Đế Chế Đông Lào

Chương 150: Hàng Châu - Hoa Sơn

Thành Nôbi

21/04/2020

Một căn miếu hoang, nằm lẻ loi trong khu rừng vắng. Triệu Lan trong thân áo đen kịt, quan sát xung quanh. Đảm bảo không có ai, nàng nhanh chân bước vào bên trong, lặng lẽ tiềm phục sau pho tượng.

Lần này nàng có mặt ở đây sau khi phát hiện Lâm Thiên, người đi cùng trong đoàn người Tư gia thỉnh thoảng lén lút lại đây. Sự hiếu kì trỗi dậy, nàng muốn thử xem, kẻ này muốn làm gì? Tại sao lại đây?...

........

Một canh, hai canh...... lặng lẽ trôi đi. Trời tờ mờ sáng, bốn người áo đen tiến lại. Chính là bốn người đứng đầu Bạch Liên giáo. Tề Lâm Nhi bước tới ngồi xuống chiếc nghế duy nhất, nhìn ba người còn lại, ánh mắt sắc như dao cạo:

“ Theo tin ta vừa nhận được. Một tháng trước, Càn Long đã ra dụ lệnh cho Vĩnh Diễm xuống Giang Nam. Có lẽ sắp đến nơi. Có lẽ nào, tên đó đã phát hiện kế hoạch của chúng ta? Nhưng kế hoạch lần này chỉ có bốn người chúng ta biết? các ngươi nghĩ sao?”

Nghe hắn nói, cả ba người còn lại yên lặng. Thật lâu sau, Ngô Bất Nguyệt nói:

“ Giáo chủ, việc như vậy, chúng ta cũng không đến nỗi ngu ngốc mà tiết lộ. Không ai được ích lợi gì? Chỉ vì việc này mà ngồi nghi kỵ lẫn nhau. Không bằng thử nghĩ theo hướng khác.

Có thể, hành động của chúng ta vô tình trùng hợp. Người cũng biết. Từ trước đến nay, kẻ đó vẫn coi trọng Giang Nam. Lần này để Vĩnh Diễm đến không có gì lạ.”

Vương Tam Hoè nghe xong, đáp:

“ Kẻ đó đến có khi lại tốt. Càng nguy hiểm càng an toàn. Nếu bắt được Vĩnh Diễm khác nào lên tiên. Trong đống con của Càn Long, có mỗi kẻ này đáng lo nhất. Nếu hắn chết thì Đại thanh chỉ có thể rơi vào tên què hoặc kẻ keo kiệt,... Dù tổn thất quân nhưng được lợi về lâu dài.”

“ Đúng. Thưa giáo chủ, người chúng ta đã đến, nếu không đánh mà lui. Sĩ khí sẽ hội giảm. Sau này phục chúng càng khó hơn.” Lưu Chi Hiệp tiếp.

.....

.....

Cả ba nói xong, cũng yên lặng chờ đợi. Lúc sau, Tề Lâm Nhi thở dài:

“ Vậy vẫn theo kế hoạch cũ. Tam Hoè ngươi tiếp tục thẩm thấu xung quanh. Còn Bất Nguyệt, Chi Hiệp về chuẩn bị. Khi pháo hiệu lên, hai nhanh quân bắt đầu công phá. Dù thành hay bại, Cuối tháng sau gặp mặt tại Ninh Ba.”

“ Vâng.”

.......

Đợi ba người rời đi, Tề Lâm Nhi thở dài. Sau đó đơn giản hóa trang đi ra. Nhưng đến cửa, như suy nghĩ gì, hắn quay lại. Một mồi lửa phát ra, bắt đầu thiêu trụi căn miếu.

........

Đang lấp bên trong, Triệu Lan biến sắc. Nếu lao ra, chắc chắn bị phát hiện. Ba kẻ kia chưa đi xa, náo động tĩnh ắt quay lại. Nàng không phải đối thủ, chắc chắn sẽ chết. Nhưng nếu không đi ra cũng vậy.

Đang lúc phân vân, thì một bàn tay chộp lấy, kéo nàng đi. Nàng chỉ mơ mơ màng màng, khi mở mắt ra, đã ở trong phủ, phía trước là Nguyễn Toản đang ung dung thưởng trà. Nàng hiểu chuyện gì, không chần chờ quỳ xuống, dập đầu:

“ Cảm ơn công từ.”

Nguyễn Toản thấy vậy, lắc đầu:

“ Đứng lên đi. Sau không nắm chắc đừng làm.”

“ Vâng.”

Hắn thấy nàng vậy, không nỡ nói nặng, cười:

“ Đi làm bát mì đi. Ta đang đói.”

Nghe xong, nàng gật đầu, vội vã rời đi.

........

Đợi Triệu Lan khuất, hắn khẽ thở dài. Ban đầu hắn đang ngủ bỗng mộng thấy cảnh Triệu Lan chết cháy, khẽ choàng tỉnh, liên hệ không được. Biết có lẽ gặp chuyện không may, hắn cấp tốc lần theo ám hiệu tìm miếu hoang. Kịp thời cứu nàng. Chả nhẽ đây là tác dụng của hệ thống, vậy thì quá vi diệu rồi; hay nàng đã đóng vai trò quan trong lên hắn mới có ám ảnh, giác quan vậy...... Suy nghĩ một hồi cũng chưa có đáp án ưng ý, hắn lắc đầu:

“ Kệ thôi. Đến nào hay đến.”

........

Thời gian cứ vậy, chậm rãi trôi, ba ngày sau, Lê Huy cùng Lê La đều tới. Khẽ báo cáo, nghe xong, hắn gật đầu:

“ Tốt. Mà đoàn sứ thần đến đâu rồi? Chuyến đi có thuận lợi.”

“ Thưa công tử, đoàn sứ vừa mới đến Nam kinh. Vô cùng thuận lợi, đến mỗi nơi đều được quan phủ giăng đèn, kết hoa chào đón.”

“ Ừm. Chậm vậy à....” ngưng lúc, tiếp:

“ Thế không vội. Có thể làm thêm chút chuyện.”

Sau đó nhìn qua hai người từ Thiên Lâu Các, nói:

“ Bên kia sông Tiền Đường có một lầu xanh, hai ngươi tìm cách mua lấy, đổi thành lầu Ngưng Bích. Đồng thời đặt người in lấy bộ Kim Vân Kiều của Thanh Tâm Tài Nhân. Khéo đưa tặng mấy vị khách quen. Mặt khác, cho người khéo tuyên truyền rằng địa điểm câu chuyện xảy ra là tại lầu chúng ta....... Sau đó phát triển giống Thiên Lâu Quán trước đây. Nhưng do là Trung quốc lên tuyển người cần cẩn thận. Kẻo mua dây buộc mình.”

“ Vâng.”

Dặn dò thêm một lúc, hắn quay sang nhìn mấy người Hắc vệ quân nói:

“ Các ngươi mới đến, ta sẽ nhờ người xử lý thân phận. Xong xuôi, đợi khi nhà họ Chu sắp tuyển người ồ ạt. Các ngươi ứng tuyển. Lẫn vào một thời gian. Ta sẽ cho công việc cụ thể sau.”

“ Vâng.”



Chỉ còn Lê La, xem bộ mặt sốt ruột, hắn cười:

“ Yên tâm. Việc của ngươi nặng và nguy hiểm nhất.”

“ Công tử yên tâm dù nhảy vào dầu sôi, lửa bỏng. Hạ thần cũng cam.”

“ Haha. Được.” Hắn khẽ cười, tiếp:

“ Mấy ngày nữa, hội xảy ra ám sát Vĩnh Diễm, nhưng kẻ này tạm thời chưa chết được, còn tác dụng. Ngươi khi đó biểu hiện chút liều mình cứu hắn. Sau đó tìm cách trở thành thân tín. Nội bộ nhà Thanh chúng ta cũng có nhưng không thể theo một chiều của Vương Kiệt được. Khi đó, hắn sẽ hội cắn trả lúc nào không hay.”

“ Vâng.”

“ Việc ở đây, sau này sẽ giao cho ngươi phụ trách liên hệ. Ngày mai ta cùng Triệu Lan, Lê Huy và vài người nữa đi hoa sơn.”

“ Rõ.”

Phân phó xong, Nguyễn Toản gật đầu cho tất cả lui.

.......

Mọi người lui, chỉ còn Lê Huy cùng Triệu Lan, Nguyễn Toản đưa ra mặt thư của Trần Long nói:

“ Hoa Sơn xác định động tĩnh khá lớn. Ta nghi ngờ lần này Vĩnh Diễm đến cũng một phần vì cái này. Theo Trần Long quan sát, cao thú đến khá đông đúc. Nổi bật nhất vẫn là Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái. Ta e rằng dù có Kiếm trong tay. Trần Long cũng hội thua thiệt.”

Nghe vậy, Lê Huy nói:

“ Hay để hạ thần cùng tham gia. Trần huynh tuy không địch nổi bốn. Nhưng ít nhất cũng được một. Thêm hạ thần, có thể ngang tay.”

“ Không cần. Chuyến này tham gia ban đầu muốn dương danh kiếm để thuận tiện trao đổi cùng Hòa Thân. Nhưng nếu đến tình trạng này, thì không cần vì chút lợi nhỏ mà hỏng bố cục. Lần này đến coi như đi dạo. Đồng thời, ta cũng có thể gặp lại cố nhân.”

“ Vâng.”

“ Các ngươi đi chuẩn bị đi.”

..........

Đợi hai người đi, hắn nhìn chằm chằm cái tên Nam Đế, không biết kẻ này vô tình hay thật là một với tên kia. Người hắn đối đầu sớm nhất khi đến đây, ở rừng Pắc Ban. Trái đất thật là tròn.

......

Ba ngày sau, sắp xếp xong xuôi, Đoàn người Nguyễn Toản rời đi. Lúc này, một nơi khác, Thiên Tước cùng Hiếu Hòa trong sự hộ tống của đoàn người họ Phùng, Hòa cũng kéo về Hoa Sơn.

Trong xe, Hiếu Hoàn nhìn phu quân nũng nịu:

“ Thật háo hức a. Nghe chàng nói, Hoa Sơn cảnh đẹp. Dù mùa nào cũng trăm hoa đua nở. Thiếp thật háo hức. Nếu quả vậy, thiếp muốn sống ở đó mãi.”

“ Được. Được. Chúng ta sẽ trải nghiệm xem. Sợ khi đó, nàng đòi về sớm.”

“ Hừm. Không nói với chàng nữa.”

“ Haha.” Hắn cười, xong ôm lấy nàng vào lòng vuốt ve. Hiếu Hòa khẽ cựa quậy, xong sau đó nằm im hưởng thụ.

Thiên Tước vừa nghịch ngợm, vừa cảm thấy hài lòng. Nhất là khoảng thời gian này, hắn đã quen dần cuộc sống. Tuy ban đầu còn lo sợ Hòa Thân làm ác bị Gia Khánh chém đầu, hắn có thể liên luỵ. Nhưng quan sát gần đây, biết Hiếu Hòa được Càn Long sủng ái.... Hắn cũng nhớ mang máng rằng sau này dù cho Hòa Thân chết chỉ còn Hiếu Hòa còn, hắn hội sống.

Nên từ khi rời đi, hắn dựa vào trí nhớ, kinh nghiệm sống, trêu chọc khiến nàng cười không thôi, dần dần lệ thuộc hắn. Đặc biệt Hoa Sơn lần này, hắn khẽ lừa có cánh đẹp, nàng không ngờ vực mà tin luôn. Thực ra, chả có đếch cảnh đẹp nào. Nhưng từng đọc qua Kim dung, hắn từng ước ao một lần đến xem nơi luận kiếm, luận anh hùng này. Kiếp trước không cơ hội, thì kiếp này đền bù.

........

Mười ngày sau, đoàn người Thiên Tước càng đi càng gặp nhiều người hơn, ai ai cũng đằng đằng sát khi, Hiếu Hòa nhìn qua, khẽ rúc vào lòng hắn lo sợ như chim non:

“ Phu quân, những người đó thật kinh tởm.”

“ Không lo. Có ta ở đây. Chắc chắn nàng không sao.”

Hiếu Hòa nghe vậy gật đầu.

Còn về hắn, ngoài miệng nói vậy, những cũng liếc da ngoài nói với tên thân vệ:

“ Có thể có chút nguy hiểm. Các ngươi tăng cường kiểm tra. Trương thúc, ngươi đi dò hỏi xem tình hình ra sao.”

“ Vâng.”

Trong bóng tối, hai bóng người cẩn trọng theo sát, một tên nói:

“ Lần này hình như hoa sơn luận kiếm. Công chúa cùng phò mã lên đây không ổn. Hay chúng ta tạo chút trở ngại, cho họ quay lại.”

“ Nhiệm vụ của chúng ta bảo vệ. Nếu làm vậy, dù thực sự xuất phát từ sự lo lắng, nhưng nếu sau này, bị phát giác, đủ mất mạng.”

“ Vậy làm sao bây giờ? Lần này Đông Tà, Tây Độc, Nam đế, bắc cái xuất hiên. Nếu một trong kẻ đó có sát ý, hai ta cũng không đối thủ.”

“ Đợi đến nhà trọ. Ngươi ở lại, ta sẽ đi cho người truyền tin. Tăng cường.”

“ Được rồi. Hi vọng đi.”



..........

Đoàn người Thiên Tước nhanh chóng đi đến đỉnh, nhìn khắp nơi đủ loại người, hắn khẽ cảm thán:

“ Đây mới là giang hò, đây mới là mộng tưởng của ta.”

Sau đó, bắt đầu tìm phòng trọ. Nhưng tất cả các quán trọ đều chật ních. Dù dùng bạc lớn, nhưng cũng không ai nhường. Mấy tên người hầu định dùng vũ lực, hắn lắc đầu:

“ Tìm biện pháp hòa bình. Ta không muốn gây động tĩnh quá lớn. Lần này đến dạo chơi không phải gây rắc rối.”

“ Vâng.”

Nhưng liên tục, nhiều quán, đều không được. Trong xe, Hiếu Hòa nói:

“ Không lẽ chúng ta ngủ ngoài đường ư. Thật lạnh.”

Hắn ôm nàng, nhéo nhéo:

“ Yên tâm đi, dù ngủ ngoài đường. Ta cũng hội cho nàng ấm áp. Hắc hắc.”

Nhìn sắc mặt hắn xấu xa, nàng ủng đỏ nhưng trong lòng ngọt lịm.

Thật lâu, nhìn tất cả hạ nhân uể oải, quay lại, yêu cầu dùng vũ lực. Hắn cau mày:

“ Vô dụng.”

Sau đó nhìn nàng nói:

“ Để cho nàng xem sự lợi hại của phu quân đây.”

Xong xuống xe, đi đến một khách sạn vắng vê, phía trước ngồi có một mình Trần Long. Mấy tên hạ thần thấy vậy, biến sắc, định lên ngăn cản. Bởi qua hỏi thăm cũng biết chủ quán trọ này lập dị. Ai voi lễ, đều đánh. Nhưng thấy hắn đã bắt chuyện, chỉ căng thẳng áp sát. Hội có nguy hiểm sẵn sàng lao lên.

........

Bên kia Thiên Tước tiến lại, khẽ chào hỏi, nói:

“ Không biết quán trọ cho thuê như thế nào?”

“ Thật xin lỗi. Đã có người bao quán.”

“ Ta có thể bao lại. Giá cả gấp đôi như thế nào?”

“ Thật xin lỗi. Không phải vấn đề tiền bạc.”

“ Ngươi....”

Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Toản đi lại, nhìn Trần Long cười:

“ Khách sạn ta đã bao. Ở cũng không hết. Ngươi nhường chút phòng cho bọn họ.”

“ được.” Trần Long quay lại, thấy Nguyễn Toản ám hiệu, khẽ gật đầu.

Thiên Tước thấy Nguyễn Toản nói, cũng khom tay, chắp lễ:

“ Quả là cảm tạ huynh đài. Không biết tôn danh quý tánh. Tiểu đệ tên Phạm Li, hiệu Thiên Tước.”

“ Ta tên Nguyễn Toản. Huynh đài gọi vậy đi.”

“ Được. Đây là chút...”

Chưa đợi, Thiên Tước nói xong, Nguyễn Toản phất tay:

“ Gặp nhau hữu duyên. Tiền bạc lại mất lòng. Trời không sớm. Thu dọn xong, tối còn đi thưởng nguyệt. Nghe nói, đêm nay đặc sắc.”

Thiên Tước cất đi:

“ Haha. Được. Sau này có việc tìm Phạm mỗ. Nhất định sẽ giúp.”

Sau đó, hai đoàn người chia tay, đi tới hai biệt viện khác nhau.

.......

Vừa vào phòng. Triệu Lan vội thưa:

“ Chúng ta thuê một. Không phải tiện hàng động. Giờ nếu cho bọn chúng thuê....”

Hắn cau mày, cắt ngang:

“ Không sao. Ta cảm giác kẻ này rất đặc biệt. Có lẽ không tầm thường như bề ngoài. Bảo Trần Long tiếp đãi cẩn thận. Chúng ta như nào, bọn chúng như vậy.”

“ Dạ.”

......,

Đợi tất cả lui, hắn khẽ cảm nhận, đứng gần người kia, hắn cảm thấy đồng điệu, trái tim gia tốc. Thật khó hiểu. Bên kia Thiên Tước cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Chế Đông Lào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook