Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 87: Âm binh nhảy hãng

Duyên Hà Cố

05/07/2020

Hiện trường hỗn loạn, âm binh Tu Sinh Giáo cùng nhân viên Thái Thương Tông chen chúc thành một đoàn, âm khí tràn ngập, chiến ý hừng hực, bầu không khí khẩn trương---- thế nhưng không phải hướng về phía nhân loại có mặt.

Nhóm đạo trưởng mới vừa rồi còn đấu pháp với nhóm âm binh ngây ngốc buông pháp khí, ánh mắt chuyển về phía âm hồn được Trương Bàng triệu hoán tới Tân Nam bị vây quanh, nhóm nam quỷ được người nhà mang tới bị đám âm binh đói khát không chút lưu tình đẩy dạt qua một bên để lấy lòng đối tượng.

Thật lâu sau mới có đạo hữu Tân Nam do dự hỏi: "Chúng ta còn đánh nữa không?"

Đạo trưởng tới từ đế đô đã nhanh chóng nhận ra vài gương mặt đặc biệt quen thuộc trong đội ngũ quỷ âu phục, chính là hai vị quản lý ban ngành từng gặp ở nhà ma Thái Thương Tông, nghe vậy thì không khỏi bàng hoàng: "Vấn đề bây giờ hình như không phải chúng ta có đánh hay không nữa."

Mà là bọn họ căn bản không có đối thủ!

Đám âm binh đằng đằng sát khí kia đã bỏ qua các vị đạo sĩ mà chuyển qua tranh chấp với nhóm đối thủ vừa xuất hiện, khí thế cùng hung ác như vừa nãy, chỉ là đối tượng uy hiếp không còn là nhóm đạo sĩ nữa----

"Láo lếu! Đây là nhân duyên giáo chủ chuẩn bị cho bọn tao!"

Đối thủ của bọn họ lại tỏ ra có đạo lý, hùng hồn nói: "Mấy người có bị bệnh không? Thời đại gì rồi chứ? Mấy người tưởng vẫn còn là thời đại chủ nghĩa phong kiến đặt đâu ngồi đấy nữa à? Gì mà chuẩn bị nhân duyên chứ? Mấy người thử hỏi coi đối tượng nhân duyên của mấy người có đáp ứng không? Có hiểu cái gì gọi là tôn trọng tự do phái nữ không hả? Có biết tám điều vinh quang tám điều sỉ nhục không hả?"

Âm binh của Tu Sinh Giáo thật sự không hiểu, cũng khó trách bọn họ, thời đại tiến bộ quá nhanh, bọn họ chết tha hương cố thủ tại nơi chết nhiều năm thì bị Trương Bàng dưỡng trong đạo quan làm tay chân, bình thường toàn làm những chuyện trái phép, Trương Bàng có khả năng dạy bọn họ tám vinh tám sỉ sao? Bọn họ có thể tiếp xúc thời đại văn minh này từ đâu được chứ?

Thế nhưng bọn họ hung hăng càn quấy, thấy bản thân có bản lĩnh hơn người thì làm sao có chịu nghe? Vì thế phản ứng đầu tiên là cảm thấy mình bị khiêu khích, đám âm binh không khỏi giận dữ quát: "Cái tên khốn khiếp nói ẩu nói tả này từ đâu ra đây? Đập bọn mày hồn phi phách tán bây giờ!"

Binh sĩ Thanh triều nên quan niệm pháp chế không quá mạnh, chỉ theo bản năng muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề---- bọn họ căn bản không e sợ chuyện đánh nhau hay giết người!

Còn không đợi bọn họ động thủ, nhóm nữ quỷ ở bên cạnh truyền tới tiếng xì xào bàn tán, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh thảo luận----

"Thẳng nam ung thư..."

"Khuynh hướng bạo lực..."

"Tính cách không tốt..."

Âm binh hung tàn của Tu Sinh Giáo quay đầu nhìn lại thì phát hiện đối tượng quả thực không có ấn tượng tốt với biểu hiện của mình, nhất thời cũng không dám đòi đấm đòi đánh nữa, thay vào đó là luống cuống không biết làm sao.

Thật ra xét theo lương tâm thì nhóm Thanh binh lúc còn sống đã trải qua chiến trường này có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, có lẽ bởi vì chân chính thấy máu nên vừa nãy trong quá trình đấu pháp mới có ý thức chiến đấu như vậy, biết phái binh bày trận, âm đao quơ múa tràn đầy uy vũ mạnh mẽ, còn không sợ chết, từng chiêu từng thức đều làm các vị đạo trưởng đối phó không nổi----

Thế nhưng năng lực này đặt vào điều kiện coi mắt thì tựa hồ không hẳn là ưu thế, ít nhất đối với nữ quỷ thời hiện đại thì thật sự không có sức hấp dẫn, ngược lại còn là khuyết điểm: cả ngày chỉ biết quơ quậy múa đao, đánh đánh giết giết thì chẳng phải rất có hiềm nghi là có khuynh hướng bạo lực sao? Sau khi cưới nếu bạo hành gia đình thì biết làm sao?

Chú Thân khinh miệt nhìn nhóm đối thủ cạnh tranh nóng nảy không chịu nổi kia, hướng Vệ Tây giành công nói: "Chưởng môn, nhân viên công ty vừa nhận được điện thoại của cậu lập tức bắt đầu chuẩn bị, công ty đã chi tiền để làm trang phục và đạo cụ, có được tư cách tham gia cũng đều là nhân viên có điều kiện tương đối tốt, nhóm lãnh đạo trung tầng cơ hồ đều tới. Bàn về tiền lương, bàn về triển vọng, bàn về địa vị xã hội, đám quê mùa này lấy cái gì tranh với chúng ta chứ?"

Thực tế quả thực là vậy, nhân viên Thái Thương Tông ra trận thật sự quá rung động, một bên là tinh anh xã hội âu phục giày da, còn lãng mạn đem theo cả hoa, một bên là chiến đội cosplay khôi giáp, tay cầm đao, bên nào phù hợp với khẩu vị thị trường tình yêu và hôn nhân hơn còn cần phải nói sao?

Điểm yếu của âm binh Tu Sinh Giáo không chỉ như vậy, trình độ học vấn của bọn họ cũng không ổn, triều Thanh vẫn chưa thoát được nạn mù chữ, bọn họ biết cao lắm cũng hơn trăm chữ, cũng chưa chắc có thể tốt nghiệp tiểu học, cộng trừ nhân chia có lẽ sẽ làm bọn họ vò đầu bức tai, bài toán gà thỏ chung lồng thì càng khỏi phải nói.



Nhóm Thái Thương Tông trình diện cơ bản đều là quỷ hiện đại, mặc dù đều là lăn lộn không tốt rồi tự sát nhưng khi còn sống có ai mà không học hành mấy năm? Được giáo dục cao đẳng cũng có cả bó to, một cậu chàng tốt nghiệp chức nghiệp văn học nhìn trúng đối tượng liền ngâm một bài thơ của Tagore.

Âm binh Tu Sinh Giáo nhìn nữ quỷ lộ ra nụ cười thẹn thùng khi được nhận hoa thì chỉ cảm thấy: "????"

Tuổi tác thì càng không ổn, bọn họ chết từ thời Thanh triều, đến bây giờ đã hơn trăm tuổi, thế nhưng nhóm thân nhân mà tín đồ Tu Sinh Giáo mang tới đại đa số đều mới qua đời không lâu, lớn tuổi nhất cũng chỉ mới năm sáu chục. Có câu nói rất hay, ba năm dài như một con sông, hơn trăm tuổi cùng hơn năm mươi tuổi thì xa xăm vời vợi như đại dương vậy.

Tiếp đó là diện mạo, đại đa số quân nhân đều có thể hình cao lớn cường tráng, xét về điểm này thì nhân viên Thái Tương Tông yếu thế hơn, thế nhưng nháy mắt âm binh Tu Sinh Giáo vì quá lo lắng mà gỡ khôi giáp xuống thì tình thế lập tức xoay ngược!

Nhóm nữ quỷ ở hiện trường nhìn nửa cái đầu bóng loáng của vị âm binh này thì liên tiếp phát ra tiếng trời ạ!

Thời Thanh triều không phải lưu hành kiểu đầu âm dương sao?! Kiểu tóc có độ diệt nhan sắc đẳng cấp này ngay cả Ngô Ngạn Tổ cũng không hold nổi, các cô gái lập tức ghét bỏ tránh ra thật xa.

Nhóm âm binh Thanh triều ý thức được mình bị ghét bỏ thì không khỏi ôm khôi giáp chảy nước mắt bi thương, nghĩ tới lúc còn chưa chết mọi người còn so xem ai cạo nửa phần đầu sạch sẽ nhất, thẩm mỹ xã hội thay đổi quá nhanh, bảo quỷ chết sớm như bọn họ làm sao theo kịp trào lưu a?

Xem xét đến cùng thì chỉ còn lại có sự nghiệp, phương diện này nhóm âm binh Tu Sinh Giáo rốt cuộc có tự tin, bọn họ khác với nhóm cô hồn dã quỷ, bọn họ được Tu Sinh Giáo cung phụng ở trong quan làm việc! Bình thường còn được tín đồ cung phụng, có ăn có uống có công việc!

Nhân viên Thái Thương Tông: "Ha hả."

Nhóm đạo trưởng cách đó không xa cũng nghe thấy tiếng chế nhạo của nhóm nhân viên Thái Thương Tông: "...cái đám cổ lỗ sỉ này chỉ nghĩ được tầng chót của tháp nhu cầu Maslow."

Các vị đạo trưởng: "..."

Mấy người biết nhiều thật đấy.

Chỉ thấy nhóm nhân viên Thái Thương Tông cười nhạt xong thì thực tiêu sái móc ra giấy lương, nội dung bên trong liệt kê rõ, trừ bỏ lương cơ bản, huê hồng thì bữa ăn cùng phúc lợi không hề thiếu gì. Còn nhóm lãnh đạo trong nhà ma như quỷ chết chìm, trừ bỏ lương cơ bản thì còn được thưởng theo công trạng từng quý, có thể nói là kẻ thắng trong quỷ sinh! Không nói tới vấn đề ổn định, tương lai còn có khả năng thăng chức! Có thể một ngày nào đó sẽ được kết nạp vào biên chế đơn vị chính quy! Sau khi kết âm hôn, cái khác không dám nói chứ vấn đề kinh tế gia đình tuyệt đối không phải lo!

Này! Này là công ty thần tiên gì a?! Trước kia ở Tu Sinh Giáo chỉ có cấp dưỡng tế phẩm phong phú nên nhóm âm binh Thanh triều cơ bản không hề có chút tích góp nào chầm chậm đưa mắt nhìn sang Trương Bàng mặt xanh lét đứng bên kia.

Nam béo thấy rõ ánh mắt nhóm âm binh, biểu tình tang thương trở nên thực lo âu: "Sư phụ à, đãi ngộ lương của chúng ta không thể so với đồng hành thì sao có thể giữ người ta lại được a!"

Trương Bàng: "......"

Trương Bàng làm giáo chủ tà giáo, trước nay lão vẫn luôn là bên khiêu chiến tam quan người khác, hôm nay lần đầu tiên bị người ta khiêu chiến tam quan, lão nhịn không được có cảm giác luống cuống xa lạ.

Lão thậm chí còn kiềm lòng không được lặng lẽ dời tấm mắt giao hội với nhóm âm binh nhà mình, chăm chú nhìn Vệ Tây đang cùng chú Thân thảo luận với nhóm nữ quỷ chuyện tổ chức hôn lễ tập thể----- này rốt cuộc là chuyện gì chứ?! Vị đạo trưởng này sao lại không bình thường như vậy? Thật sự không phải đồng hành tà giáo với lão sao?!

Vệ Tây đối với Trương Bàng cũng thực khách khí, ý thức được lão đang nhìn mình thì thậm chí còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Trương đạo hữu, giáo phái các ông dạy tốt thật, tư tưởng cũng thực tân tiến, đối với vấn đề quan tâm cuộc sống công nhân viên chúng tôi thật sự phải học tập các ông rất nhiều."

Trước kia Vệ Tây không nghĩ tới còn có thể dùng phương thức coi mắt tập thể để giải quyết vấn đề độc thân của nhân viên, trong mắt cậu Tu Sinh Giáo không thể nghi ngờ là giáo phái nhân văn đi đầu trong nghề. Chỉ tiếc số nữ quỷ mời tới vẫn hơi ít, Thái Thương Tông có tới mấy trăm nam nhân độc thân chưa lập gia đình, phân chia thật sự không quá đủ, nếu có thể nhiều hơn một chút thì tốt rồi.

Vệ Tây nói rất thiệt tình, thế nhưng ánh mắt Trương Bàng lại đỏ au, chỉ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nặng nề: "Giỏi! Giỏi! Là ta đã quá khinh địch, thật không ngờ bọn đạo sĩ đế đô bọn mi cư nhiên lại có thủ đoạn này!"

Các vị đạo trưởng đạo hiệp đế đô: "..."



Lão đừng có quơ quàng được không hả? Liên quan cái quái gì tới bọn tôi.

Trương Bàng phản ứng rất nhanh, biết tình huống không ổn liền không ham chiến, xoay người bỏ chạy.

Thật sự là sặc mùi đa cấp!

Trương Bàng rất quen thuộc địa hình đạo quan nhà mình, sau khi rũ bỏ nhân thiết tiên phong đạo cốt thì lại càng không biết xấu hổ, tốc độ chạy rất nhanh, nhóm đạo trưởng hai nơi thấy vậy cũng lập tức lấy lại tinh thần, cũng không để tâm tới tình huống coi mắt thực vi diệu của đám quỷ ở hiện trường, lập tức nắm pháp khí đuổi theo, nào ngờ Trương Bàng thủ đoạn đa đoan, lại xoay người tung ra bùa chú quỷ dị.

Bùa chú kia vừa rời tay liền xuất hiện bụi mù tràn ngập, mọi người bị khựng lại vài giây, đến khi bụi mù tản đi thì trong sân đã không còn bóng dáng Trương Bàng cùng đồ đệ nam béo.

Không chỉ các vị đạo trưởng, nam mặt rỗ cùng nam cao gầy bị lưu lại cũng lộ ra biểu tình: "???"

Sư phụ, ngài làm sao vậy? Tụi con thì sao?

Không có người nào đồng tình với bọn họ, hồn phách Hứa Tiểu Phượng vẫn chưa tìm lại được, mọi người không cần phải nói, khẳng định phải thừa thắng xông lên. Vệ Tây dĩ nhiên muốn hành động theo đại đội, thế nhưng không chờ bọn họ đuổi theo thì nhóm âm binh Thanh triều coi mắt thất bại bị Trương Bàng lưu lại chợt xúm tới, vững vàng ngăn bọn họ lại ở sau cửa.

Các vị đạo trưởng đã lĩnh giáo sự lợi hại của một thân khôi giáp kia, lúc này kinh hãi nháy mắt bày ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến: "Mấy người còn định trợ Trụ vi ngược à?"

Đám âm binh kia nghe vậy thì sừng sững bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm Vệ Tây ở trong đám người, sắc bén mà nóng bỏng.

Vị đạo trưởng râu dài không khỏi lộ ra biểu tình lo lắng, nói với Vệ Tây: "Vệ đạo hữu phá hỏng nhân duyên của bọn họ, chỉ sợ đám âm binh này ghi hận trong lòng..."

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy tên cầm đầu đám âm binh bước tới một bước, chắp tay trịnh trọng mở miệng: "Vệ đạo trưởng! Dám hỏi muốn xin việc có yêu cầu gì đặc biệt hay không?"

Vị đạo trưởng vừa nói chuyện: "..."

Các vị đạo trưởng hai nơi hệt như gặp đại địch: "..."

Thực không ngờ đây lại là tiết mục xin việc.

Trong gió mơ hồ truyền tới tiếng khóc sụt sùi của nam béo----

"Sư phụ, làm sao bây giờ a? Nhà chúng ta đãi ngộ kém quá, cũng không chính quy như nhà người ta, tham gia hoạt động xem mắt thì thất bại, ngay cả âm binh cũng tập thể nhảy hãng rồi a..."

"...im miệng!"

.o.

[tác giả] Đám âm binh Thanh triều: "Con mẹ nó đơn vị Tu Sinh Giáo này thật sự không có sức nặng trên thị trường coi mắt a!"

.86.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Cổ Xuống Núi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook