Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 91

Ngân Tiểu Bảo

01/12/2016

Cố Tiểu Ngải nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình Laptop, còn chưa đến giờ ăn cơm chiều, kinh ngạc hỏi, "Sao lại về sớm như vậy?"

"Cô không vui sao?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, cúi thân xuống đem cằm tựa vào bả vai của cô, một tay đem mái tóc dài của cô vén lên bên tai, khẽ hôn.

Một nụ hôn đơn giản đều bị hắn biến thành ý tứ hàm xúc.

"Không có." Cố Tiểu Ngải cười cười, dối lòng nói, muốn quay đầu đi lại bị hắn giữ lại, chỉ có thể để hắn tùy ý hôn ở trên mặt của cô. . . . . .

Môi hắn cực nóng, mỗi một lần hôn môi đều mang theo ý dẫn dụ.

Tầm mắt Cố Tiểu Ngải hướng về ảnh chụp, mặt Sở Thế Tu thật dịu dàng . . . . . .

Cố gắng làm cho mình suy nghĩ khác đi, làm cho mình không để ý đến Lệ Tước Phong hôn, không muốn hắn giở trò.

"Cố Tiểu Ngải." Hắn dán vào lỗ tai của cô lên tiếng.

"Sao?"

"Cố Tiểu Ngải." Hắn tiếp tục hôn da thịt bên tai cô.

". . . . . ."

Nam nhân này. . . . . . Hôm nay đầu óc lại hồ đồ cái gì nữa.

Cố Tiểu Ngải không hề phản ứng, tùy ý để hắn hôn môi. . . . . .

Chỉ có thời điểm ban ngày lúc hắn đi làm, cô mới có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do bị giới hạn ở biệt thự Lệ gia.

Chỉ cần hắn về đến, cô ngay cả một chút tự do nho nhỏ đều bị bóc lột, phải ở bên cạnh hắn.

Hiện tại, cô thực giống như sủng vật của hắn. Nếu không phải mấy ngày nay thân thể cô không khỏe, thì cái xiềng xích kim cương kia chắc chắn trên tay cô rồi.

"Tin tức viết tốt không?"

Lệ Tước Phong hôn cô, liếc mắt đến ảnh chụp hỗn độn trên bàn, mở miệng hỏi.

Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, lập tức lắc đầu, "Không có, thời gian này cũng chưa viết tin tức được, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được viết như thế nào."

"Vậy đừng viết, đi."

Lệ Tước Phong duỗi thẳng cánh tay dài, một tay lấy laptop khép lại, dễ dàng đem cô từ trên ghế lôi đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Nam nhân này có thể không đem cô biến thành con rối gỗ cứ xách đến xách đi hay không. . . . . .

"Ăn cơm."

"Thời gian còn sớm mà, đi ra ngoài ăn sao?" Cố Tiểu Ngải bị hắn một tay ôm đi ra ngoài, có chút kỳ quái hỏi.

Lúc này đã ăn cơm chiều sao? Còn quá sớm mà.

Lại nói, hắn hiện tại chỉ cho cô ăn nhẹ , cô căn bản không có khẩu vị.

"Ở nhà ăn." Lệ Tước Phong một tay ôm cô, một tay sờ trán của cô, vẫn đang còn chút nóng, nhưng so với 39 độ tốt hơn nhiều.

Thân thể cô sớm khỏe lên, hắn cũng có thể sớm giải phóng chính mình.

Ôm không thể ăn cảm giác thật không tốt.

Nghĩ nghĩ, Lệ Tước Phong càng thêm ôm sát Cố Tiểu Ngải, đáy mắt giống như đêm đen.

"Ở nhà?"

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn khóe miệng ý cười, hôm nay là có chuyện gì tốt sao?

Lúc này, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện Lệ Tước Phong không mặc áo sơmi đeo caravat như trước, mà là tùy ý mặc áo len mỏng manh, mất đi hương vị vẻ kiêu ngạo, có vẻ có chút hương vị ở nhà.

Đi theo Lệ Tước Phong xuống lầu, mấy cô nữ giúp việc đã sớm chờ ở cầu thang đồng thời cúi đầu 90 độ , "Lệ tiên sinh."

. . . . . .

Đây là cái gì?

Đến cầu thang nhóm nữ giúp việc còn hoan nghênh nữa?

"Ừ." Lệ Tước Phong lạnh lùng lên tiếng, buông Cố Tiểu Ngải ra đi xuống dưới.

Nhóm nữ giúp việc đi lên phía trước mặc cho hắn bộ áo màu trắng, mang vào bao tay da mềm mại. . . . . .

Sau một lúc, một soái ca giúp việc xuất hiện.

Cố Tiểu Ngải còn đứng ở trên lầu, nhìn Lệ Tước Phong một bộ này thiếu chút nữa cười ra tiếng, nam nhân này hôm nay trúng gió sao? Mang bộ áo lại mang bao tay?

Còn giống như hình thức. . . . . .

Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải thốt ra, "Tại sao không có tạp dề?"

"Rất xấu!" Giọng nói Lệ Tước Phong lạnh lùng .

. . . . . .

Khẩu khí này. . . . . .



Chẳng lẽ thật đúng là hắn tính mang tạp dề sao? !

Mang thêm một cái tạp dề hắn liền hoản hảo rồi, hắn có thể đi nấu đồ ăn hoặc đi dọn toilet . . . . . .

Tưởng tượng thấy cảnh Lệ Tước Phong ngồi chồm hổm trên mặt đất lau sàn, Cố Tiểu Ngải không thể nhịn được bật cười thành tiếng, "Phốc. . . . . ."

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong mặt lúc này trầm xuống, đáy mắt như bừng cháy trừng cô, "Cô cười cái gì?"

Cho hắn biết cô đang cười cái gì, cô sẽ không thể không bị tra tấn rồi.

"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhịn cười không được, cố tình dừng lại nhưng không được, đành phải liên tục xua tay, "Tôi nghĩ đến một truyện cười vừa mới đọc ở trên Internet, đặc biệt buồn cười. . . . . ."

. . . . . .

Truyện cười trên Internet sao?

Cố Tiểu Ngải phản xạ tránh né như vậy?

Lệ Tước Phong uất giận trừng cô, thân hình cao lớn sải vài bước lên lầu, tay còn đang mang bao tay trực tiếp đem cô đang cười đến vui vẻ kéo xuống lầu, đem quyền nắm chặt hướng cô uy hiếp, "Tốt nhất lời cô nói là thật! Dám cười tôi, tôi lập tức bóp chết cô."

Hắn còn biết thân hắn buồn cười sao. . . . . .

Vừa nhìn thấy tay hắn mang bao tay bảo hộ màu trắng, mặt trên còn có in hoa, ẩn ẩn lộ ra một tia đáng yêu, nhưng mang trên tay Lệ Tước Phong, thấy quỷ dị như thế nào đó.

Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa lại cười to ra tiếng, lời hắn cảnh cáo vừa ra khỏi miệng, cô đành phải thống khổ cứng rắn nhẫn nhịn lại.

Muốn cười không thể cười cảm giác thật sự thống khổ.

Vẻ mặt của cô đều nhanh vặn vẹo, chỉa chỉa cái bao tay da của hắn hỏi, "Lệ Tước Phong, anh đây là đang diễn cosplay sao?"

Diễn cái gì chứ?

Quản gia không giống quản gia, người hầu không giống người hầu . . . . . .

"Ba ——"

Trên đầu lập tức bị hung hăng vỗ xuống, tóc dài đều bay bổng lên.

Cố Tiểu Ngải thối lui từng bước, sửa lại một chút tóc oán giận nhìn về phía hắn, "Anh có thể đừng động một chút là đánh người không?"

Cũng không phải sống ở xã hội nguyên thủy.

Nam nhân này tính tình bạo lực như vậy sao?

"Không đánh cô không được mà!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh mét kéo cánh tay của cô đi xuống nhà bếp.

Đứng trước phòng bếp thì Cố Tiểu Ngải sửng sốt, hắn không phải là muốn. . . . . .

Lệ Tước Phong đi thẳng vào phòng bếp, cầm lấy nguyên liệu nấu ăn một bên, khoai tây ở trong lòng bàn tay ném đi, mang chút vẻ lưu manh cùng phóng khoáng, tùy tiện đem khoai tây để trên cái thớt gỗ bắt đầu cắt.

". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cho là mình nhìn lầm rồi.

Cô có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ?

Cô làm sao có thể nhìn thấy Lệ Tước Phong nấu cơm? Thiếu gia của Lệ gia, đường đường là tổng giám đốc của E.S lại đi cắt khoai tây? !

Vừa nhìn là biết ngay công tử bột được nuông chiều, cắt khoai tây sẽ thật chậm lại cứng ngắc, mỗi một lát sẽ thật dày cho mà coi.

Cố Tiểu Ngải đứng nhìn mà lắc đầu, đang muốn tiến lên giải cứu củ khoai tây đáng thương, đã thấy tay Lệ Tước Phong bắt đầu dần dần nhanh lên.

Khoai tây được cắt thành miếng tinh vi, cái loại trình độ thuần thục này nếu không có làm quen thì căn bản không luyện được.

"Anh nấu cơm sao?"

Cố Tiểu Ngải nhịn không được đi qua hỏi, ngón tay bốc lên một nắm khoai tây nhỏ, cắt đặc biệt nhỏ, có thể so sánh được với tay nghề của mợ cô.

Ngay cả cô đều cắt không đạt đến trình độ này.

Cố Tiểu Ngải sợ hãi thán phục tay nghề của hắn. . . . . .

Lệ Tước Phong đang cắt khoai tay, quay đầu hung tợn trừng cô liếc mắt một cái, "Cố Tiểu Ngải! Tránh ra một chút!"

. . . . . .

Cắt khoai tây thôi mà, nổi nóng gì chứ, cũng không phải ai bắt hắn cắt, không hiểu ra sao cả.

Cô không phải muốn hỏi, hung hăng gì chứ.

Đi thì đi.

Ai muốn đứng trước mặt hắn kia chứ.

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nghiêm mặt xoay người bước đi, phía sau lập tức lại vang lên tiếng cắt khoai tây, rõ ràng, lưu loát.

Lệ Tước Phong đối nhân xử thế như nhau.

Cô nhất thời giống như hiểu ra cái gì rồi, chân đứng nguyên tại chỗ không thể đi nữa.

Cố Tiểu Ngải quay đầu lại xem, Lệ Tước Phong chuyên chú cắt khoai tây, vẻ mặt còn thật sự hết sức chuyên chú.

Hắn vừa rồi hung hăng với cô. . . . . . Là lo lắng cô bị hắn cắt trúng tay sao?



Trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác kỳ quặc.

Nam nhân này luôn như vậy, mỗi lần cô hận thấu xương, hắn cũng không phải lúng túng như vậy. . . . . . Nhưng mỗi lần cô hiểu được hắn đôi chút, hắn càng làm cho hình tượng chính mình hạ tới mức thấp nhất.

Ngầm thở dài, Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị rời đi, chân không cẩn thận đá trúng cái gì.

Cúi đầu xuống thấy là túi hạt tiêu, là ba chủng loại hạt tiêu. . . . . . Nhìn qua thực mới mẻ.

. . . . . .

"Vậy cô muốn ăn cái gì?"

"Cay, càng cay càng tốt."

. . . . . .

Nhớ tới nội dung vừa cùng Lệ Tước Phong nói chuyện qua điện thoại, Cố Tiểu Ngải nhìn một đống hạt tiêu bên chân, một dòng nước ấm không hiểu tràn đầy đa nghi.

Cô thừa nhận, cô là một người dễ dàng bị cảm động.

Tuy rằng cô vẫn là chán ghét hắn, nhưng hôm nay. . . . . . Cô liền tạm thời quên chuyện không thoải mái này, phối hợp hắn làm một chút thức ăn ngon.

Dù sao đường đường thiếu gia của Lệ gia vì cô nấu cơm, cũng coi là một ân huệ lớn, nói ra nhất định không có người nào tin.

"Cần tôi hỗ trợ không?" Không có rời đi, Cố Tiểu Ngải lên tiếng hỏi.

Lệ Tước Phong đang rửa rau ở bồn bên cạnh, nghe vậy có chút ngoài ý muốn giương mắt, tựa hồ không nghĩ tới cô còn đứng ở trong này, môi mỏng khêu gợi kéo lên, nhưng khẩu khí vẫn như cũ không thế nào tốt được, "Bảo mẫu đều bị tôi đuổi đi ra hết rồi."

Ngụ ý, cô nghĩ đến cô so với bảo mẫu còn có thể giúp được việc?

.

Hảo tâm không hảo báo, cô sẽ chờ sẵn để ăn, tốt nhất đại thiếu gia hắn đừng làm khó ăn quá.

Lấy tính cách của hắn, cho dù biết mình làm khó ăn, cũng sẽ bức cô ăn hết toàn bộ.

Cô bệnh nhẹ có thể tra tấn thành bệnh nặng . . . . . .

Bĩu môi, Cố Tiểu Ngải xoay người đi ra ngoài, chán đến chết. Nhìn nhóm nữ giúp việc hết sức bận rộn.

"Bảo mẫu, dụng cụ vẽ tranh này cũng bỏ đi sao?"

"Bỏ đi."

Cố Tiểu Ngải nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nữ giúp việc khiêng dụng cụ vẽ tranh đi ra bên ngoài, Cố Tiểu Ngải kỳ quái đi lên trước hỏi, "Dụng cụ vẽ tranh này không phải rất mới sao?"

"Ngày mai sẽ mua dụng cụ vẽ tranh mới, cái cũ chỉ có thể bỏ đi." Bảo mẫu giải thích.

. . . . . .

Vậy không bằng tận dụng? Lãng phí.

"Cho tôi giấy vẽ này." Cố Tiểu Ngải đi mau vài bước, từ trong tay nữ giúp việc tiếp theo lấy dụng cụ vé tranh, vuốt trang giấy mỏng manh, Cố Tiểu Ngải có chút nghi hoặc hỏi, "Trong nhà ai vẽ tranh sao?"

"Không có, do lầu 3 có cái phòng vẽ tranh."

Cố Tiểu Ngải vuốt bản phác họa bằng tay.

Vì có cái phòng vẽ tranh cho nên định kỳ đổi một mớ dụng cụ vẽ tranh mới sao? Hóa ra có tiền có khác.

Cô. . . . . . cũng đã lâu không vẽ tranh.

Trước kia, ba mời cho cô thầy dạy vẽ, cô sợ buồn, liền lôi kéo Sở Thế Tu cùng học.

Bức tranh thủy mặc của Sở Thế Tu khi đó đã được thầy khen ngợi có năng khiếu bẩm sinh, tuổi còn nhỏ lại có cái nhìn trưởng thành.

Mà cô. . . . . . Chỉ thích vẽ phác hoạ vật.

"Bảo mẫu, đứng yên đừng nhúc nhích." Cố Tiểu Ngải cầm bản phác hoạ kêu bảo mẫu ngừng lại.

Bảo mẫu đột nhiên bị cô quát như vậy sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ dám đứng yên tại chỗ, "Cố tiểu thư, cô, cô muốn làm cái gì?"

Cô giống như dọa đến bảo mẫu.

Cố Tiểu Ngải đem dụng cụ vẽ tranh đặt ở một bên, giúp bảo mẫu ngồi ở trên sô pha, có chút áy náy nói, "Tôi nhất thời ngứa tay, tôi sẽ vẽ cho cô một bức phác họa."

"À, Cố tiểu thư biết vẽ tranh sao?" Bảo mẫu ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

"Vâng, trước đây có học qua." Cố Tiểu Ngải kéo chân bản vẽ qua, lấy dụng cụ vẽ tranh thật sự bắt đầu phác họa. . . . . .

Gia cảnh của cô trước đây rất tốt, học qua không ít thứ.

Ba cô đắc ý, con gái của ông phải là người đa tài.

Ngồi ở trên sô pha, bảo mẫu không chịu ngồi yên bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm, "Bộ dạng tay Cố tiểu thư thật là đẹp mắt, giống tay người biết đàn Piano."

Tay đàn Piano. . . . . .

Piano lại không có gì khó khăn.

Cố Tiểu Ngải vùi đầu vào bức tranh, nghe nói như thế không khỏi nở nụ cười, "Piano tôi cũng biết một chút, đều là trước đây có học qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook