Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 27: Chìa khóa

Ngôn Tiêu Băng

04/01/2021

Mộ Trạch sửa lại quần áo cho Lộ Cẩn, vén tóc lòa xòa ra sau tai cô, ôm cô vào lòng, cằm đặt trên vai cô, hưởng thụ hương thơm trên người cô, anh híp mắt, vui vẻ nói: “Chuyển đến sống với anh được không?”

Lộ Cẩn vùi đầu trong ngực anh, miễn cưỡng trả lời: “Không ổn.”

Mộ Trạch buông tay khỏi người cô, xoay người để cô nhìn thẳng mình: “Vì sao?”

Lộ Cẩn quay đầu đi, giọng nói nhỏ như kiến bò, mang theo thẹn thùng xấu hổ: “Thế thì em sẽ không có hứng đi làm mất.”

Anh bất ngờ, ngay sau đó bật cười, tiến tới đặt xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng: “Chê anh làm việc chăm chỉ quá hay do anh khó tính quá?”

Lộ Cẩn không trả lời, cả mặt đỏ bừng cả lên.

Môi anh dần dịch lên, hôn lên chiếc mũi thanh tú, lên đôi mắt xinh đẹp, lên vầng trán trắng nõn của cô, chưa bao giờ anh dịu dàng đến như thế này…

Lộ Cẩn híp mắt, đắm chìm vào nụ hôn nơi anh.

Nụ hôn lại dần dời về gò má cô, rồi lan đến bên tai, anh nhẹ nhàng mơn trớn vành tai cô, giọng khàn đi: “Sau này anh sẽ dịu dàng hơn, được chứ?”

Giọng nói của anh như liều thuốc độc khiến cô phải trầm mê say đắm.

Lần đầu tiên gặp nhau, Lộ Cẩn chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ có những phút giây dịu dàng như thế này.

Cô không đành lòng từ chối, vòng tay ôm anh, khuôn mặt thẹn thùng khẽ gật đầu đồng ý.



“Cái gì? Sống chung?!!!” Diệp Vi nghe thấy Lộ Cẩn kể chuyện bom tấn mà không kiềm chế được hét ầm lên: “A Cẩn, cậu chắc chắn à? Cô chắc chắn muốn sống chung với Mộ tổng?”

Lộ Cẩn xấu hổ, vội để điện thoại cách xa tai mình, đến lúc này màng nhĩ mới bớt đau bởi tiếng thét cao chót vót của Diệp Vi.

“Không tớ thì còn ai vào đây nữa?”

Diệp Vi tỉnh táo trở lại, cô liên tục thở dài nói: “Dân gian bảo rồi tình yêu khiến người ta thay đổi, xem ra đúng là sự thật rồi. Đến người bảo thủ như cậu còn chấp nhận sống thử trước khi kết hôn! Đây chính là tình yêu đích thực đó! Cuối cùng tớ cũng thấy được rồi! Khuôn phép gì chứ, tình cách gì chứ, đến khi yêu vào rồi thì lại thay đổi hết từ đầu đến cuối!” Tay nắm chặt điện thoại, mắt nhìn nhìn bốn xung quanh rồi lại tò mò, nhỏ giọng hỏi tiếp: “Thế có chuyện ấy ấy không?”

Lộ Cẩn thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Diệp Vi ở đầu dây bên kia không thể bình tĩnh được: “AAAAA!!!!!! Lộ Cẩn, thì ra cậu với Mộ tổng đã… Oh my god!! Cậu không đứng đắn quá rồi đấy! Nói cho tớ biết đi, chuyện từ lúc nào rồi? Sao tớ lại không biết!!”

Lộ Cẩn mím môi: “Không nói có được không?”

Diệp Vi lập tức phản đối: “Không được!”

Lộ Cẩn ấp a ấp úng trả lời: “Ừ thì… Thật ra thì… Mới có hai ngày…”

Diệp Vi lập tức hỏi lại: “Tốc độ nhanh lắm đấy nhá, cảm giác thế nào?”

Hức… Cô có thể không trả lời vấn đề này được không.

Thấy cô chậm chạp chẳng chịu nói lời nào, Diệp Vi nóng nảy giục: “Mau nói đi, cơ thể Mộ tổng đẹp như vậy, cảm giác mang đến tuyệt vời lắm đúng không?”



Tự dưng cả hai lại thảo luận đến chủ đề này khiến mặt Lộ Cẩn hơi đỏ lên, cô vội vàng đáp: “Tớ phải đi xếp đồ đây, tắt máy trước nhé.”

“Đừng nhá, sao lại thế cơ chứ? Cậu vừa có Mộ tổng một cái đã sung sướng quên luôn người yêu cũ này rồi, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ đâu đấy!”

Lộ Cẩn ngắt luôn điện thoại mặc cho Diệp Vi đang ầm ĩ đầu bên kia.

Nhìn chùm chìa khóa trên bàn trang điểm, cô vừa cười ngây ngô vừa sửa soạn lại đồ đạc hệt như một cô vợ nhỏ.

Mộ Trạch có chuyện tạm thời đến công ty nên anh đưa luôn chìa khóa nhà mình cho cô, bảo cô cầm mấy đồ dùng cần thiết qua nhà anh, còn lại thì đợi anh về rồi cả hai cùng dọn sau.

Thật ra thì cũng không cần phải mang theo nhiều đồ qua như vậy, dù sao hai nhà ở gần nhau nên rất tiện, cần gì thì cũng có thể quay về ngay lập tức để mang đi.

Lộ Cẩn mang hai bộ quần áo và đồ chăm sóc da, cầm chìa khóa lên, khóa cửa nhà, vui vẻ ngập tràn đi sang tòa chung cư đối diện.

Hai ngày qua anh đều nấu cơm cho cô ăn nên Lộ Cẩn muốn qua sớm một chút để đến khi anh về nhà đã có cơm ăn.

Đến trước cửa, biết rõ anh không ở nhà nhưng sao lòng vẫn bồn chồn như cũ.

Cầm chìa khóa lên mở cửa, xoay người bước vào, Lộ Cẩn cởi giày ra, đang định đi dép vào thì thấy một đôi cao gót của nữ trong tủ giày.

Cô sững sốt, sao nhà Mộ Trạch lại có cao gót của nữ?

Không muốn suy nghĩ nhiều, cô cầm đồ đi vào phòng ngủ.

Trên sofa xuất hiện một người phụ nữ với đường cong quyến rũ, mặc chiếc váy dài hở lưng vô cùng nóng bỏng, cô ta từ từ xoay người thì thấy Lộ Cẩn nên nở một nụ cười thân thiết: “A Cẩn, sao cô lại tới nhà Mộ Trạch?”

Lộ Cẩn cố gắng giữ bình tĩnh, câu hỏi của Chu Nhã Tư thật nực cười, cô là bạn gái của anh, sao lại không thể đến nhà anh? Ngược lại thì cô ta ở nhà anh làm gì?

“Tôi là bạn gái của Mộ Trạch.” Lộ Cẩn nhìn cô ta, giọng nói không hề xao động chút nào.

Chu Nhã Tư đứng lên, thản nhiên nói: “Tôi biết, cô không cần phải cố tình nhấn mạnh như vậy.” Cô ta không kìm được liếc mắt xuống túi đồ Lộ Cẩn đang cầm trong tay, cười đầy nhạo báng: “Dù sao thì cô cũng không phải người đầu tiên nói với tôi câu này.”

Lộ Cẩn hơi cau mày: “Cô có ý gì?”

Chu Nhã Tư nhấc chân, thong thả bước đến bên cô, nụ cười trên mặt cô ta dần biến mất, thay thế vào đó là vẻ mặt ngạo mạn không chút che giấu.

“A Cẩn, mặc dù tất cả đều là người trưởng thành rồi nhưng tôi vẫn có lòng tốt để nhắc nhở cô một câu, đã yêu đương với Mộ Trạch thì tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý đi, nếu không đến cuối cùng người chịu tổn thương vẫn chỉ có cô thôi.”

Đây mới là bộ mặt thật cô ta phải không?!

Nếu không thích cô thì việc gì phải giả vờ nhiệt tình với cô lúc còn ở nhà dì Chu như thế, diễn vậy không mệt à?

“Cô vẫn không hiểu à?” Chu Nhã Tư xoay người rót nước, động tác cực kỳ tao nhã: “Tôi lớn lên với Mộ Trạch, anh ấy là người thế nào, trong lòng anh ấy nghĩ gì chỉ có tôi là người rõ nhất.”

Cô ta nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp: “Nói thật với cô chuyện này, ba năm đầu anh ấy ở Mỹ đã yêu đến hai lần, nhưng chưa lần nào quá được hai tháng đã nói chia tay.”

Cô ta lại đi đến chỗ Lộ Cẩn, hai tay đan trước ngực, kiêu ngạo vẫn không hề giảm đi: “Thế nào, cô cảm thấy lần yêu này của mình sẽ kéo dài được bao lâu đây? Một tháng? Hai tháng? Hay lâu hơn một chút, ba tháng?”

Lộ Cẩn nhìn cô ta, im lặng không nói gì, cô biết Chu Nhã Tư vẫn còn lời muốn nói.

Quả nhiên mà.



“Không cần tôi nói thì cô cũng có thể đoán được vì sao tôi chắc chắn như thế phải không?” Cô ta cầm chìa khóa trong tay, làm ra vẻ vô tình quơ quơ trước mặt Lộ Cẩn: “Đàn ông thành công trong sự nghiệp thì cũng thích chơi bời mà, Mộ Trạch cũng như thế, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ đến tận cuối cùng điều mình mong muốn là cái gì.”

Chìa khóa trong tay cô ta y như đúc cái chìa khóa Mộ Trạch đưa cho cô.

Ánh mắt Lộ Cẩn đau nhói, tại sao cô ta lại có chìa khóa nhà anh?

~

Lộ Cẩn nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói của Chu Nhã Tư.

“Cô không cần thấy lạ làm gì, từ hồi ở Mỹ tôi đã có chìa khóa nhà anh ấy rồi, Mộ Trạch sợ lúc tôi đến tìm anh ấy thì anh lại không có nhà nên đã đưa luôn chìa khóa cho tôi.”

“Hồi còn bé cả tôi và anh ấy đều thích chạy sang nhà cô Chu nên khó tránh khỏi việc chạm mặt nhau, mới đầu tôi còn rất sợ, nhưng sau này quen rồi thì hai chúng tôi đều chạy đến nhà cô để ăn chùa cơm nhà, cô cũng chẳng có cách nào với hai đứa cả.”

“Lộ Cẩn, tôi nói với cô những chuyện này chỉ vì tôi không muốn cô chịu tổn thương thôi, dù Mộ Trạch có hẹn hò bao nhiêu người đi chăng nữa thì tôi vẫn là người cuối cùng của anh ấy, tôi sẽ yên lặng đứng một chỗ chờ anh ấy, chờ anh ấy chơi đủ rồi, chơi đến mỏi mệt rồi thì sẽ quay về bên tôi.”

Chu Nhã Tư cứ như vậy mà công khai chủ quyền trước mặt cô.

Cuộc sống bên Mỹ của hai người họ diễn ra như thế nào?

Cô ấy có chìa khóa nhà anh, có thể ra vào bất cứ lúc nào.

Bất cứ lúc nào.

Nắm chặt chìa khóa trong tay, Lộ Cẩn cảm thấy mỉa mai vô cùng, cô cứ tưởng rằng mình là duy nhất của anh nhưng thì ra cái cô có bây giờ lại là thứ mà người phụ nữ khác đã nắm trong tay từ lâu.

Nước Mỹ, cô bắt đầu chán ghét hai từ này.

Vì anh mà cô đã phá vỡ quy tắc của mình, vì anh mà cô thay đổi bản thân, còn vô cùng hạnh phúc đi thu dọn đồ đạc để mang sang nhà anh, cô cứ nghĩ rằng mình là người được anh “nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa”, cô cứ nghĩ rằng hạnh phúc đang bước từng bước đến gần bên mình, cô cứ nghĩa rằng anh là người để cô tay trong tay cả một đời, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi, rồi sẽ đến một ngày, anh sẽ vứt bỏ cô đầy vô tình rồi ôm một người phụ nữ khác vào lòng và ở bên người ấy cả đời này.

Anh nói anh thích cô bảy năm trời, vậy tại sao có thể hẹn hò với những người phụ nữ khác?

Lời anh nói, đâu là thật đâu giả, cô chẳng thể phân biệt được nữa.

Lộ Cẩn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, từ thể chất đến tinh thần.

Cô từ từ nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại đã thấy mồ hôi chảy đầy trên trán.

Cô nằm mơ, trong giấc mơ ấy có bố, có mẹ, cả nhà ba người vui vẻ quây quần bên mâm cơm, bố bóc tôm cho cô, mẹ cười tủm tỉm nói chuyện với cô, đột nhiên, cả hai người biến mất, cô chạy khắp nơi để tìm kiếm, hét to lên rồi nhưng không có ai trả lời cô… Hình ảnh bỗng xoay chuyển thành một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đứng trước mặt cô, dịu dàng nói với cô rằng: “A Cẩn, sau này, anh biết nấu tôm cho em ăn, anh sẽ bóc vỏ tôm giúp em cả đời.” Cô cảm động đến chảy nước mắt, hạnh phúc gật đầu một cái, đang muốn bước đến ôm anh thì anh lại đẩy cô ra, vẻ mặt lạnh lùng khủng khiếp, rồi từ đâu xuất hiện một người phụ nữ đi đến khoác tay anh, cả người cùng dựa vào anh, cô ấy nhìn cô bằng một ánh mắt khinh thường vô cùng tận…

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông trong mơ ấy là Mộ Trạch, còn người phụ nữ kia là Chu Nhã Tư.

Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày đã chìm trong màn đêm, Lộ Cẩn kéo chăn co mình thành một quả bóng nhỏ, cô nhắm chặt hai mắt nhưng nước mắt lại chẳng chịu nghe lời, cứ thế rơi mãi không ngừng, ướt đẫm gối chăn.

Bảy năm trời, rõ ràng cô đã sắp quên mất anh rồi, tại sao anh lại muốn tới trêu đùa cô? Tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy? Tại sao?

Nếu như biết trước cuối cùng sẽ phải mất đi, cô tình nguyện để mọi chuyện như chưa từng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook