Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Chương 35: Đảo khách thành chủ (phần 3)

Cố Tây Tước

26/11/2014

Tuy Từ Mạc Đình từng ở nước ngoài một thời gian, chuyện yêu đương của nam nữ bên ấy khá thoải mái, nhưng anh lại khác, vẫn quan niệm tình yêu rất truyền thống và nghiêm cẩn, luôn “một lòng chung thủy”, anh không hề có thói quen nhìn trái nhìn phải, thế nên nhận định chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi, với anh, bản tính này không có gì không tốt cả, mỗi người đều có quỹ đạo sinh mệnh của chính mình, thói quen của anh là xác nhận xong sẽ đi một đường đến đích.

Đặt chìa khóa lên bàn, ngước nhìn thoáng qua người đang cầm cánh cửa: “Em định đứng ở cửa luôn à?”

“Đâu có.” An Ninh cười, hai tay chắp sau lưng rồi chậm rãi đi vào nhà, ô… Chết chắc rồi! Cô vừa đùa giỡn lưu manh… Có bị trả thù hay không đây? Đến giờ An Ninh còn không nghĩ ra tại sao mình lại hừng hực nhào đi qua chủ động hôn anh, quan trọng là ở trước mặt nhiều người á… nhất định là bị tẩy não rồi.

Cẩn thận bước vào, đây là lần đầu tiên An Ninh đến chỗ ở của Từ Mạc Đình, có vẻ khá sạch sẽ, dưới đất trải thảm màu trắng sữa, giữa phòng khách trưng bày một giá sách giản dị, sô pha có tong màu nhạt, tấm thảm có phong cách đơn giản phóng khoáng, phòng ngủ và phòng bếp đều rất hiện đại, chỉnh thể rộng mở nhưng không trống trải, hết thảy đều vừa đúng… Không hổ là người cẩn thận tỉ mỉ!

Lúc cô phục hồi tinh thần lại, thấy cái người đứng bên cạnh giường đang cởi chiếc áo dệt kim hở cổ màu đen ra, An Ninh từ nghẹn họng nhìn trân trối đến sa vào tửu sắc, ặc, dáng người thật đẹp, làn da rất mịn… Không phải không phải…”Anh, anh cởi quần áo làm gì vậy?”

Đối phương chỉ nhíu mày, “Anh không thích trên người có mùi thức ăn.” Vừa nói xong đã mặc chiếc áo sơ mi vắt ở mép giường.

Rơi nước mắt a, cô quả thật không CJ mà…

[chú thích: CJ là纯洁: thuần khiết/ trong sáng. Nhiều lúc đọc trong bản cv hay bản edit của một số bạn thấy nhiều từ viết tắt như TMD, NND, JQ, v.v… đều là vik tắt của phiên âm tiếng Trung, mình để theo nguyên tác và nếu có thể sẽ cố gắng dịch đúng nghĩa J ]

Nào ngờ người kia lại cười nhẹ: “Thế em tưởng anh làm gì nào?”

“Không…” Từ này tuyệt đối chân thành nha.

Mạc Đình nhìn cô, người nào đó lập tức chấn hưng tinh thần mở miệng nói: “Anh làm việc đi, em ở bên cạnh đọc sách, sẽ không quấy rầy anh.”

Từ Mạc Đình thật sự không lại quan tâm cô, mở máy bắt đầu làm việc.

Kim đồng hồ một giây một giây trôi qua, không gian vây quanh hai người có một loại yên tĩnh độc đáo.

An Ninh tùy ý cầm một quyển “chính trị quốc tế” ở giá sách lật xem, vừa mới bắt đầu đọc rất chăm chú, đâu được mười lăm phút, lại cảm thấy quyển sách trên tay có chút không thú vị, thế nên không đọc nữa mà chuyển sang quan sát anh… Từ Mạc Đình dưới ánh đèn trông rất đẹp mắt, bộ dáng cầm bút viết chữ cũng mang phong cách độc đáo.

An Ninh có chút thất thần, cầm lấy bút ở bên cạnh vẽ vẽ lên giấy nháp…

“Em làm gì đó?” Anh nghiêng đầu hỏi.

“… Em không nhúc nhích mà.”

Từ Mạc Đình mỉm cười, khép hờ mi mắt, che khuất ánh mắt: “Vậy em đang nhìn gì?”

“… Em không nhìn gì hết.” Nghiêm cẩn cúi đầu lật một trang “chính trị quốc tế”.

An Ninh cảm giác không gian vốn đang im lặng dâng lên một nguồn niệm lực lưu động, chờ lúc cô ngẩng đầu lên, Từ Mạc Đình đã đến trước mặt cô, người nào đó giật mình, và anh nâng tay lên… tháo dây cột tóc của cô.

An Ninh cố gắng trấn định hé miệng tươi cười: “Công việc làm xong chưa?”

Mạc Dình nhìn cô, tay chậm rãi trượt, vuốt qua khóe mắt, hai má… giây phút khi làn môi in lên môi cô, Mạc Đình cảm giác được cô run rẩy một chút.

Anh hơi nhướng mày, nhắc nhở bản thân, phải từ từ, không thể sai sót trong thời khắc mấu chốt này được, rõ ràng cô ấy vốn không quen cảm tình diễn ra quá mau, thế nên hơi kiềm chế thái độ, nhưng anh phát hiện giờ này ngay cả ngồi yên cũng có chút khó khăn, nhất là khi có cô ngay sát bên cạnh.

“An Ninh, có muốn hôn anh không?” anh ngẩng đầu, giọng nói mang theo chút dụ hoặc.

Bốn bề một mảnh yên tĩnh, An Ninh cảm giác như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Còn Từ Mạc Đình lúc này đây, nắm dây cột tóc ở lòng bàn tay càng lúc càng chặt.



Tim An Ninh rút lại, lúc ấy nghĩ rằng: mỗi lần bị hôn trộm thật thiệt thòi mà, hơn nữa… Được rồi, chính xác là cô lại bị – dụ, nghĩ thông suốt liền lấy tay ôm chặt cổ anh, trực tiếp đem môi ấn lên, vì đứng dậy đột ngột nên dưới chân lảo đảo, kết quả đã đem anh đẩy ngã xuống sô pha… bày ra một bức cảnh nóng bỏng mê muội? Mặt An Ninh đỏ rực, còn người nằm phía dưới lại bày ra một bộ ‘xin người cứ việc ức hiếp’.

Vừa định chật vật thối lui, nhưng nghĩ lại: dù sao đều như vậy, rõ ràng quyết tâm ‘không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng’ (nghĩ như thế nào nhào qua?)…

Nhớ lại cách anh hôn cô, vì thế vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng anh, người nằm dưới thân với ánh mắt tối đen nhìn cô, tay không đỡ lấy thắt lưng cô, khẽ mở môi, tùy ý cô từng bước vào sâu…

… Hơi thở ấm áp ẩm ướt, có loại nói không nên lời tim đập nhanh…

Cho đến khi đột nhiên có tiếng mở cửa quấy nhiễu hai người trên sô pha, người nào đó đang mơ màng choáng váng ngẩng đầu lên, ngay sau đó thiếu chút nữa ngã xuống sô pha, may mà Từ Mạc Đình nhanh nhẹn ôm lấy cô, Mạc Đình có chút kinh ngạc nhìn người đến, lập tức bình tĩnh thản nhiên chào một tiếng.

Mẹ? Bác gái… Người nào đó vẫn chưa hoàn hồn lại… Vừa rồi cô có giống kẻ đói khát đến mức xâm phạm con trai của bác ấy không nhỉ?

An Ninh vùi đầu ở cổ Từ Mạc Đình, muốn ngay tại chỗ ngộp chết cho rồi, Mạc Đình vẫn không có ý buông cô ra, quay đầu hỏi mẹ anh: “Sao mẹ lại đến đây?”

Bà Từ đã điều chỉnh lại biểu cảm, dù gì cũng từng trải, chỉ cười nói: “Đến đưa chút đồ ăn cho con. Có bạn đang ở à?”

An Ninh trầm ngâm, dù rằng mất mặt cũng phải muốn lễ phép chào hỏi a… Đang muốn đẩy ra người bên cạnh, thế nhưng anh không hợp tác, vẫn như cũ ôm cô, An Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện anh đang nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra một ít biểu cảm, trực tiếp thản nhiên nóng cháy. Chắc hẳn người nào đó mặt đỏ, anh lại nói bên tai cô một câu, sau đó dường như không có việc gì buông tay ra, đứng dậy đi qua tiếp túi đồ ăn trên tay bà Từ rồi đi vào phòng bếp: “Mẹ đến một mình à?”

“Ừ.” bà cười theo vào nhà, An Ninh đã đứng lên nhẹ giọng “Chào dì”. Gì mà ‘Đợi lát nữa em có thể tiếp tục…’ á?

“Xin chào.” Mẹ Từ lúc này mới nhìn kĩ cô từ đầu đến chân một lần, vốn không muốn dọa người ta, nhưng lại nhịn không được hỏi: “Cô bé là bạn học của Mạc Đình à?”

“Dạ…”

“Mẹ, trà hay nước lọc ạ?”

“Mẹ đến một chút rồi đi ngay, con đừng bận tâm, nhưng sao lại không rót nước mời bạn chứ?” bà Từ nhìn trên mặt bàn phía trước mặt An Ninh không có gì hết hỏi.

An Ninh ngắm liếc mắt một cái ly trà lúc trước Từ Mạc Đình đưa cho cô (ngự dụng), á, bị hố? “À… Dì ơi, cháu không khát, không sao đâu ạ.” [ngự dụng: đồ vua dùng]

Bà Từ thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng, có chút sợ sệt, liền trấn an nói: “Đừng khẩn trương, nói chuyện với dì cứ xem như cháu nói chuyện với mẹ ở nhà ấy.”

An Ninh gật đầu, thật ra cô không khẩn trương, chỉ là… xấu hổ á.

Bà Từ không can thiệp nhiều vào cuộc sống riêng tư của con, luôn luôn có thái độ lạc quan, nhưng việc con quen bạn gái, cảm giác đây không phải chuyện nhỏ, trước kia ở nước ngoài con luôn một mình, bà còn từng khuyên con nếu thích bạn nữ nào có thể thử làm quen, nhưng con luôn nói trước mắt không có ý định, một năm lại một năm trôi qua, người làm mẹ này thật có chút lo lắng đứa con kiêu ngạo của mình cuối cùng vẫn ‘chưa kết hôn’, lo lắng lo lắng vô cùng à…

Nhịn không được lại cẩn thận đánh giá cô gái đối diện, bộ dạng quả thật thoải mái, độ tuổi như bà rất tin tưởng xem tướng mạo, mặt trái xoan, nhân trung rõ ràng, chân mày rõ ràng, ánh mắt trong sáng, là thích hợp chăm lo gia đình, thật không nghĩ tới con mình lại thích loại hình dịu dàng này.

….

“Cháu tên gì?”

An Ninh hỏi gì đáp nấy, báo ra tên họ.

Bà Từ lặp lại một lần, nghi hoặc nói: “Tên này sao nghe có chút quen tai nhỉ?”

An Ninh thừa nhận tên của mình vốn rất thông dụng nha.

Từ Mạc Đình lúc này lẳng lặng nói: “Tên của cô ấy khá là đại chúng.”

“…” Đừng có nói trắng trợn ra như thế chứ?



Mẹ Từ cũng cười: “Khi nào thì qua nhà dì ăn cơm đây?”

An Ninh xin giúp đỡ nhìn về phía người nào đó đang dựa vào bồn rửa tay không nhúc nhích, đối phương nhận thấy ánh mắt của cô, hỗ trợ trả lời: “Qua cuối tuần đi, gần đây cô ấy khá bận.”

“…”

Bà Từ cảm thấy an ủi: “Ba con thời gian này cũng rất bận rộn , con mang bạn gái về nhà không chừng có thể cho ông ấy rảnh rỗi một ngày.”

An Ninh: “…” Gia đình con ông cháu cha đều “khư khư cố chấp” như thế này sao?

Trước khi rời đi, mẹ Từ nhẹ vuốt mái tóc dài của cô, cười nói: “Sau sáu bảy tuổi đến giờ mới thấy lại Mạc Đình bám người như vậy đấy.”

Bám người?

Vì thế An Ninh nhìn người nào đó vừa nhìn tư liệu vừa gọi điện thoại cho đồng nghiệp… Dì à, dì nhất định sai lầm rồi a.

Quá chín giờ Từ Mạc Đình lái xe đưa cô về trường học, khi vừa lướt qua một quán ăn lại quay đầu hỏi cô: “Muốn ăn khuya không?”

Lúc này đây xe đã ngừng ở vạch dừng xe trên đường, An Ninh: “…”

Hôm nay cô thật không biết xử lý thế nào, trước đó là thật bị kích thích, cẩn thận nghĩ lại tuy người chiếm ưu thế là cô, nhưng có vẻ như lại bị ai kia dụ dỗ đi để chiếm ưu thế… Kết quả còn ở loại tình huống đó nhìn thấy phụ huynh, dù rằng mặt ngoài gió êm sóng lặng, ừm… sự thật hình như là cũng gió êm sóng lặng nhỉ?

Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cảm giác như bị lừa …

Lúc hai người đẩy cửa đi vào, liền gặp phải một vị khách hàng ở quầy tiếp tân đang tranh chấp, An Ninh nhìn kỹ mới phát hiện khuôn mặt kia quen quen, vì sao liếc mắt nhận ra ngay, đó là vì vết sẹo trên mặt vừa hết cách đây không lâu là do vị kia ‘ban tặng’.

Khi An Ninh theo sau lưng cô ta đi qua, cô nàng vừa vặn lui ra phía sau, Từ Mạc Đình phản ứng đúng lúc, đem người nào đó đang sơ ý trước một bước kéo trở lại.

Xảy ra quá nhanh khiến cô gái đó hoảng sợ, không khỏi liếc xéo An Ninh một cái, lập tức nhận ra cô là ai, vừa nhíu mày chợt nhận ra có người đứng cạnh cô, ngẩn người ra, cuối cùng chỉ văng ra một câu: “Muốn chết hả, thực không hay ho!” hùng hùng hổ hổ bước ra quán ăn.

An Ninh khó hiểu: “Nhìn thấy em thực không hay ho hả?”

Từ Mạc Đình cười, lúc đi đến chỗ ngồi lại hỏi một câu, “Người quen?”

An Ninh nghĩ nghĩ, kỳ thật cô không am biết kể lể chi tiết, vì thế chỉ nói từng gặp mặt một lần.

Mạc Đình cũng không hứng thú với chuyện này, gọi người phục vụ, chọn hai phần chè đậu xanh.

“Buổi tối ăn ít thôi.”

An Ninh nhìn anh, sau lại quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đúng vậy, chính cô nghĩ đến ăn khuya …

“Nhưng riêng em nên ăn nhiều một chút.”

An Ninh quay đầu.

Mỹ nam ở đối diện còn nói rất chân thật: “Lần sau lúc em muốn hôn anh có thể ra sức một chút.”

… Cái gọi là chân chính đùa giỡn lưu manh chính là đây sao? An Ninh đột nhiên bừng tỉnh… Cô mới là người luôn bị anh đùa giỡn lưu manh… á???

Hôm nay người nào đó ăn no nê trở lại ký túc xá, đám người Tường Vi đã xem xong phim và trở về, ngoài miệng luôn luôn lảm nhảm: “Hiện tại con trai thật là ngây thơ a.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook