Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 54: Hóa thành thạch kiều

Phong Nguyệt Bạc

10/05/2021

duyen-toi-la-lang-quan-54-0

Chương 54: Hóa thành thạch kiều ( cầu đá).

Sống sót sau tai nạn, là bộ dáng thế nào đây?

Thánh quang bao phủ, vạn vật khôi phục sinh cơ, ấm áp như mùa xuân, trên mặt mọi người tươi cười nở rộ, hết thảy an bình? - Không phải. Ít nhất, sau hạo kiếp U Minh cốc, nhân gian hoang tàn khắp nơi, hỗn loạn không chịu nổi. Minh Binh giáp xám tro vội vàng đi bắt những âm binh chạy trốn, Thiên Binh giáp trắng vội vàng chỉnh đốn thi thể lưu lại, tinh lọc những phàm nhân bị Hoạt tử nhân cắn nhưng chưa hoàn toàn yêu hóa, sau đó gấp gáp sửa lại nhà cửa, còn có rừng cây, đồng ruộng bị phá hủy. Đợi đến khi làm xong tất cả, còn một chuyện rất quang trọng, đó chính là - thay đổi lại trí nhớ của phàm nhân, trí nhớ về tràng kiếp nạn này, với phàm nhân mà nói sẽ chỉ như một trận ôn dịch bạo phát mà thôi.

"Mã Diện, sao rồi?" Đầu Trâu lau mồ hôi, hỏi người đã dẫn đội trở về. Mã Diện thở hổn hển mấy hơi, dựng thẳng bốn đầu ngón tay nói: "Ta đưa người đi bắt trở lại được bốn ngàn, còn năm trăm bảy mươi âm hồn không biết tung tích.", "Aiz, loại chuyện này con mẹ nói không nên xuất hiện lần nữa!" Đầu Trâu đưa túi nước cho hắn, nhìn tình cảnh bận rộn xung quanh, phun một ngụm nước miếng mắng.

Ở một nơi khác, Thiên Binh sửa gấp nhà cửa lại rất nhiệt tình. Ngô Cương mặc giáp xanh đen hướng thủ hạ hô: "- Các tiểu tử, tăng thêm tốc độ đi! Mang tinh thần nhiệt tình của Mộc phường chúng ta ra, trở về ta cho các ngươi thêm tiền lương!". "---Được!" Nhiều binh tướng vui vẻ ồn ào, nhanh tay làm việc, không dám lười biếng.

Thái Thượng Lão Quân đứng bên bờ sông Thanh Nguyên, nhìn trong sông ảm đạm hắc sắc, tay vuốt chòm râu trầm ngâm nói: "Kì quái, như thế nào âm khí so với sông Hắc Thủy của Minh giới còn đáng sợ hơn đây?". "Lão quân, vì sao lại lo lắng?" Nhị Lang Thần đi đến bên cạnh Tiên ông tóc bạc, hỏi hắn. Thái Thượng Lão Quân lại không trả lời mà đưa hồ lô tiên đan hướng về phía hồ, ý bảo hắn chú ý nhìn. Chỉ thấy khi đến chỗ, màu đen có dấu hiệu tan ra, nháy mắt lại khôi phục màu đen càng đậm hơn!

"Tại sao lại như vậy?" Nhị Lang Thần kinh ngạc, sau đó hét lớn một tiếng mở con mắt thứ ba trên trán, bạch quang bao phủ nước sông, lại không hề biến hóa! Tiên ông tóc bạc lắc đầu với hắn, thần sắc run sợ, nói: "Nước sông này không phải thi độc bình thường."

Một nơi khác của sông Thanh Nguyên, mấy người đứng bên bờ cũng phát hiện chuyện này.

"Thật sự là dẹp yên một lớp, lớp khác lại nổi dậy a!" Mộ Dung Tương đứng bên bờ sông, cảm thán nói. Vừa rồi mọi người hợp lực muốn dùng linh lực tinh lọc nước sông, không nghĩ đến làm vậy không những không có tác dụng, ngược lại khiến cho hắc khí trong nước sông càng thêm đậm hơn. Thanh Trạc ngồi xổm xuống nhìn kỹ mặt nước, lại thấy nó tỏa ra làn khói nhẹ, gió nhẹ lướt qua lại bình tĩnh không gợn sóng, như là nước tù. Công chúa đại nhân tò mò duỗi một ngón tay vào trong nước.

Ngón tay nhỏ dài tiếp xúc nước sông, lập tức bị một cỗ rét lạnh thấu xương xông thẳng vào lòng bàn tay. Mộ Dung Tương ở bên cạnh nhìn thấy, lập tức túm lấy tay nàng ra, vận dụng nội lực bức khí âm độc nhiễm trên tay nàng, không nể mặt nhíu mày quát: "Trong hắc thủy này có khí độc, ngươi đừng làm loạn!" Hồng y mỹ nhân lớn tiếng, lo lắng bộc lộ trong lời nói, Công chúa đại nhân bị nàng quát lớn nhưng lại chứa đầy quan tâm, bĩu môi dí dỏm le lưỡi.

Sau lưng các nàng, Tiên ông đạo bào vuốt vuốt râu nói: "Không sai, nước sông này chính xác có độc, hơn nữa là oán tử khí từ vực sâu U Minh phóng xuất ra. Tử khí này được niêm phong từ thời Hồng Hoang, trải qua thời gian dài dằng dặc dị hóa, âm độc vô cùng. Phương pháp bình thường không cách nào tinh lọc được, hơn nữa còn rất dễ bị cắn trả.", "Đúng là như vậy." Ân Nguyệt gật đầu, trầm giọng: "Thể nước nguyên bản là vật âm hàn, dung nhập âm độc trăm tỷ năm, khó mà hòa giải, không chỉ có vậy, nước sông này còn rất có thể bị oán tử khí này chậm rãi thúc hóa."

"Cái này không có biện pháp gì sao?" Mộ Dung Ly Túc hỏi. Sông Thanh Nguyên mà mạch máu Phong Lâm quốc, nếu nước sông không được tinh lọc, người ở thế gian tồn tại thế nào?

"Trừ phi... dùng thân thể Cực Dương lâu dài tinh lọc, từng chút bài trừ tận gốc." Ánh mắt Quảng Lai trầm xuống, thấp giọng nói.

Thân thể Cực Dương... Tư Đồ Ngu đứng một bên, hơi chau mày, như có điều suy nghĩ. Khi bọn hắn không chú ý đến, nàng đi đến bờ sông, lặng lẽ đem ngón tay của mình vươn đến trong hắc thủy. Bất đồng với Thanh Trạc, tay của nàng tiếp xúc với chất lỏng màu đen kia, vùng màu đen thoáng cái tan ra, bao quanh ngón tay nàng hình thành một vòng tròn nhỏ, nước sông trong vòng đúng là trong veo! Thân thể Tư Đồ Ngu run lên, chậm rãi thu tay lại.

A, quả nhiên...

Mộ Dung Ly Túc phát hiện động tác nàng, thần sắc biến đổi, lên tiếng gọi nàng: "Tư Đồ Ngu, ngươi làm gì!", "Không có làm gì nha." Tư Đồ Ngu cong khóe miệng, đi vài bước đến bên cạnh Mộ Dung Ly Túc, cười ngượng. Mỹ nhân liếc mắt nhìn nàng, trong lòng mơ hồ bất an, tổng cảm giác người trước mắt này có chỗ nào không đúng. Mà động tác vừa rồi của Tư Đồ Ngu rơi vào trong mắt Tiên ông đạo bào, Tiên ông vuốt khẽ ngón tay, đột nhiên dừng lại, thần tình khiến người khác khó hiểu. Công chúa đại nhân nhịn không được cắt ngang suy nghĩ của hắn, nói: "Quảng Lai Thần Quân, ngươi có nghe ta nói không a. Ngươi vẫn chưa trả lời ta nha, ta nói dùng viên Hỏa Long Châu mà phụ hoàng ta cất giấu đến tinh lọc nước sông, ngươi thấy có được không a?"



"Nước sông này không thể trong thời gian ngắn tinh lọc được, nếu dùng Hỏa Long Châu, ít nhất cũng tiêu tốn gần ngàn năm mới có thể bày trừ toàn bộ độc vật trong nước. Hỏa Long Châu tuy rằng dương khí nặng, nhưng vô cùng mãnh liệt, vả lại không ổn định, không thể tự mình điều chỉnh. Trong quá trình này nó rất dễ bị nhiễm khí âm độc trong nước, thậm chí còn bị cắn trả, vạn nhất nếu như vậy, lại đem đến một tràng hạo kiếp." Tiên ông đạo bào có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vì vậy, tốt nhất thân thể Cực Dương là một hoạt thể sống có ý thức, hơn nữa có nền tảng tiên cơ, có tiên khí hộ thể, trấn áp khí độc trong nước, sau đó dùng thời gian dài lâu dùng Linh lực bản thân bày trừ khí oán độc. Ta nói... đúng không?" Tư Đồ Ngu đột nhiên lên tiếng, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí bình thản nghe không rõ tâm tình, "Nhưng, hoạt thể kia... sẽ chết sao?"

"Cái này... phải xem tạo hóa của người đó rồi." Tiên ông nhìn nàng, híp mắt, chậm rãi vuốt chòm râu hoa râm, trong ánh mắt ẩn giấu thâm ý. Tư Đồ Ngu thản nhiên nhìn lại hắn, hai người phảng phất đang tiến hành trao đổi im lặng. Mà đứng đối diện, Tư Đồ Diệu Minh thần sắc thay đổi. Mộ Dung Ly Túc như cảm giác được gì, vươn tay cầm chặt tay người bên cạnh. Tư Đồ Ngu đưa tay nắm ngược lại tay nàng, nghiêng mặt qua, ở trong ánh nhìn tìm tòi kia lông mày dãn ra tươi cười. Nhưng nụ cười này, lại khiến nàng càng thêm bất an.

Công chúa đại nhân không phát hiện khác thường bên này, chẳng qua sau khi nghe Quảng Lai Thần Quân trả lời, phàn nàn nói: "A? Như vậy... phải đi đâu tìm hoạt thể sống a, còn phải có nền tảng tiên cơ, chẳng lẽ là người trong Tiên giới sao?"

"Ta chính là thân thể Cực Dương." Tư Đồ Ngu nhẹ giọng mở miệng, lời nói lại khiến Thanh Trạc toàn thân chấn động, Mộ Dung Tương cũng hơi há miệng không nói ra lời. "Này, Tư Đồ Ngu, chẳng lẽ ngươi muốn..." Thanh Trạc mở to hai mắt, mắt hạnh lo sợ không yên. Mộ Dung Ly Túc nắm chặt cánh tay Tư Đồ Ngu, mắt lạnh nhìn thẳng nàng nói: "Ta không cho phép ngươi làm vậy!" Thanh âm lành lạnh, nhẹ đến không nghe rõ còn có chút phát run, trong con ngươi đen kết một tầng băng sương.

Ngoài ý liệu, Tư Đồ Ngu bộ dáng ủy khuất, đầu ngã vào lòng Bạch y mỹ nhân, cau mày nói: "Aiz, tại sao là ta chứ!" Giống như đang làm nũng giọng điệu phàn nàn, khiến Mộ Dung Ly Túc ngơ ngẩn, người trong lòng dùng sức tại ngực nàng cọ cọ, thanh âm buồn bực nói: "Ta mới không muốn đi tinh lọc nguồn nước đâu, cũng không biết phải làm bao lâu, rất cực khổ a. Hơn nữa còn phải một mực kiên trì ở đó, không thể khắp nơi du lịch, không có hoa đẹp trăng tròn rượu ngon."

"Tư Đồ Ngu, ngươi..." Bạch y mỹ nhân thì thào, không biết nên phản ứng thế nào. Mọi người xung quanh mắt cũng choáng váng, chỉ có Tiên ông đạo bào cùng phu thê Hoa Nhan lộ ra thần tình khác thường.

Tiên Quân đại nhân vẫn ôm chặt mỹ nhân lải nhải phàn nàn. Một tay lặng lẽ lướt qua eo nhỏ nhắn của mỹ nhân, leo lên trên lưng nàng, Mộ Dung Ly Túc đột nhiên ý thức được không đúng, nhưng đã chậm một bước. Đến khi sau cổ đau xót, ánh mắt dần tối xuống. Trước khi mất đi ý thức, chỉ nhìn thấy trong cặp mắt hoa đào kia là áy náy cùng không nỡ. Tư Đồ Ngu ôm thân thể mềm mại của mỹ nhân, im lặng thở dài. Vừa rồi trong chớp mắt kia, giữa lông mày Mộ Dung Ly Túc nổi lên hận ý khiến lòng nàng như bị rạch một vết đau.

Thật xin lỗi, không có cho ngươi cơ hội, để người hảo hảo tính sổ ta rồi.

Tư Đồ Diệu Minh đi đến, thần sắc nghiêm trọng nhìn nàng nói: "Ngu nhi, ngươi nghĩ thông suốt chưa, đây cũng không phải chuyện giỡn?"

"Không theo ý của ta được." Tư Đồ Ngu ngẩng đầu, khóe miệng cong thê lương, "Phụ thân, trong Lang tộc trên Tiên giới, ta là thể chất Thuần Dương duy nhất a. Không phải người vẫn luôn một mực lấy làm kiêu ngạo không phải sao?!"

"Ta thà rằng ngươi không phải." Tư Đồ Diệu Minh nắm chặt nắm đấm, Hoa Nhan cũng chạy đến theo, một tay phủ lên mặt Tư Đồ Ngu, thanh âm khàn khàn thấp giọng gọi: "Ngu nhi..." Vừa rồi nàng sớm có dự cảm, không nghĩ đến trở thành sự thật rồi. Mỹ phu nhân lúc này hai mắt mơ hồ, một lần một lần lại gọi tên nữ nhi. Tư Đồ Ngu hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Để cho ta đi hoàn thành sứ mệnh này đi."

Sau đó đem lòng bàn tay đặt trên trán người trong lòng, ngay sau đó có từng sợi bạch quang từ bên trán Mộ Dung Ly Túc bị hút ra, lông mày Tư Đồ Diệu Minh dựng lên ra tay cắt ngang nàng quát: "Ngu nhi, ngươi làm gì vậy?", "Ta muốn, nàng quên đi ta." Tư Đồ Ngu thanh âm đắng chát, cúi đầu nhìn người hôn mê trong lòng, tay đặt trên trán nàng di chuyển, vuốt ve lông mày hơi chau lại. Hốc mắt đỏ lên, nóng bỏng.

Ta không phải tự mình đa tình mà cho rằng, lúc ngươi tỉnh lại phát hiện ta không có ở đây thì sẽ khổ sở chứ? Nếu vậy, ta lấy đi trí nhớ của ngươi thì tốt rồi. Để ngươi chết tâm đi...

"Ngươi có biết tình cảnh hiện tại của ngươi không? Còn muốn hao phí Linh lực sao?" Tư Đồ Diệu Minh quát nàng, hốc mắt đỏ lên. Tư Đồ Ngu đem người trong lòng giao cho mẫu thân, hơi mím môi nói với nam nhân đang kích động trước mắt này: "Phụ thân, ta chưa từng cầu ngươi điều gì, hiện tại ta chỉ cầu ngươi một chuyện, giúp ta, đem trí nhớ về ta từ trong đầu Ly Túc mang đi.", "Ngươi..." Tư Đồ Diệu Minh khẽ cắn môi, hồi lâu sau mới tức giận quay mặt sang một bên, cụt hứng nói: "- Được, ta đáp ứng ngươi."

"Này, Tư Đồ Ngu, ngươi thật phải làm vậy à?" Thanh Trạc cắn môi nhìn nàng, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.



"Cũng nhờ các ngươi giúp ta che giấu." Tư Đồ Ngu rũ mắt, ngữ khí có mấy phần buồn bã: "Nếu như ta thật sự kiên trì không được, không trở về...", "Ly biệt như sắp chết đến nơi, thức thời một chút mau sớm tinh lọc xong nguồn nước mà về, bằng không tỷ ta bị người khác đoạt mất, ngươi cứ mà khóc đi!" Mộ Dung Tương hung hăng trừng mắt liếc nàng, cắt ngang lời nàng. Tư Đồ Ngu cười lắc đầu, nhìn Tiên ông đạo bào bên cạnh: "Thần Quân, ta đã chuẩn bị xong."

Quảng Lai Thần Quân không nói gì, chẳng qua từ trong tay áo lấy ra một cái bát quái bàn. Trong miệng hắn niệm quyết, phất trần huy động, bát quái bàn kia liền xoay tròn tung nhẹ lên, dọc theo dòng sông ở giữa không trung di động, bỗng nhiên dừng ở một chỗ. Từ trong bàn kéo dài một đạo bạch quang, chiếu vào một đoạn thủy vực ở đầu trên sông Thanh Nguyên. Tiên ông ngưng mắt nhìn nơi mặt hồ được bạch quang bao phủ ở chỗ xa, vuốt vuốt râu, xoay người, huy động phất trần. Chỉ thấy kim quang lóe lên, tựa hồ có gì đó trong nháy mắt khảm vào mi tâm Tư Đồ Ngu.

"Đây là bùa hộ mệnh ta cho ngươi, có thể bảo vệ nguyên thần của ngươi, nhưng không thể bảo vệ ngươi bình an vô sự. Lần này ngươi đi liền phải thừa nhận năm trăm năm trắc trở, phải kiên trì, chúng ta không giúp được ngươi, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân vượt qua cửa ải khó khăn thôi." Quảng Lai Thần Quân thần sắc nghiêm túc nói, "Nhớ kỹ, trong lúc này nhất định ý chí phải kiên định, bảo trì ý thức thanh tỉnh, đừng để hắc thủy này ăn mòn linh hồn."

"Ta nhớ kỹ rồi." Tư Đồ Ngu gật đầu, nhìn mọi người lần cuối, thân thể chậm rãi trôi nổi lên, hóa thành sương mù bay xa. Phán Quan cũng bước lên vài bước, ở sau lưng nàng hô: "Tư Đồ Ngu, đến lúc đó ít nhất ngươi cũng phải lưu lại một hồn phách, đừng để tan thành mây khói, ta mới có thể an bài cho ngươi vào một gia đình tốt a."

"Ta còn chưa đem bí mật của ngươi nói cho mặt than nghe, làm sao có thể dễ dàng tan thành mây khói chứ?" Trong hư không truyền lại một câu có chút trêu tức. Sương mù màu trắng hướng đoạn thủy vực mà bát quái bàn bày ra.

"Tư Đồ Ngu nàng sẽ trở về đúng không?" Thanh Trạc vùi đầu vào cổ Mộ Dung Tương, nức nở nói.

"Nàng dám không trở lại sao?!" Mộ Dung Tương nhìn người Hoa Nhan ôm trong lòng, thấp giọng hừ hừ: "Nhưng nếu nàng không về ta sẽ không giúp nàng che giấu tỷ ta đâu, sẽ để cho tỷ ta đi thu thập nàng."

Xa xa bạch quang bao phủ trên mặt nước rơi xuống một làn khói nhẹ, trong khoảnh khắc, cuồng phong nổi lên, hào quang chướng mắt. Bên trong ánh sáng chói mắt, chậm rãi huyễn hóa thành một thạch kiều, bắc ngang trên mặt nước, nối hai bờ sông. Mà màu đen trong nước sông kia lập tức tan ra, trên mặt nước thanh tịnh nổi lên tầng tầng rung động, từ dưới cầu lan tràn ra, thời gian dần qua, cả nhánh sông đều thay đổi màu sắc, sông Thanh Nguyên tựa hồ khôi phục thanh tịnh linh động như ngày xưa.

Nhưng trên thực tế ở sâu dưới đáy sông vẫn lắng đọng màu đen nồng đậm, chỉ là những thứ này hiện tại bị một tầng kết giới phong tỏa. Chúng nó phải cần trải qua thời gian dài đằng đẵng, mới từng chút bị diệt trừ.

Ân oán tình cừu, đều theo gió tản đi.

✂━━━━━━

Tư Đồ Diệu Minh: ( ༎ຶ ෴ ༎ຶ) Hu hu... Ngu nhi a, nữ nhi của ta...

Tư Đồ Ngu: ( ≖͞ _ ≖̥) Ta không chết, chẳng qua chịu đựng năm trăm năm vất vả mà thôi.

Tư Đồ Diệu Minh: ( 。ŏ﹏ŏ)Nhưng, năm trăm năm a... Rất lâu nha, người ta muốn ôm tôn tử sớm một chút mà!

Tư Đồ Ngu: ˛˛૧(˵¯͒▱¯͒˵) Khụ, cái này... không vội.

Tư Đồ Diệu Minh: ( ಥ⌣ಥ) Ta, ta thật muốn khóc!!!

Tư Đồ Ngu: ( ̄ロ ̄;) Nương ơi, nương, mau kéo nam nhân này đi đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Tới Là Lang Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook