Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 86: Phủ Châu Sa

Nhiều tác giả

05/06/2014

Xa xa đã thấy cổng trước phủ Châu, các quan viên đều đã đứng đợi sẵn bên ngoài tiếp giá. Vừa thấy Chế Vân đến gần, đám quan viên Châu thành đều phục tùng tung hô, La Khải bước đến cúi đầu đáp “Công chúa điện hạ giá đáo!”

Lê Hiểu Bình cùng bọn Thích Đại Pháp, Võ Danh, Đinh Lỗ không khỏi choáng ngợp, hai bên trái phải dẫn đến cổng dinh phủ Châu, Chiêm binh đứng đen đặc, quần áo, nai nịt gọn gàng trắng xóa, gươm giáo chớp nhoáng vô cùng oai nghiêm. Lê Hiểu Bình chợt thấy trong lòng trống rỗng thở dài một tiếng, bước theo sau Chế Vân thầm nghĩ “Mình chỉ là một kẻ thất phu quen sống nơi điền viên rừng núi làm sao sứng đáng với một công chúa điện hạ được kia chứ!” Nghĩ vậy gã mới thở dài, mặt mày vô cùng nặng nề sầu não, còn ba người Thích, Võ, Đinh thì vô cùng hưng phấn khi được mở mang tầm mắt.

La Khải thấy Chế Vân ăn vận nam trang thì trong lòng hơi thất vọng, liền gọi quan tri phủ Chế Tiết đến dặn dò người mau chuẩn bị xiêm phục cho nàng chớ chậm trễ. Để người trong giang hồ khắp trong ngoài thành diện kiến khó chấp nhận, tội nhục quốc không nhỏ. Chế Tiết nghe ra vội vội vàng vàng sai người lo đâu vào đó thật tươm tất, La Khải thấy đã xong chạy đến bên cạnh Chế Vân cười cười nói nói “Công chúa di ngoạn phương bắc hẳn là rất vui, bấy lâu nay hoàng thượng luôn miệng nhắc đến, quả thật làm bọn hạ thần vô cùng lo lắng. Thấy công chúa được khỏe mạnh trở về hạ thần mừng lắm!”

Chế Vân vốn không ưa gì La Khải cố tình không thèm để mắt đến chỉ gật đầu không đáp. La Khải chợt nhìn thấy cả bọn Lê Hiểu Bình phía sau, ăn mặc theo lối giang hồ, tay mang binh khí thì lấy làm lạ lại nói “Không biết các vị kia là ai?”

Chế Vân hừ một tiếng nói “Họ là bạn của ta không biết La thúc thúc có ý kiến gì chăng.”

La Khải lắc đầu cười nói “Không, không…thần không có ý kiến gì cả, đương nhiên họ là thượng khách của nước Chiêm Thành ta rồi.” Rồi quay sang Chế Pháp nói “Người mau thu xếp nơi ở tốt nhất cho họ!”

Chế Pháp gật đầu rồi dẫn cả bọn Lê Hiểu Bình đi theo mình ra một gian tiền sảnh phía sau hậu viên, với kiến trúc khác hẳn phương bắc, lạ thường, chỗ nào cũng có đền đài, tháp nhọn, tượng phật, đầu đội chóp nhọn sơn vàng, ngay đến các gian nhà nối đuôi nhau đều có mái cong nhọn ở giữa. Đương nhiên cả bốn người rất hiếm lần xuống phương nam không khỏi thấy lạ mắt, kinh ngạc vẻ đẹp đình đài trước mắt.

Chế Pháp chợt thấy vẻ mặt Lê Hiểu Bình buồn bã thì bật cười nói “Công chúa điện hạ di phục đã lâu ngày, rất mệt mỏi khi về phủ Châu sẽ có rất nhiều việc phải làm, khi rảnh rỗi công chúa sẽ triệu các ngươi đến. Các ngươi tạm thời ở một gian phòng sau hậu viên, ở đó đã có người dọn dẹp, a hoàn tùy ý sai khiến.”

Cả bọn lần đầu thấy kiến trúc phật giáo ở phương nam, vô cùng hồ hởi không để tâm đến lời Chế Pháp nói. Nhưng Lê Hiểu Bình thì từng lời, từng câu của Chế Pháp nói ra đều nghe rõ cả thì vẻ buồn bã càng hiện ra ngoài.

Võ Danh cười hề hề nói “Ta được một phen mở rộng tầm mắt rất nhiều, ở đây khác hẳn những gì chúng ta từng gặp ở Đại Việt. Một phủ đệ đã hoành tráng đẹp đẻ như vậy hẳn kinh đô Đồ Bàn phải xa hoa hơn gấp nhiều lần.”

Đinh Lỗ lắc đầu nói “Đệ đang ở phủ quốc một nước thù địch với chúng ta, lại lấy lời khen ngợi như vậy thật đáng lấy làm mất mặt!”

Nghe ra Võ Danh mới không nói nữa. Chế Pháp đưa cả bọn đến một căn phòng rất rộng, đi qua một cánh cửa hình bầu tháp, viền gạch đỏ nung rất cầu kỳ, qua một dãy tượng hình thù những vị quan viên đầu đội tháp nhọn, mặc long bào, mặt thú, nhe răng dáng vẻ vô cùng oai nghiêm. Đến một hành lang, có tam cấp đặt rất nhiều cây cỏ, người hầu nữ, mặc váy trắng, áo ngắn, đầu đội khăn trắng viền vàng đứng trên bậc thềm vừa thấy cả bọn đi tới khẽ cúi đầu chào kính cẩn.

Chế Pháp dẫn cả bọn vào một gian nhà rộng lớn, có cửa vào các phòng ngủ rất đều cho khách nghỉ, phía tả có một hành lang đến một nhà tắm, liền nói “Đây là nơi ở tạm thời của các ngươi nếu có gì cần đến thì gọi bọn a hoàn.”



Đám người hầu nghe vậy đều đồng thanh nói “Dạ”.

Một tốp a hoàn khác đi vào mang theo quần áo, trà nước bày ra bàn, một người nói “Công chúa điện hạ có chỉ, sai bọn nô tỳ mang quần áo đến cho các ngài!”

Chế Pháp gật đầu nói thêm “Ở trong phủ có quy củ rõ ràng, các ngươi chớ đi lại lung tung nhỡ xảy ra chuyện gì ta không chịu trách nhiệm đâu!” Nói rồi lửng thửng bước ra ngoài. Võ Danh đến xem quần áo đám a hoàn mang đến thì thốt lên “Ai chà, ta không thích mặc loại quần áo váy ngắn này đâu, không mặc đâu!”

Ba người Thích, Đinh, Lê bước đến xem đều lắc đầu không dùng tới, cho đám a hoàn mang hết ra ngoài, còn trà nước thì bày ra bàn.

Cả bốn người vừa cầm chén trà uống, vừa đi quanh căn phòng khám phá kiến trúc, trầm trồ những tấm thảm thêu tuyệt hảo, tượng phật nghìn tay, nghìn mắt gắn trên một bức tường giữa gian nhà chính mạ một lớp vàng mỏng óng ánh khó tưởng tượng ra vẻ đẹp của nó. Lê Hiểu Bình quay lại ghế ngồi trầm ngâm, vẻ bỡ ngỡ ban đầu lại hụt hẫng đi mất chỉ còn lại cam giác chán chường vô hình trong lòng gã. Gã chợt nhớ đến hình ảnh những ngày tháng cùng Chế Vân ở rừng cấm, trong hang động, cùng ăn hoa quả rừng, nhớ đến thân hình to lớn của Linh Trưởng, cùng luyện võ cừoi đùa vui vẻ, cuộc sống đơn giản nhưng thập phần dễ chịu. Không hiểu sao gã thấy bức tường ngăn cách giữa gã và nàng như ngàn vạn dặm chỉ chưa đầy khoảnh khắc gặp mặt trước đây.

Cảm giác vô vọng càng lúc càng dày xéo suy nghĩ gã, từng lời trầm trồ khen ngợi của Thích, Võ, Đinh từng lúc vang vọng trong phòng càng thêm mấy phần sầu thảm “Ta và nàng không thể được, không thể được!!!” Gã nghĩ vậy uống cạn chén trà thở phì phì. Thích Đại Pháp chạy đến đặt chén trà lên bàn xoa đầu cười hề hề hỏi “Sư phụ không sao cả chứ?”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Ta không sao!”

Hai người Võ, Đinh xem chán quay lại vẻ bực bội ném chén trà lên bàn nói “Hừ, hừ tự nhiên ta cảm thấy trong lòng không yên chút nào, chúng ta đến đây chẳng phải vì người huynh đệ của đệ hay sao! Ta thấy ở đây có gì đó tà ám gì đó, mơ hồ không thật.”

Đinh Lỗ cũng gật đầu nói “Đúng đó, ta thấy như có người đang theo dõi ta vậy!”

Võ Danh lại nói “Tốt hơn hết là ngay lúc này, tìm người huynh đệ của đệ rồi giải thoát trốn ra ngoài là thượng sách. Không nên lưu lại đây lâu!”

Đinh Lỗ lắc đầu nói “Đệ nói dễ nghe vậy nhỉ, xung quanh ta quan sát thấy quân binh đứng khắp nơi, canh gác rất cẩn mật, đâu phải nơi muốn ra vào tùy ý chứ. Với lại, làm sao biết người huynh đệ của Lê đệ chỗ nào mà tìm. Phủ Châu ta thấy rất rộng!”

Cả bọn nghe ra thì chỉ thở dài, chợt Võ Danh bật cười nói “Ta có cách rồi, chẳng phải Lê đệ quen thân với công chúa điện hạ hay sao! Chỉ cần gặp công chúa hỏi đến, nhất định mọi chuyện sẽ thành.”



Nãy đến giờ Lê Hiểu Bình không hề nói đến một câu, nghe vậy thì đứng vùng dậy bước quanh phòng nói “Cô ta có thật muốn giúp ta hay không?”

Võ Danh hừ một tiếng nói “Lý nào lại không! Đệ cứ đến gặp công chúa hỏi xem sao, chẳng lẽ đến chuyện của phu quân của mình cũng đành lòng không giúp hay sao, hê hê hê...”

Lê Hiểu Bình nghe đến thì đỏ ửng cả mặt mày lắc đầu nói “Võ huynh đừng trêu đệ nữa, cô ta là công chúa điện hạ, đệ chẳng qua là người bình thường làm sao xứng cho được! Các đệ thôi trêu đệ nữa đi hãy nghĩ đến chuyện quan trọng trước mắt là làm sao gặp Cao huynh mới được. Các huynh ở đây tối nay đệ sẽ ra ngoài nghe tin tức!”

Cả bọn thở dài lắc đầu, Võ Danh nói “Bọn huynh cũng muốn đi, ở lại đây túng quẩn lắm, ta không ở lại đâu!”

Lê Hiểu Bình nói “Không được! nhỡ có người đến thì biết phải làm sao, ít ra cũng phải có người ở trong phòng mới được!”

Cả bọn đều quắc mắt nhìn Thích Đại Pháp, gã chỉ đưa hai tay vò vò cái đầu trọc của mình mà không có ý kiến gì.

Bên ngoài canh phòng rất nghiêm ngặt, cả bọn Lê Hiểu Bình dò la biết được khách khứa trong phủ đều là những hảo hán có địa vị trong võ lâm. Ai ai cũng phải tuân thủ theo quy củ, không được đi lại tùy tiện khi chưa có chỉ dụ của La Khải nên rất lấy làm lo lắng.

Từ lúc Cao Bát bị giam giữ dưới thất ngục đến nay, tình hình trong phủ Châu vô cùng căng thẳng, vài hôm lại có mấy quân binh mất tích, hảo hán tá túc trong thành thì bị sát hại không hiểu rõ nguyên do, vì vậy mới có nghiêm lệnh trên làm cả bọn Lê Hiểu Bình không biết phải nghĩ ra kế nào khả quan.

Cách căn phòng của Lê Hiểu Bình không xa về phía tây phủ, công chúa Lệ Qua cùng La Chấn ở một gian phòng lớn tráng lệ. La Chấn tự mài mực viết ra giấy mấy nét chữ Phạn đề tặng La Khải “ Hỷ nộ, khoan dung, lòng bất an. Hành sự tùy ý, khó sửa thay!”

Lệ Qua Xem qua bật cười nói “Chẳng phải ngươi cố ý châm chọc hắn hay sao!”

La Chấn đặt bút xuống, cuộn tờ giấy lại nói “Thuộc hạ thừa biết hắn lúc này đang lo lắng phiền muộn những gì! Chúng ta lưu lại phủ hơn một tháng đã có mấy trăm hảo hán võ lâm chết ở thành Châu Sa, khiến không ít người nghi ngờ bên trong có ẩn khuất. La Khải có muốn thả Cao Bát ra cũng không phải là kế sách hay, mà nhốt y đến ngày luận tội đương nhiên sẽ xảy ra chuyện. Bên ngoài tin đồn y vô can rất lớn, không ai tin một tên tiểu tử như y là Thất Sát Truy Long cả. Chỉ lấy nguyên do người áo đen dùng thủ pháp Huyệt Tịch Thần Công của gia tộc họ Cao cũng chỉ là hạ sách. Tên Cao Bát đó bảy phần chưa luyện thành Huyệt Tịch Thần Công, chưa thể gọi là cao thủ khiến không ít người thiệt mạng được. Cũng không thể vô duyên vô cớ đổ tội lên thúc bá hắn là Cao Thần dị vị ở phương bắc được! Không biết chủ nhân có lấy đó làm vui hay không?”

Lệ Qua lưu lại phủ Châu, việc trước mắt vẫn là lập kế ly gián. Nàng vừa nhận được mật thư từ Hiện Cảng gởi đến, người của Nam Lĩnh Hội đã không liên quân với La Khải, đúng như dự định của La Chấn và nàng. Còn việc La Chấn muốn nàng đến Đồ Bàn mật tấu với Chế Bồng Nga về việc La Khải gởi thiệp riêng tư cho thánh chủ Nam Lĩnh Hội đương nhiên sẽ làm hai người nghi kỵ lẫn nhau, nhưng vì chuyện của Cao Bát nàng không thể để mặt y ở lại, mà tìm mọi cách cứu giúp y thoát khỏi đại nạn trước mắt. La Chấn vì chuyện này vô cùng khó chịu. Hắn thân phận bề tôi thuyết phục không xong đành phải tuân theo, tìm mọi cách thám thính trong ngoài thành về những tin đồn có liên can đến Cao Bát tốn không ít công sức.

Câu hỏi của La Chấn có ý giễu cợt làm nàng sẩm mặt bực bội nói “Nhà ngươi luôn ám chỉ ta chuyện này, ta có thể khép ngươi vào tội khi quân. Ta đã nói đây cũng là kế hoạch không tồi, làm cho La Khải mất chỗ đứng trong triều đình, mỗi sai lầm của y đương nhiên sẽ khiến cho thiên hạ bất bình, anh hùng hào kiệt nổi sóng chống đối triều đình. Chế Bồng Nga chắc chắn sẽ không tha tội cho y! Đã là kế thì đương nhiên chúng ta phải chịu thiệt cớ sao ngươi lại nói vị nể tình riêng”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook