Đời Người Bình Thản

Chương 38: Chương 20.2

Nam Lâu Họa Giác

06/04/2016

Vòng vo đảo mắt, nói với Lý Thiến muốn đến nhà họ Giang, nên thay quần áo rồi ra ngoài.

Đi qua tiệm vải cách vách, cô quét mắt thấy vợ chồng Giang Hải Thiên đang bề bộn công việc luôn tay luôn chân, nghe nói tiệm này buôn bán rất tốt, có rất nhiều khách quen cũ trung thành. Mỗi khi đến ngày lễ, đến Tết thì buôn bán càng đắt.

Cô chậm rãi đi đến nhà cũ của nhà họ Giang, đây là nhà có hai tầng lầu, có một sân, bên trong có cây nho, trên tường có dây mướp màu xanh trèo lên.

Đang chuẩn bị đẩy cửa sắt, thì Lâm Phương Phương đi ra, "Tiểu Yên, cậu đã đến rồi ? Tớ đang muốn tìm cậu. ”

"Tìm tớ làm gì?" Mạnh Yên có chút kỳ lạ, không có giao ước trước.

"Bà nội muốn làm sủi cảo cho chúng ta ăn. ” Lâm Phương Phương cười rất vui vẻ, mấy tháng nay cô sống rất thư thái. Ăn ngon mặc đẹp, còn có rất nhiều người quan tâm cô. Cô không cần mỗi ngày phải vội vàng làm việc nhà còn phải lo lắng cho mẹ cô. “ Để tớ đến gọi cậu sang. ”

"Thật sao ? Tớ thích ăn lắm. ” Mạnh Yên rất thích thú với việc ăn uống, nhất là khi bà nội Giang làm điểm tâm.

Mới vừa đến gần nhà bếp nhà họ Giang chỉ thấy ông nội Giang đang cán vỏ, Giang Vũ và bà nội đang làm rau, Diệp Thiên Nhiên đang băm thịt, quả là một hình ảnh bận rộn náo nhiệt. Phòng bếp này cũng khá lớn nếu không nhiều người chen vào như vậy sẽ rất chật.

Mạnh Yên thấy một màn như vậy chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, ”Ông nội, bà nội Giang. ” Nhà họ Giang rốt cuộc cũng giống như gia đình bình thường. lamlam

Ông nội Giang cười nói, ”Tiểu Yên, mau vào ngồi chờ, lát nữa sẽ có thể ăn. ”

Mạnh Yên ngượng ngùng ngồi chờ ăn nên đến bên cạnh bà nội Giang ngồi xổm xuống, ”Con giúp mọi người nhặt rau. ”

Bà nội Giang ngửa khuôn mặt tươi cười lên, ”Không cần, đến xem tivi với Phương Phương đi. ”



"Không có gì hay để xem." Mạnh Yên lắc đầu, lúc này tivi rất nhàm chán.

Bà nội Giang cũng không khách khí với cô, cầm cái ghế nhỏ cho cô ngồi, ”Tiểu Yên, nghe nói lần này con thi hạng nhất ? Con cần phải giúp Giang Vũ và Phương Phương đó. ”

"Thành tích Giang Vũ rất tốt, lần này do cậu ấy sơ xuất, không nhìn rõ đề bài mới bị trừ điểm như vậy. ” Mạnh Yên vừa nói vừa nhặt rau, lần này số học của Giang Vũ chỉ có 83 điểm.

"Đứa nhỏ này ngày thường ông cũng nhắc nhở nó rất nhiều, phải đọc kỹ rồi mới làm tiếp, sau khi làm xong phải kiểm tra lần nữa. ” Ông nội Giang rất để ý chuyện học tập của cháu trai, không có ít can thiệp như nhà họ Mạnh.

"Từ từ tập sẽ quen. ” Mạnh Yên quét mắt nhìn Giang Vũ, thấy sắc mặt cậu có hơi đỏ bừng, nhanh chóng chuyển đề tài, ”Bà nội Giang, thành tích của anh họ cũng rất tốt. ”

"Thiên Nhiên cũng không chịu thua kém, bà yên tâm rồi. ” Nói đến cháu ngoại, ánh mắt của bà híp lại, ”Lỡ mà thành tích giảm xuống, bà chỉ sợ ba mẹ nó trách bà. ”

Diệp Thiên Nhiên một mực im lặng đột nhiên quay đầu nhìn về phía các cô, ”Bà ngoại, bà nghĩ nhiều rồi, thành tích của con có được hay không là chuyện của con, ba mẹ con sẽ không trách bà. ”

"Bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng… ” Bởi vì hai người họ tín nhiệm giao con cái mình cho hai ông bà, nếu như không tốt, thì bọn họ cũng có lỗi.

"Bà ngoại, chuyện như vậy ba mẹ con sẽ không trách bà. ” Trong giọng nói của Diệp Thiên Nhiên có hơi tức giận bất bình, ”Xem như thành tích của con không tốt cũng chỉ có thể trách bọn họ. ” lamlam

Mạnh Yên mở to hai mắt, có chút khó hiểu. Chuyện này là thế nào ? Chẳng lẽ anh đến tuổi chống đối ? Người luôn luôn lạnh nhạt đột nhiên bùng nổ như vậy, chuyện gì đã xảy ra ?

"Thiên Nhiên, ba mẹ đều rất thương con. ” Ông nội Giang chen miệng vào nói, ”Bọn họ làm tất cả vì muốn tốt cho con, con không nên hiểu lầm. ”

Diệp Thiên Nhiên cúi đầu không hé răng, chỉ có tiếng băm thịt vang lên.



Mạnh Yên càng nghe càng mơ hồ, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi thăm Phương Phương, Phương Phương cũng không rõ lắc đầu.

Ăn xong sủi cảo, Mạnh Yên vô cùng hài lòng ngã xuống trên ghế salon, bà nội Giang làm sủi cảo quá ngon, nhân bánh chắc nịch lại thơm ngào ngạt, chấm với dấm chua Trấn Giang ăn vào mùi vị quá tuyệt vời. Cô liên tục ăn 20 cái, no muốn vỡ bụng.

Diệp Thiên Nhiên đưa ly trà cẩu kỷ cho cô, ”Em sẽ thành heo mất. ” Gương mặt này càng tròn trĩnh hơn trước kia.

Lời nói tuy không dễ nghe nhưng hành động thì rất quan tâm. Mạnh Yên cũng hào phóng không làm khó dễ anh mà làm như không nghe thấy, nhận lấy uống một hớp trà. “ Anh họ, em có việc tìm anh. ” Lần này tới đây mục đích chủ yếu còn chưa làm xong !

"Tìm anh ? Có chuyện gì ? ” Lúc này Diệp Thiên Nhiên đã bình tĩnh lại, không có bướng bỉnh như lúc nãy.

Mạnh Yên liếc mắt nhìn những người khác, bà nội Giang đang ở trong sân rửa chén đũa. Nhẹ nhàng lại gần kể chuyện cho anh nghe.

Diệp Thiên Nhiên khiếp sợ nhìn cô, "Sao em lại nghĩ đến chuyện này ? ” Rốt cuộc cô mấy tuổi ? Tại sao có thể tinh ranh như vậy ?

"Anh không cần để ý, có thể đi cùng em không ? ” Mạnh Yên híp mắt nhìn anh, nếu anh từ chối cô thì cô cần phải dùng nhiều bản lĩnh.

Diệp Thiên Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Đi."

"Cám ơn, anh họ. ” Mạnh Yên không nghĩ anh sẽ nhanh chóng như vậy, vốn chuẩn bị sẵn một bụng những lời thuyết phục anh đã không cần nữa. Cô lập tức bổ sung thêm một câu, ”Quyết định vậy nha, không cho đổi ý. ”

Diệp Thiên Nhiên liếc mắt nhìn cô, "Khi nào thì anh nói không giữ lời?"

Mạnh Yên nhìn anh cười khúc khích, dù sao cũng đã được mục đích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Người Bình Thản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook