Di Thế Ma Hoàng

Chương 122: Thập Dực Thanh Ma chi cảnh.

Thiên Đường Không Tịch Mịch

07/04/2013



Cách Lôi Đặc nhìn Phong Dực thật sâu , cười dẫn đường ở phía trước.Mà ngay trong ngày hôm đó, Cách Lôi Đặc tuyên bố với tộc nhân trong gia tộc Lệ Phù đã trở về, một nhóm nam nữ xếp thành hàng, từng bước từng bước đi tới trước mặt Lệ Phù, cung kính hành lễ, những người này đều là vãn bối Lệ Phù, có một số người trong đó còn lớn hơn nàng mười hai mươi tuổi.

Khổng Tước gia tộc là một gia tộc phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc, quan niệm về bối phận rất rõ ràng. Mà gia chủ Cách Lôi Đặc đối với Lệ Phù có phần cưng chiều, bởi vậy nàng tại Khổng Tước gia tộc khẳng định không ai dám khi dễ.

Nhìn Lệ Phù chân tay luống cuống nhưng trong đôi mắt trong suốt lại lóe ra vài tia ấm áp, Phong Dực biết, thời gian để nàng dung hợp với gia tộc cũng không quá dài, chỉ cần qua một khoảng thời gian, nàng sẽ không cần có hắn ở bên nữa.

Nghĩ tới đây, Phong Dực cảm thấy vui mừng nhưng lại có chút mất mát, so với phụ mẫu lần đầu để hài tử của mình rời khỏi cảm giác cũng không khác biệt lắm.

Đêm khuya, trong thư phòng Khổng Tước gia tộc gia chủ Cách Lôi Đặc. Phong Dực cùng Cách Lôi Đặc ngồi đối diện với nhau, trên tay đều cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên tự đắc của Phong Dực, trong mắt Cách Lôi Đặc lộ ra vẻ tán thưởng, thanh niên có thể ở trước mặt hắn có khí phách như vậy hắn tựu chưa gặp nhiều lắm, bản thân hắn một thời gian dài ở vị trí bề trên, hơn nữa với tư cách thống soái tối cao của quân đội Kim Ưng đế quốc, cho dù mỉm cười, trên người cũng tự có một cỗ sát khí sắc bén, người trước mặt giống như một thanh niên nhưng lúc này cùng với hắn lại như ngang hàng.

"Phong Mục Sư, không biết ngươi và đại ca ta có quan hệ như thế nào?" Cách Lôi Đặc hỏi.

"Quan hệ của ta và Lão Bất Tu có lẽ gia chủ đã rất rõ ràng, bất quá nếu có chuyện gì hãy nhanh đi thẳng vào vấn đề đi." Phong Dực bỏ chén trà xuống, nhìn Cách Lôi Đặc nhàn nhạt cười nói.

Cách Lôi Đặc trong lòng thầm khen một tiếng, khí độ thanh niên Mục Sư này, bản thân mấy hài tử của mình đều không bằng a.

"Một đoạn thời gian trước, chuyện tình các thực lực tại Vạn Trọng sơn tranh đoạt ngũ diệp kim tinh thảo ngươi có biết hay không?" Cách Lôi Đặc hỏi.

"Ngũ diệp kim tinh thảo? Đó là cái gì? Ta thật không rõ ràng lắm, bất quá một thời gian trước Thần Ưng thành có rất nhiều người lạ mặt từ phương xa lui tới." Phong Dực vẻ mặt kinh ngạc nói.

Cách Lôi Đặc mục mang thâm ý liếc mắt nhìn Phong Dực, nói: "Ta hoài nghi thế lực tàn sát toàn bộ bá tánh trong thành kia có phải hay không là thế lực cuối cùng đoạt được ngũ diệp kim tinh thảo."

Phong Dực đảo cặp mắt trắng dã, chính mình đồ sát toàn thành? Chính mình như thế nào lại không biết?

"Nha đầu Lệ Phù rất không muốn xa rời ngươi a." Cách Lôi Đặc đột nhiên không muốn tiếp tục mà lảng sang chuyện khác.

"Ha hả, chỉ cần có thời gian, ta tin tưởng nàng đồng dạng sẽ không muốn rời xa người thúc phụ này." Phong Dực nhàn nhạt cười nói.

Cách Lôi Đặc ánh mắt ôn hòa tức khắc trở lên sắc bén lướt qua người Phong Dực, chỉ là Phong Dực vẫn như cũ không chút dao động mà mỉm cười.

Nhìn cả nửa ngày, lúc này Cách Lôi Đặc mới hạ mí mắt xuống, bưng trà tiễn khách.



Sau khi Phong Dực rời khỏi khoảng nửa canh giờ, Cách Lôi Đặc mới vươn người đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bóng đêm nồng đậm.Tên mục sư trẻ tuổi này không chỉ có khí độ bất phàm, mà tâm tư cũng không kém, chỉ là hắn không thể nhìn ra. Kỳ thực không phải hắn vô cớ lại nói tới nha đầu Lệ Phù không muốn rời xa Phong Dực, mà lời đó ngầm ám chỉ có phải hay không ngươi muốn dựa vào Lệ Phù để lợi dụng thế lực của Khổng Tước gia tộc. Mà Phong Dực trả lời, nếu như nói là đánh trả, không bằng nói là trào phúng, bên trong có cả hai ý tứ này, một loại có ý là ngươi cũng có thể có bản lĩnh làm cho Lệ Phù không muốn rời xa ngươi sao, mặt khác một loại lại có ý là Lệ Phù không muốn xa rời thúc phụ tự mình sẽ không là lợi dụng nàng, ám chỉ hắn lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử a.

"Người thanh niên này thực sự không đơn giản a, đại ca, đến tột cùng một chiêu này của ngươi là có thâm ý gì?" Cách Lôi Đặc lẩm bẩm nói.

Phong Dực trở lại tiểu viện mà Khổng Tước gia tộc an bài, phát hiện Lệ Phù cùng Ny Á đang ngồi trong đình hóng gió của tiểu viện, nhưng lại đều là trầm mặc không nói.

"Phong ca ca, ngươi đã trở lại?" Thấy Phong Dực trở về, biểu tình ảm đạm của Lệ Phù nhưng lại như là hoa tươi nở rộ trong nắng ấm, lao đến ôm lấy cánh tay Phong Dực.

Phong Dực vuốt ve mái tóc của Lệ Phù, cảm thấy được tiểu nha đầu này nội tâm bất an, đột nhiên chuyển sang một hoàn cảnh mới lạ lẫm, đối với nàng vừa mới trải qua một chuyện tình lớn đặc biệt cần có người thân ở bên cạnh, để hóa giải nội tâm bất an cùng lo nghĩ.

"Phượng Mục Sư." Ny Á uyển chuyển từ trên đình đi xuống, hướng Phong Dực thi lễ. Trên đời này có thể làm cho Khổng Tước gia tộc tiểu thư cung kính hành lễ cũng không nhiều.

"Không biết Ny Á tiểu thư tìm ta có chuyện gì?" Phong Dực hỏi.

"Ta cố ý đến đây để cảm tạ ân cứu mạng của Phong mục sư, nếu không có Phong Mục Sư cứu giúp, Ny Á không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa." Ny Á nói , trong ánh mắt mang theo vẻ chân thành. Ngay trong lúc đó cũng không lộ vẻ hoài nghi. Kỳ thực từ sau khi được Phong Dực cứu, nàng mơ hồ luôn nhớ tới sự tình đã phát sinh, mỗi khi nhớ tới, cái cảm giác lình hồn mình trần như nhộng trước mắt người khác luôn luôn làm nàng không rét mà lạnh.

"Lòng biết ơn của nàng ta tiếp nhận rồi, bất quá hôm nay Ny Á tiểu thư không chỉ là vì cảm tạ mà đến a." Phong Dực cười nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ny Á đỏ bừng, bị Phong Dực nhìn thấu tâm tư, nghĩ tới lần này đến còn vì có mục đích khác khiến nàng e ngại có hay không làm Phong Dực cảm thấy lòng biết ơn của nàng không đủ thành tâm, làm cho hắn tưởng rằng cảm tạ chỉ là phụ, là công phu mặt ngoài?

"Ny Á tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều, biểu tình chân thành đã hiện lên trong mắt người, có chuyện gì khác xin cứ nói thẳng đi.” Phong Dực nói,

Có thể là bởi vì hắn đã hấp thu đại bộ phận ký ức của Ny Á nên đối với hành động giải thích của nàng hắn vô cùng hiểu rõ. Thế nên mỗi hành động cử chỉ nàng khi đứng trước mặt hắn, hắn đều hiểu, mà khẳng định là hiểu chứ không phải chỉ là suy đoán.

Ny Á kinh ngạc liếc mắt nhìn Phong Dực, nhưng lại chỉ thấy ở trong ánh mắt hắn sự ôn hòa cùng vài tia tiếu ý.

Ba người ngồi trong đình hóng gió của tiểu viện, Lệ Phù dựa trên người Phong Dực, tiến nhập vào thế giới của mình.

"Phong Mục Sư. Ta chỉ là muốn lý giải tình hình lúc đó." Ny Á hỏi, có một số việc gia tộc trưởng bối không lý giải được, do nàng là đương sự liền đến hỏi là tốt.

"Không thành vấn đề, lúc đó..." Phong Dực đem sự tình xảy ra nói lại một lần, nói hắn thấy một hắc y nhân trên lưng mang một cái túi lớn từ mái hiên tửu lầu kinh qua, tâm sinh hoài nghi liền bám theo, chuyện tình sau đó Ny Á đều biết , chỉ là chuyện tình lúc thần bí nhân kia phát động pháp thuật quỉ dị thì Ny Á liền không biết, Phong Dực chỉ là nói thần bí nhân không cẩn thận, trong lúc đang thi pháp, hắn liền xông vào làm cho người đó bị thụ thương.

"Phong Mục Sư, ngươi có biết tướng mạo thần bí nhân kia như thế nào hay không?" Ny Á hỏi.

"Không, bất quá, ta thấy đầu hắn có mái tóc dài búi lại." Phong Dực ánh mắt chợt lóe, đáp.

"Trên đầu có mái tóc búi lại?" Ny Á tựa hồ nghĩ tới cái gì, biến sắc, vội vã cáo từ rời đi.



Phong Dực mang Lệ Phù đang ngủ say vào trong phòng, tại một gian phòng khác, thiết hạ cấm chế, sau đó bắt đầu hấp thu linh khí ngũ diệp kim tinh thảo.

Bỗng nhiên ngay lúc đó, Phong Dực toàn thân kinh mạch bắt đầu rung động lên, từng đợt ma khí liền sôi trào tại trong cơ thể đấu đá lung tung.

"Muốn đột phá" Phong Dực hai tròng mắt bỗng nhiên mở, mục tử đen kịt tựa hồ hóa thành hắc động thôn phệ vạn vật xung quanh.

Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất xuất hiện, gia cố cường độ cấm chế, bọn họ cũng đều biết, Dạ Ma công đột phá đến cảnh giới thứ mười là sẽ sản sinh ma lực bạo phá cường đại, một khi phá tan cấm chế làm cho ma lực tiết ra ngoài, rất có thể gây ra phiền phức lớn lắm.

Trong cơ thể ma khí sôi trào càng ngày càng kịch liệt, toàn thân giống như bị bị một lưỡi đao sắc bén cắt xuống, đầu lại như đình bị người dùng cây búa cứng rắn bổ vỡ, sau đó lại như bị người ta đem từng mảnh gắn lại, sau đó lại bị đập vỡ, từng vòng tuần hoàn lặp lại, dường như không có bến bờ, loại cảm giác thống khổ này người bỉnh thường không có khả năng chịu được.

Đều nói kể từ lúc Ma tộc đạt được thập dực Thanh Ma cảnh giới, mỗi một lần cảnh giới đề thăng đều như là một lần thống khổ trọng sinh, là một lần thoát thai hoán cốt.

Bỗng nhiên, Phong Dực điên cuồng hét lên một tiếng, một trận ma khí nồng đậm phát ra, toàn bộ không gian vặn vẹo một hồi, đồ vật trong phòng đều bị chấn thành bột phấn. Hai đạo văn lộ thanh sắc trên trán hắn tựa như ánh sáng rực rỡ chói mắt xuyên thấu ma khí nồng đậm, đó là tiêu chí của Thập Dực Thanh Ma cảnh giới, cũng chứng minh Phong Dực rốt cục tiến nhập hàng ngũ cao thủ hàng đầu của ma tộc. Dù sao, từ Bát Dực Lục Ma đến Thập Dực Thanh Ma trong đó có ranh giới rất khó vượt qua, rất nhiều Ma tộc thiên tài thiên phú tuyệt luân rất nhanh tu luyện tới Bát Dực Lục Ma rồi suốt đời dừng lại ở đây.

Đợi đến khi ma khí một lần nữa bị Phong Dực hút vào trong cơ thể, lọt vào trong tầm mắt hắn là năm đôi ma cánh thật lớn, tựa hồ nếu mở liền có thể giả thiên tế nhật (che trời), thôn phệ ánh sáng nhân gian.

Phong Dực ý niệm trong đầu khẽ động, toàn thân ma lực rất nhanh chuyển hoán thành Quang Minh lực, khí tức tà mị vừa rồi tức khắc trở nên ôn hòa nhu thuận, năm đôi ma cánh phía sau lưng hắn từ dực căn bắt đầu trở nên trắng noãn, đến cuối cùng hoàn toàn trở nên giống như tuyết. Một vừng sáng màu trắng bao phủ trên người hắn, trong giây lát từ một tên ma đầu biến thành Thiên Sứ.

Phong Dực trầm tư, đối lấy với khái niệm lấy thân thể làm vũ trụ có lý giải hoàn toàn mới, tựu dường như phát hiện ra một cái lỗ hổng nho nhỏ trong thế giới, đã có thể từ đó mất đi một điểm tâm cảnh mông lung.

Đang lúc Phong Dực đang cảm nhân Định Thần Châu trong mi khiếu đột nhiên gia tốc xoay tròn, đem thanh mông chi khí dung nhập trong quang minh khí tức.

Đột nhiên lúc này, một trận gió sắc nhọn xuất hiện tại trước mắt, gió thổi cuồng liệt, một thân ảnh uyển chuyển đứng trên đỉnh núi thổi thúy địch, diện mục không rõ.

"Là nàng!" Phong Dực trong lòng chấn động. Nhớ tới hoàn cảnh trước.

Mà vào lúc này, nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mục tử xuyên thấu sương mù dày đặc thẳng tắp bắn vào tâm hắn.

Thân thể Phong Dực bỗng nhiên run lên, cảnh trí tiêu thất, hắn vẫn như cũ bị vây một mảnh hỗn độn trong gian phòng, đem ma cánh phía sau thu nhập trong cơ thể, mà Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất đang lo lắng mà nhìn hắn.

"Ta vừa làm sao vậy?" Phong Dực hỏi, mục tử trong sương mù dày đặc kia giống như khắc vào tâm hắn bất giác thoáng hiện trước mắt.

Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất liếc nhau. Đều nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt đối phương, ngay vừa rồi, Phong Dực trong nháy mắt thực lực bạo tăng, mặt không chút thay đổi, mục tử tán loạn tiêu cự, tựu dường như bị vây trong trạng thái mộng du, khí thế thiếu chút nữa mang cấm chế phá hủy, tựu giống như bị người khác nhập vào.

"Bị người khác nhập vào?" Phong Dực con ngươi co rụt lại, chỉ là chỗ vừa nhìn thấy ban nãy tựu không có cảm giác giống như bị người khác chiếm nhập a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Di Thế Ma Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook