Độc Chiếm Thâm Tình Của Chú Nhỏ

Chương 22:

Vinh Cẩn

22/06/2024

Sự đụng chạm này tuy rất ngắn ngủi, nhưng Đường Ninh vẫn vô thức nín thở.

Lòng bàn tay anh ấm áp khô ráo, khiến cho hành động tiến gần của cô lúc nãy giống như một nụ hôn hằn trên tay anh.

Đường Ninh lùi lại một bước, giữ khoảng cách không xa không gần với Trình Hoài Thứ.

Anh cũng nắm chặt lòng bàn tay, một tay đút túi quần nói: "Không sao rồi, chúng ta về thôi."

Đường Ninh từng bước theo sau anh, nhìn ánh trăng rọi xuống vai anh, bóng anh thẳng tắp, áo sơ mi đen quần dài, bóng trên mặt đất cũng kéo dài.

Cảm giác sợ hãi khi con rắn quấn quanh bắp chân vẫn còn, cô hít thở sâu vài lần, mơ hồ bước chân đi đến bên cửa xe.

Lên xe, mũi cô ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt đen như thể đang hấp thu nước, trong trẻo thuần khiết.

Như lời ca ngợi của Hạ Đào, chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.

Đúng lúc Trình Hoài Thứ nhìn sang, hỏi: "Chân có chỗ nào không thoải mái không?"

Vùng ngoại ô không có nhiều đèn đường, Trình Hoài Thứ xử lý con rắn đó gần như chớp nhoáng, nhưng anh cũng sợ những vết thương nhỏ khó phát hiện, nếu bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất thì sẽ phiền phức.

Đường Ninh không thấy chân có gì bất thường, lắc đầu nói: "Không có."

"Để chú xem." Đèn trong xe sáng sủa, quai hàm anh siết chặt, hơi cúi đầu về phía cô.

Từ hướng này, có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của anh, cả xương quai xanh thẳng tắp dưới cổ áo mở rộng.

Sắc đẹp làm lu mờ trí óc, thực sự sẽ khiến người ta vô cớ khô khan miệng lưỡi.

Anh dùng bàn tay to lớn nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay ấm áp áp vào làn da mịn màng, một lớp da mỏng hơi chai nhẹ.

Cuối cùng Trình Hoài Thứ cũng hiểu thế nào là tự chuốc lấy khổ.

Anh nắm thêm một giây, giống như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, buông ra cũng không được, cứ nắm chặt như thế này cũng không được.

Hơn nữa, anh là chú của đứa trẻ này trên danh nghĩa.

Chú nào lại nảy sinh ý nghĩ đen tối với đứa cháu gái được gửi nuôi trong nhà mình?

Thực sự có chút vô đạo đức.

"Chú...... Xong chưa?" Đường Ninh co chân, duỗi thẳng váy, gần như toàn bộ trọng lượng của chân đều đè lên đùi anh.

"Không có vấn đề gì."

Giọng anh khàn khàn, âm thanh trong không gian chật hẹp nghe cthajat có sức hút.

Cô nói giọng ngọt ngào: "Vậy thật tốt."

Sau đó Đường Ninh rụt chân lại, cảm thấy hơi xấu hổ một cách kỳ lạ.

Nhưng có thể là Trình Hoài Thứ chỉ coi mọi chuyện tối nay là sự quan tâm của người lớn đối với cô.

Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trăng tròn.

Chiếc xe jeep đen chạy một mạch, rồi dừng lại dưới chân tòa nhà chung cư.

Trình Hoài Thứ tháo dây an toàn cho cô, quan tâm hỏi: "Chú đưa cháu lên lầu."

Đường Ninh không nghĩ nhiều, mặc nhiên đồng ý.

Dù sao cô cũng đã hứa với Trình Hoài Thứ, sau này sẽ không trốn tránh anh nữa, vậy thì cứ coi như là đang cư xử với người lớn.

Trình Hoài Thứ cùng cô lên thang máy.

Anh nhướn mí mắt hỏi cô: "CEm ở tầng nào?"

Đường Ninh mở miệng: "Hai mươi ba."

Vài giây trước khi nút thang máy đóng lại, một người phụ nữ đẩy xe em bé chạy tới, hét lên: "Đợi một chút."

Hai người cùng muốn nhấn nút thang máy, Trình Hoài Thứ vượt qua vai cô, hơi thở phả vào gáy cô, có chút tê dại.

Cuối cùng vẫn là Trình Hoài Thứ nhanh tay nhanh mắt nhấn nút mở, người phụ nữ mới đẩy xe em bé vào thang máy, nói một tiếng cảm ơn.

Xe em bé chiếm khá nhiều diện tích, Đường Ninh bị ép vào phía sau, chỉ cần hơi ngả người ra sau là chạm vào lồng ngực cứng rắn của anh.

Thình thịch thình thịch——

Thình thịch thình thịch——



Dường như có thể cảm nhận được nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.

Trước cửa căn hộ, Hạ Đào đang lục tìm chìa khóa trong chiếc túi nhỏ, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở, quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói: "Ninh Ninh, cậu về rồi à?"

Nụ cười trên môi cô ấy cứng đờ, có vẻ hơi không thể tin nổi: " Thiếu tá… Trình?"

Trình Hoài Thứ không có phản ứng gì với phản ứng của cô, vẫn duy trì thái độ tự giới thiệu bình tĩnh và lịch sự: "Xin chào, tôi là Trình Hoài Thứ."

"Xin chào, xin chào." Mắt Hạ Đào sáng lên: "Ngưỡng mộ đại danh của Trình thiếu tá từ lâu rồi."

"À đúng rồi, tôi là bạn cùng phòng của Đường Ninh, cũng là người của đoàn biểu diễn." Ánh mắt Hạ Đào đảo qua đảo lại giữa hai người, dường như đang thăm dò xem hai người đã phát triển đến giai đoạn nào rồi.

Thật là, Đường Ninh vậy mà giấu cô ấy lâu như vậy.

Trình Hoài Thứ ngẩng cằm, nói với Đường Ninh: "Vậy chú đưa đến đây thôi."

Đường Ninh mấp máy môi, vẫy tay: "Chú nhỏ tạm biệt."

Hạ Đào suy nghĩ một chút, bầu không khí giữa hai người có chút mơ hồ, nhưng lại không giống như đang yêu.

"Ninh Ninh, cậu với Trình Hoài Thứ..." Hạ Đào lắc đầu: "Không đúng, không đúng, cậu lại gọi anh ấy là chú à, chẳng lẽ lại kích thích như vậy sao?!"

Không biết Hạ Đào nghĩ đến đâu rồi, Đường Ninh hơi bất lực: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là trên danh nghĩa thôi."

Hạ Đào vẫn không buông tha truy hỏi: "Thật không?"

Đường Ninh đẩy vai cô ấy vào cửa, an ủi nói: "Thật mà."

Không ngờ giây tiếp theo Hạ Đào lại cười càng phóng túng hơn: "Tớ đoán là Tần Tiêu Tiêu mà biết cậu và Trình Hoài Thứ có quan hệ thế này, chắc chắn sẽ phát điên ở nhà, tin không?"

Đường Ninh không để ý nói: "Vài ngày trước đã gặp Tần Tiêu Tiêu rồi."

Và cũng thực sự thăm dò mối quan hệ của cô và Trình Hoài Thứ, nhưng không thăm dò ra được gì.

Hạ Đào vừa nghe đến cái tên này liền trợn trắng mắt, lười biếng dựa vào ghế tựa, uống một ngụm nước rồi tiếp tục bắt đầu cuộc thẩm vấn hôm nay.

"Hôm nay Trình thiếu tá sao lại đưa cậu về?"

Đường Ninh kể sơ qua những chuyện xảy ra tối nay, đồng thời cố tình xóa đi những tình tiết mặt đỏ tim đập để lại ấn tượng quá sâu trong đầu.

Thực ra chỉ là vài lần chạm vào cơ thể, nhưng khi nhớ lại, những bong bóng màu hồng đó lại muốn nổ tung.

Hạ Đào chậc chậc vài tiếng, phán đoán nói: "Tớ thấy cậu với Trình Hoài Thứ có triển vọng đấy."

"Không thể nào?" Đường Ninh bĩu môi, khóe mắt hơi ửng đỏ, lẩm bẩm nói: "Anh ấy vẫn luôn coi tớ là trẻ con."

Giống như cảnh anh và Trần Hòa ở sân bay năm đó, cứ mỗi lần nghĩ đến lại như có gì đó mắc ở cổ họng.

Nỗi khổ của mối tình đơn phương đều do một mình cô gánh chịu, thế giới của cô sóng gió dữ dội, nhưng đối với Trình Hoài Thứ, đó chỉ là bốn năm bình thường và tầm thường.

Hạ Đào nghiêm túc nói: "Dù sao thì nếu Trình Hoài Thứ động lòng, cậu cứ để anh ấy theo đuổi thêm một thời gian. Nghĩ đến cảnh Trình thiếu tá không biết nói đùa ăn quả đắng cũng thấy thú vị lắm..."

Nói đến đây, Hạ Đào càng càng vô tư: "Đến lúc đó nhớ để phần kẹo mừng cho tớ."

Đường Ninh không ngờ Hạ Đào lại có thể nói đùa quá đáng như vậy, trách móc vài câu rồi cũng không để bụng.

Trước khi đi ngủ, Hạ Đào gõ cửa phòng cô, nhẹ nhàng nói: "Ninh Ninh, ngày mai tớ phải đi dự một buổi tiệc, tối không về ăn."

Đường Ninh lo lắng hỏi: "An toàn chứ?"

"Một đàn chị của tớ giới thiệu, chỉ nói là đi uống rượu với những người đó thôi, họ chỉ muốn tìm người biết nhảy."

Sắc mặt Hạ Đào ảm đạm, nặng nề nói: "Mẹ tớ phẫu thuật phải ần rất nhiều tiền, áp lực kinh tế của gia đình rất lớn, tiền diễn của đoàn biểu diễn chắc chắn là không đủ."

Hạ Đào biết một số quy định không cho phép, nhưng trước mặt Đường Ninh, cô ấy vẫn chọn tin tưởng và thành thật: "Tớ chỉ nghĩ đến việc kiếm thêm chút tiền, có thể bù đắp được một chút."

Đường Ninh nghe xong thì im lặng.

Đoàn biểu diễn của họ đều đã ký hợp đồng, trừ khi bên đoàn trưởng báo cáo có thể nhận công việc riêng, còn lại đều không được phép.

Huống hồ, cái gọi là buổi tiệc mà Hạ Đào nói nghe có vẻ không chính quy, cô không khỏi lo lắng.

Nhưng người lớn đều có nỗi khổ riêng, không ai có thể thay ai đưa ra lựa chọn.

Đường Ninh chỉ có thể dặn dò: "Vậy thì cậu ở ngoài một mình cẩn thận nhé."

Tối hôm sau, Đường Ninh về nhà, Hạ Đào vẫn chưa về.



Cô đổi dép lê, vào bếp đun một ấm nước sôi.

Trong lúc chờ đợi, cô bất ngờ nhận được một tin nhắn của Hạ Đào.

Hạ Đào: "Ninh Ninh, cậu vẫn ở nhà chứ?"

Đường Ninh lập tức trả lời: "Có, sao thế?"

"Tớ gặp chút rắc rối."

Hạ Đào gửi cho cô một địa chỉ: "CBD Ginza, cậu có thể đến không?"

Đường Ninh không trả lời ngay, mà mơ hồ cảm thấy nguy hiểm.

Chắc chắn là Hạ Đào hiện tại không thể rời đi, thậm chí không thể gọi điện cho cô, có lẽ tin nhắn này là nhờ vào ý thức còn sót lại mà gửi được.

Đã vào cuối thu, bên ngoài cửa sổ hoàng hôn nhạt nhòa, đêm dài sắp đến.

Cô một mình đến Ginza bây giờ có lẽ cũng sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ thực sự sẽ gặp phải chuyện không may.

Những đoạn tin tức trên báo chí đã lướt qua trong đầu cô nhiều lần, Đường Ninh nghĩ đến người có thể cầu cứu, một cái tên bật ra trong đầu.

"Chú Trình, nửa giờ nữa nếu chú không nhận được điện thoại của cháu, hãy đến quán bar Ginza tìm cháu, tiện thể báo cảnh sát."

Gửi xong, Đường Ninh dọn dẹp đồ đạc và gọi một chiếc taxi đi đến.

Trong quán bar, tiếng nhạc khiêu vũ chói tai, băng khô tỏa ra khắp nơi, nam thanh nữ tú trong sàn nhảy theo nhịp điệu mà cuồng nhiệt.

Đường Ninh đi qua đám đông, mùi phấn son và rượu nồng nặc xộc vào mũi, khó ngửi khiến cô liên tục cau mày.

Mặc dù vẻ mặt Đường Ninh rất hoảng loạn, nhưng gương mặt đó thực sự rất nổi bật.

Trong một nơi hỗn loạn về tình dục này, sự xuất hiện của cô thực sự mang theo khí chất thanh cao thoát tục.

Vì vậy, không lâu sau, đã có người đến chặn đường cô, tìm đủ mọi lý do để tán tỉnh cô.

Đường Ninh vội vàng muốn đi tìm Hạ Đào, cơ bản không có thời gian để ý đến những người xông ra đó, ngoại trừ việc mặt lạnh nói những lời từ chối rập khuôn.

Cuối cùng cũng tìm thấy vị trí phòng riêng mà Hạ Đào nói, Đường Ninh mới phát hiện Hạ Đào đã say mềm.

Trong phòng riêng, những tên trung niên bụng phệ ôm chặt những người phụ nữ trong lòng, trên bàn, trên sàn đều là những chai rượu rải rác, trong không khí thoang thoảng một mùi kỳ lạ.

Có lẽ sự xông vào tự tiện của Đường Ninh đã phá hỏng hứng thú của người đứng đầu, anh ta đẩy người phụ nữ đang dựa vào lòng mình ra, hứng thú nhìn cô từ đầu đến chân.

"Ồ, đây là người đẹp nào mời đến vậy? Đến muộn, phải phạt một ly."

Anh ta nồng nặc mùi rượu, cái vẻ say kinh tởm đó chỉ thiếu điều muốn lao vào người cô.

Đường Ninh không muốn để anh ta nghĩ rằng mình là người được mời đến để tiếp rượu, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Tôi đến đón bạn tôi."

Anh ta ợ một cái, đôi mắt nheo lại lóe lên ánh gian xảo: "Bạn của cô là ai vậy? Hãy để chúng tôi xem bạn của người đẹp có xinh đẹp như vậy không?"

Những tên đó và phụ nữ trong phòng riêng cười ồ lên, háo hức muốn xem màn kịch bất ngờ này sẽ kết thúc như thế nào.

Đường Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Đào đang nằm ngả nghiêng trên ghế sofa, lay cô tỉnh dậy: "Hạ Đào--"

Hạ Đào ánh mắt mơ màng, đôi má ửng hồng, giọng nói không rõ ràng: "Ninh Ninh."

Vẻ mặt này không giống như say rượu, mà giống như trúng phải thứ gì đó, bị người ta chuốc thuốc.

Cô giúp Hạ Đào chỉnh sửa lại quần áo, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Không biết hành động của Đường Ninh có chọc giận anh ta hay không, anh ta gào lớn: "Đóng cửa lại--Tối nay ai dám để bọn họ đi? Ông đây sẽ giết chết bất cứ ai!"

Đường Ninh lập tức nóng ruột, đỡ lấy cánh tay Hạ Đào, bất chấp tất cả muốn đưa người ra ngoài trước.

Anh ta dễ dàng chặn đường cô, muốn chạm lên vai cô nhưng bị Đường Ninh né tránh.

"Em gái, đừng đi vội, em và bạn của em mỗi người uống một ly với chúng tôi, cho các em năm nghìn, thế nào?"

Cô cơ bản không muốn tiếp tục dây dưa, nhấn mạnh: "Chúng tôi phải đi rồi."

Anh ta tự cho mình là hào phóng, phất tay một cái: "Vậy thì chỉ mình em uống đi, một mình năm nghìn, chỉ một ly này thôi."

Rõ ràng đó là một ly vodka, rượu đã mạnh rồi, chưa kể những người này còn không biết đã bỏ thuốc gì vào trong đó.

Đường Ninh đương nhiên không thể tin vào những lời bịp bợm như trẻ con này, cảnh giác hất đổ ly rượu đó.

"Chết tiệt--"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Thâm Tình Của Chú Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook