Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 1 - Chương 57: Bại bởi một nam nhân không mất mặt

Mạc Hỏa Tiểu Mạt

28/03/2015

Ngày thứ hai bởi vì Bách Phi Thần bị mất máu quá nhiều, Đại Nhi lệnh cưỡng chế không cho phép xuống giường, tất cả cái gì có thể bổ huyết đều nạp vào trong bụng hắn, Bách Phi Thần cũng phối hợp, nói trắng ra đúng là cảm xúc không cao cho ăn cái gì thì ăn cái nấy. Bồi dưỡng ba ngày vẻ mặt vẫn tái nhợt.

Điều này làm cho Đại Nhi không khỏi cảm thấy không còn hơi sức. Máu là thứ đâu thể nói bổ là có thể bù đắp được.

Về phía triều đình cũng có khuynh hướng không trấn áp nổi, điều này làm cho Đại Nhi buồn bực không thôi. Vì vậy, Đại Nhi bảo Dao Kỳ truyền tin tức cho Thái hậu, tuyên bố nói nửa tháng sau Bách Phi Thần khỏi hẳn. Lần nữa bắt đầu chủ trì triều chính.

Đây là một chiêu cờ hiểm nhưng lại không thể không đi.

Bên Minh Quốc Công vẫn không có tin tức, Minh Lạc cũng thế. Đại Nhi lại chắc chắn không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, Minh Lạc cũng không động có lẽ đã kiềm chế được Minh Quốc Công, nếu không bây giờ chỉ sợ binh đã đến dưới thành rồi.

Hôm nay tất cả thế lực giống như đều lấy Minh Quốc Công làm chủ, chỉ cần Minh Quốc Công vừa động, bọn họ hợp nhau tấn công.

Nhìn tình thế hiện tại chỉ có một khả năng: đó chính là Minh Lạc đã thuyết phục được Minh Quốc Công, hôm nay trông chờ thái độ Minh Quốc Công kiềm chế những thế lực có dị tâm, để cho bọn họ ở trong hoàng cung tranh thủ thời gian.

Chỉ cần Bách Phi Thần cầm quyền, tất cả vấn đề cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Xuất sư Vô Danh, cộng thêm triều đình nội ngoại đang nghi kỵ lẫn nhau, nếu đến tìm phiền toái, không thể nghi ngờ đó là tìm chết.

Người đứng phía sau màn đang đợi đúng thời khắc này a, nếu tình hình bây giờ Bách Phi Thần cầm quyền, tốt hơn nhiều so với bị bao vây bốn phía. Đến cuối cùng còn có thể rơi vào tội danh vị vua làm mất nước.

Hoặc là hắn đã chắc chắn Thái hậu tuyệt đối sẽ không nhìn Bách vương triều chiến loạn nổi lên bốn phía, như vậy biện pháp duy nhất chính là Bách Phi Thần cầm quyền, nhìn Bách Phi Thần tự tay tiêu diệt Bách vương triều mới là chuyện hắn muốn nhìn nhất. Nếu không bằng vào thủ đoạn của hắn, ngôi vị hoàng đế này Bách Phi Thần không thể nào làm an ổn như vậy.

Quả nhiên là. . . . . . Kế sách hay.

Không có hận ý khắc cốt làm sao lại nghĩ ra kế sách ác độc như thế.

Huynh đệ tương tàn, tự làm mất nước.

Còn có cái gì làm cho người ta khổ sở hơn so với cái này.

Kể từ lúc Thái hậu truyền đi tin tức ít ngày nữa Bách Phi Thần cầm quyền, các thế lực lớn mang dị tâm liền nối đuôi xông ra. Loạn thế xuất anh hùng, thời khắc này ngàn năm một thuở, đương nhiên càng loạn càng tốt, nếu Bách Phi Thần yên ổn, vậy thì ra tay để cho hắn trở thành người chết, đây là thủ đoạn bảo đảm nhất.

Mọi người chết chẳng lẽ còn có thể sống lại sao? Như thế cho dù bất loạn cũng rối loạn.



Trong mấy ngày này, mỗi ngày rời giường luôn ngửi thấy mùi máu tươi rất nồng đậm. Cho dù ám vệ môn đã xử lý hiện trường vô cùng sạch sẽ. Những người khác như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có một mình Đại Nhi nhíu lỗ mũi, thầm nghĩ xem ra có lúc lỗ mũi quá thính cũng không tiện. Cả ngày nghe mùi máu tươi ăn cơm bị ảnh hưởng ăn không ngon.

Thật đáng buồn chính là cho dù Đại Nhi hạ lệnh đem những người đó chém giết ở ngoài tường cửa Phượng Tê cung, Đại Nhi vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị như trước, điều này làm cho tinh thần Đại Nhi mệt mỏi, nghĩ đến có nên dùng một chút thuốc trực tiếp độc chết là được hay không, vừa không thấy máu còn bảo vệ môi trường thật tốt a.

Vì vậy làm một đống lớn dược liệu, những ám vệ ở Kính Sự Phòng bị chịu khổ gần một tháng đang bị ép điên rốt cuộc hôm nay thấy được mặt trời, để cho bọn họ đem một đống dược liệu nấu vây kín quanh xung vách tường Phượng Tê cung cách mười mét. Từ đó góc tường Phượng Tê cung không có một ngọn cỏ. Tất cả hạng người võ công cao cường ở chỗ này nán một khắc chuông công lực hoàn toàn biến mất để mặc người chém giết.

Dĩ nhiên, đây là dược hiệu mạnh nhất trong vòng một tháng. Dần dà, cũng đã thành thuốc diệt cỏ rất tốt.

Một hôm, Đại Nhi lại đi ra cửa cung, một lần nữa đi tới Thiên Nhai Túc Quán.

Lấy lí do: tái khám.

Trong ánh mắt căm tức của Liễu Phàm và An tiểu nhị nhìn Đại Nhi thản nhiên đi về phía phòng của Bách Tử Tà, chỉ lưu lại một bóng lưng xinh đẹp để cho hai người cắn răng nghiến lợi.

"Sư phụ." Đang lúc nói chuyện đã trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Sau khi nhìn thấy hình ảnh kia cả khuôn mặt sụp đổ.

Chỉ thấy sư phụ thiên chân vô tà nhà nàng quần áo xốc xếch đang ngồi ở trên người một tên nam tử nào đó, trên người chỗ nào cũng lộ ra bị vết hôn tàn phá, đôi môi đỏ bị cắn sưng đỏ, gương mặt chín đỏ sững sờ nghiêng đầu nhìn Đại Nhi. Mà vị ở dưới sư phó nhà nàng, gương mặt còn chưa thỏa mãn dục vọng, hận không được dùng cặp mắt đỏ tươi quỷ dị đem Đại Nhi đánh chết tại chỗ.

Trong bụng đã đem Liễu Phàm xử tử hình, ngay cả người cũng không ngăn được muốn hắn có ích lợi gì? !

Liễu Phàm đáng thương có mệnh chịu tiếng xấu thay cho người khác a.

Đại Nhi không nhìn ánh mắt của hai người, tiện tay đóng cửa lại, vẻ mặt phớt tỉnh ngồi đối diện hai người trầm lặng nói: "Sư phụ, còn có hai canh giờ nữa trời tối."

"Cái đó. . . Cái đó. . . Tiểu Tứ, sao ngươi lại tới đây?" Cổ Thiên Hồn cuống quít kéo kéo y phục bị Bách Tử Tà làm loạn, muốn từ trên thân Bách Tử Tà tụt xuống nhưng bị người khác giam cầm thật chặt, không thể động đậy.

"Ta tới tái khám a, thế nào, Tiểu Tà nhà ngươi khỏe rồi cũng không cần đồ đệ ngoan rồi hả ?" Đại Nhi bất mãn chu miệng ý bảo.

"Không có a, vậy ngươi xem cho Tiểu Tà một chút còn nơi nào cần chú ý." Nói xong dùng hết sức muốn từ trên thân một tên nam tử bên dưới thoát đi, cuối cùng nghẹn đến đỏ mặt vẫn không thể nào được như ý.

Đại Nhi thấy thế không khỏi chống trán: sư phụ a sư phụ, ngươi bị người ăn sạch sành sanh bảo làm sao đồ đệ không lo lắng cho ngươi a.



"Không cần nhìn, chất độc trong đầu hắn chính là nguyên nhân gây ra tròng mắt hắn ." Đại Nhi nói những lời này nhưng Cổ Thiên Hồn thần kinh không ổn định không có nghe ra cái gì, ngược lại Bách Tử Tà không khỏi tinh thần tập trung lắng nghe.

"Ngươi nói tử nhãn không phải do trời sinh?" Cổ Thiên Hồn giật mình la hét. Kể từ sau khi Đại Nhi trị hết thương cho Bách Tử Tà, Cổ Thiên Hồn liền phát hiện ánh mắt của Bách Tử Tà trở nên màu đỏ. Tò mò hỏi một câu, Bách Tử Tà trả lời là trời sinh, giọng nói rất trầm thấp. Đại Nhi nói là trúng độc, thần kinh không ổn định như hắn cũng đánh hơi được mùi vị không tầm thường. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

"Ừm, bố trí một loại dược vật hiếm thấy, chắc hẳn từ nhỏ ăn được hơn một năm, độc tố tích lũy đến một mức độ nhất định, đôi mắt mới trở nên như thế, do độc tố lưu lại trong đầu tiết ra ngoài, thời gian bị đau đầu ngày càng nghiêm trọng hơn, mặc dù dùng bách châm dẫn độ đem độc tố ra ngoài. Chỉ là đôi mắt này cũng không thể khôi phục được."

Lúc này vẻ mặt nhạo báng nhìn Cổ Thiên Hồn trầm lặng nói: "Ý tứ của ta là sư phụ nhặt được một tử nhãn trai đẹp, đây chính là bảo bối có một không hai ở Bách vương triều, nếu không nghiên cứu ra phương pháp xử lí thay đổi con ngươi, ta nhất định cho hôn phu tương lai của ngươi một đôi mắt màu xanh."

Ngược lại Cổ Thiên Hồn rất hưởng thụ, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Nhìn Bách Tử Tà trở nên mất hồn.

Giống như không quan tâm cái gì. . . . . . Trong lòng chợt ấm áp, càng thêm dùng sức cầm giữ tay Cổ Thiên Hồn, giống như muốn đem hắn vê vào trong xương cốt.

Không phải trời sinh a. . . . . .

Trong đôi mắt lóe lên lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đại Nhi cảm thấy mục đích của nàng đã đạt được, cũng không ở lại nữa, cho Bách Tử Tà một lọ thuốc viên màu đỏ phất tay một cái đi khỏi, hiếm thấy Đại Nhi hào phóng như vậy.

Chỉ là Đại Nhi vẫn đổ mồ hôi lạnh cho sư phụ nhà nàng, ngay cả diện mạo chân thật của người ta cũng không thấy rõ đã bị ăn sạch sành sanh, sư phụ của nàng quá dễ lừa gạt.

Xem ra phải có tình yêu a.

Đáng tiếc hài đồng Cổ Thiên Hồn thiên chân vô tà căn bản không có để ở trong lòng, nhưng hài đồng Tiểu Tà căn bản cũng không hiểu rõ Đại Nhi, vì vậy. . . . . . Trong lòng thật là cảm kích.

"Cười khúc khích cái gì?" Sau khi Đại Nhi đi khỏi, Cổ Thiên Hồn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình cười khúc khích, Bách Tử Tà nhìn buồn bực một hồi.

"A. . . Không có gì, chỉ cảm thấy, ừm, rất ưa thích tử nhãn của ngươi." Sau đó vẻ mặt cười vô cùng đắc ý. Có một không hai sao, như vậy mang đi ra ngoài khoe khoang.

"Còn ta thì sao ?" Bách Tử Tà nhíu mày, khóe miệng cong lên có chút vô lại.

"Éc. . . . . ." Cổ Thiên Hồn đỏ mặt ấp úng, nửa ngày không nói ra một chữ. Bách Tử Tà nhìn thấy, đôi tay trực tiếp dò vào trong y phục của Cổ Thiên Hồn sờ loạn một lúc, làm cho Cổ Thiên Hồn run rẩy một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Hậu Thiên Tài Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook