài."

Tay của Tiêu Lưu Tuý đặt lên lưng cậu, đau lòng mà vuốt vuốt miệng vết thương của cậu, "Vương gia, người làm sao vậy?"

Vấn đề này hỏi thật hay, cũng không biết tối hôm qua ai là ngươi chơi roi đến hưng phấn như vậy!

Anh cứ giả vờ đi, đất nước này nợ anh chiếc cúp Ảnh đế phim truyền hình và điện ảnh đó.

"Tối hôm qua gặp một tên biến thái."

Tiêu Lưu Tuý nhận lấy thuốc mỡ trong tay cậu, Tả Ngôn vừa nghĩ đến loại cảm giác nóng nóng rát rát này, thân thể liền buộc chặt lại.

"Biến thái ư? Thật đáng giận."



Tả Ngôn nghiêng đầu, thấy trong đôi mắt của hắn tràn ngập đau lòng, rồi bĩu môi nhẹ nhàng thổi thổi chỗ vừa bôi thuốc mỡ, cũng có chút đáng yêu.

Sắc mặt cậu cứng đờ lại, không đúng, đây chỉ đều là ảo giác.

"Quả thật rất đáng giận, nếu để ta bắt được hắn, ta nhất định..."

Tiêu Lưu Tuý ngẩng đầu nói: "Nhất định thế nào?"

Tả Ngôn mỉm cười: "Lột da rút gân quá trẻ con, không bằng cung hình đi, lấy xuống còn có thể làm đồ ăn ngâm rượu, ngươi cứ nói xem?"

"Vương gia cao minh." Lông mi Tiêu Lưu Tuý run run, cứ nhưu bị doạ đến, đầu ngón tay hơi dùng sức, hình tượng Tả Ngôn vừa bảo trì tốt liền sụp đổ.

Moẹ nó, nhẹ chút!

Cách vài ngày sau chuyện lần đó, trong Vương phủ vơi đi rất nhiều người.

Người không nguyện ý sống trong Cảnh Vương phủ đã rời đi, vô luận là nam hay nữ.

Mà người nguyện ý sống ở đây cũng không ít, Tả Ngôn cũng không đuổi đi, nếu thật sự loại trừ hết những người này, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác tò mò, càng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, sẽ càng dễ lộ ra sơ hở.

Ba ngày không gọi người vào thị tẩm, dưới ánh mắt nghi ngờ của quản gia, Tả Ngôn bất đắc dĩ, tìm một người gọi vào, dựa theo phương pháp cũ mà chuốc rượu.

Sau đó cậu liền chạy sang thư phòng nhỏ được liên thông mà ngủ.

Mỗi sáng ngày thứ hai sau khi cậu tỉnh dậy, đệm chăn bên cạnh đều mang độ ấm.

Mà người được gọi vào thị tẩm mỗi đêm, đều sẽ gặp chuyện xui xẻo vào cùng ngày, thậm chí còn trực tiếp bị huỷ dung.

Lúc Tả Ngôn nghe được tin này thì rất kinh ngạc, lúc trước đâu có xuất hiện qua loại chuyện như vầy?

Bước qua hoa viên, muốn đi xem thử, liền bị một pháo đạn lớn đâm vào trong ngực.

Đâm đến Tả Ngôn lảo đảo, thắt lưng bị người trong ngực ôm lấy, mới ổn định lại.

Nâng mặt đối phương lên, "Xảy ra chuyện gì?"

"Vương gia, mặt của người kia bị lột da, một tầng lại một tầng, thật đáng sợ."

Tả Ngôn:... Anh có thể không cần dùng vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn để nói chuyện này được không?!

Tiêu Lưu Tuý khoa tay múa chân để miêu tả, "Trên mặt còn có sâu bọ..."

"Ta biết." Tả Ngôn chặt đứt lời hắn, nói thêm nữa sẽ ghê tởm.

Sau đó phân phó quản gia mời thầy thuốc đến khám thử xem, về phần đến trấn an người bệnh, vẫn nên bỏ đi.

Bị thị tẩm xong sẽ gặp chuyện không may, nên khi được đến ân sủng của Vương gia cũng hiển nhiên biến thành một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Mà chỉ có một người, vừa không sợ, lại còn xung phong nhận việc muốn thị tẩm.

Ban đêm.

"Vương gia, ta không thể nằm trên giường ư?"

Nam nhân ôm gối đầu, chân trần đứng trên mặt đất, áo lót trên người hỗn độn, vô cùng đáng thương mà nhìn cậu.

Tả Ngôn nói: "Không được." Có giả vờ đáng thương cũng vô dụng.



Cắn môi, biểu tình uỷ khuất, nhan sắc cả người ảm đạm xuống, ôm chặt gối đầu trong ngực, "Vương gia..."

Có làm nũng cũng vô dụng, không được chính là không được.

Tả Ngôn không hề có chút dao động, ban đêm chỉ cần có một cái chân từ bên tháp mò qua bên giường liền sẽ bị đá xuống.

Tiêu Lưu Tuý ôm đầu gối của mình, uỷ uỷ khuất khuất mà nằm về bên tháp, để lại một bóng lưng cho cậu.

Trong chốc lát sau, lúc Tả Ngôn sắp ngủ, chợt nghe thấy bên người truyền đến tiếng rầm rì rầm rì.

Một cái gối đầu bay sang, "Đi ngủ!"

Tóm lại không cần biết tối hôm đó gây sức ép ra sao, qua sáng ngày hôm sau nhất định sẽ bị một tên nam nhân như bạch tuộc mà ôm vào trong ngực.

Mà mấy chuyện xui xẻo như bị huỷ dung ở trong phủ, chưa từng xuất hiện trên người của Tiêu Lưu Tuý, trong phủ đều truyền ra bảo là do hắn làm, nhưng Vương gia lại vẫn luôn độc sủng hắn.

Chưa từng có người có thể nằm trong phòng của Vương gia mà liên tục vượt qua bảy đêm, nhưng người nam nhân mới đến này lại làm được.

Nhất thời, thân phận của Tiêu lưu Tuý trong Vương phủ gần như chỉ bị xếp sau Tả Ngôn, ngược lại cũng khá dễ dàng để hắn ra vào những địa phương khác.

...

Hôm nay là Lễ Vạn Thọ, Tả Ngôn thay một thân hoa phục màu đỏ diễm lệ, mấy ngày hôm trước lúc nửa đêm bị người nào đó tập kích, bên ngoài lại đang mưa, hai người lại có chút quá phận, không thèm quan tâm đến, sau đó liền dẫn đến việc cậu nhất thời bị nhiễm phong hàn, sắc mặt tái nhợt, phát sốt vài ngày.

Tiêu Lưu Tuý nhìn bộ dáng này của cậu liền có chút không khống chế nổi được chính mình, muốn tự tay lột ra từng lớp từng lớp y phục của cậu, sau đó trói hai cổ tay lại, muốn nhìn gương mặt này nhiễm lên biểu tình thất thần.

Tả Ngôn:... Cái biểu tình này, là đang suy nghĩ đến chuyện gì vậy?

Trước khi xuất môn, Tả Ngôn nói với Các chủ đại nhân vẫn luôn kè kè theo sau mình như một cô vợ nhỏ: "Ngoan ngoãn chờ ta trở lại."

Ánh mắt của Các chủ sáng ngời, "Trên giường ư?"

Tả Ngôn vô tình nói: "Trên tháp."

"A."

Thừa dịp cậu không chú ý, một cái hôn liền dừng trên môi của cậu, Tả Ngôn nâng mắt, liền thấy được ánh mắt thâm thuý của đối phương, cùng với hàm ý ẩn sâu trong đó mà cậu xem không hiểu.

Một giây tiếp theo đó, người trước mặt liền đỏ ửng hai má, cúi đầu ra vẻ ngại ngùng.

Tả Ngôn lau miệng, moẹ nó, rốt cuộc là ai hôn ai hả, ngại ngùng cái quỷ gì.

Lên xe ngựa, Tả Ngôn vén rèm lên, nhìn thấy Tiêu Lưu Tuý đang câu cười nhìn cậu.

Buông rèm xuống, chiếc quạt trong tay gõ gõ lòng bàn tay.

Tả Ngôn: "Thứ mà Tiêu Lưu Tuý muốn tìm kia, vẫn chưa tìm được."

Hệ thống: "Ừm."

"Vậy hôm nay là thời cơ tốt nhất."

Ám vệ đi theo cậu đều bị điều nhập về Hoàng cung, mà cậu ít nhấ là sau đêm nay mới có thể trở về.

Thời gian cả ngày trời, có thể làm được không ít chuyện đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook