Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 129: CHUYỆN QUAN TRỌNG NHẤT!

Ngữ Tiếu Lan San

25/11/2015

Qủa nhiên là vậy… Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.

Khi không mời đi ăn cơm, tất nhiên là có âm mưu!

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Nếu ta cự tuyệt có tính là kháng chỉ không?”

“Nói thật”. Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Chuyện này có liên quan tới an ổn ở biên giới Tây Nam, ta muốn ngươi giúp ta”

“Muốn ta làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ta muốn ngươi mang binh xuất chinh cùng với Trấn quốc đại tướng quân”. Sở Uyên nói ra lời giật gân.

“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước. Nam nhân của ta không phải thần tử của ngươi, sao phải giúp ngươi đánh giặc chứ, thật phiền!

“Tần mỗ sợ là có tâm mà không có lực”. Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng vỗ lưng. “Lần này ta đến Tây Nam vì giải quyết chuyện riêng của Truy Ảnh cung, sau khi xong việc sẽ mang Lăng nhi đi Nam Hải giải độc, không thể chậm trễ được”

“Nhưng ngươi là lựa chọn tốt nhất”. Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Biên cương đại loạn, trong triều cũng không có tướng giỏi, nếu ngươi có thể giúp thì chính là phúc của con dân Sở quốc”

“Nếu Thiếu Vũ đáp ứng ngươi xuất chinh thì sẽ vứt bỏ tính mạng của người hắn yêu”. Diệp Cẩn nãy giờ không lên tiếng, bỗng chỉ vào Thẩm Thiên Lăng nói. “Bây giờ là mùa thu, hai nước giao chiến thì không thể kết thúc trong vòng ba bốn tháng ngắn ngủi được. Nếu hàn độc còn kéo dài đến mùa đông mà chưa giải, mỗi ngày hắn đều phải chịu đau đớn đến tận xương tuỷ, ngươi nghĩ Thiếu Vũ sẽ đồng ý sao?”

Lời này đương nhiên mang tính khoa trương, nhưng cũng xem như tình hình thực tế. Sở Uyên nghe vậy cũng hơi chần chừ, nhưng không rút lại yêu cầu lúc trước.

“Đã sớm có mục đích thì đừng giả mù sa mưa bảo là tiệc nhà”. Diệp Cẩn chế giễu. “Sớm biết như vậy, lão tử sẽ không đến”

Sở Uyên khẽ nhíu mày, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.

Bầu không khí trong phòng hơi nghiêm trọng, vì vậy Cục Bông cẩn thận ngậm một khối thịt bò, tự cho là bí mật lắc lư đến góc bàn, định nhảy xuống tìm chỗ yên tĩnh từ từ ăn. Ai ngờ móng vuốt vừa vặn đạp trúng ngọn hành Thẩm Thiên Lăng lựa ra ngoài lúc nãy, vì vậy trượt về phía trước, “bẹp” một phát té xuống đất.

“Chíp!”.



Thân là một tiểu phượng hoàng ngây thơ, thuần khiết, sáng lạn, Cục Bông cảm giác mình bị tổn thương nghiêm trọng.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, vừa định nhặt nó lên thì Sở Uyên đã cúi xuống ôm nó lên bàn, còn tiện tay đút cho nó một miếng cá.

Cục Bông tức khắc quên hết buồn bã, vừa ngoan ngoãn ăn vừa đá móng.

Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, trong mắt có chút lo lắng.

“Ta sẽ không ép buộc”. Sau khi đút cho tiểu phượng hoàng xong, Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Xuất phát từ lập trường của bạn bè, ta nói việc này với ngươi quả thật không hợp tinh hợp lý. Nhưng thân là vua một nước, ta hi vọng ngươi sẽ suy nghĩ thật kĩ”

“No rồi”. Diệp Cẩn buông đũa xuống, ôm Cục Bông vào lòng.

“Chíp!”. Cục Bông hơi sốt ruột, nhìn nửa con tôm bóc vỏ trên bàn, ra sức giãy dụa.

Còn chưa ăn xong sao lại ôm lên chứ, mau bỏ ra!

“Cáo từ!”. Diệp Cẩn không thèm liếc tới Sở Uyên, ôm Cục Bông trực tiếp ra khỏi phòng.

“Đa tạ Hoàng thượng coi trọng”. Tần Thiếu Vũ cũng đứng lên. “Nhưng hành trình đến Nam Hải liên quan tới tính mạng của Lăng nhi, ta nhất quyết không mạo hiểm”

“Vậy là không đồng ý ư?”. Sở Uyên cau mày nhìn thẳng Tần Thiếu Vũ.

“Đợi ta giải độc cho Lăng nhi xong, sẽ quay lại kinh thành thỉnh tội với Hoàng thượng”. Tần Thiếu Vũ hơi nheo mắt. “Cáo từ”

Sở Uyên không nói gì, nhưng nét mặt hơi tối tăm.

Xe ngựa chạy về Lý phủ, Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông ngồi một bên thẫn thờ.

Cục Bông cũng trầm mặc ngồi trong lòng hắn, tâm trạng cực kì kém.

Ăn chưa no.



“Còn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?”. Diệp Cẩn ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn. “Hả?”

“Đừng lo”. Diệp Cẩn rót chén nước cho Thẩm Thiên Lăng. “Đừng nói là Hoàng thượng, dù là Thiên Vương Lão Tử yêu cầu, Thiếu Vũ cũng ưu tiên cho ngươi nhất”

“Kháng chỉ quả thật không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng chột dạ.

“Sở Uyên không phải người như vậy”. Diệp Cẩn xoa đầu tiểu phượng hoàng. “Huống hồ đắc tội Truy Ảnh cung sẽ không có lợi với giang sơn, hắn cũng biết rõ điều này”

Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng. Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.

“Chíp!”. Cục Bông cũng tức giận hất đầu.

Nửa con tôm!

“Nếu hắn dám làm khó Thiếu Vũ, ta sẽ dạy dỗ hắn cho các ngươi”. Diệp Cẩn cực kì khí phách!

“Hoàng thượng rất thích ngươi sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Diệp Cẩn.

“Ai cần hắn thích”. Diệp Cẩn đầy chán ghét.

“Nếu Hoàng thượng không thích ngươi thì sẽ không bao dung cho ngươi ngỗ nghịch như vậy”. Thẩm Thiên Lăng đưa Cục Bông cho Diệp Cẩn. “Nhưng ngươi là đại tẩu của ta, không thể đi theo hắn”

Diệp Cẩn: …

“Đại ca ta thích hợp với ngươi hơn Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Ngươi nghĩ xem, nếu tương lai ngươi gả vào cung, mỗi ngày phải lục đục với một đống phi tần, đâu có thoải mái bằng vung kiếm giục ngựa với đại ca ta”

Diệp Cẩn >_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook