Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 189: Thăng trầm

Dung Hàm

28/11/2020

Sự tồn tại của thôn Môn giới trong giới gia tộc khu quỷ , hoặc là những gia tộc ngoại cảm, không có một ai là không biết.

Từ khi khu quỷ sư ra đời một khắc kia trở đi, thôn Môn Giới liền gánh chịu lấy một loại gánh nặng cực lớn.

Có thể nói, nơi sinh ra khu quỷ sư, ngay tại thôn Môn Giới, hiện tại đông đảo gia tộc khởi nguyên, đều là từ thôn Môn Giới lưu truyền tới.

Thời cổ, sứ mệnh khu quỷ sư, ngoại trừ duy trì cân bằng bên ngoài của dương gian cùng âm phủ, còn có một cái sứ mệnh, đó chính là bảo vệ quỷ môn, phòng ngừa một chút quỷ hồn từ bên trong chuồn êm đến dương gian, làm những sự tình lén lút.

Tự nhiên, truyền thuyết thôn Môn Giới minh hôn, tại bên trong giới cũng là mọi người đều biết, nhưng cái này là truyền thuyết, lại có chuyện rất nghiêm trọng khác nhau.

Có người nghe nói, là mỗi cách mười năm minh hôn một xử nữ cho Diêm Vương, nói là minh hôn, kỳ thật chính là hiến tế.

Còn có loại thuyết pháp, vì trấn an linh hồn chết đi, minh hôn của các xử nữ tiến hành trấn áp thường xuyên quỷ môn xuất hiện.

chỗ gia tộc Mực cận, tự nhiên có đem cái truyền thuyết này báo cho Mực Cận, về phần là trong hai loại trên, tôi không được biết rồi.

Thế nhưng là mặc kệ là loại nào, đều là một loại bi kịch, cho nên Mực Cận mới toát ra vẻ mặt như thế, mới có phản ứng lớn như thế, thậm chí là bênh vực kẻ yếu vì tôi!

……

Mực cận nói vấn đề này tôi chưa hề nghĩ tới, mãi đến chúng tôi trở lại phòng ngủ, tôi vẫn không có từ bên trong vấn đề này lấy lại tinh thần.

Mở ra hé một chút nói cho tôi cùng mực cận, có người tiến đến phòng ngủ chúng tôi!

Tôi ngay lập tức nghĩ đến, là một người đã khiến tôi nhớ nhung!

Tôi nhanh chóng chạy tới, đẩy ra cửa phòng ngủ , nhìn thấy tràng cảnh lại làm cho lòng tôi níu chặt.

An bình ngay lúc thu dọn đồ đạc, từ động tác của cậu ấy tôi liền có thể nhìn ra được. Chiếc vali lớn màu nâu quen thuộc đang mở ra, chứa tất cả những bộ quần áo đã thay của cô.

“Cậu đang làm gì……”

Lòng tôi giống như là bị cái tay hung hăng nắm chặt, nó tàn nhẫn từ trong lòng tôi bổ sung chỗ đầy nhất , rút ra một phần an tâm cuối cùng của tôi.

Trong tim tôi đã có đáp án, nhưng tôi trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận.

Cậu ấy đem cọc đồ lâu nay treo ở ban công thi dọn cất hết vào, thời điểm cất vào túi nhựa, tôi rốt cục nhịn không được.

Trong lòng có một loại cảm giác khó nói lên lời đang cháy hừng hực, tôi cảm giác thân thể của mình không cách nào khống chế run rẩy, đại não ông ông ù đi.

An bình lúc nhìn thấy tôi, đầu tiên là sững sờ, sau đó trên mặt lóe lên biểu lộ xấu hổ, động tác trên tay tại dừng lại mấy giây sau, lần nữa tiến hành.

Phảng phất sự xuất hiện của tôi, không cách nào thay đổi ý nghĩ của cô ấy, lòng của cô ấy.

Mực cận khẳng định là đã nhận ra cảm xúc của tôi , lo âu kéo lại bàn tay của tôi,cô ấy hôm nay bởi vì sự tình Sở Thiến thiến hao hết nguyên khí, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhưng cô ấy vẫn như cũ nghĩ đến tôi, quan tâm cân nhắc đến tôi.

“Tiểu Hoa, tôi……”

Tôi không có nghe cô ấy, con mắt cũng rời đi gương mặt cô ấy, đi hướng chỗ ngồi của mình chỗ, An Bình giờ phút này mới chú ý tới Mực Cận tồn tại, kinh ngạc nhìn về phía cô ấy.

Cô ấy lần nữa nhìn cái bàn Mực Cận một chút, sau đó hỏi tôi: “Đây là……”

Tôi xốc mí mắt lên, nghĩ thầm lần trước tôi cùng An Bình trò chuyện, bởi vì cô ấy nói cho tôi muốn chuyển trường, dẫn đến tôi phân thần, tôi nóng lòng cúp điện thoại, không có đem chuyện Mực Cận chuyển túc nói cho cô ấy nghe.

Dù quản túc chắc cũng nói cùng cậu, cô ấy tên gọi Mực Cận, chuyển túc đến phòng chúng ta , là bạn cùng phòng mới.

An bình rõ ràng đã nhận ra tôi lạnh lùng, cùng thương cảm ẩn nhẫn, cô ấy cúi đầu, thoáng điều chỉnh một chút tâm tình của mình, hữu thiện cùng Mực Cận tự giới thiệu.

Rõ ràng, Mực Cận đối tôi, so với An bình thân cận hơn rất nhiều,cô ấy nhìn thấy An Bình tới gần một chút, thân thể không biết có phải bản năng hay không, xê dịch một bước nhỏ về sau.



Điều này khiến An Bình biểu lộ càng thêm khó chịu.

Nhưng Mực Cận vẫn như cũ lễ phép tính cùng cô ấy nắm tay, quay người ngồi xuống trên ghế, một cái tay chống đỡ cái trán, một mặt dáng vẻ mệt mỏi.

Giờ này khắc này, trong phòng ngủ bầu không khí đặc biệt cứng ngắc, Thượng Đế đã không chỉ một lần cùng tôi bày ra trò đùa giỡn.

Vì cái gì, hết lần này tới lần khác tại lúc chúng tôi suy yếu nhất, thời điểm mệt nhọc, lại cho chúng ta một trọng kích như vậy!

Mà cái trọng kích này, thẳng tới sâu trong tâm trí, thậm chí là linh hồn!

“Thật xin lỗi, tiểu Hoa.” Rõ ràng, tôi đã nói với bản thân mình không biết bao nhiêu lần rằng tôi không thể can thiệp vào lựa chọn và cuộc sống của người khác, nhưng sao tôi lại có cảm giác tuyệt vọng trong lòng.

Cũng có cảm giác bị phản bội mà tôi không thể diễn tả được.

Đầu óc của ta, bắt đầu không bị khống chế được tràng cành An Bình không trở về nữa .

Có lẽ cô ấy sẽ trở về, thế nhưng cô ấy mấy năm bên ngoài lịch luyện, trải qua người hoặc sự tình, hoàn cảnh thay đổi cô ấy, cô ấy sẽ có được bằng hữu mới, truy cầu mới, thậm chí đến tuổi tác nhất định, có gia đình mới.

Cô ấy sẽ dần dần quên lãng tôi, giữa tình cảm chúng tôi lại bởi vì khoảng cách cùng thời gian, bị dòng sông lịch sử rửa sạch không còn một mảnh.

Chúng ta sẽ không còn những sở thích chung, không còn những cảm giác thân thiết khi ngủ chung giường.

Tôi không dám nghĩ đến nữa, cảm thấy nước mắt mình nhanh chóng trào ra khóe mắt, không kìm được, không dứt ra được, như một cái lò xo.

Nước mắt tôi trào ra và đọng lại trong miệng.

Đắng, đắng lắm.

Sắc quỷ nhìn thấy tình cảnh này, đem tôi chăm chú ôm vào trong ngực, mang tôi rời đi cái này tràn ngập mỹ hảo hồi ức địa phương.

đưa tôi đi khỏi nơi đầy ắp kỷ niệm đẹp này.

Đến một nơi mà tôi không thể quen thuộc hơn.

Khung cảnh biển hoa Bỉ ngạn bên kia không thay đổi hiện ra trước mắt, anh ôm chặt tôi vào lòng, giọng đầy khó chịu.

“Đừng khóc, Hoa nhi đừng khóc.”

Tôi cuối cùng là nhịn không được, lên tiếng khóc rống lên, tôi phát tiết tình cảm của mình.

Trước kia, tôi một mực cùng An Bình giống như hai đứa trẻ sinh đôi , tôi chưa hề nghĩ tới, tôi sẽ cùng cô ấy tách ra.

Tôi vừa nghĩ tới, tương lai có một ngày, chúng tôi gặp lại lần nữa lúc, đã không còn là bạn thân, mà là hai cái người xa lạ quen thuộc.

Đi hướng hai con đường khác nhau, không còn tâm đầu ý hợp, đã không còn chung chủ đề, có lẽ, ngay cả ăn một bữa cơm, đều sẽ khiến người không thể chịu đựng được?

Tình bạn kéo dài mấy năm này dường như đang dần rời xa tôi..

Đây là một phần tình cảm sắc quỷ không cách nào cho tôi được,thứ sắc quỷ cho tôi, là một loại tình yêu nam nữ, mà tình cảm ở giữa tôi cùng An Bình, tôi cảm thấy, hoàn toàn không thua bởi tình cảm tôi cùng sắc quỷ .

Sắc quỷ ở thời điểm này, chưa hề nói bất luận cái gì một câu, mà là đem bộ ngực của mình đưa đến, để cho tôi thoải mái khóc lớn một trận, tôi cũng chưa từng nghĩ tới, khi tôi ta nhìn thấy những cái cử động kia của An Bình, thật sự rõ ràng xuất hiện tại trước mắt tôi, tôi sẽ có phản ứng quá kích động như thế.

Anh ấy không có giống những người đàn ông thẳng tính, ở kia dùng đại đạo lý ý đồ thuyết phục bạn gái, hoặc là người ấm áp, nói hết tất cả ngọt ngào tới dỗ dành tôi.

Anh ấy cho tôi một nơi đủ an tĩnh, để cho tôi tỉnh táo lại, cho tôi một cái lồng ngực đầy đủ rộng rãi, để cho ta an tâm phát tiết một trận.

Bởi vì anh ấy biết, nếu như anh nói gì nhiều, đối với tôi giờ phút này cảm xúc tới nói, cũng không có bất kỳ cái tác dụng gì.

Cách xử lý của anh ấy cho phép tôi buông bỏ thể xác và tâm trí mà khóc. Khi đó, an bình liền

Muốn rời khỏi tôi.



Mà tôi, tại trận phát tiết này về sau, học được khả năng tiếp nhận tương lai phát sinh hết thảy khả năng.

……

Hiển nhiên, tôi bị sắc quỷ mang đi, để Mực Cận một bên nghỉ ngơi quá sợ hãi, An bình thì là áy náy mà liếc nhìn chỗ tôi ngồi, giờ phút này đã là cái giường trống

“Chồng cô ấy đem cô ấy đi”.

An Ninh nói tiếp, “Tôi nghĩ cô đã biết bí mật của Dung Hoa, Mặc tiểu thư.”

Mực cận biết chân tướng tôi biến mất sau, kinh ngạc tâm tình mới hòa hoãn, An bình lại làm cho cô ấy lâm vào thật sâu bên trong nghi hoặc.

“cậu là……” Mực cận hiển nhiên còn chưa ý thức được thân phận cùng bối cảnh gia đình An Bình.

“Tôi chính là hậu đại trực hệ An Gia giới khu quỷ .”

An bình đem đồ vật thu thập hết lại, thời điểm đóng cái rương, giương mắt nhắc nhở, Mực Cận suy tư một chút, không có qua mấy giây liền mở to hai mắt, tay nhỏ bưng kín miệng của mình.

“Là cái…… An Gia Tiếng tăm lừng lẫy kia sao?””

An bình có chút hổ thẹn giật giật khóe miệng, ngữ khí yếu không ít: “Tiếng tăm lừng lẫy? Hiện tại giới khu quỷ còn có bao nhiêu gia tộc tổ tông một mực kiên trì lưu lại cổ huấn, tất cả đều đã sớm đổi nghề chuyển nghề, danh khí cái gì, có lẽ đã từng, An Gia có một chút, đến bây giờ, bất quá là cái đại gia tộc phổ thông thôi.”

Nàng đem ba lô vác phía sau, chuẩn bị rời đi, Mực Cận mặc dù không biết tôi cùng An Bình phát sinh qua cái gì, nhưng là cô ấy có thể xác định chính là, tôi cùng an bình tình cảm, tuyệt đối rất sâu sắc.

Cô ấy sẽ không bỏ qua An Bình đáy mắt ẩn nhẫn đau xót.

“ Cậu cứ như vậy rời Dung hoa đi sao? Cô ấy là bằng hữu tốt nhất của cậu”

Mực cận dù cảm cảm thấy tự quyết đoán, cô ấy vẫn thuyết phục An Bình , vì tôi.

An bình hiển nhiên bị lời nói này của Mực Cận khuyên động chút, bước ra bước chân cũng dừng lại, tay cô ấy lôi kéo rương hành lý dừng lại, giữa hai người không khí đọng lại chí ít có một phút, sau đó cô ấy sải bước đi ra ngoài.

Dứt khoát kiên quyết, không có chút nào hối hận ở bên trong.

Nhưng bên trong miệng cô ấy phun ra, lại là để Mực Cận tâm sa sút thoáng có chút khí sắc.

“Nói cho tiểu Hoa, chờ tôi trở lại.”

Ngắn ngủi tám chữ, bên trong ẩn chứa hàm nghĩa, còn có tình cảm cô ấy muốn biểu đạt, áy náy, áy náy tất cả đều bao hàm ở bên trong.

Mực cận tất cả đều đọc ra, còn chưa chờ cô ấy hoàn toàn cảm nhận hết, An Bình đã rời đi phòng ngủ.

Từ chân của cô ấy phóng ra cửa phòng phòng ngủ một khắc này bắt đầu, cái này sẽ là một trận ly biệt lâu dài, nhưng là cô ấy theo lấy đoạn ly biệt này, đối với cô ấy, hoặc là với tôi mà nói, có lẽ là một kiện sự tình tốt.

Người có thăng trầm, trăng có sáng tròn đục khuyết, tôi phải làm, là đi tốt chính con đường mình.

Tại tương lai một ngày nào đó, An Bình trở về về sau, tôi mới có thể không thẹn đứng ở trước mặt của cô ấy, hướng cô ấy hiện ra một mặt tiến bộ cùng trưởng thành.

Cùng cô ấy tại một độ cao như nhau, đến xem thế gian mỹ hảo này.

Đây mới là chuyện nên làm.

Tôi nhào vào trong ngực sắc quỷ, kêu khóc thật lâu, thẳng đến khi tôi ngẩng đầu lên , tôi đều nhanh không mở ra được ta hai cái con mắt sưng giống như là cá chết của mình.

Tôi vẫn như cũ ỷ lại trong ngực của anh, gương mặt cọ xát bộ ngực của canh , cảm thụ được cảm giác an toàn anh đem đến cho tôi.

“Hoa nhi, tiểu Bạch nghĩ đến thăm nàng”.

Sắc quỷ mở miệng nối câu nói này, thoáng dời đi lực chú ý của tôi. Tôi biết anh nghĩ giảm bớt nỗi buồn thống khổ An Bình rời đi, mới nói như vậy, trong lòng không khỏi tràn lên một tia ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook