Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 64

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

“Cái gì? Không có ở đây?” Tịch Hải Đường sau khi đến tập đoàn Kim Tước không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái “Tần Hạo, thế người có biết hắn đi đâu sao?”

“A… nói đi đón cô cùng Tiểu Thần, các ngươi không có gặp nhau sao?”

Tịch Hải Đường lắc đầu “Tôi đã nói với hắn là hắn không cần đến đón chúng ta.”

“Như vậy…Hải Đường, cô cũng đừng có gấp. Có thể là hai người đi hai ba ngã khác nhau thôi, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhìn cô đều toát mồ hôi.”

“Không cần. Tiểu Thần vẫn còn ở chỗ bác bảo vệ. Tôi đi về trước.”

“Tôi đưa cô đi.”

“Không cần, không cần. Anh đang bận nên để mình tôi đi là được rồi.”

“Vậy cô đi đường cẩn thận một chút a.”

“Ừ, tôi biết rõ.”

Tịch Hải Đường đi không ngoảnh đầu lại, vộ vàng thuê xe trở về nhà đón Tiểu Thần. Trên xe lại liên tục gọi điện thoại cho Cố Tích Tước nhưng là không có người nghe máy.

Đợi sau khi Tịch Hải Đường rời đi, vẻ mặt Tần Hạo lập tức ảm đạm xuống, hai đầu lông mày cũng chồng chất nổi lên một tầng mây mù. Chết tiệt! Cố Tích Tước đang làm cái gì, như thế nào còn không có nghe điện thoại.

Một giờ trước, Nhu Nhi đột nhiên nói đau bụng khiến bọn họ sợ hãi, Cố Tích Triêu không có ở đây. Cô ta đột nhiên sinh non hoặc có thể xảy ra việc gì không tốt nên Cố Tích Tước vội vàng đem Nhu Nhi đi đến bệnh viện, chuyến đi này đến giờ còn không có tin tức.

Lấy điện thoại di động ra, Tần Hạo lo lắng gọi điện thoại lại lần nữa cho Cố Tích Tước nhưng vẫn là không có người nghe.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ gửi một tin nhắn…

“Tước, anh ở chỗ nào? Nhanh liên lạc với Hải Đường, cô ấy đang tìm anh.”

Bệnh viện.

Cố Tích Tước quần áo không chỉnh tề canh giữ bên giường bệnh của Giản Y Nhu, mặt ủ mày chau.

Cô vừa rồi thiếu chút nữa là sinh non, may mà cứu chữa kịp thời.



Bác sĩ nhẹ nhàng đầy cửa phòng bệnh, hướng ánh mắt đến trên người hắn. Hai người liền đi ra ngoài nói chuyện.

“Anh Cố, tình huống của cô Giản không tốt lắm. Bé gái trong bụng cô ấy so với thai nhi bình thường đều phát triển chậm.”

“Bé gái? Hiện tại không phải bác sĩ không được tùy tiện giám định giới tính của thai nhi sao?”

Bác sĩ sững sờ, sau đó lắc đầu cười “Anh Cố quả thật là lợi hại, thoáng cái có thể bắt lấy sơ hở trong lời nói của tôi. Đúng vậy, hiện tại ở trong bệnh viện có quy định không thể tùy tiện làm giám định giới tính cho thai nhi. Nhưng anh sở dĩ biết rõ thai nhi của cô Giản nghi ngờ chính là bé gái, cũng không phải là bởi vì làm giám định kia mà là…”

“Mà là cái gì?”

“Là thầy của ta, giáo sư Lâm Minh Triết.”

“Mr Lâm, người duy nhất trong nước đạt được giải thường Tử Kinh hoa y học là bác sĩ khoa phụ sản sao?”

“Đúng, ông ấy là thầy của tôi. Vào mấy tháng trước hắn vì cô Giản đây mà thực hiện thụ tinh bằng ống nghiệm. Tôi là trợ lý bên người ông ấy.”

“Thụ tinh ống nghiệm?” Cố Tích Tước trong mắt đã dâng lên một nỗi khiếp sợ trong nháy mắt, tại sao lại có thể như vậy. Nhu Nhi mang thai lại là thụ tinh bằng ống nghiệm sao?

Qua cánh cửa kiếng Cố Tích Tước nhìn về phía giường bệnh của Giản Y Nhu, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc, rút cuộc là như thế nào?

Huyệt thái dương mơ hồ đau, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ. Đồng hồ đeo tay lơ đãng lướt qua da, kim loại lạnh buốt chạm trên da khiến cho hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, cúi đầu vừa nhìn rõ , rõ ràng đã hơn 5 giờ.

Vội vàng lấy điện thoại ra, Cố Tích Tước hung hăng hít lấy một hơi khí lạnh. Bởi vì hắn liên tục đứng ở trong phòng chống khuẩn, vì bảo vệ phụ nữ có thai cùng thai nhi cho nên trong phòng bệnh chỉ có thể sử dụng những dụng cụ không có bức xạ cao, điện thoại di động ở trong này căn bản sẽ không có song. Vừa nhìn vào màn hình mới biết được thì ra là Hải Đường đã gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cho hắn. Còn chạy tới công ty, cô ấy nhất định sẽ lo lắng.

Cố Tích Tước muốn nhanh chóng gọi điện thoại cho cô nhưng pin không đủ, không thể gọi được, điện thoại di động liền tự động tắt nguồn.

Cởi xuống áo chống khuẩn của bệnh viện, Cố Tích Tước nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện. Trước khid di dặn dò bác sĩ hộ trợ chiếu cố Giản Y Nhu còn chưa tỉnh kia. Hắn không thể ở lại tiếp tục chăm sóc cho cô ta, hắn còn có chuyện quan trọng hơn rất nhiều.

5h30 chiều, giao thông đúng vào giờ cao điểm,xe Cố Tích Tước bị hòa trong làn xe như nước chảy này, lòng nôn nóng bất an.

Dưới tình huống bình thường, sự kiên nhẫn của hắn rất tốt. Lúc lại xe có rất ít khi phải luống cuống nhưng giờ khắc này, hắn hận không thể lao ra giết người. Hôm nay là Hải Đường cùng Tiểu Thần dọn về nhà hắn, mặc dù cô đã nói qua hắn không cần đến đón hai mẹ con nhưng hắn làm sao có thể không đi? Nếu như hôm nay không có vượt qua, lương tâm của hắn cũng sẽ đời này bất an. Hắn đã làm nhiều chuyện sai như vậy, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.

Ấn còi mãnh liệt, đưa tới hai người đi đường nhìn hắn chăm chú. Hắn không cho là đúng, hắn quan tâm những thứ kia làm gì, hắn quan tâm chính là làm như thế nào để nhanh lao ra khỏi nơi chết tiệt này, đi tìm Hải Đường cùng con gái.



Bên kia, hướng ngược lại , cách Cố Tích Tước đại khái là 1500 thước trong dòng xe cộ, Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần cũng bị kẹt ở trong taxi.

“Mẹ, con rất đói bụng.”

“A… mẹ xem một chút xem trong túi xách có gì ăn hay không.” Tịch Hải Đường cúi đầu đảo qua túi sách, từ bên trong lôi ra một nửa túi gói bánh bích quy “Tiểu Thần, con ăn cái này có được hay không? Ăn lót dạ một chút, chờ hết kẹt xe khi đến đầu đường, mẹ sẽ đi đến cửa hàng banh ngọt mua cho con một cái bánh thật ngon.”

“Vâng, được ạ. Con trước sẽ ăn cái này.” Tiểu Thần thật biết điều, cầm lấy hai cái bánh bích quy cắn lấy, ngửa đầu hỏi lại “Mẹ, mẹ có đói bụng không? Mẹ muốn ăn cái này không?”

“Không đói bụng. Mẹ không ăn, Tiểu Thần ăn là tốt rồi.”

“Vậy cũng tốt.”

Tiểu Thần quay lại cắn vào chiếc bánh quy, tốc độ chậm nhưng bộ dáng lại nhàm chán “Mẹ, giao thông nơi này thật là không tốt. Ở New York không có đông như vậy. Mẹ nói có đúng hay không bởi vì người Trung Quốc đặc biệt nhiều, lại đặc biệt có tiền, mu axe hơi đặc biệt nhiều nên mới như vậy.”

“À..” Tịch Hải Đường bị hỏi khó, vấn đề này còn thật là khó khăn để trả lời đây.

“Tiểu Thần, cái đầu nhỏ của con cả ngày nghĩ cái gì thế? Tuổi của con là cần phải nghẫm là mùi gì của kem ăn ngon, váy màu gì thì xinh đẹp hơn mới đúng a.”

Tiểu Thần nhún nhún vai “Con đối với những thứ kia không có hứng thú.”

Tịch Hải Đường khẽ thở dài, cảm thấy Tiểu Thần có thể là được di truyền đầu óc thông mình từ ông ngoại, bằng không còn nhỏ như vậy như thế nào mà luôn muốn nói đến những vấn đề tương quan tới kinh tế thế giới.

Tiểu Thần vừa nhai lấy bánh quy vừa từ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên tiểu nha đầu hét lớn “Mẹ, mẹ , ở con đường đối diện kia có người chạy như điên a.”

“Cái gì chạy như điên?”

“Chạy bộ a? Nhất định là không chịu nổi dòng xe như rùa bò này mới xuống chạy bộ như thế. Mẹ, chúng ta cũng xuống chạy đi như vậy so với ngồi xe nhanh hơn.” Tiểu Thần nhao nhao có chút muốn thử.

Tịch Hải Đường không nói gì, chẳng lẽ muốn mang theo hành lý chạy bộ sao?

“A.. mẹ, mẹ…”

“Sao thế?”

“Cái người chạy như điên kia là … chú Cố.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook