Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 9 - Chương 10

Âu Dương Mặc Tâm

19/04/2016

Xuất cung thảm cảnh không muốn nhớ

Lôi đài ngày kế đã mở ra...

By: Ou Yang Mo Xin- Âu Dương Mặc Tâm

Editor: Kimmie- Kim Lâm

Cố vấn ngôn ngữ: Sư phụ đẹp dai thích tranh like đầu.

------

Ánh trăng trải một màu thê lương lên tâm can đang rối bời hoảng loạn của một người...

Mắt nhỏ Kim Kiền trừng trừng trong đêm tối, hệt như hai viên sầu riêng. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống. Tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh. Bàng quang như muốn thắt lại. Một hàng chữ to tướng in đậm lởn vởn trong đầu Kim Kiền:

Nhiệm vụ, mục tiêu: Đi vệ sinh (ngôn ngữ hiện đại)

Xuất cung (ngôn ngữ cổ đại)

Niệu niệu (ngôn ngữ dân gian)

Hạn chế vướng mắc của nhiệm vụ:

1) Bị Khổn Long Tác trói chung với hai vị nam thần Đại Tống thành một chuỗi.

2) Mình giống cái, con hai vị kia... Nam tính không cần bàn.

3) Trong đó, nam thần họ Mèo, thuần khiết chất phác, lại là vị lãnh đạo trực tiếp

của Kim Kiền ta, Tiểu Miêu đại nhân! Vị kia... Nam thần họ chuột, mắt tinh tai

thính, nổi danh đệ nhất phong lưu Cẩm Mao Thử.

4) Chuột Bạch không biết mình thuộc giống cái.

5) Nếu thân phận giống cái này bại lộ, sau đó... Đương nhiên là sẽ không có cái gọi là "sau đó".

Mức độ xấu hổ của nhiệm vụ: 5 sao (*****)

Mức độ gian nan của nhiệm vụ: 5 sao (*****)

Mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ: 5 sao (*****)

Mức độ khả thi của nhiệm vụ: ...

Rõ ràng căn bản là đã không thể hoàn thành được rồi! Kim Kiền lúc này chỉ muốn kêu gào gọi trời thể hiện thống khổ bi thương.

Làm sao bây giờ?

Lẽ nào bây giờ gọi một miêu một thử dậy, ăn ngay nói thật ... Rằng mình muốn

đi nhà xí?

Làm sao để đến được nhà xí?

Hai vị nhân gia kia còn có thể đứng mà giải quyết... Còn ta chỉ có thể ngồi xổm.

Không không không! Đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là ta vẫn còn là một khuê nữ chính chuyên, chưa được gả cho ai, chưa mảnh tình vắt vai, làm sao có thể trước mặt hai cái giống đực kia mà tồ tồ cho được?

Không không không! Đó không phải là then chốt! Mà then chốt là con chuột bạch kia không biết ta là nữ tử... Bây giở cởi quần...

Bậy bậy bậy! Vấn đề mâu thuẫn trung tâm chính là ta cứ thế trước mặt Tiểu Miêu mà cởi quần sao?

Trời ơi! Có thể hay không ngừng suy nghĩ về vấn đề cởi quần vô vị này chăng!!!!!

Từ đã!

Hay là không cởi quần!

Hay là cứ tồ tồ ra quần. Rồi dùng nhiệt độ và cơ thể kết hợp đưa quần hong khô!

Hô hô hô! Ta quả nhiên là thiên tài.

Kim Kiền nghĩ vậy, rồi cứ như chính mình vừa mở ra cánh cửa chân trời mới, và đắc chí quyết hành động như dự định.

Hành động cái con khỉ!

Bậy ra quần, ta đây hơn hai chục năm có lẻ chưa hành nghề lại, nghiệp vụ cỡ này thập phần mới lạ! Thao tác căn bản đích thị là không thể! Aaaaaaa!

Lưng Kim Kiền ướt rượt mồ hôi lạnh.

Ô hô hay cố đem nước tiểu chuyển hoá thành mồ hôi xong bài tiết qua da rồi cho bốc hơi?!

Được mới đỉnh!

Cái này quá đi ngược lại nguyên lý sinh học đi!

Bình tĩnh bình tĩnh! Xe đến chân núi ắt có đường; Con tằm đến thác (chết) tơ còn vướng, chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa (*); Sầu khổ nhân gian bao nhiêu nỗi, xuân thuỷ vẫn xuôi về đằng Đông (**)

------

(*) Vô đề, của Lý Thượng Ẩn. Nói về tâm trạng thiếu nữ lúc đang yêu dù biết vô ích nhưng vẫn một lòng không hết nuôi hi vọng =))) đặt trong tình cảnh này của chị nhà thì có nghĩa là chị í vẫn nuôi hi vọng được "giải thoát" dù giờ trong trạng thái "kẹt cứng"

(**) Ngu mỹ nhân, của Lý Dục. Trích trong dịch thơ hai câu cuối: Hỏi người sầu được bao nhiêu, Sông xuân vẫn chảy một chiều về Đông. =)))))) ở đây có thể hiểu là chị Kiền đã hoảng loạn đến độ nói năng lộn bậy, tự ví nỗi "buồn" của chị í đã "đong đầy", và đang có chiều hướng muốn "chảy" về phía .... (Tự nghĩ tiếp nhé =))) )

------

Kim Kiền da đầu tê rần, hai tay nắm chặt hông, nơi đang bị Khổn Long Tác siết vào. Tình thế bây giờ quả là kêu trời không thấu địa không thông. Nước mắt chực rơi cũng chẳng đành, Thương Thiên, Đông Hải cùng chứng giám aaaaaa!

Đều do cái bó Khổn Long Tác của Giang Ninh Bà Bà, rồi còn cái khỉ gì mà Đồng Tâm Tác! Quá vô căn cứ!

Chậm đã! Thế ba người đồng tâm đi nhà xí có được tính là đồng tâm không?

Thời gian đã qua lâu tới vậy, Miêu Thử nhị vị đại ca! Hai vị cũng nên thả lỏng đi chứ!!!!!

Nghĩ vậy, Kim Kiền hai mắt sáng ngời, chực chụp lấy Triển Chiêu, cuối cùng phanh lại vào phút chót.

Ấy từ từ... Dù sao cái bó Khổn Long Tác này cũng dệt từ lông vũ của Thần Điêu, dùng râu Rồng mà tết thành, chất liệu cao cấp thượng đẳng như vậy, lại bị cái ý đồ đồng tâm đi nhà xí hạ cấp đáng khinh như vậy làm tổn hại tôn nghiêm...



Mà như vậy khác nào ta trước mặt một miêu một thử mà tồ tồ ra quần...

Chẹp chẹp! Cũng may ta còn nhanh trí.

Kim Kiền đã có chút nhụt chí, căm giận kéo kéo bó kim tác bên hông, làm cho xiêm y của mình cũng liên đới mà giật giật theo.

Kim Kiền mắt nhỏ mở rộng sáng ngời.

Đúng rồi! Khổn Long Tác là quấn vào quần áo bên ngoài của ta. Giờ ta cởi quần áo bên ngoài là sẽ thoát được còn gì?

Ư ư ư! Quả nhiên trời sanh ta bất tài vô dụng!

Khổn Long Tác xem chừng lạt mềm buộc chặt, rất vừa vặn trói quanh bụng. Hoàn toàn không thể xê dịch a! Cho dù có lột được quần áo ra thì Khổn Long Tác vẫn yên vị trên eo thôiiiiiii!

Kim Kiền lau mồ hôi lạnh, mắt nhỏ xoay tròn đảo quanh trong phòng. Và rồi...

Nàng nhìn thấy một vật cứu mạng.

Cái đó, nằm ở dưới gầm giường, ánh sáng phản chiếu vào êm dịu, trơn bóng, toả ra vầng hào quang cứu nhân độ thế. Mỗi tội... Nó không phải cái bô. Khụ! Là cái chậu rửa mặt!

Đúng vậy! Ta hà tất phải đi nhà xí cho phiền phức? Khụ! Chậu rửa mặt cưng à!

Đúng thế đúng thế!

Chỉ cần ngồi trong phòng là có thể giải quyết cái nhu cầu bức bối này rồi!

Vấn đề duy nhất chính là... Làm sao để hai vị này không phát hiện...

Đơn giản rồi. Tuỳ tiện ném ra mấy viên đạn khói thôi miên thần trí là ổn.

Kim Kiền lập tức quá đỗi kinh hỉ, lấy từ túi thuốc bên người ra viên đạn dược thôi

miên, bóp nát cho khí tán ra trong phòng. Ngừng lại... Suy nghĩ một chút...

Dường như chưa yên lòng... Nàng lại lôi ra một bao to tướng... Rắc loạn.

Nội trong chốc lát, không khí chung quanh nồng nặc, hương thuốc ru người ta say ngủ.

Kim Kiền chậm rãi nhỏm dậy. Mắt nhỏ liếc sang trái, thấy Bạch Ngọc Đường hé mồm thở, tiếng ngáy nho nhỏ đều đều, thỉnh thoảng răng nghiến kèn kẹt, nói mớ lí sự ú ớ.

Chậc! Hàn Chương nói cũng không sai! Hoá ra tư thế ngủ không đẹp mắt của Ngũ gia là hoàn toàn xác thực.

Mắt nhỏ lại dời về bên phải. Thân hình Triển Chiêu thẳng tắp như cái cây thông, hơi thở đều đều, khuôn mặt trầm ổn, dường như cũng đã ngủ rất say.

Kim Kiền thở dài đánh sượt một cái, dúng chút sức kéo Khổn Long Tác quấn bên hông, bắt đầu từ ở giữa Triển, Bạch xê dịch thân hình. Toàn thân trườn dần về phía bên phải. Từ chính xác nhất để miêu tả bộ dáng lúc này của Kim Kiền: là bò bò.

Bò được hai bước, Kim Kiền mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm túc vô cùng.

Cái chậu rửa mặt ở dưới chân giường. Trong khi mình thì ở vị trí trên giường, muốn đến với chậu thì phải lách qua Triển Chiêu.

Lại nhìn sang, thấy mình ngay ngắn ở giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Khoảng cách của ba kẻ bị trói chung cũng chừa ra không nhiều... Đi vòng qua người Triển Chiêu là bất khả thi. Biện pháp duy nhất... Chỉ có thể bò qua người Triển Chiêu.

Trời muốn tuyệt đường sống của ta sao?

Kim Kiền nuốt nuốt ngụm nước bọt. Lại liếc mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Triển Chiêu, dịu dàng như ngọc, tuấn lãng như nguyệt, đôi tai phiếm đỏ.

Chờ ... Chờ chút! Sao lại là tai đỏ.

Con mèo này không phải đang giả vờ ngủ đó chứ?

Cảm giác mơ hồ, giác quan thứ sáu trỗi dậy như muốn mách bảo Kim Kiền điều gì đó.

Khồng! Đạn dược thôi miên của ta, tuyệt đối là vạn thị vạn linh, không thể mất đi hiệu lực!

Cơ mà...

Nhớ tới tối nay, độc dược thuốc giải của mình liên tiếp mất đi công dụng... Kim Kiền vẫn quyết định tự tay xác nhận cho chắc ăn.

Nghĩ đến đây, nàng khều khều chọt chọt cánh tay Triển Chiêu, khẽ gọi: "Triển đại nhân!".

Thân hình Triển Chiêu vẫn không nhúc nhích.

"Triển đại nhân!", đầu ngón tay lại đâm đâm vào eo Triển Chiêu. Nhưng ngay cả đầu lông mày Tiểu Miêu cũng đều bất động.

Là ta ảo giác đi!

Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, phấn chấn tinh thần, bắt đầu hành trình gian nan chinh phục quả núi chắn ngang mang tên Triển Chiêu.

Phòng tối tăm, mơ hồ thấy một bóng nhỏ gầy màu xám, tay chân cùng lúc bò lồm cồm, vượt qua một đạo lam ảnh thẳng tắp, bước thứ nhất, tay trái đi qua trước, bước thứ hai, chân trái bước qua, bước thứ ba... Bị kẹt mất rồi.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản. Vì cái mép dây kia của Khổn Long Tác, bên phía Bạch Ngọc Đường ... Còn thừa ra một khoảng dài. Có nghĩa là, phần eo bị trói của Kim Kiền với tay Bạch Thử, cũng chỉ chừa ra một đoạn nho nhỏ.

Mồ hôi lạnh ai đó ướt sũng nhỏ tong tong, vội vàng thử kéo Bạch Ngọc Đường phía bên kia dây thừng. Ai ngờ, Cẩm Mao Thử thường ngày, thân mang tuyệt đỉnh khinh công, thân thủ nhẹ nhàng như oanh như yến, hôm nay ngủ say li bì, toàn thân sõng sượi, nặng tựa nghìn cân, sức chín trâu hai hổ của Kim Kiền ra chiều một kéo hay đẩy cũng chẳng hề ăn thua.

Làm sao bây giờ?

Kim Kiền liếc nhìn chậu rửa mặt chỉ còn cách mình một khoảng tay, cắn răng vô lực.

Hi vọng ở trước mắt, ánh bình minh cứu thế ở trướ mắt, tuyệt không thể từ bỏ.

Kim Kiền trợn mắt, thân hình dang rộng thẳng tắp, phốc một cái, mông đã nhổm dậy được và hiện đương toạ vững vàng.

Í! Mềm ghê!

Kim Kiền ngớ ngẩn, định mắt nhìn kĩ. Mồ hôi lại chảy ròng ròng.

Chính là mình đang ngồi trên đùi Triển Chiêu.

Cái tư thế này... Kim Kiền giương mắt... Nhưng may thay, Triển Chiêu vẫn bất động. Lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Vì giải quyết nên ta mới sơ hở. Quên đi! Quên đi!

Kim Kiền lau trán, hai tay kéo Khổn Long Tác, quyết lôi bằng được Bạch Ngọc Đường.

Kéo một hồi, Chuột Bạch vẫn không nhúc nhích.

Lau mồ hôi! Nóng thật!



Kéo hồi tiếp theo, Chuột Bạch vẫn nằm ì đó.

Tiên sư con chuột! Ăn lắm mà làm gì để người ngợm nặng trích thế này!

Lại lau mồ hôi! Phòng này hôm nay sao cũng quá nóng nực rồi.

Lần thứ ba, Kim Kiền dùng hết sức

lực lôi lôi kéo kéo. Kỳ tích như đã xuất hiện, thân hình chuột bạch kia đã hơi nhấc. Nhưng chẳng may, mồ hôi chảy ướt lòng bàn tay, khiến bó dây tuột khỏi. Nhoáng một cái, Bạch Ngọc Đường lại yên vị chỗ cũ. Kim Kiền cũng mất thăng băng, ngã gục xuống.

"Bẹp!"

Kim Kiền mắt tối sầm, miệng va vào một vật, mềm mại, nóng hổi, còn mơ hồ toả ra mùi cỏ xanh mát lành.

Kim Kiền cứng ngắc người.

Không phải chứ!

Sao liên tục mấy tình tiết cẩu huyết này cứ phát sinh hoài vậy?

Kim Kiền run run cánh tay, chống người đứng dậy. Cảnh tượng trước mắt dần hiện rõ. Đập vào mi mắt chính là dung nhan tuấn tú của Triển Chiêu, môi đỏ hơi chếch lên, tóc đen hơi rối, còn có... Một đôi tai ửng đỏ ráng chiều.

Ồ ồ! Chẳng qua ta vừa đụng phải tai Miêu đại nhân thôi. May quá may quá!

Kim Kiền vuốt ngực, thở dài. Tốc độ vuốt cứ chậm dần chậm dần, da gà nổi hết lên, vì phát hiện...

Thanh niên lam sam bên dưới, không biết tự lúc nào, mắt đã mở, đôi mắt trầm mặc, sâu không thấy đáy, rừng rực dung nham phun trào, bỗng chốc biến nhiệt độ trong phòng từ thu ra hạ.

Thôi xong!:)$:&:&;(;)/@@//@@/:)) *beep* *beep* *beeeeeeeeeeep*

Tế bào não Kim Kiền loạn xị, giống như chết máy.

Hầu kết Triển Chiêu lăn lên lộn xuống, mãi mới từ trong cổ họng thoát ra mấy tiếng chật vật:

"Kim Kiền, trước hết có thể xuống khỏi người Triển mỗ hay không?".

Toàn thân như đã ở trong nước sôi quá một lần. Nhiệt độ bên ngoài cũng trên dưới 40 độ. Kim Kiền choáng váng đầu óc, mồ hôi đầm đìa. Bụng sôi réo ầm.

Nàng chầm chậm từ trên người Triển Chiêu lăn xuống, an toạ chỗ cũ.

Ánh sáng trong phòng leo lét, mông lung. Thân hình thẳng tắp của Triển Chiêu chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt bị màn đêm che phủ, chỉ có đôi con ngươi sáng lấp lánh đốm lửa, bập bùng liên tục, nóng bỏng thiêu người, đem Kim Kiền vùi trong ánh mắt sâu xa.

Nhiệt độ trong phòng vẫn không có dấu hiệu giảm xuống. Kim Kiền bất giác nóng phừng phừng, không kiềm chế nới áo ra một chút, vô tình để lộ cổ dài trơn bóng.

Tia sáng nơi mắt Triển Chiêu loé lên, thoáng tựa tia chớp quét về hướng cổ Kim Kiền.

Kim Kiền không tự nhiên giật mình, kéo cổ áo lại vội vàng.

Bóng đêm ám muội, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở ẩn nhẫn của Triển Chiêu, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nóng bỏng.

Ta vừa rồi liệu có gì mạo phạm con mèo này hay không. Sao bỗng dưng thấy có chút nguy hiểm.

Da đầu Kim Kiền tê dại, nuốt ngụm nước bọt, mông chậm rãi sượt về lê ra phía sau hai bước, chẳng may đụng phải con chuột đang ngả ngớn nằm hỗn loạn.

"Xú miêu! Tái chiến ba trăm hiệp!". Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, vật ngang vật ngửa dang hai tay hai chân thành hình chữ đại bất nhã.

Triển Chiêu thoáng chút ngưng thở, nhằm nghiền mắt lại, ngón tay thon dài nắm chặt. Kim Kiền mơ hồ nghe thấy tiếng khớp xương bẻ răng rắc.

Chẳng lẽ định hành hung đánh người?

Kim Kiền hoảng sợ, từng tấc từng tấc lùi về phía sau.

Trong khi Triển Chiêu nhíu mi, nheo mắt, sau một lúc, cơ ngực phập phồng mấy cái, như huy động hết mọi định lực để giành từ thuở cha sinh mẹ đẻ, nhìn cái kẻ não bỏ ngoài người bằng cái nhìn ôn hoà như trước.

Đè xuống dòng máu nóng sôi trào, mắt hơi hướng lên trần nhà một chút, thoáng cái, lại trở về nam hiệp bình tĩnh ổn trọng.

"Kim Kiền! Ngươi không nghỉ ngơi cho tốt. Thức dậy làm trò gì đây?". Triển Chiêu sắc mặt âm trầm quát hỏi.

"Ơ..."

Kim Kiền hối tiếc nhìn về phía nơi chậu rửa mặt, vẫn đang toả ra thứ nắng ấm xa dần... Nàng không đành lòng, da mặt co rúm đầy vẻ tiếc hận.

Làm gì giờ? Chẳng nhẽ bây giờ nói với Tiểu Miêu, là ta bò trên người ngài nãy giờ... Là vì muốn đi tồ tồ...!... Bậy bậy, là vì muốn lấy chậu rửa mặt làm thành cái bô!

Vấn đề là khi đối diện với cái mặt mèo nghiêm túc này... Thật sự là khó mở miệng!.

Có điều... Vừa bị mèo con hù cho một trận giật mình, chỗ uất nghẹn trong bàng quang đã tăng thêm một bậc nguy hiểm đáng báo động.

Chúa ơi! Con thật sự muốn tè ra quần T^T

Mồ hôi lạnh nhỏ tong tong xuống từ trán Kim Kiền.

"Kim Kiền?", Triển Chiêu cũng nhận ra sắc mặt không ổn của Kim Kiền, nhất thời biến sắc, gấp giọng hỏi: "Thân thể chỗ nào không khoẻ?".

"Không! Đều không phải!". Kim Kiền liên tục xua tay.

"Không lẽ là độc tính phát tác?", Triển Chiêu sắc mặt nôn nóng, bắt lấy cổ tay Kim Kiền, muốn dò mạch tượng.

"Không không! Thuộc hạ thực sự không sao cả!". Cảm giác muốn đi tồ tồ đã khiến bàng quang ai kia muốn xé toạc. Một bàn tay bé nhỏ không chủ ý đưa tay lên ôm bụng.

Triển Chiêu hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn theo hướng chuyển động của tay Kim Kiền, sửng sốt mãi mới thốt nên lời: "... Không phải ngươi... "

Kim Kiền cảm giác da mặt như thiêu như đốt. Nhưng nhu cầu đi theo tiếng gọi thiên nhiên lúc này căn bản đã không thể

cưỡng lại nên đành ngoan ngoãn gật gật đầu. Thanh âm nói ra tựa hồ âm muỗi vo ve: "Triển đại nhân, thuộc hạ chỉ là muốn ... Dùng cái chậu rửa mặt kia mà ... Xuất cung...".

Một thành tĩnh mịch.

Ầm ầm ào ào!

Âm thanh tiếng lòng không dùng tai thường nghe thấy nhưng có thể cảm nhận bằng giác quan mạnh mẽ bạo nổi.

Triển Chiêu, từ cổ đến tai, từ tay đến chân, toàn mặt nhiễm sắc đỏ... Cảnh tượng xuân hạ mị sắc, diễm lệ khôn cùng.

Kim Kiền càng xấu hổ, muốn đem đầu chôn dưới đất, cúi gằm không nói gì.

Hai người từ đầu đến chân cứ đỏ hồng như vậy, đối diện với nhau một hồi. Vài giây đồng hồ trôi qua, đối với Kim Kiền mà nói, tựa như ngàn năm đằng đẵng. Khoảng thời gian này dài đến mức, Kim Kiền đã cho rằng nếu không tồ tồ ra quần ngay lúc này thì sợ sau không còn cơ hội mà giải quyết nữa. Bỗng nhiên chớp mắt một cái, nàng nhận ra cái thứ trước mắt, thập phần quen thuộc. Là cái chậu rửa mặt?!

Kim Kiền ngẩng phắt đầu lên, nhưng thấy Triển Chiêu vẫn như cũ, một bộ dáng thẳng tắp. Thần sắc trấn định. Có điều, khuôn mặt tuấn tú phi sắc kia ... Dường như có chút đáng chú ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook