Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 13: “Em có chê đâu mà.”

Trần Ấn

22/08/2021

Tống Cảnh Sơn phát hiện ra gần đây con trai mình rất chịu khó dắt chó đi dạo, tờ mờ sáng hôm nào cũng ra ngoài, còn mua cả bữa sáng về, cả tuần gần như không bỏ hôm nào. Anh đã nhìn thấy địa chỉ trên túi gói đồ ăn, là của tiệm bánh bao súp cách nhà khoảng 3km.

Càng đáng sợ hơn là, thậm chí cả hai ngày nghỉ cậu đều có thể kiên trì dậy sớm, đây là thói quen không hề giống bình thường của cậu.

Hôm nay là thứ bảy, Tống Cảnh Sơn cố ý dậy thật sớm, lúc ngồi chờ trong thư phòng thì nghe thấy con trai rửa mặt xong đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Hôm nay hơi gió, vẫn ở bên ngoài sao ạ? Hay là thuê phòng riêng đi, em bỏ tiền.”

“Vâng được ạ, dã chiến thì dã chiến, em nghe lời anh hết.”

Tống Cảnh Sơn đứng đờ ra như bị sét đánh, trong đầu “vù vù vù” giống như có trăm ngàn con ruồi đang kêu. Anh lập tức lấy thuốc trợ tim ra nhanh chóng nhét vào miệng.

Vị đăng đắng của thuốc Đông y tràn ngập trong khoang miệng, anh ra sức véo lên người mình, miễn cưỡng bình ổn lại tinh thần để không ngã xuống ngay tại chỗ.

Vốn dĩ anh cứ tưởng trẻ con tuổi này yêu đương chỉ đơn giản cùng nhau đọc sách ăn cơm, trên lớp thì ám muội liếc mắt với nhau, cùng lắm thì nắm tay một cái. Sao có thể ngờ được con trai mình và người ta đã phát triển đến mức độ khó mà mở miệng được thế này?

Ngủ cùng nhau đã đành, lại còn, còn dã chiến… Mới nghĩ đến hai chữ này thôi mà anh đã cảm thấy tê hết cả da đầu, cái mặt già này xấu hổ chết mất thôi.

Anh vô cùng đau đớn đỡ lấy trán mình, còn tàn nhẫn vỗ mấy cái, tự trách bản thân không giáo dục được con ngoan, đến cả việc phổ cập kiến thức giáo dục giới tính cơ bản cho nó cũng không làm tốt.

Cũng không biết có xài biện pháp không, nếu như tuổi này đã có bầu thì… Anh không dám nghĩ tiếp nữa.

Nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng, Tống Cảnh Sơn vội vã đi theo.

Hôm nay Tống Ngưỡng mặc áo hoodie vàng nhạt, bên ngoài là áo khoác bóng chày kiểu Hồng Kông, đúng là một bộ trang phục thể thao giản dị trẻ trung hợp thời tiết. Nhưng khi nghĩ đến lát nữa cậu sẽ cởi sạch hết xuống, Tống Cảnh Sơn liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, anh đã đưa ra một quyết định cho tình huống xấu nhất, đó là cho con trai và cô gái này đính hôn trước, khi nào đủ tuổi thì đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

Ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, lập gia đình sớm cũng không phải chuyện gì xấu. Anh chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.

Tống Cảnh Sơn áp vào góc tường di chuyển ra bên ngoài, duy trì khoảng cách con trai không dễ phát hiện ra. Anh nhìn thấy Tống Ngưỡng dắt Niệu Niệu ra ngoài, miệng còn đang ngân nga, thoạt nhìn trông rất vui vẻ.

Anh không khỏi khâm phục thể lực và tinh thần của bọn trẻ bây giờ.

Nếu như dựa theo tần suất mua đồ ăn sáng của nó, một tuần sáu lần…

Thế thì sức khỏe sao mà chịu nổi?

Bây giờ là năm giờ sáng, trời còn mờ tối chưa sáng hẳn, tiếng gió thổi lá cây xào xạc, khu chung cư có đèn nên Tống Cảnh Sơn không dám đi quá gần.

Ở trước cổng ra vào có một chiếc SUV màu đen đang đỗ, nhìn không rõ biển số xe. Tống Ngưỡng kéo cửa ghế sau, nhét Niệu Niệu lên trước, còn bản thân thì chui vào ngồi ghế phụ.

Nhân chứng vật chứng xác thực, yêu đương vụng trộm chính thức được định tội.

Trước khi xe khởi động, Tống Cảnh Sơn xông tới, gõ lên cửa kính ghế phụ, Tống Ngưỡng bị doạ giật bắn cả người.

“Bố?” Cậu hạ cửa xe xuống, kinh ngạc hỏi: “Sao bố lại tới đây?”

Tống Cảnh Sơn đi đến đầu xe quan sát, ngoại trừ người đàn ông ngồi ở ghế tài xế ra thì không còn ai khác. Anh nhìn đôi mắt to tròn linh hoạt của Niệu Niệu, rồi lại nhìn sang vẻ mặt kinh ngạc của con trai, sau đó mặt mày anh cũng mờ mịt theo.

Tống Cảnh Sơn vờ như không có gì xảy ra, hỏi: “Sáng sớm con đi dắt chó ở đâu thế?”

Tống Ngưỡng quẳng cái dây dắt chó đang cầm trong tay ra chỗ ngồi phía sau, nói: “Anh Tầm đưa con đến công viên thể thao, ở đó có đường chạy, chất lượng không khí cũng tốt, hai bọn con cùng chạy bộ.”

“À… chạy bộ.” Tống Cảnh Sơn thầm thở phào.

Bình thường anh có nghe con trai nhắc đến Lý Tầm, cũng biết Lý Tầm thuê nhà của cô Tôn, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp người thật. Ấn tượng của anh với gương mặt của Lý Tầm chỉ dừng lại ở bức ảnh chụp chung luôn đặt trên tủ đầu giường của con trai, bây giờ bất thình lình biến thành một người đàn ông trưởng thành sắp ba mươi, anh không kịp phản ứng.

Làn da Lý Tầm rám đen hơn một chút, đường nét hai má không còn trẻ trung mềm mại như hồi còn đi học nữa, có vẻ chín chắn hơn Tống Ngưỡng rất nhiều.

“Hai đứa thường xuyên chạy bộ cùng nhau đấy à?” Tống Cảnh Sơn hỏi.



“Đúng vậy, thi thoảng cũng chơi bóng nữa.” Tống Ngưỡng mở to đôi mắt trong veo, “Cái điện thoại mẹ đưa cho con làm gì có nhạc, một mình chạy bộ sáng sớm thì chán lắm.”

Tống Cảnh Sơn nhìn sang Lý Tầm, cũng nhìn thấy đáp án tương tự trong mắt anh.

Tin vịt mời gọi dã chiến vừa tự bịa ra bây giờ cũng tự sụp đổ, thầy Tống cảm thấy rất áy náy, vừa nãy bản thân lại dùng những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy để đi suy đoán một đứa trẻ ngây thơ, đúng là đáng phạt.

Anh lấy từ trong túi ra chút tiền tiêu vặt còn sót lại, đội cái nồi(*) này lên đầu vợ mình: “Mẹ nhờ con mua thêm bánh bao súp lần trước, loại ấy ăn ngon lắm.”

(*) Chỉ việc đổ oan cho ai.

Dựa vào những câu hỏi liên tiếp vừa xong, Tống Ngưỡng đã rõ trong lòng mục đích những hành động này của bố mình, nhưng vẫn nể tình giữ mặt mũi cho bố, vờ tỏ ra ngốc nghếch: “Cảm tạ ngài đã ban thưởng.”

Tống Cảnh Sơn cười mắng một tiếng, xoa đầu Tống Ngưỡng.

Chớp mắt một cái đã mười năm trôi qua, một người đã giải nghệ, lại còn trùng hợp trở thành bạn bè, không khỏi khiến người ta cảm thấy xúc động. Anh và Lý Tầm hỏi thăm nhau một chút, sau đó dặn dò Tống Ngưỡng, “Khi nào về đừng quên học thuộc từ vựng đấy.”

Tống Ngưỡng móc từ trong túi ra một quyển sổ tay nhỏ, Tống Cảnh Sơn càng yên tâm hơn, sau đó về nhà.

Sương mù dày đặc vây kín xung quanh, sương sớm long lanh lăn xuống mũi lá, cuối cùng mùa thu đã qua rồi. Thời tiết càng ngày càng mát mẻ, từng luồng không khí lạnh luồn thẳng vào trong xe.

Tống Ngưỡng đóng cửa sổ xe lại, thở dài: “Bố mẹ em cứ thích lo lắng thái quá, bọn họ cứ khăng khăng em đi hẹn hò sáng sớm với người ta, vì thế mới đuổi theo giám sát.”

Lý Tầm nhếch khóe môi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Tống Ngưỡng không nói gì, cúi đầu nghịch ngón tay, cử chỉ này của cậu là động tác vô thức mỗi khi cậu lúng túng hoặc xấu hổ. Lý Tầm giữ đầu cậu giống như đang giữ quả bóng rổ, xoay về một phía: “Anh bạn nhỏ, dây an toàn.”

Cái từ “dã chiến” của Tống Ngưỡng đúng như ý trên mặt chữ, tác chiến ngoài trời.

Đi đi lại lại đến phòng tập bắn cung quá xa, Lý Tầm tìm một bãi đất trống gần nhà để tập bắn, lại còn được miễn phí.

Trước đây nơi này là công viên thiên nhiên, nhưng do vị trí địa lý không thuận lợi, cũng không có gì đặc sắc khiến hai mắt người ta phải sáng rực, cho nên vé vào cổng chỉ có 20 tệ cũng không ai thèm vào, mở cửa chưa đến ba năm mà trước cửa sổ bán vé đã giăng đầy mạng nhện, không thể gọi là điểm tham quan nữa rồi.

Lý Tầm lái xe vào công viên, chọn bừa một góc dừng lại.

Mặc dù vị trí bất lợi nhưng phong cảnh nơi đây không tệ, hành lang quanh co ở chính giữa, rừng rậm bao quanh, cỏ dại và các loại hoa cũng sinh trưởng rất tốt.

Mỗi loài thực vật dù chỉ là một cái cây nhỏ bé e ấp, khi vươn mình ra ngoài với sức sống vô cùng mạnh mẽ thì nó vẫn tạo ra được cảnh quan rất tươi đẹp.

Nơi này là như vậy.

Do không có ai cắt tỉa phun thuốc, ven đường mọc lên rất nhiều loài hoa dại không biết tên, tăng thêm phần rực rỡ cho cái chốn đìu hiu vắng lặng này.

Chỉ cần không mưa, hôm nào Tống Ngưỡng cũng chạy chậm theo sau Lý Tầm ở công viên để làm nóng người.

Đi hết hành lang quanh co sẽ thấy một cái hồ, đứng ở đầu bên kia sẽ khó nhìn thấy, cỏ lau hai bên bờ cao hơn cả người, nước hồ vẫn trong vắt sạch sẽ, có thể nhìn thấy những chú cá to bằng ngón tay cái đang khoan khoái nhả bong bóng bơi trong hồ.

Sau vài phút ngắn ngủi khởi động, bọn họ cùng nhau đến một bến tàu hoang phế, tấm ván gỗ phơi gió phơi nắng khiến mặt sơn loang lổ, mỗi khi có người đi qua đều vang lên âm thanh cót két kỳ dị. Tống Ngưỡng buộc Niệu Niệu vào cái cột trên bến tàu.

Ưu điểm lớn nhất của nơi này là có một phòng bán vé lên du thuyền bằng gỗ, cao hơn hai mét, giống như một bức tường có thể che chắn, mũi tên không bay ra ngoài được. Mà dù có lỡ tay, mấy ván gỗ đã cũ cũng sẽ không gây tổn hại đến mũi tên hợp kim.

Nơi đây không có đèn, Lý Tầm tự mang theo dây đèn LED, to bằng nắm tay tròn, dài hơn 8 mét, đủ để thắp sáng “màn đêm tăm tối”.

Tống Ngưỡng dựng bia bắn ở cửa ra vào, sau đó chạy ra chỗ Lý Tầm ở điểm lên thuyền cách đây 20 mét.

Lý Tầm đang lắp ráp một cái cung săn bắn của Mỹ, tay cầm cung bằng gỗ hồ đào, cánh cung màu đen, trên dây cung còn buộc hai nhúm lông thỏ để giảm xóc.

Kiểu dáng chiếc cung rất đơn giản, na ná như cái cung truyền thống mà Lý Tầm từng tiện tay dùng ở phòng tập, không có phần cong ngược lại.

Nó không được coi là cung thi đấu, không xuất hiện trong các giải đấu và Thế vận hội Olympic, thế nhưng sức bật và định vị ống ngắm của nó lại không hề thua kém cung thi đấu.

Tống Ngưỡng kéo thử dây cung, tương đối tốn sức, giống như đang nhấc đồ vật nặng mấy chục cân. Dạo này gần như hôm nào cậu cũng cầm cung, cảm giác với lực kéo cũng trở nên nhạy cảm hơn nhiều.



“48 pound đúng không anh?”

Lý Tầm giơ ngón cái lên, “Chuẩn 48. Nếu như khoảng cách đủ thì thứ này có thể bắn chết một con cá voi lớn.”

Tống Ngưỡng nghe thấy, bèn dắt Niệu Niệu đến một vị trí an toàn hơn.

48 pound tương đương với sức nặng 21.7 kg, chỉ kéo nó đến vị trí thả tên vẫn chưa tính là xong, còn đòi hỏi cả cách nhắm mục tiêu và sự ổn định, nếu lực cánh tay không đủ thì không thể làm được. Lý Tầm mang nó theo là để bản thân chơi, thật ra anh đã chuẩn bị cho Tống Ngưỡng một cái cung Recurve 30 pound, nhưng Tống Ngưỡng thích cái cung săn bắn này không nỡ buông tay, còn hỏi rất nhiều kỹ năng ngắm và bắn của nó.

Ngay cả trước khi giải nghệ, Lý Tầm cũng chưa từng gặp được đối tượng có thể tán gẫu như vậy. Anh nhìn Tống Ngưỡng như nhìn thấy hình ảnh hơn mười năm trước của chính mình.

Một mũi tên bay “vèo” ra ngoài, theo đó là một tiếng vang trầm thấp. Tống Ngưỡng đứng tại chỗ nhảy cẫng lên, gọi: “Vòng 10!——-Thầy ơi, anh nhìn nè! Em bắn được vòng 10!”

Trong nháy mắt, Lý Tầm nghĩ đến bản thân lúc vừa mới vào đội tuyển, huấn luyện viên từng nói một câu——–Thật ra không chỉ có người chọn cung mà cung cũng chọn người, tất cả các bạn đều được cung tên triệu hồi.

Anh đã từng cảm thấy lời này y chang mấy gã bán hàng đa cấp đang chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ, ra sức đảm bảo, cực kỳ giả tạo, nhưng bây giờ bỗng nhiên hiểu ra hàm ý sâu xa của nó.

Trên đời này, có những người cả đời sẽ không bao giờ chạm vào dây cung, cũng có những người ngay từ lần chạm đầu tiên đã có thể trở thành cộng sự ăn ý nhất với nó.

Tất cả đều là cơ duyên, tuyệt diệu không thể tả được.

Bia ngắm chỉ mang theo một cái, Lý Tầm nhường cho anh bạn nhỏ chơi, còn bản thân mình thì bê ghế ra khỏi phòng vé, ngồi bên hồ vuốt chó thưởng thức cảnh mặt trời mọc.

Niệu Niệu đã thân với anh, dám đến gần liếm bánh mỳ bơ trong tay anh.

Lý Tầm đang nhai miếng bánh mỳ trong miệng, lúng búng không rõ hỏi: “Niệu Niệu có ăn được bơ không?”

Mãi đến khi mũi tên bắn ra, Tống Ngưỡng mới buông thõng tay xuống, nói: “Ít thôi thì không sao đâu ạ, nó không ăn được đồ quá ngọt.”

Niệu Niệu tựa như có thể nghe hiểu được tiếng người, chui đầu vào trước ngực Lý Tầm cọ cọ. Anh nâng cánh tay lên, bẻ một chút bánh mỳ đút cho nó ăn.

Chỉ thấy cái lưỡi hồng nhạt của nó cuốn đồ ăn vào trong miệng, không thèm nhai đã nuốt thẳng xuống, nước miếng chảy ra.

Lý Tầm bị nó chọc cười, lại bẻ thêm miếng nữa đút cho nó.

Ánh bình minh đang dâng lên từ phía đường chân trời, sắc hồng nhạt dần dần được khuếch tán trở nên chói mắt hơn, đậm nét hơn. Sóng nước mặt hồ lóe lên tia sáng, giống như ánh sao rải rác, toàn bộ tạo nên một bức tranh theo trường phái ấn tượng vô cùng rực rỡ tráng lệ.

Lý Tầm dựa lên ghế, bật nhạc trên di động, phía sau thi thoảng vọng lại tiếng hò hét vô cùng phấn khởi của anh bạn nhỏ.

Cung thủ đều cần một trái tim sâu lắng, hầu hết playlist của anh đều là những bản nhạc êm dịu, làn điệu du dương len lỏi qua bụi cỏ lau.

“Hòm hòm là được rồi, cẩn thận sáng mai không nhấc cánh tay lên nổi.” Lý Tầm nói.

“Khát chết em rồi.” Tống Ngưỡng không biết đã bắn bao nhiêu mũi tên, lúc này giống như quả bóng cao su xì hơi, chậm rãi đi tới chỗ Lý Tầm, “Thầy ơi, trên xe anh còn nước suối không?”

“Quên không mang rồi.” Lý Tầm được ánh mặt trời mới lên rọi vào nên hơi biếng nhác, anh giơ ngón tay móc bình nước của mình đưa tới, vờ như thật sự nhắc nhở: “Em không thích có thể dùng nắp uống.”

Tống Ngưỡng nhếch khóe miệng, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ cũng vô thức xuất hiện, cậu nhận bằng hai tay, cực kỳ ngượng ngùng nói: “Em có chê đâu mà.”

“Thật không?”

Lý Tầm liếc mắt nhìn, cậu nhóc giống như một tên thiểu năng trí tuệ cười khúc khích trong chốc lát, sau đó vặn nắp bình ra, hít hít ngửi mùi chanh. Động tác khó hiểu này khiến cho người ta liên tưởng đến động vật nhỏ, chỉ có những con vật được nuông chiều mới hay nhích sát lại ngửi hương vị trước khi ăn, có thể lựa chọn ăn hoặc không ăn.

Thái độ và biểu hiện của Tống Ngưỡng dửng dưng chẳng ngại cái gì, cũng không rót nước vào nắp mà ghé môi lên miệng bình, ngửa cổ uống luôn, yết hầu lên lên xuống xuống.

Có lẽ sắc trời quá đẹp, gió nhẹ vờn quanh khiến lòng người phơi phới, Lý Tầm không nhịn được lại giở trò xấu, bổ sung thêm một câu: “Vậy sao anh nghe Sơ Chi nói em không muốn hôn môi gián tiếp với anh?”

“Phụt———–” Nước chanh phun thẳng lên mặt Niệu Niệu.Lời editor: 

1 là thân rùi, thành hàng xóm rùi, đổi xưng hô thôi~

2 là chữ 尿 (niệu) trong tên của chú chó Tống Ngưỡng nuôi, nó có nghĩa là nước đái mọi người ơi =))))))))) Tui không hiểu tui không hiểu:>> Cái nhà gì tấu hề từ ông bố đến ông con.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook