Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Chương 14: Họp lớp cũ (phần 2)

Cố Tây Tước

26/11/2014

Tình huống hiện tại là gì chứ? ! Anh ta… là bạn học trung học của cô sao?

An Ninh nhìn Mạc Đình cùng mọi người chào hỏi, hào hoa phong nhã, lịch sự nhã nhặn… Bạn học L thật gian tà khoác tay lên vai anh, “Bạn học cũ, đã lâu không gặp”…

À… Là lớp bên cạnh…

Thế mà cô chẳng nhớ chút gì…

“Mình nhớ rõ tuần trước là cậu tìm đến và cho mình biết mà.” Giọng của anh ta trầm thấp, giống như bị cảm.

L ha ha bỏ tay ra: “Đã quên lão đại không thích cùng người khác kề vai sát cánh.”

Từ Mạc Đình cười không nói gì, đi qua kéo ra ghế trống ở bên cạnh An Ninh ngồi xuống… Anh dường như không chú ý tới cô.

Lớp phó đưa cho anh một chai bia: “Cậu có thể đến thật không dễ dàng nha.”

“Rảnh thì tới thôi.” Anh ta quơ quơ bia trên tay, cầm lấy ly nước trái cây bên phải uống một ngụm, An Ninh ngồi một bên giật cả mình, “Ly đó… là ly của tôi.”

Từ Mạc Đình nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Là của em thì sao?”

“…” Được rồi, anh ta là lão đại, An Ninh thức thời nói: “Mời uống từ từ…”

Lớp phó cách bọn họ gần nhất, thấy được cảnh này, không thể tin mở to hai mắt nhìn, “Từ Mạc Đình, cậu khi dễ con gái? !”

Âm lượng cùng nội dung này lập tức đưa tới không ít ánh nhìn chăm chú.

Mạc Đình khẽ nhếch mi, mà An Ninh: “Không không, anh ấy không có khi dễ tôi, là tôi tự nguyện.”

“…”

Cái gì kêu càng bôi càng đen, có thế chứ.

An Ninh ý thức được thì hận không thể chui xuống dưới gầm bàn, vì sao mỗi lần chạm mặt anh ta cứ như vậy không à? Khinh bỉ chính mình.

“Trong chúng ta nhỏ tuổi nhất hẳn là Lý An Ninh nhỉ?” W chuyển hướng đề tài, hỗ trợ giải vây.

An Ninh cảm kích liếc mắt qua đó một cái, Từ Mạc Đình bên cạnh phảng phất không chút để ý, ngón trỏ di động vuốt ve ly thủy tinh.



“Mình nhớ rõ An Ninh so với chúng ta nhỏ hơn một hai tuổi.” Lớp phó phiền muộn nhớ lại, “Lúc trước mình đối với ‘tám sáu năm’* của cô ấy vẫn canh cánh trong lòng, nhỏ hơn mình thế nhưng thi cử lần nào cũng đều vượt qua mình.” ( * chỉ vấn đề tuổi tác, An Ninh nhỏ hơn 2 tuổi)

An Ninh vô cùng ngượng ngùng cuối đầu, “… Mình cố hết sức.”

Lớp phó sửng sốt, mình hết sức, hết sức thi kém hơn… “Mình không muốn sống nữa!”

Chuyện này ầm ĩ lên, lại mới lạ, không khí tốt lên nhiều lắm… Đề tài tán gẫu cũng bắt đầu không kiêng kị gì hết, có cả mấy loại ‘cười đùa’, khiến cho vài vị nữ sinh liên tiếp đỏ mặt, An Ninh nghĩ nếu Tường Vi ở đây chắc chắn thích thú lắm, hơn nữa… kỹ áp quần hùng.

W cầm rượu lại đây, “Lý An Ninh, mình mời bạn một ly nhé?”

An Ninh gặp đó là người vừa giúp mình giải vây, đang muốn tiếp, người bên cạnh so với cô nhanh hơn, “Cô ấy tối nay còn có việc, không thể uống rượu nhiều, mình uống thay cho.”

Cái gì kêu bôi đen lại bôi tiếp, có thế chứ.

Đã muốn có người hồ nghi nhìn Lý An Ninh… Đám người thừa nhận, không dám nhìn Từ Mạc Đình…

Lớp phó cười dài nói: “Biết vì sao mình chia tay bạn gái trước không – bởi vì cô ấy uống hết ba bình XO mà mặt không đổi sắc, lúc ấy thấy được một màn như thế, liền cảm thấy duyên phận của chúng ta đã hết.”

Mọi người cười to, “Là do bạn gái quá ‘mạnh mẽ’ khiến cậu cảm thấy mất mặt phải không?”

“Hắc hắc, chủ yếu là ta nghĩ tìm ‘một ly đổ’* ” (*nghĩa là uống 1 ly là xỉn đó =)) )

“Huynh đệ, cậu thật xấu, không còn là lớp phó học giỏi toàn diện của lớp chúng ta ngày xưa, nhưng mà, vẫn là tấm gương học giỏi như cũ à.”

Lớp phó: “Có Lý An Ninh, từ “Học giỏi tòan diện” này mình không dám đảm nhận, hơn nữa, Từ Mạc Đình cũng ở đây nhá.”

Bạn học Lý An Ninh bất đắc dĩ mỉm cười, mà cô cảm giác người bên cạnh tuy rằng luôn cười nhẹ, đã có chút không yên lòng… Vì thế, nâng tay đi lấy chai bia bị anh ta đặt ở bên kia, kết quả vừa chạm tới đã bị đối phương ngăn cản… Xác thực là lòng bàn tay anh ở trên ngón tay của cô…

Anh ta quay đầu nhìn cô, “Như thế nào?”

An Ninh: “… Khát.”

Từ Mạc Đình cười mở nắp ra, sau đó đổ ra ly ở trước mặt cô, “Đừng uống nhiều quá.”

“…” Cô cũng không phải sâu rượu, hơn nữa, An Ninh nhìn đối phương cầm lấy ly thủy tinh của cô uống nước trái cây… À ừ… Cô cũng không thể không hoài nghi anh ta luôn luôn đùa giỡn mình nha?

Một bạn học nữ đột nhiên hỏi: “Lý An Ninh, bạn là nghiên cứu sinh ở đại học X phải không?”

An Ninh: “Ừ.”



Bạn học nữ: “Vậy là cùng đại học với Từ Mạc Đình rồi?”

An Ninh: “… Ừ.”

Đối phương: “A.”

An Ninh: “…”

Từ Mạc Đình múc hai muỗng súp vào bát của cô, nói nhỏ một câu. “Đừng chỉ lo cùng người khác nói chuyện.”

Nào có? An Ninh buồn bực… Cúi đầu thứ ăn gì đó.

Ngồi ở bên cạnh, lớp phó nghiêng lại gần: “Từ Mạc Đình nói gì với bạn thế?“

An Ninh suy nghĩ chút: “Nếu là ngay bây giờ… thì phải là không được nói chuyện với bạn.” =))

Lớp phó: “… ”

L ngồi ở bên cạnh nghe được, không khỏi cười lớn, cũng vô cùng đồng tình vỗ vỗ tay của người nào đó, “Ai, gì nhỉ, mười năm như một ngày, huynh đệ à.”

Lớp phó dở khóc dở cười.

Lúc này đối diện có một bạn học nữ đến mời rượu, L đang hưng trí bừng bừng – đứng dậy, cô ta liền nói: “Ngại quá, mình đến mời rượu Từ Mạc Đình của lớp chúng ta.”

“Mình cũng “Lớp chúng ta” mà!” L không vui, “Cô gái, xem thường người không đến 1m8 hả?”

Đối phương sặc nước “Không xem thường, chỉ là không có hứng thú thôi.”

L kêu lên một tiếng thảm thiết, nhào vào trong lòng phó lớp trưởng…

An Ninh xem bọn họ diễn trò, không khỏi bật cười…

Bên này bạn nữ đã muốn hướng Từ Mạc Đình nâng chén: “Kính bạn một ly, bạn uống gì tùy ý.”

Sau đó, người họ Từ nào đó thật sự thật tùy ý lấy ly nước trái cây đáp lại đối phương một chút…

Cuối cùng, An Ninh bị bạn học nữ ý vị thâm trường nhìn chăm chú, quay đầu nhìn đèn treo góc tường, ờ… cho dù mặt đỏ cũng là do đèn chiếu nha…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gặp Em Là Điều Tuyệt Đẹp Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook